Bại Gia Cũng Khó

Chương 5: Trả thù




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Túng có một tật xấu, đó là quá bao che, bảo hộ cho người bên cạnh mình.

Tuy kiếp trước hai huynh đệ thờ ờ, lãnh đạm, không lạnh không nóng, nhưng Giang Túng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai dám nói năng lỗ mãng với Giang Hoành, kiếp trước Giang Túng có tài có thế, nếu ai dám đắc tội với người thân của hắn, chính là đắc tội với hắn, đã dám mạo phạm thì xác định sẽ bị Giang Túng trả thù đến mức không còn da để bọc xương.

Giang Túng hừ lạnh một tiếng, ngồi trên ghế, tiện tay đổ đi nước trà đã hơi lạnh, khoát tay kêu nhà hoàn Hoa Xương châm trà.

Nhân lúc mấy vị chưởng quỹ đang phân vân xem nên chọn đá nào, Giang Túng nhìn ông chủ Lâm gia: “Người tài giỏi trong nghề sẽ không đánh bạc, các vị muốn cược ở đây chẳng có ai hiểu biết gì về nguyên thạch, Lâm lão bản, chi bằng chúng ta cược sáng đi, ở Cẩn Châu chưa từng có người tổ chức cược đá, ai biết được trong đống đá đó của ngươi có bao nhiêu khối là đồ tốt, lỡ bị ngươi lừa vậy chúng ta là đang ném tiền qua cửa sổ sao.”

Cược thạch được chia làm hai loại, cược tối và cược sáng, cược sáng là cọ đi lớp da bên ngoài, nhìn thử xem nó có phải là đồ chất lượng hay không để ra quyết định cược.

Cược sáng

Có câu nói: “Lau phồng không tính là phồng, thiết phồng mới tính phồng”, nghĩa là cọ đi lớp da bên ngoài, nếu thấy được màu sắc chất lượng thì sẽ tăng giá, nhưng không chắc rằng khi cắt ra lớp bên trong cũng sẽ là hàng tốt, nhưng nếu so sánh với việc cược tối giống Tôn chưởng quỹ thì cược sáng sẽ ít nguy hiểm hơn.

Tôn chưởng quỹ có hơi bất mãn khi mình quá nóng vội, nhưng trong lòng cũng biết, bản thân không thể coi như là người trong nghề, cũng chỉ biết chút đỉnh, nếu không cược sáng thì có khi sẽ ngày càng lỗ, nên quyết định hùa theo lời nói của Giang Túng.

Mấy vị chưởng quỹ cũng rối rít kêu cược sáng.

Nhạc Liên nhíu mày một cái, yên lặng nhìn Giang Túng, ánh mắt dần u ám, nghĩ, có lẽ hôm nay cửa hàng của Lâm gia xui xẻo rồi.

Lúc trước, Giang gia Đại thiếu gia tuy ăn chơi, nhưng tâm địa không gian xảo như vậy, hình như từ hôm yến tiệc mừng sinh nhật, hắn có chút thay đổi, ăn nói cư xử có phần giảo hoạt, ranh mãnh.

Trán Lâm lão bản rỉ ra mấy giọt mồ hôi.

Giang Túng chỉ là một tên ăn chơi đàn đúm, sao đột nhiên lại có thể gây khó khăn cho hắn như vậy, chỉ nói vài câu, lập tức khiến cho cửa hàng ngọc của Lâm gia bị đẩy vào trong hố lửa, đáng hận.

Lâm lão bản muốn nhân cơ hội Cẩn Châu không mạnh về cược đá nên tính chặt tiền một số thương gia, chưởng quỹ không lành nghề, trong đống này có không ít đá phế liệu.

Tình hình bây giờ, nếu không đáp ứng cược sáng, đống nguyên thạch này sẽ ế, Lâm lão bản vay không ít tiền từ Tiền trang, nếu không ai cược thạch, hắn chắc chắn phá sản.

Vì vậy, Lâm lão bản không thể làm gì khác ngoài việc nhắm mắt cược sáng các khối đá, trong tức khắc, khối nào trên bàn kia có thể là phế liệu, khối nào có phẩm chất, đều thấy rõ.

Giang Túng mỉm cười, xúi Tôn chưởng quỹ, xòe quạt xếp trong tay ra, nói: “Tôn chưởng quỹ, nhìn xem, vài khối này cũng được, khối bên tay ngươi cũng không tệ, có khi ngươi sẽ gỡ gạc lại được!”

Tôn chưởng quỹ tiếp tục nhìn xung quanh, chọn một khối đã được cọ đi lớp da đoán thử, khối kia màu nước, xanh thẳm, rất đẹp, nhưng cũng không thể kết luận là bên trong có chất lượng giống bên ngoài hay không, có chút do dự.

Lúc này, Giang Túng liền nâng cằm, nhỏ giọng cùng Nhạc Liên nói cười: “Ta đã từng tham gia đánh cược với vài kẻ trong nghề trên kinh thành, nghe nói nếu lớp da bên ngoài rõ ràng, sáng đẹp, thì bên trong đa phần đều nứt nẻ.”

“….” Nhạc Liên không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, không thể làm gì khác ngoài việc im lặng, giả vờ như đang quan sát đá, không nói thêm gì nữa.

Giang Hoành khẽ đẩy đẩy đại ca, thấp giọng mắng: “Bớt nói nhảm, mấy tên kinh thành của huynh một thân quần là áo lụa, ăn chơi, làm sao mà hiểu về mấy cái này!”

Tôn chưởng quỹ cắn răng, không tin những lời nói không bình thường của Giang Túng, vung tay, bỏ ra năm trăm hai lấy khối này.

Đá mở, thật không nghĩ tới, lớp da bên ngoài nhẵn mịn, xanh thẳm, bên trong lại trắng lòa, đúng là phế liệu.

Tôn chưởng quỹ bực tức liên tục giậm chân.

Giang Túng tiếc nuối buông tay: “Ngươi nhìn xem, ta đã nói trước cho ngươi biết rồi, cọ đi lớp bên ngoài có một mảng lớn màu xanh thì sao, nhưng bên trong cũng chỉ là phế liệu.”

Kiếp trước Giang Túng nổi máu thua thiệt, vung tiền mua khối thạch này, mới đầu nhìn bề ngoài Giang Túng cũng có chút mơ hồ, lúc cắt ra, thấy màu sắc thì chợt nhớ ra, lúc đó hắn bỏ ra một ngàn lượng bạc để mua cái khối phế liệu này.

Mọi người ngày càng do dự, đống đá của Lâm gia ngày càng không minh bạch, uy tín của cửa hàng tựa hồ như sắp sụp đổ.

Giang Túng thấy bầu không khí có trầm xuống, phất ống tay áo một cái, chỉ một khối nhỏ, hỏi Lâm lão bản: “Khối này, muốn bao nhiêu?”

Nhìn lớp da cũng không tệ lắm, Lâm lão bản ra giá.

Giang Túng khẽ nhếch cằm: “Giang Hoành, một ngàn hai, đưa ngân phiếu.”

Ánh mắt Giang Hoành trợn tròn, nhỏ giọng quở trách: “Huynh không thấy Tôn chưởng quỹ thê thảm thế nào hả, huynh còn dám chơi.”

Mắt phượng của Giang Túng khẽ híp lại: “Cầm tiền này dễ phỏng tay, nên tiêu sạch mới đúng, lỡ nhị thúc đến tận cửa đòi lại thì sao.”

Giang Hoành che lớp áo lót bên trong lại, không để cho Giang Túng lấy.

Lâm lão bản nhân cơ hội đi tới, nói bên tai Giang Túng: “Chi bằng một ngàn hai này khấu trừ vào tiền Lâm gia đã vay vậy.”

Giang Hoành nghe vậy, lập tức yên tâm: “Cứ làm như vậy đi.”

Giang Túng lạnh lùng nhếch mép, thừa dịp Giang Hoành không chú ý, lập tức rút ngân phiếu ra, đưa cho Lam lão bản: “Không được, gia có bạc.”

Giang Túng trả tiền xong liền để cho vị sư phó cắt đá.

Một khối đá chỉ to bằng một hộp son phấn, mà giá một ngàn hai, quả là một trò đùa. Giang Hoành tức giận thiếu chút nữa thì cắn nát môi.

Mấy vị chưởng quỹ vuốt râu chờ thời cơ cười nhạo đứa con phá của.

Bọn họ đã sớm quen với dáng vẻ ngông cuồng của Giang Túng, từ trước tới giờ Giang gia Đại thiếu gia toàn tiêu tiền như nước, có thể bỏ ra một ngàn lượng để đi thanh lâu để nghe xướng hát, rượu chè be bét, chẳng làm nên trò trống gì.

Hòn đá kia mở ra một cái, toàn bộ đen nhánh, nhìn giống như khối than đen.

Sắc mặt của mấy vị chưởng quỹ chợt tái đi.

Tôn chưởng quỹ thấy Giang Túng so với mình còn thảm hơn, cười giễu cợt: “Hình như tảng đá kia không được rồi.”

“…..” Giang Hoành liếc mắt nhìn mặt phẳng của vết cắt, thật là muốn chết tại chỗ.

Chỉ có Giang Túng vẫn bình thản ngồi tại chỗ, tự rót cho mình ly trà.

Nhạc Liên nheo mắt lại nhìn một hồi, nói: “Tại hạ mắt vụng về, có chút nhìn ra được màu mực thúy*.”

*Màu mực thúy: tím xen lẫn xanh biếc.

Lâm lão bản cả kinh, vội vàng lao tới liếc mắt nhìn.

Hắn quản lý cửa hàng ngọc đã được mấy thập niên rồi, tay nghề cũng không vừa, cầm lên khối đá đã cắt làm hai, ngón tay hơi phát run.

Giang Túng lười biếng nhận lấy hai nửa của hòn đá, ngón tay để trên mặt cắt: “Có thể tạo ra được hai chiếc vòng nhỉ, ta nhớ một đôi vòng mực thúy chất lượng ở kinh thành Vạn Xương có thể ra giá vạn lượng, khối này đem bán chắc cũng được sáu ngàn hai.”

Giang Hoành chợt sống lại, trợn to mắt nhìn chằm chằm khối than đen trong tay Giang Túng.

“Thật?” Giang Hoành ngơ ngác hỏi lại hắn.

Giang Túng kiêu căng giương đôi mắt phượng lên, thần thái lưu loát, lộ ra chút ung dung, cười nói: “Thật.”

Giang Túng đặt hai nửa đá màu mực thúy trên bàn, hứng thú nhìn các vị chưởng quỹ đang náo nhiệt ở xung quanh, nói mình có bạn ở kinh thành Vạn Xương, chỉ chỉ chõ chõ bình phẩm lung tung đống đá trên bàn.

Thật ra thì Giang Túng cũng không thạo về mấy cái này, lúc trước hắn từng mua khối mực thúy nên biết, hiện tại muốn có nhiều tiền nên cắt khối này trước.

Giang Túng giơ tay cà cằm Giang Hoành: “Biết vì sao nên dùng tiền đang có đánh cược không?”

Hắn chính là sợ Lâm lão bản giựt nợ, nếu cắt ra không phải đá tốt, Lâm gia dùng một khối đá phế liệu để trừ một ngàn hai, nếu cắt ra đá tốt, Lâm gia có thể dùng giá trị thực của khối đá để mà trừ đi nợ, chỉ có lợi chứ không có thiệt.

Giang Hoành nhỏ giọng thầm thì: “Biết….Lần này huynh ăn may thôi….Thôi đừng chơi nữa!”

“Được.” Giang Túng cười, đem ngân phiếu còn dư lại và khai khối mực thúy đưa cho Giang Hoành, “Cầm chắc.”

Giang Hoành thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không giấu được sự vui vẻ.

Giang Túng quả thật không chơi nữa, chư vị khách chung quanh cũng đang rối rít tán ngẫu, nhìn người khác chọn đá, các khách nhân thấy một đứa con phá của lại may mắn chọn ra được đá màu mực thúy, chẳng lẽ bản thân lại không bằng một thằng phá gia chi tử? Nhao nhao muốn đánh cược.

Nhạc Liên yên lặng nhìn, dần dần phát hiện một chút kỳ quặc.

Sau khi Giang Túng mở ra được đá mực thúy, các khách nhân vừa chọn đá vừa liếc nhìn Giang Túng, tỏ vẻ muốn nghe hắn nói vài lời, muốn thử xem có thể phát hiện được gì từ Giang Túng hay không. Mà Giang Túng lại cố ý không chịu nói gì, thỉnh thoảng chỉ nhìn chằm chằm, nghiêm túc quan sát mấy khối đá.

Có vài người tinh mắt, liền nhìn theo ánh mắt Giang Túng để chọn đá.

Kết cục, cắt ra không phải là phế liệu thì cũng là đá có chất lượng tương đối, ngọc giá rẻ, thỉnh thoảng cũng có người cắt ra được đá chất lượng tốt, nhưng cũng không thể kiếm được một khoản lời to như Giang Túng,

Gần một ngày trôi qua, cửa hàng ngọc của Lâm gia đa phần là đá phế liệu, trên bàn còn lại mấy khối đá giá cao, không có người chịu cắt, đám người cũng dần tản đi.

Nhạc Liên vẫn luôn cảm thấy Giang Túng có vấn đề.

Giang Túng nghĩ ra các phương thức, dùng ngôn ngữ cùng ánh mắt để gạt mấy người xung quanh cược trúng toàn đá phế liệu.

“Thật đúng là thâm tàng bất lộ.” Nhạc Liên liếm môi một cái, thò tay xuống góc bàn cầm lên một khối đá Giang Túng chưa từng nhìn đến dù chỉ một lần, bởi vì quá nhỏ, lúc cọ đi lớp da ngoài, không ai chú ý đến nó.

Đề gia hai mươi lượng bạc.

Ngày hôm nay, Lâm lão bản kiếm lời rất nhiều, cũng không để bụng, đề giá hai mươi lượng bạc mấy hòn đá nhỏ, thấy Nhạc Liên muốn, liền lấy tiền rồi đưa khối đá nhỏ cho Nhạc Liên.

Giang Túng chợt đứng ngồi không yên, mở quạt xếp ra, che mặt, nói: “Hòn đá nhỏ này có tốt gì chứ, mấy người khác bỏ ra cả trăm lượng cũng không thu hoạch được gì, hai mươi lượng thì làm nên trò trống gì.”

Nhạc Liên nâng mí mắt lên, nhẹ giọng hỏi Giang Túng: “Ngươi thích?”

Giang Túng nuốt nước miếng một cái, trong lòng thầm mắng tiểu súc sinh này tám trăm lần, lão tử ngồi gần cả một ngày để lừa mấy tên kia, để bản thân có thể mua được đá tốt với giá thấp.

Giang Túng khẽ hừ một tiếng: “Nghề cược thạch này thật mới mẻ, lát nữa ta đi bàn luận với Lâm lão bản một chút, nếu ngươi chỉ muốn mua để cầm cho vui tay, vậy thì bán lại cho ta đi, năm mươi hai lượng.”

Ánh mắt tiểu tử này quả thật quá bén, chọn trúng một hòn đá lưu ly cực phẩm, có thể làm thành hai cái nhẫn, chỉ cần thợ điêu khắc giỏi, thành phẩm có thể sẽ bán được hơn mười ngàn hai.

Kiếp trước Giang Túng với hòn đá nhỏ này không có duyên.

Nhạc Liên nhìn Giang Túng, lại cúi đầu nhìn hòn đá nhỏ trong tay, mỉm cười nói: “Không cho.”

Giang Túng hít sâu một hơi, thầm nhủ bản thân không được tức giận.

Hắn cười một tiếng, mở quạt xếp ra, nhấc chân ngồi lên ghế, nhìn Giang Hoành mang theo Hoa Xương đi đòi nợ Lâm lão bản ở cách đó không xa, nói với Nhạc Liên: “Được, ở đây chỉ có ta với ngươi, ta nói cho ngươi biết vậy, khối này lớp da không tệ, cơ hội bên trong có màu xanh rất cao, nhưng quá nhỏ, ngươi lại không biết thợ gia công giỏi, như vậy đi, ta ra giá năm trăm hai, ngươi nhường khối đá này cho ta.”

Nhạc Liên nhìn hòn đá nhỏ trong tay, không động tâm, nhẹ giọng từ chối: “Túng gia, ngài đại nghiệp to lớn, hòn đá nhỏ này, ngài nhường ta đi.”

“Đồ giày thối.” Giang Túng hừ lạnh một tiếng, nắm cái má non nớt của Nhạc Liên kéo một cái, cắn răng nghiến lợi, cười: “Tiểu tử, đời trước là ta khinh thường ngươi, cho ngươi cơ hội đi phương Bắc tu luyện, ngươi của bây giờ, chẳng qua chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa, có thể đấu với ta sao?”

Nhạc Liên mờ mịt nhìn hắn, má trái bị kéo đỏ bừng, đau đến mức hốc mắt trào ra nước: “Túng gia….ngài đang nói đùa sao..”

“Hừ.” Giang Túng thả tay, đứng dậy kéo Giang Hoàng đi, “Tiểu Hoành, về nhà.”

Hôm nay quả thật kiếm được không ít bạc, Giang Hoành trong lòng vui mừng, thuận theo Giang Túng.

Nhạc Liên nhìn hai huynh đệ sánh vai nhau chậm rãi về nhà, siết chặt hòn đá trong tay, xoa xoa cái má bị Giang Túng nhéo đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.