Bạo Quân

Chương 10




Vương Mộ Hàn khóe miệng mang theo ý cười, nói: “Điện hạ…Điện hạ ngọ thiện cũng rất nhanh sẽ xong, nô tài đi trước nhìn xem.”

Chử Thiệu Lăng gật đầu, Vương Mộ Hàn khom người lui ra, đem cửa đóng kĩ chính mình canh giữ bên ngoài.

Vệ Kích sắc mặt có chút trắng bệch, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra Chử Thiệu Lăng sẽ đến phòng mình, càng không nghĩ tới bức họa mà mình giấu thật kĩ kia như thế nào lại bị Chử Thiệu Lăng phát hiện, Vệ Kích nhất thời không biết nên làm như thế nào mới tốt, cả người sửng sờ đứng ở cửa.

Vốn là Chử Thiệu Lăng đến phòng Vệ Kích lật đông lật tây, hiện giờ bị phát hiện ngược lại là Vệ Kích xấu hổ, Chử Thiệu Lăng ngồi xuống đem bức vẽ trong tay mở ra, cười khẽ: “Đây là của ngươi?”

Vệ Kích cắn môi dưới, quỳ xuống nói: “Hồi điện hạ….là của thuộc hạ.”

Chử Thiệu Lăng nở nụ cười: “Cái này rõ ràng là ta vẽ, như thế nào lại liền thành của ngươi?”

Vệ Kích có chút sốt ruột, tư tàng hoàng tử bút tích đây là tội lớn, Vệ Kích mới mười bốn tuổi, trong lòng rốt cuộc vẫn là sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì nói: “Điện hạ…đây là của thuộc hạ, cầu điện hạ…trả lại cho ta.”

Vệ Kích sắc mặt trắng bệch, tay cầm bao nhỏ đều có chút phát run, Chử Thiệu Lăng thoáng hối hận, bất quá còn là một đứa nhỏ, mình cũng chỉ là đùa hắn mà thôi, Chử Thiệu Lăng thả giọng ôn nhu: “Ngươi thích tranh thủy mặc? Ta vẽ cho ngươi một bức có được không? Thích cái gì?”

Vệ Kích nghe vậy nhịn không được ngẩng đầu nhìn Chử Thiệu Lăng, sửng sốt nói: “Thuộc hạ… thuộc hạ không dám làm phiền điện hạ, điện hạ có thể đem bức họa này… cho thuộc hạ thì tốt rồi.” Nói là nói như vậy, nhưng Chử Thiệu Lăng nhìn được sắc mặt Vệ Kích có chút đỏ lên, là e lệ sao?

Chử Thiệu Lăng cười khẽ, đem người nâng đứng dậy, mới vừa rồi còn tự trách không nên đùa hắn, nhưng lúc này nhìn Vệ Kích gần như vậy Chử Thiệu Lăng vẫn là có chút nhịn không được, trên tay dùng một chút lực đem Vệ Kích kéo gần vài phần, Vệ Kích theo bản năng muốn trốn, nhưng nhìn Chử Thiệu Lăng một tay khác còn cầm bức họa vẫn là kham kham nhịn được, Chử Thiệu Lăng nắm cổ tay Vệ Kích thấp giọng trêu đùa: “Ngươi còn thật xem trọng thứ này, ngày ấy không tình thú như vậy, mà hiện giờ ngược lại vì tờ giấy bỏ đi này mà ngoan ngoãn nghe lời.”

Vệ Kích cúi đầu mân môi không nói lời nào, tâm tình Chử Thiệu Lăng càng phát ra sung sướng, khai ân đem bức họa trong tay cho hắn, Vệ Kích bắt được bức vẽ nháy mắt tránh thoát tay Chử Thiệu Lăng, lui ra sau vài bước, cẩn thận đem bức vẽ gấp lại bỏ vào trong ngực, cảnh giác nhìn Chử Thiệu Lăng, một bộ như lâm đại địch, lẩm bẩm nói: “Thuộc hạ… không dám mạo phạm điện hạ.”

“Ngươi trốn cái gì? Ta lại còn có thể cướp về?”Chử Thiệu Lăng bật cười đi đến trước án thư lật xem, ngẩng đầu nhìn Vệ Kích liếc mắt một cái, nói: “Thất thần như thế làm gì? Lại đây mài mực.”

Vệ Kích thật sự không biết Chử Thiệu Lăng muốn làm cái gì, cũng không dám hỏi, chỉ phải đến gần đứng ở một bên giúp đỡ mài mực, Chử Thiệu Lăng lật nửa ngày mới tìm được một trương giấy còn nguyên, ngược lại có thể sử dụng, lại chọn một cây bút thích hợp, chấm vào mực nước vẽ tranh.

Chử Thiệu Lăng nghĩ sơ tưởng, đặt bút vẽ một chỗ vách núi, vách núi thật hẹp, trên trời treo một vòng trăng sáng, vài phiến mây mỏng, Chử Thiệu Lăng thay đổi bút, vẽ xuống nhân vật, lần này không lại là Chử Thiệu Lăng cùng Chử Thiệu Dương, Chử Thiệu Lăng đan thanh nhất tuyệt, vài nét bút phác họa hình dáng Vệ Kích…

Trên vách núi Vệ Kích ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, bên cạnh là Chử Thiệu Lăng ngồi biếng nhác, nghiêng đầu nhìn Vệ Kích, khóe miệng hàm tiếu, như là đang nói gì đó, bên tay hai người còn có một vò rượu, khung cảnh điềm tĩnh lại ấm áp.

Chử Thiệu Lăng tiếp tục đổi bút, nhanh một canh giờ mới hoàn thành bức họa này, so với cái kia cấp cho Chử Thiệu Dương còn công phu hơn, Chử Thiệu Lăng đối bút chấm tiêu mặc, viết lưu niệm: tặng Vệ Kích, mùa đông Thiên Khải năm thứ mười ba.

Chử Thiệu Lăng lấy ấn riêng của mình khắc xuống lạc khoản, Chử Thiệu Lăng thu hồi lại con dấu ôn nhu cười khẽ: “Đưa cho ngươi, không phải so cái kia ngươi dấu còn tốt hơn rất nhiều?”

Chử Thiệu Lăng quay đầu nhìn Vệ Kích, ánh mắt Vệ Kích không biết lúc nào đã đỏ, Chử Thiệu Lăng bật cười: “Đây là làm sao vậy? Ngươi không thích tranh này sao, ta hảo hảo vẽ cho ngươi một bức, ngươi ngược lại như thế nào lại không vui?”

Vệ Kích cúi đầu, nói giọng khàn khàn: “Thuộc hạ không đảm đương nổi điện hạ ưu ái.”

Chử Thiệu Lăng trong lòng thở dài, tính tình Vệ Kích hắn cũng đại khái thăm dò, tâm địa đủ tốt người cũng thành thật, chính là quá mức yên tĩnh, chỉ biết ngây ngốc đứng ở một bên nhìn, không phải thì đời trước chính mình cũng sẽ không biết người này canh giữ ở bên cạnh mình mười năm, Chử Thiệu Lăng bản thân muốn đồ vật vốn là sẽ đi cướp đi tranh, lần đầu tiên gặp gỡ người có tính tình như Vệ Kích, lại khó hiểu lại đau lòng.

Chử Thiệu Lăng đem bức vẽ đặt ở trên án thư, chính mình lôi kéo Vệ Kích cùng ngồi xuống, Vệ Kích có chút khó xử lau mắt, Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Tâm ý của ngươi với ta ta đã biết, đã nhiều ngày ta đối đãi ngươi như vậy, ngươi cũng nên hiểu được tâm ý của ta.”

Vệ Kích tự nhiên hiểu được, mấy ngày này Chử Thiệu Lăng thường thường sẽ đùa đùa hắn, nói một chút khiến hắn đỏ mặt ngại ngùng, Vương công công sẽ chiếu cố hắn, tất nhiên cũng là được Chử Thiệu Lăng căn dặn.

Vệ Kích hơi hơi mím môi, trong mắt còn chua xót, Chử Thiệu Lăng thật sự không hiểu, thấp giọng nói: “Ngày hôm đó tưởng thân thân cận cận ngươi, ai biết ngươi chạy, làm hại ta nghĩ đến ngươi cũng không có tâm tư này, hôm nay nhìn thấy ngươi cư nhiên cất giấu bức vẽ của ta, nhìn như vậy là có tâm ý với ta, ngươi chỗ nào còn không hài lòng, nói thẳng xem nào.”

Vệ Kích cúi thấp đầu, một lúc lâu mới đứng dậy quỳ xuống, giọng nói khà khàn: “Có tâm tư không nên có với điện hạ, là thuộc hạ đáng chết… thuộc hạ không dám vọng cầu mặt khác, chỉ hy vọng có thể canh giữ bên người điện hạ, nguyện trung thành cho đến chết.”

Một câu “cho đến chết” đem tâm tư còn muốn trêu đùa của Chử Thiệu Lăng hủy diệt, vách núi vừa vẽ kia, đúng là đoạn trường nhai cách phía tây hoàng thành ba mươi dặm, Chử Thiệu Lăng nghĩ đến kiếp trước Vệ Kích người đầy thương trước đoạn trường nhai, lại nhìn đứa bé nhỏ nhỏ trước mặt trong lòng càng phát ra khó chịu.

Chử Thiệu Lăng trầm giọng hỏi: “Ngươi liền an phận mà chỉ làm một tiểu thị vệ? Nếu có một ngày ta cưới vợ, sinh con thì sao?”

Vệ Kích cúi đầu: “Thuộc hạ sẽ nguyện trung thành Vương phi thế tử như trung thành với điện hạ… Thuộc hạ thân là nam tử, lại không có gia thế hiển hách phụ trợ điện hạ, chỉ có thể…”

“Đừng nói nữa…” Đứa bé này chính là đến khắc ( khắc tinh) mình, Chử Thiệu Lăng nghe Vệ Kích nói trong lòng không ngừng đau đớn, đem Vệ Kích kéo đến, nhẹ giọng nói, “Ta sẽ không cưới Vương phi.”

Nếu có thể cùng người này cả đời tay trong tay, tuy là không vợ không con, cũng có gì mà ngại?

Vệ Kích lăng lăng nhìn Chử Thiệu Lăng, ấp úng: “Điện hạ…”

Chử Thiệu Lăng nhắm mắt, trầm giọng nói: “Ta biết đột nhiên đối với ngươi như vậy ngươi không phản ứng kịp, ngươi chỉ cần biết, ta không phải là nhất thời mới mẻ chơi đùa ngươi, ngươi yên tâm, ta không đem ngươi làm luyến đồng, ngày đó là ta đường đột, ngươi đừng nghĩ nhiều, về sau liền ở lại bên cạnh ta đi.”

Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Hôm nay liền thăng ngươi làm Bích Đào uyển nhất đẳng thị vệ, mỗi ngày ở bên cạnh ta, có thích hay không?”

Chử Thiệu Lăng cho tới bây giờ không biết mình sẽ để ý một người nhiều như vậy, sau khi trọng sinh vốn là tưởng hảo hảo đối đãi hắn, thành toàn tâm ý của hắn, cất nhắc gia thế, xem như là hồi báo kiếp trước Vệ Kích trung tâm, nhưng mấy ngày này ở chung, Chử Thiệu Lăng phát hiện mình là thật thích người này.

Sẽ lo lắng khi hắn thay phiên công việc có lạnh không, sẽ nhớ hắn có ăn no hay không…Chử Thiệu Lăng trời sinh tính tình đạm bạc, trừ bỏ Lăng Hoàng hậu cùng Chử Thiệu Dương trước kia, hắn chưa từng quá để ý ai như vậy.

Nhưng mà đem hắn đề bạt đến bên người, sau Chử Thiệu Lăng cũng lo lắng, đặc biệt đem hắn đề bạt làm tam đẳng thị vệ, lại lo lắng thị vệ khác có khi dễ hắn hay không, Vệ Kích của hắn còn nhỏ như vậy, tính tình lại rất hiền lành, làm sao có thể khiến người yên tâm?

Nghĩ như thế nào, vẫn là đem người thả ở trước mắt là an tâm nhất. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Vệ Kích còn có chút phản ứng không kịp, thấp giọng nói: “Điện hạ…thuộc hạ tuổi không đủ, càng không có công tích gì, vượt cấp thăng làm nhất đẳng thị vệ, sẽ làm cho có người nói điện hạ…”

“Điện hạ của ngươi cho tới bây giờ cũng không sợ người ta nói cái gì.” Chử Thiệu Lăng ngắt lời hắn, cười khẽ, “Ta là thật sự muốn tốt với ngươi cả đời…Chỉ sợ như bây giờ nói ngươi cũng không tin, Vệ Kích, ngươi chờ xem sau này đi.”

Ánh mắt Vệ Kích bỗng nhiên đỏ, vốn là không hồi hâm mộ không hề trông cậy vào, hắn chẳng thể nghĩ tới có một ngày như thế, trong lòng nói không cảm động là giả, chính là Vệ Kích đã quen thói đứng ở chỗ tối, nhất thời có chút phản ứng không kịp, ách thanh hỏi: “Điện hạ…vì cái gì tốt với thuộc hạ như vậy?”

Vì cái gì sẽ tốt với Vệ Kích như vậy, trong những năm tháng về sau, rất nhiều người hỏi qua Chử Thiệu Lăng vấn đề này, hoàng đế hỏi qua, Thái hậu hỏi qua, Chử Thiệu Dương hỏi qua, huynh trưởng Vệ Kích Vệ Chiến cũng hỏi qua…người hỏi bất đồng Chử Thiệu Lăng trả lời cũng không giống.

Tất cả mọi người không rõ, diện mạo Vệ Kích chỉ là trung thượng, tính tình trầm ổn chất phác, làm không đến việc lấy lòng mị thượng, nhưng Chử Thiệu Lăng chính là đối tốt người này, tốt đến trình độ tất cả mọi người xem không hiểu.

Chử Thiệu Lăng nhìn Vệ Kích nhẹ giọng nói: “Ta hỏi ngươi, nếu là có một ngày ta mất đi thân phân hoàng gia, lưu lạc sinh hoạt đến bình dân cũng không bằng, người bên cạnh đều hy vọng ta chết đi, ngươi sẽ như thế nào?”

Vệ Kích sửng sốt, không nghĩ ngợi nói: “Thuộc hạ sẽ ở lại bên người điện hạ, muôn lần chết bảo toàn tính mạng điện hạ.”

Trả lời thật tốt, hiện tại Chử Thiệu Lăng là con trai trưởng thân phận tôn quý, lúc này hắn hỏi bất kỳ kẻ nào bên người vấn đề này chỉ sợ là sẽ trả lời không sai biệt lắm, nhưng ở kiếp trước, trong thời điểm hắn khó khăn nhất, ngay cả bản thân hắn cũng đã buông tay, là Vệ Kích, chỉ có Vệ Kích, ôm lấy quyết tâm phải chết, liều mạng một thân đao thương đem hắn ra khỏi Tần vương phủ, cũng chỉ có Vệ Kích, khi cùng hắn đối mặt với ba nghìn cấm quân cũng không sợ hãi, vì hắn một người một đao cùng ba nghìn cấm quân chém giết, cuối cùng trên ngươi không một chỗ lành lặn oanh liệt mà chết đi.

Thiên hạ rộng lớn, chỉ có một người này.

Chính là người này, tại giờ khắc cuối cùng, tại tuyệt cảnh không còn gì để trông cậy còn giữ vững kiên trì, phải bảo vệ hắn, giúp hắn sống sót.

Chử Thiệu Lăng kiếp trước một đời ngắn ngủi, phần tình nghĩa này trừ bỏ Lăng Hoàng hậu, hắn cũng chỉ được nếm qua ở trên người Vệ Kích, chỉ một lần kia, sẽ thấy cũng quên không được, Chử Thiệu Lăng vẫn luôn là một kẻ tham lam ích kỷ, hắn muốn đem người này vĩnh viễn trói lại bên cạnh, tùy thời tùy khắc hấp thu ấm áp mà chỉ có Vệ Kích mới có thể cho hắn.

Chử Thiệu Lăng nhìn Vệ Kích còn có chút non nớt, mặt có chút mờ mịt cười khẽ:”Ở tình hình đó ngươi còn muốn lưu lại bên cạnh ta, cũng chính là nguyên nhân ta thích ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.