Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Chương 13: Chương 13





Sau khi chạy đi chạy lại thì cuối cùng cũng được ngồi, đôi chân cô đã mỏi hẳn ra,nhìn lên bàn làm việc đâu đâu cũng là hồ sơ,có những cái cô chẳng biết làm thì lại đi hỏi trợ lí, quả thật không biết là oan gia hay sao lại vô trúng công ty này,hành cô đủ thứ.Bây giờ có mắng rủa chẳng được gì, chỉ là vô ít cô lại tiếp tục công việc của mình.

Còn anh bên trong phòng nhìn ra cô thì nhếch môi cười, trêu cô cũng đúng thú vị thật.
Cô ngồi làm việc đến trưa thì tới giờ nghỉ, cô đứng dậy để đi ăn trưa, thì nghe tiếng điện thoại reo lên,cô nhấc máy lên.
-- Tần tổng chú gọi tôi có chuyện gì sao ?
-- Mau vào phòng tôi.
-- Được.
Gương mặt cô hầm hực tới giờ nghỉ trưa cũng không cho cô nghỉ nữa là sao chứ ? Bức ép cũng vừa phải thôi, người gì mà khó tính, cô đi lại gõ cửa phòng rồi mở cửa đi vào, đứng trước mặt anh lên tiếng.
-- Tần tổng cho gọi tôi có gì không ?
-- Lại sofa ngồi đi.
-- Ồ.
Cô nghe anh nói vậy thì đi thôi,làm trái ý hay hỏi ngược lại ,chắc giờ nghỉ trưa cũng không được nghỉ luôn quá.


Cô ngồi xuống sofa anh cũng đứng dậy đi lại sofa ngồi xuống đối diện cô nói.
-- Từ nay về sau giờ ăn trưa cô sẽ ăn ở đây cùng tôi.
-- Tại sao tôi phải ăn cùng anh chứ ?
-- Đường đường là tiểu thư Châu gia đến đây làm việc, tôi đâu thể nào để cô chịu thiệt được, nếu ba mẹ cô biết chắc tôi không được yên.
-- Ha...vô lý quá vô lý, ba mẹ tôi còn chưa biết mắc mớ gì chú sợ, còn nữa dù ba mẹ tôi biết họ cũng không thể nào trách mắng chú đâu,nên tôi KHÔNG muốn ăn ở đây.
-- Cô không ăn ở đây thì trừ nửa tháng lương.
-- Chú...quá đáng vừa thôi chứ.
-- Nào bây giờ ăn hay trừ lương.
-- Ăn thì ăn đừng tưởng tôi sợ chú.
Cô hậm hực khó chịu, ăn trưa cũng bắt anh chung với anh ta, trong công việc thì thôi đi đằng này lại lấy lương của cô ra hù dọa.

Đúng là quá đáng quá đáng thật sự mà ! Bát cơm cầm trên bị coi như bao cát trúc giận lên đó , đôi đũa cũng không tránh được, cứ dầm lên bát cơm.

Anh thấy cô như vậy lắc đầu lên tiếng.
-- Không ăn trừ lương.
-- Chú..đúng là ....
Câu sau cô muốn nói ra nhưng cục tức anh làm cho cô phải nuốt trở vô không nói được, anh đắc ý nhìn cô rồi ăn tiếp phần cơm của mình, quả thật hôm nay anh rất vui ,chưa lần nào vui như hôm nay.Nhưng trái với cô là vô cùng tức giận đến nỗi chỉ muốn băm anh thành trăm mảnh cho hả giận .
Kết thúc buổi ăn trưa đầy cục súc của cô, cô lại quay ra bàn làm việc tiếp tục công việc, nhìn hồ sơ đang còn dang dở nhưng có những chỗ cô không biết, muốn đi hỏi trợ lí của anh thì lại ngại bởi vì cái gì không biết đều đi hỏi, đến nỗi cô không muốn găp trở lí luôn, cô vò đầu bứt tóc, thì bất thình lình từ đâu anh xuất hiện đứng trước mặt cô nói.
-- Chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi.
-- Chú...là ma sao đi không có tiếng động gì hết ?
-- Vậy sao ? Chắc tại cô tập trung quá không nghe thôi.
-- Ồ.

-- Ồ cái gì mà ồ chỗ nào không hiểu đâu.
-- Là chỗ dự án này.
Anh đi lại chỗ cô khum người xuống, rồi bắt đầu chỉ cô những chỗ không hiểu cần nắm rõ, trong khoảng thời gian đó không hiểu sao cô ngửi được hương thơm trên người anh,khiến hai bên tai cô đỏ lên tim cô cũng bắt đầu đập liên hồi, cô cố gắng tập trung vào những chỗ anh chỉ nhưng lại không được.

Khoảng cách giữa anh và cô vô cùng gần,chỉ cần cô xoay mặt lại là có thể hôn lên mặt anh rồi.
Anh đang chỉ cho cô thì cảm nhận trực giác của anh thấy cô không tập trung, nhìn lại thấy bên tai cô đỏ ửng lên,thì lại lần nữa nhếch môi lên, cô ngốc này chắc đang ngại ngùng rồi nhưng tính anh lại lần nữa trêu cô.
-- Không tập trung lại nghĩ gì vậy ?
-- Không...không có.
-- Sao tôi thấy bên tai cô lại đỏ lên hết thế này.
-- Chắc tại do trong người nóng thôi.
-- Vậy sao tôi có tưởng cô đang ngại khi được tôi chỉ cô,lại còn gần nhau như vậy dẫn đến...
-- Chú..về làm việc đi tôi hiểu rồi.
-- Vậy thì nói cho tôi biết chỗ này cần làm gì ?
-- Tôi..chỗ đó..

cần..

-- Cần gì ?
-- Chỗ đó...
Ôi tiêu cô rồi khi không lại quan tâm chuyện linh tinh, bây giờ cô lại không biết trả lời như thế nào ? Lần này không mất mặt mới lạ.
-- Tôi chỉ một lần nữa tập trung vào.
-- Được.
Anh chỉ cô thêm một lần nữa, mà tâm trạng anh rất vui vẻ nha.

Chắc tại là trêu cô vui quá hay sao ấy,nhưng cô ngại ngùng chỉ khiến muốn anh bảo vệ cưng chiều cô thôi.

Chỉ cô lại xong thì anh đi vào làm việc, để cô ngồi ở đây thẩn thờ hai tay cô áp lên hai má miệng thì nói.
-- Ôi cái gì vậy sao mình lại ngại ngùng kia chứ ? Xấu hổ chết đi mất.
Và tất nhiên hành động đó của cô đã lọt vào mắt anh, và rồi nụ cười của anh đã nở ra, khi anh lại gần cô hương thơm đó khiến anh cứ muốn ngửi mãi nó rất thơm, thoáng nhẹ không nồng hay khó chịu như những người phụ nữ từng muốn tiếp cận, nó khiến anh khó chịu không thôi.Riêng cô thì khác một mùi thơm ngọt ngào, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng để tận hưởng mà thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.