Bạn Gái Máy In Tiền Của Tôi

Chương 17: Vụ kiện nghe đâu không thể thắng




Sau khi thụ lý vụ của Tằng Niệm Bình, tòa án gửi giấy cho Bảo hiểm tài sản An Hòa đồng thời nhanh chóng sắp xếp tiến hành họp kiểm tra chứng cứ.

Ngày mở phiên tòa chính thức đúng như dự tính, ngày mồng 9 tháng 12.

Một vụ tranh chấp bảo hiểm trông như vô cùng đơn giản nhưng Ngũ Cầm không sao yên tâm nổi.

“Anh biết đối thủ là ai không?”

Luật sư phía công ty luật họ hợp tác làm cô ta tức đến nỗi phải bật cười. Ngồi trong văn phòng của mình tại phòng pháp lý, cô ta cười gằn.

“Đó là Trình Bạch. Không phải đám chó con mèo con anh từng đụng đâu!”

Luật sư ngồi đối diện cô ta tên là Tiền Hưng Thành, trông mặt mày sáng sủa. Anh ta nghe chẳng lọt tai, ghếch một chân lên, ngôn ngữ cơ thể tỏ rõ anh ta chẳng quan tâm: “Trình Bạch với chẳng không Trình Bạch, phượng hoàng trụi lông thì còn chẳng bằng gà! Hôm kiểm tra chứng cứ tôi đã gặp cô ta rồi. Ngoài đẹp ra thì nào thấy có bản lĩnh gì. Chứng cứ nộp lên toàn mấy thứ vớ vẩn, rập khuôn, chẳng có chút tính uy hiếp nào. Một vụ án bình thường như thế, giám đốc Ngũ còn muốn tôi phải chú ý đến độ nào nữa?”

Đây là một luật sư bình thường của một hãng luật tầm trung.

Công ty bảo hiểm luôn có hãng luật hợp tác cố định, phân chia ra lớn nhỏ.

Lúc gặp vụ lớn thì ủy thác cho luật sư của hãng lớn đại diện nhưng nếu chỉ là vụ nhỏ vài trăm ngàn thì luật sư được ủy thác cũng khá thường.

Không có gì phải bàn cãi, vụ án hơn trăm ngàn của Tằng Niệm Bình đối với Bảo hiểm tài sản An Hòa chỉ là một vụ hết sức nhỏ nhặt. Bất kể là nhìn từ góc độ độ phức tạp của vụ án hay là từ góc độ giá trị của nó thì đều không thể chi nhiều tiền ra mời luật sư lợi hại được.

Kể cả dù là họ đã nghe được phong thanh từ trước, biết luật sư nguyên đơn là Trình Bạch.

So với các luật sư cùng đằng cấp với Tiền Hưng Thanh thì anh ta đã được coi như là có một chút tiếng tăm, nhận làm vụ này cũng chẳng kiếm được bao tiền, chủ yếu là vì phó giám đốc mới của phòng pháp lý tiến cử, có thể nhân cơ hội này tạo quan hệ với Bảo hiểm tài sản An Hòa, một nguyên nhân khác nữa là vì luật sư nguyên đơn là đại Par Trình Bạch từng danh tiếng lẫy lừng ở Bắc Kinh và phần trăm khả năng nguyên đơn thắng kiện vụ này là vô cùng nhỏ.

Đúng là món hời từ trên trời rơi xuống!

Tảng đá kê chân để leo lên cao đã đưa tới tận chân mình rồi, còn không giẫm lên thì đúng là có lỗi với bản thân.

Thắng được vụ này coi như trong lý lịch của anh ta có thêm một dòng đẹp mắt, cho dù vụ này quá thường nhưng dù thế nào thì cũng là thắng được Trình Bạch.

Ngũ Cầm chẳng cần hỏi, chỉ cần quan sát ánh mắt của anh ta là đã biết hiện giờ anh ta đang nghĩ thế nào. Khuôn mặt xinh đẹp sa sầm xuống.

Nhưng chỉ một thoáng sau, cô đã cho ra được quyết định của riêng mình.

Mặc dù người này không ổn nhưng đối với cô chưa chắc đã không phải là một cơ hội tốt.

Cái con bé lá mặt lá trái kia mới vào công ty mấy tháng đã được đề bạt lên ghế phó giám đốc nhưng khéo thay, đúng lúc nhạy cảm thế này lại gặp vụ kiện cáo này, còn để thể hiện năng lực và mối quan hệ xã hội của bản thân mà tiến cử Tiền Hưng Thành.

Xem xét một cách lý trí thì với mức phí luật sư thấp như vậy mà có thể mời được Tiền Hưng Thành thì đúng là cô ta rất có năng lực.

Nhưng mà muốn đánh lại Trình Bạch thì còn lâu mới đủ.

Ở nơi làm việc, sếp sẽ chẳng bao giờ quan tâm xem bạn khó xử cỡ nào, bỏ ra một đồng thì muốn nhận được ích lợi một vạn. Đây chính là chỗ con bé lá mặt lá trái kia tính sai.

Non lắm.

Ngũ Cầm bỗng nhiên nhìn Tiền Hưng Thành rồi cười, thái độ trở nên thoải mái hẳn: “Dù nói thế nào thì tôi cũng không thấy yên tâm vụ này cho lắm. Hôm mở phiên tòa, tôi sẽ ra tòa cùng anh.”

“Được thôi, cô muốn đi thì tôi cũng không ý kiến.”

Các vụ án của công ty bảo hiểm, có vụ là phòng pháp lý ra mặt, cũng có vụ ủy thác cho luật sư bên ngoài, đương nhiên cũng có trường hợp cả hai bên cùng phối hợp.

Tiền Hưng Thành cho rằng Ngũ Cầm làm to chuyện.

“Dù sao cũng đã có video và lời khai của nhân chứng, chuyện lừa tiền bảo hiểm đã chắc như đinh đóng cột rồi, vụ kiện này không thể nào thua được!”

*

“Ôi, bệnh nhân nằm giường này đâu rồi?”

Trong phòng bệnh trong bệnh viện, Biên Tà thấy giường bệnh trống không, ngạc nhiên quay qua hỏi Chử Hiền Văn đi bên cạnh.

Chử Hiền Văn biết gần đây anh hay lui tới bệnh viện vì chuyện của ông Tằng, hình như là do có liên quan đến một vụ kiện nào đó nhưng anh ta không dò hỏi.

Chử Hiền Văn giải thích: “Đổi phòng bệnh nằm theo dõi, chuẩn bị làm phẫu thuật rồi.”

“Làm phẫu thuật hả?”

Biên Tà giật mình, tay đút trong túi áo bất giác sờ tấm thẻ ngân hàng có viết mật khẩu ở đằng sau của mình. Anh hoàn toàn không ngờ tới.

“Nhà họ nộp được đủ tiền làm phẫu thuật rồi à?”

“Chắc chắn là vậy rồi.”

Chử Hiền Văn thầm nhủ trong lòng, Biên Tà đúng là hỏi thừa, không đóng tiền thì làm sao có chuyện được sắp xếp chuẩn bị làm phẫu thuật được?

“Cậu giật mình cái gì chứ…”

Biên Tà cau mày đứng trong gian phòng bệnh tạm thời còn chưa có bệnh nhân khác vào nằm, cảm thấy chuyện này thật khó tin.

Phải biết rằng, lão Tằng vội đi kiện như vậy cũng là vì lo không gom góp được đủ tiền làm phẫu thuật.

Giờ bỗng nhiên lại có tiền?

Lạ lùng.

Có nghĩ cũng không ra được, anh quay người, tính rời khỏi phòng bệnh cùng với Chử Hiền Văn, lúc đi qua chỗ giường bệnh, tình cờ liếc thấy dưới chân giường có đánh rơi một mẩu giấy nhỏ.

Nhặt lên xem thử, thì ra là hóa đơn mua sách.

Tháng mười một năm ngoái, mua ở hiệu sách Văn Hiên các quyển “Tôi với đàn Địa”, “Lắp đặt và tháo dỡ cần cẩu xây dựng”, “Bệnh khích toái bút”, “Đám ô hợp”, “Luật Bảo hiểm”, “Đạo đức nghề nghiệp của luật sư”,…

Một loạt sách.

Đúng là đọc tạp đủ loại.

*”Tôi và đàn Địa” và “Bệnh khích toái bút” (viết tạp nham nhân lúc nhàn rỗi giữa nhưng cơn bệnh) là hai cuốn văn xuôi và tiểu luận văn xuôi của Sử Thiết Sinh (Shi Tiesheng), một nhà văn bị liệt hai chân và bệnh thận, phần đầu cuốn “Tôi và đàn Địa” được trích học trong sách Ngữ văn 10 của Trung Quốc, nói lên tinh thần và nghị lực sống của một người bị tàn tật đau yếu, hành trình một người tuyệt vọng kiếm tìm hy vọng mang đầy tính triết lí và nhân văn. “Đám ô hợp” lại là một cuốn sách nói về tâm lý học đám đông của Gustave Le Bon.

Biên Tà nhìn đi nhìn lại, nhướn mày, dừng lại ở ba chữ “Luật Bảo hiểm”.

Chử Hiền Văn ngó qua xem: “Giấy này có gì mà xem?”

Biên Tà nói: “Đúng là không có gì đáng xem cả.”

Nói rồi định vứt giấy vào thùng rác nằm kế bên nhưng lúc sắp vứt đi, đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, anh liền dừng tay lại.

Biên Tà hỏi dò: “Phòng bệnh này từng có nhiều người ở không?”

Chử Hiền Văn đáp: “Đương nhiên là nhiều rồi. Ngoại trừ con trai lão Tằng nằm đây một thời gian ra thì giường kế bên cũng người đến người đi liên tục. Sao hôm nay cậu vui buồn thất thường thế?”

“Có ngày nào tôi không vui buồn thất thường đâu?”

Biên Tà cười, nhưng nhìn tờ hóa đơn, chẳng hiểu sao lại thấy bận lòng, anh không vứt nó đi mà gấp lại, nhét vào trong túi.

Lúc này hẳn là lão Tằng đang qua bên công ty luật.

Anh nghĩ ngợi rồi chào Chử Hiền Văn, rời khỏi bệnh viện.

Hôm nay đã là ngày mùng 8 tháng 12, chỉ còn một ngày nữa là tới ngày mở phiên tòa xét xử vụ của lão Tằng. Ngoài trời đã khá rét, lại thêm vài trận mưa nữa nên rất giá.

Đứng ở cửa bệnh viện, Biên Tà móc điện thoại ra nhìn.

Vốn anh định gọi xe nhưng tới lúc lấy điện thoại ra xong, ma xui quỷ khiến anh lại mở Wechat ra kiểm tra.

Lịch sử tin nhắn nói chuyện với Chu Dị rất dài.

Kéo lên một đoạn là nhìn thấy Wechat của Trình Bạch, dạo bữa anh ép Chu Dị chia sẻ cho anh. Chỉ có điều, sau khi gửi lời mời kết bạn thì mãi vẫn không được Trình Bạch đồng ý.

Gần như là một thói quen, anh ấn mở xem nick Wechat ấy.

Ảnh đại diện là chiếc ô nằm nghiêng trong con ngõ nhỏ, nickname Tuyết rơi bung dù, vòng bạn bè cài đặt chế độ chỉ bạn bè mới có thể xem, không có chút thông tin nào khác.

Thực ra Biên Tà luôn có cảm giác chỗ chụp ảnh chiếc ô này có phần quen mắt.

Có vẻ hơi giống con ngõ gần căn nhà theo lối kiểu Tây của anh, nó tạo cho người ta một cảm giác xưa cũ xuống cấp.

Có điều, cơ bản các con ngõ của Thượng Hải đều là vậy.

Chẳng biết tấm ảnh này của Trình Bạch được chụp ở đâu.

Ngẫm nghĩ, anh gửi tin nhắn cho Chu Dị.

Biên mỗ nhân: Mai mở phiên tòa, cùng đi dự thính đi?

Chu Dị: Bận công tác ở Thâm Quyến, không đi được.

Biên mỗ nhân:????

Chu Dị: Ha ha.

Biên mỗ nhân: Khụ, quên mất. Thế, tôi tự đi một mình vậy.

Chu Dị: Nhớ mang thẻ căn cước, đi sớm chiếm chỗ.

Biên mỗ nhân: Có đến mức ấy không?

Chu Dị ở đầu bên kia đang họp với người của phòng làm việc. Vì bữa Biên Tà lôi một đám người từ chỗ Cao Thư Bằng về nên không thể không thuê một địa điểm mới, có rất nhiều việc cần phải điều chỉnh lại.

Đọc tin nhắn Biên Tà gửi, anh ta bỗng nhớ lại năm đó.

Đó là năm vừa tốt nghiệp, tình cờ có lần anh ta tới Bắc Kinh, gặp Trình Bạch lên tòa nên vào dự thính, đến nay ký ức vẫn còn vẹn nguyên như vừa mới qua.

Trong giới luật sư Bắc Kinh – Thượng Hải, trong số các luật sư trẻ vẫn còn đang hoạt động, có hai người mà các thẩm phán cấp địa phương không muốn gặp ở tòa nhất.

Một người là Phương Bất Nhượng.

Luật sư gian trá chính cống, công kích luật sư đối phương không từ thủ đoạn, không nể mặt các thẩm phán ở tòa, thường xuyên chạm gần đến ranh giới coi thường tòa án nhưng lại không cách nào trị được anh ta, làm người ta tức nghiến răng.

Người còn lại là Trình Bạch.

Cô không làm người ta tức mà làm người ta sợ.

Chỉ cần là vụ tố tụng có tranh luận ở tòa thì luật sư đối phương lẫn thẩm phán trong phòng đều có cơ hội được dạy lại cho biết về luật.

Chu Dị nghĩ ngợi, nhắn lại cho Biên Tà: Đến đấy.

Biên Tà đọc được tin nhắn này khi đứng trước cửa bệnh viện, anh nhướn mày, gọi điện luôn cho Trình Bạch: “Luật sư Trình, phiên tòa ngày mai có thể dẫn tôi theo được không?”

*

Một ngày trước ngày mở phiên tòa, Trình Bạch không bao giờ tới công ty.

Lúc nhận được điện thoại của Biên Tà, cô đang đứng chân trần trước bể thủy tinh, dùng tăm đút một con cá nhỏ cho con rùa đá bé bằng bàn tay nằm bên trong.

Nhưng hôm nay có vẻ như nó không muốn ăn, nằm úp một chỗ không động đậy.

“Anh không phải đương sự cũng không phải người đại diện, càng không phải là nhân chứng có liên quan, tôi không thể mang anh theo được.” Giọng Trình Bạch tạo ra cảm giác thoải mái không nói nên lời, hoàn toàn không có vẻ gì là căng thẳng trước ngày lên tòa, “Muốn dự thính thì cầm thẻ căn cước theo là vào được, có gì rắc rối đâu. Có điều quy trình xét xử tại tòa có lẽ không như anh tưởng tượng đâu, nhất là tòa dân sự, chẳng có gì thú vị cả.”

Đúng là Biên Tà chẳng biết tòa trong nước xét xử thế nào: “Chẳng lẽ tranh luận trước tòa không phải là mỗi người một câu, lý luận sắc bén, từng câu từng chữ đều hùng hồn đanh thép à, vô cùng hấp dẫn mà?”

“Anh xem phim Mỹ nhiều quá đấy à?”

Trình Bạch cười giễu một tiếng thật khẽ, thấy con rùa con trong bể vẫn nằm im, cô liền vứt con cá con xuống nước.

“Nơi có những màn tranh luận đắc sắc nhất ở trong nước, một là show U can U BIBI và một nữa là ở các chợ thực phẩm.”

Tóm lại không phải là ở tòa án.

Biên Tà ngơ ra.

Câu trả lời này là nghiêm túc thật hả?

Anh cảm thấy, chất giọng này, âm điệu này của Trình Bạch lúc này làm người ta nghe rờn rợn trong lòng rất khó tả.

Bên ngoài gió lạnh thổi, anh cầm điện thoại trong tay, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được thôi, vậy mai tôi tự đi, không làm phiền luật sư Trình nữa.”

Điện thoại cúp máy.

Trình Bạch bỏ điện thoại xuống, mắt nhìn bể rùa không dời.

Con cá con nãy bị ném xuống nước, ngâm nước một lúc bắt đầu động đậy. Từ trong cái vỏ nằm im lìm bất động ở bên cạnh, một cái đầu nho nhỏ thò ra nhanh như chớp đớp lấy con cá!

Nhanh chóng nuốt chửng.

Trình Bạch bỏ tăm xuống, chọc ngón tay gõ một cái lên thành bể kính: “Chiều hư mày, để đói mấy ngày lại chẳng gì cũng ăn sạch!”

*họp kiểm tra chứng cứ:

Ở Việt Nam, trong giai đoạn chuẩn bị xét xử, thẩm phán tổ chức phiên họp kiểm tra việc giao nộp, tiếp cận, công khai chứng cứ và hòa giải theo quy định của Bộ luật tố tụng dân sự, trừ trường hợp vụ án được giải quyết theo thủ tục rút gọn.

Khi kiểm tra việc giao nộp, tiếp cận, công khai chứng cứ, thẩm phán công bố tài liệu, chứng cứ có trong hồ sơ vụ án, hỏi đương sự về những vấn đề sau đây:
  1. Yêu cầu và phạm vi khởi kiện, việc sửa đổi, bổ sung, thay đổi, rút yêu cầu khởi kiện, yêu cầu phản tố, yêu cầu độc lập; những vấn đề đã thống nhất, những vấn đề chưa thống nhất yêu cầu Tòa án giải quyết;
  2. Tài liệu, chứng cứ đã giao nộp cho Tòa án và việc gửi tài liệu, chứng cứ cho đương sự khác;
  3. Bổ sung tài liệu, chứng cứ; yêu cầu Tòa án thu thập tài liệu, chứng cứ; yêu cầu Tòa án triệu tập đương sự khác, người làm chứng và người tham gia tố tụng khác tại phiên tòa;
  4. Những vấn đề khác mà đương sự thấy cần thiết.
Sau khi các đương sự đã trình bày xong,Thẩm phán xem xét các ý kiến, giải quyết các yêu cầu của đương sự. Trường hợp người được Tòa án triệu tập vắng mặt thì Tòa án thông báo kết quả phiên họp cho họ.

(Trích theo bài “TÌM HIỂU QUY ĐỊNH VỀ PHIÊN HỌP KIỂM TRA CHỨNG CỨ TRONG TỐ TỤNG DÂN SỰ” của Viện kiểm sát nhân dân tối cao)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.