Bạo Quân Sủng Hậu

Chương 6




"Ta nhớ Tam muội muội sắp nghị thân rồi đi? Tuổi tác cũng không nhỏ nữa."

An Trường Khanh nhìn về phía muội muội khác mẹ nhỏ hơn y bốn tuổi, trong mắt không có chút ôn nhu. Y còn nhớ rõ mùa đông năm mười tuổi ấy, An Nhàn Ca vẫn là đứa con nít thiên chân vô tà, thế mà cười khanh khách đẩy mạnh An Nhàn Ngọc lớn hơn nàng ta một tuổi vào hồ. An Nhàn Ngọc giống y, từ nhỏ bị ức hiếp, dưỡng thành tính tình yếu đuối nhát gan. Bởi vì ăn uống không tốt, nhỏ gầy yếu ớt hơn cả An Nhàn Ca nhỏ tuổi. Thậm chí An Nhàn Ca không cần dùng sức lớn, An Nhàn Ngọc như con mèo nhỏ ngã xuống hồ. Khi đó đúng lúc An Trường Khanh đi qua, tuy rằng nhảy xuống cứu được An Nhàn Ngọc, bản thân lại ngấm nước sinh bệnh nặng, từ đó sợ lạnh.

Ngược lại An Nhàn Ca, An Tri Khác dùng một câu tuổi nhỏ không hiểu chuyện, liền nhẹ nhàng buông tha.

An Trường Khanh rũ mắt xuống, chế giễu mà cười cười, nhưng không nén giận nữa. Sống lại một đời, không thể làm cục bột mềm mặc người nặn tròn bóp dẹp.

"Nếu gả tới nhà chồng còn không nặng không nhẹ mà nói chuyện như vậy, sợ là liên lụy nhà chồng tội bất kính hoàng thất." Y nói nhìn về phía An Tri Khác, trên mặt còn có ý cười nhàn nhạt: "Phụ thân thân là Thừa tướng Đại Nghiệp, nên biết đạo lý "phi lễ chớ nói", "liên lụy người nhà" chứ?

Liếc sắc mặt của mọi người An gia khó coi, An Trường Khanh bưng trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Tuy nói là người một nhà, nhưng khác tôn ti, coi như ta không so đo, nhưng Vương gia xưa nay coi trọng quy củ, nếu để ngài ấy biết, sợ sẽ tức giận."

"Tính tình Vương gia...chắc hẳn mọi người đều biết." An Trường Khanh bình tĩnh nhìn An Nhàn Ca trắng mặt, nhàn nhạt cười nói: "Nếu Vương gia giận dữ muốn trị tội, ta cũng không dám cản trở, Tam muội muội nói có đúng không?"

An Nhàn Ca không dám tin tưởng nhìn y, không phục mà còn muốn cãi lại, nhưng bị Liễu thị bên cạnh nhéo một cái, tay cầm khăn nắm thật chặt, không tình không nguyện nói: "Vương phi nói đúng, Ca Nhi biết sai."

An Trường Khanh hơi gật gật đầu, không để ý tới nàng ta nữa, quay đầu gọi An Nhàn Ngọc đến bên cạnh nói chuyện----hôm nay chỉ có An Nhàn Ngọc đến, sinh mẫu Dư di nương ở hậu viện chưa ra.

Theo quy củ di nương có thể không đến, nhưng Dư di nương là mẹ đẻ của An Trường Khanh, nếu thật lòng kính trọng Vương phi An Trường Khanh này, nhất định sẽ để Dư di nương ra gặp. Nhưng trên dưới An phủ không ai coi y ra gì, dĩ nhiên Dư di nương không đến, chỉ có bào muội An Nhàn Ngọc bồi ngồi.

An Nhàn Ngọc vẫn như trong trí nhớ, an tĩnh e lệ, rõ ràng dáng dấp không tệ, lại luôn cúi đầu đến nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. An Trường Khanh âm thầm thở dài một hơi, đau lòng xoa xoa đầu nàng, hỏi việc học.

An gia trăm năm thi thư gia truyền, nữ nhi An gia trước khi xuất giá đều học ở Tộc học, do nữ tiên sinh dạy dỗ. An Nhàn Ngọc trời sinh tính an tĩnh, yêu thích nhất là đọc sách viết chữ, học vấn không tồi.

Nhưng mà lúc này An Nhàn Ngọc lại rũ đầu, nhỏ giọng nói: "Muội...muội không đến Tộc học nữa."

An Nhàn Ca ở bên cạnh tìm được chuyện, phụt cười một tiếng, cướp lời: "An Nhàn Ngọc gian lận lúc thi, bị tiên sinh đuổi đi." Nàng ta có ý ám chỉ mà cười nói: "Quả nhiên không phải người một nhà, không vào một gia môn."

Nàng ta nói chính là chuyện An Trường Khanh cũng từng bị phu tử tộc học đuổi ra ngoài. Tộc học An gia chia Nam học và Nữ học. Hai bên chỉ cách một bức tường. Phu tử của Nam học đều là đại nho danh gia, chuyên dạy văn chương bát cổ, chuẩn bị cho khoa cử ngày sau.

Tuy An Trường Khanh thích đọc sách, nhưng toàn xem sách y lý thủy lợi. Học văn chương bát cổ không tốt. Hơn nữa xuất thân của y, phu tử Tộc học vẫn luôn coi thường y. Sau đó y bị An Trường Đoan vu oán lén lút gặp nữ học sinh, phẩm hạnh không đứng đắn, phu tử không đợi y bài bác, liền đuổi y ra Tộc học.

Việc này An Tri Khác cũng biết, còn từng kiểm chứng. Chỉ là giữa con thứ hai thông tuệ lấy vui và chán ghét con thứ ba, ông ta lựa chọn bảo toàn thanh danh cho con thứ hai thôi. Cùng từ lúc ấy, An Trường Khanh hoàn toàn lạnh lòng với ông ta.

An Trường Khanh đảo ánh mắt qua An Tri Khác cùng An Trường Đoan, biểu tình cười như không cười: "Ta cảm thấy Tam muội muội nói rất có đạo lý, phụ thân và nhị ca cảm thấy thế nào?"

Sắc mặt hai người khẽ biến.

An tướng quốc tung hoành triều đình mấy chục năm, đại khái chưa bao giờ bị người khác chất vấn, huống chi người chất vấn là thứ tử chưa từng để vào mắt. Bị ánh mắt chế giễu của y nhìn đến tức giận, nhưng không tiện phát tác, An Tri Khác chỉ có thể trút lửa giận lên người An Nhàn Ca.

"Quy củ ngươi học để đi đâu hết rồi? Nếu không học được, vậy đi học lại cho tốt rồi ra ngoài gặp người!" Ông ta nặng lời, An Nhàn Ca được sủng từ nhỏ, chưa từng bị trách cứ trước mặt mọi người như vậy, hốc mắt liền đỏ, nàng ta cũng không cảm thấy mình nói sai chỗ nào, chỉ phẫn hận đầy mặt trừng An Trường Khanh, giận mà không dám nói gì.

An Trường Khanh thấy giống khỉ làm trò, cũng không lên tiếng khuyên can, chỉ kéo An Nhàn Ngọc nói chuyện.

***

Liên tiếp bị hai lần ra oai phủ đầu. Rốt cuộc người An gia ý thức được: Thứ tử không được sủng ái ngày xưa đã cứng cánh, không thể tùy tiện khinh nhục như trước. Ngay cả An Nhàn Ngọc nhát gan cũng được An Trường Khanh che chở bên người, lời nặng đều không nói được một câu.

Ngồi trong phòng khách chốc lát, đã tới giờ cơm trưa. An Trường Khanh vẫn ngồi trên tọa, lão thái quân ngồi bên trái y, nặng nề chống gậy, âm dương quái khí nói: "Trường Khanh lớn, bản lĩnh cũng lớn."

An Trường Khanh rũ mắt, không mặn không nhạt trả lời: "Ở trong phủ nhiều năm như vậy, mỗi ngày nghe nhìn, cũng phải học ít thứ, bằng không e là tổ mẫu không nhìn thấy tôn nhi ngồi đây."

Sắc mặt của lão thái quân trầm xuống, nhưng không hề nói tiếp. Nói cho cùng bà cũng không mù, tình cảnh mẹ con An Trường Khanh ở trong phủ những năm này bà không thể không biết. Chỉ là lão thái thái bất công, lại coi thường Dư thị, liền dứt khoát mặc kệ, làm bộ không biết.

Nha hoàn bắt đầu chia thức ăn, liền dừng câu chuyện, bắt đầu dùng bữa.

Ăn cơm xong, lại ngồi một lát, An Trường Khanh muốn đến hậu viện vấn an sinh mẫu Dư di nương. Lúc này An Tri Khác thấy y liền tâm khí không thuận, chỉ nói Dư di nương mắc bệnh nhẹ tĩnh dưỡng ở hậu viện, để Lý thị bồi y ra hậu viện, bản thân phất tay áo đến thư phòng trước viện.

An Trường Khanh nghe nói mẫu thân bị bệnh, có chút sốt ruột, cũng không để Lý thị đi theo, liền đưa người vội vàng đến hậu viện.

Mẹ con họ ở Lãm Hồng Uyển, nằm ở Đông Bắc tướng phủ, con đường quanh co vòng vèo, có chút hoang vắng. An Trường Khanh từ biệt nhiều năm, lại chưa từng quên con đường này. Y vội vàng đi nhanh về trước, lại không ngờ chỗ quẹo có người cản đường.

"Hôm nay tam đệ thật uy phong." Người nói chuyện nửa dựa trên cây, đôi mắt điếu sao nhìn An Trường Khanh từ trên xuống dưới, giống như con rắn âm độc, lưỡi rắn liếm láp từng tấc da.

An Trường Khanh dừng chân, đề phòng lại chán ghét nhìn về phía hắn: "Ngươi tới đây làm gì?"

"Đương nhiên là đợi gặp đường đệ tốt của ta. Đường đệ làm Vương phi liền trở mặt không nhận người, ngay cả đường ca cũng không muốn gọi?" An Trường Tề cười nhạo một tiếng, đứng thẳng người: "Trước kia ngươi không dám như vậy."

An Trường Khanh thẳng lưng, thần sắc bình tĩnh, thân thể lại âm thầm căng thẳng, khi mắt phong liếc thấy Triệu Thạch cao lớn phía sau, mới thả lỏng một chút, đây là người Tiêu Chỉ Qua cố ý lưu lại cho y: "Nay đã khác xưa, người luôn thay đổi."

An Trường Tề cười nhạt: "Xem ra ngươi hầu hạ Bắc Chiến Vương không tồi? Thế nào? Nghe nói Bắc Chiến Vương thích chơi nhiều kiểu, ngươi chịu nổi không?"

Hắn ta nói trắng trợn đến khó nghe, thấy sắc mặt An Trường Khanh tuy tái nhợt, dung nhan lại càng thêm xinh đẹp diễm lệ, nhịn không được bước về trước một bước, vươn tay muốn chạm vào mặt y, chỉ là ngón tay chưa chạm đến gò má, một trường đao lạnh lẽo kề giữa cổ, Triệu Thạch cao lớn bảo hộ Trường Khanh sau người, ánh mắt bất thiện nhìn về phía An Trường Tề, lạnh giọng cảnh cáo: "Vương gia có lệnh, kẻ bất kính với Vương phi, giết không tha!"

"Ồ, mới mấy ngày đã học được chó cậy thế chủ rồi?" Gương mặt An Trường Tề hơi vặn vẹo, trong mắt lóe ánh sáng u ám: "Quả nhiên tam đệ không ít bản lĩnh..."

"Triệu Thạch, động thủ!" Không đợi hắn ta tiếp tục ô ngôn uế ngữ, An Trường Khanh trực tiếp hạ lệnh.

Triệu Thạch nghe vậy cánh tay dùng lực, đao vốn hư đặt trên cổ không chút do dự tiến sát ba phân.

Động tác của An Trường Tề cứng lại, không dám tin mà sờ sờ cổ, liền thấy tay đầy máu tươi.

Hai mắt hắn ta trừng lớn, gương mặt vặn vẹo, dữ tợn nhìn về phía An Trường Khanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tiện nhân! Ngươi dám..."

***

Trong lòng nhớ An Trường Khanh, Tiêu Chỉ Qua ứng phó xong diễn võ buổi sáng, liền giục ngựa đến tướng phủ. An Tri Khác nghe tin tự mình tới đón hắn, nghe hắn nói muốn tìm An Trường Khanh, sắc mặt hơi kinh ngạc: "Vương phi đến hậu viện thăm Dư di nương."

"Ta đi tìm y." Tiêu Chỉ Qua nói: "Dẫn đường."

Hắn tự nhiên sai sử người làm sắc mặt An Tri Khác khó coi, lại không dám cãi lời, dẫn hắn đến hậu viện.

Ai ngờ vừa đến nửa đường, liền nghe thấy một giọng nam chế giễu nói: "Xem ra ngươi hầu hạ Bắc Chiến Vương không tồi? Thế nào? Nghe nói Bắc Chiến Vương thích chơi nhiều kiểu, ngươi chịu nổi không?"

An Tri Khác biến sắc, đang muốn lên tiếng quát ngưng lại, nhưng bị Tiêu Chỉ Qua giơ tay ngăn cản.

Sắc mặt Tiêu Chỉ Qua tái xanh, bước chân đều lộ ra sát ý dày đặc.

Người cố tình nói chuyện tiếp tục tìm đường chết, lại nói, lại nói: "Ồ, mới mấy ngày đã học được chó cậy thế chủ rồi...Quả nhiên tam đệ không ít bản lĩnh..."

Thân ảnh Tiêu Chỉ Qua biến mất ở chỗ rẽ, An Tri Khác đang cân nhắc làm sao bỏ qua chuyện này dễ dàng, bỗng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng kêu đau này dị thường quen thuộc, An Tri Khác cả kinh, đột nhiên nhớ ra, chủ nhân thanh âm này, giống như nhị phòng đường chất An Trường Tề. Ông vội vàng đuổi theo, thấy Tiêu Chỉ Qua một tay ôm An Trường Khanh vào lòng thấp giọng nói gì đó. Một tay khác cầm thương, mũi thương nhiễm máu. Mà ở bụi cỏ khô cách hai người không xa, An Trường Tề đang ôm cánh tay đứt, thảm thiết mà lăn lộn kêu rên.

An Tri Khác liền biết chuyện này không thể hòa giải nổi.

Nếu hôm nay nói năng lỗ mãng với An Trường Khanh không phải An Trường Tề, là bất luận một kẻ không có quan hệ huyết thống, ông đều có thể không chút do dự xử trí, sau đó áp việc này xuống. Nhưng đó lại là An Trường Tề.

An Trường Tề là con trai nhị phòng độc nhất. Tuy nhị đệ của ông An Tri Thủ không đi con đường làm quan, nhưng am hiểu kinh thương, thê tử cũng là ngọc quý trên tay của đại thương nhân quận Hứa Xương. Mấy năm nay dựa vào Nhạc gia làm ăn không nhỏ. Tuy An Tri Khác là trưởng tử đại phòng, phong Tĩnh Quốc Hầu, quan bái Thừa tướng. Bổng lộc lại không chống đỡ nổi chi tiêu của cả gia đình cũng nhân tình lui tới, mấy năm nay đều do nhị phòng xuất bạc xuất lực.

Cho nên tuy An Trường Tề trầm mê thanh sắc ăn chơi trác táng, ông vẫn từ ái đỗi đãi đứa cháu này.

Nhưng hiện tại An Trường Tề lại nổi tâm tư xấu xa với đường đệ, còn để Bắc Chiến Vương đánh tại chỗ. Đừng nói An Tri Khác muốn dẹp yên chuyện này, muốn giữ cái mạng cho An Trường Tề cũng khó.

Trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, An Tri Khác mịt mờ nhìn Tiêu Chỉ Qua che chắn đứa con thứ ba, biểu tình lạnh lùng, vái Tiêu Chỉ Qua: "Vương gia thứ tội, Trường Khanh và Trường Tề từ nhỏ có tình cảm tốt, lúc vui đùa trong lời có chút thô tục, không phải bất kính Vương gia. Xin Vương gia tha cho nó một lần, sau này ta tất quản giáo tốt, không cho nó nói năng vô lễ!"

An tướng quốc năng ngôn thiện biện, đen có thể nói thành trắng. Rõ ràng là An Trường Tề nổi tâm tư xấu xa, đùa giỡn làm nhục An Trường Khanh. Vào miệng ông, lại thành huynh đệ vui đùa.

Ông ta nhìn về phía An Trường Khanh, tận lực đè thấp thanh âm lộ ra uy nghiêm: "Trường Khanh, tính tình của đường ca con cũng biết, khi bé nó chiếu cố con nhất, tuy nói chuyện không dễ nghe, tâm lại không xấu, con cũng không đành lòng vì một câu vui đùa liền lấy tính mạng đường ca đúng không?

Thân thể An Trường Khanh run rẩy, từ trong lòng Tiêu Chỉ Qua lộ ra gương mặt, sắc mặt trắng bệch, tròng mắt đen nhánh vô thần: "Phụ thân hi vọng ta bỏ qua cho hắn?"

Sắc mặt An Tri Khác co rút, thanh âm dẫn dắt từng bước: "Trường Tề đối đãi con không tệ."

"Hóa ra ông đều biết?" An Trường Khanh lại đột ngột cười một tiếng, chân mày khóe mắt chiếm đầy hận ý, răng nghiến đến ken két: "Hóa ra ông đã sớm biết!"

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Chỉ Qua: Ức hiếp vợ ta? Chém chết:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.