Bạch Đào Nhầm To Rồi

Chương 8: Một Nụ Hôn Đánh Cắp Một Trái Tim, Một Nụ Hôn Cứu Rỗi Một Con Người!




Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Mặc dù đã cố gắng hết sức để trốn tránh, dùng đủ mọi cớ đường hoàng, nhưng cuối cùng Bùi Thời cũng hiểu ra một sự thật, có một số thứ cũng giống như số kiếp vậy, khi vận hạn sắp ập xuống đầu thì bạn không có cách nào tránh khỏi cả.

Sau khi làm việc liên tục và trải qua cuộc họp cổ đông với cường độ cao, Bùi Thời vốn cho rằng cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi nửa ngày, Bạch Đào lại đi tham gia buổi họp mặt bạn học, vậy anh có thể có một đêm yên tĩnh quý giá.

Nhưng đáng tiếc kết quả lại trái ngược với ý muốn, dù anh có tìm cách xoay chuyển nghịch cảnh như thế nào, Bạch Đào vẫn không cho anh cơ hội sống tốt.

Tối thứ bảy, Bùi Thời vẫn bị Bạch Đào nhiệt tình kéo đến buổi họp mặt bạn học, cuối cùng cô chọn một chiếc váy xẻ tà cao màu đen, chiếc váy này rất tao nhã, hoàn hảo tôn lên vóc dáng của cô, màu đen lại không bao giờ lỗi thời, kể cả một người kén chọn như Bùi Thời, khi nhìn thấy Bạch Đào mặc chiếc váy này xuất hiện trước mặt cũng hoàn toàn không thể tìm ra khuyết điểm.  

Dung mạo xinh đẹp, má đỏ như đánh phấn, đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ, mặc dù đầu óc của Bạch Đào không tốt lắm, nhưng vẻ ngoài quả thực rất rung động lòng người.    

Đường viền cổ của chiếc váy này được thiết kế rất độc đáo, kín đáo không lộ, vừa giữ được sự đoan trang, lại mang theo một chút quyến rũ, Bùi Thời liếc nhìn một cái sau đó dời ánh mắt đi.

Anh không muốn lại phạm sai lầm với Bạch Đào lần thứ hai. 

Nhưng mà chỉ cần có Bạch Đào, sai lầm dường như vẫn sẽ tiếp diễn, chỉ là ở một hình thức khác mà thôi. 

Mười lăm phút sau, Bạch Đào khoác tay Bùi Thời, tư thế thân mật bước vào hội quán cao cấp nơi tổ chức buổi họp mặt, sau đó anh bắt đầu trải nghiệm một buổi tối đầy sai lầm của bản thân.

  ……

  *****

Mặc dù có lẽ vì đang lo lắng về việc có quá nhiều người đàn ông nhìn cô cho nên khi vừa bước vào trong, Bùi Thời rất căng thẳng và mất tự nhiên nhưng Bạch Đào vẫn rất vui, đặc biệt là khi nhìn thấy rất nhiều bạn học sau năm năm như vậy, cô vẫn còn cảm thấy mới lạ. 

Ai có thể ngờ tới, Nghiêm Minh từng có mái tóc dày lại bị hói sớm chứ? Chu Ly Ly cả ngày đi học muộn trốn về sớm, coi nội quy của trường như không có lại có thể làm chủ nhiệm giáo dục! Bằng Húc suốt ngày kêu gào không kết hôn, không sinh con bảo vệ sự an toàn vậy mà lại kết hôn ngay khi vừa tốt nghiệp đại học, giờ đã là mẹ của ba đứa con rồi…

Năm năm, thực sự đủ để khiến cho người ta thay đổi lớn! 

Bạch Đào nghĩ đến đây không khỏi liếc nhìn Bùi Thời bên cạnh mình, còn không phải sao? Bùi Thời lúc đầu lạnh lùng không chút nể mặt cô bây giờ lại sống chết vì cô, haizz! Đời mà! Chính là chứa đầy các biến số!  

“Bạch Đào, trước đây hẹn cậu và Bùi Thời cùng nhau đến buổi họp mặt, cậu nhất quyết từ chối, chúng tôi còn tưởng là vì cậu không thể đưa chồng ra ngoài cơ!”  

“Đúng thế!”  

“Hai người thật xứng đôi nha! Lúc đó chết cũng không nghĩ tới hai người sẽ kết hôn hahahaha!”

  ……

Bạch Đào lần đầu tiên tham gia tụ tập kiểu này, tự nhiên cũng sẽ khơi dậy sự tò mò của rất nhiều bạn học, cô đã hoàn toàn nghịch tập Bùi Thời nên lúc này đây càng có thể ưỡn ngực ngẩng đầu làm người rồi, tranh thủ lúc Bùi Thời đi ra ngoài nghe điện thoại, Bạch Đào nhịn không được bắt đầu khoe.

“Đương nhiên! Bùi Thời bây giờ siêu bám người, trước đây tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ như thế này.”

“Nam sinh các cậu tránh xa tôi ra chút, Bùi Thời của chúng ta sẽ ghen đó…”      

Nghe thấy những lời này của Bạch Đào, hiện trường liền tràn ngập những tiếng xì xào cực kỳ hâm mộ, chỉ là trong rất nhiều những âm thanh ấy, có một giọng nói nhẹ nhàng khiến Bạch Đào rất khó chịu. 

“Thấy tin tức nói tình cảm của hai người sau khi kết hôn rất tốt nha, cô cũng nói Bùi Thời rất dính lấy cô, nhưng sao hôm nay lại cảm thấy anh ấy có chút lạnh nhạt vậy nhỉ? Là vì có chuyện gì khiến tâm trạng không tốt sao…” 

Tuy rằng từng chữ trong những lời này đều không có vấn đề gì, nhưng trong giọng điệu lại ẩn chứa ý tứ khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi, Bạch Đào không phải kẻ ngốc, sao có thể nghe không hiểu ý tại ngôn ngoại chứ. 

Không phải cô nói Bùi Thời rất bám người sao? Nhưng hôm nay không thấy anh ấy dính lấy cô nha, tình cảm của hai người sau khi kết hôn rất tốt cũng chỉ là lời nói từ một phía bên cô và trên tin tức nói thôi, ai biết có thật sự tốt hay không chứ.    

Bạch Đào ngẩng đầu lên nhìn, thấy người nói là Trịnh Tinh, cô liền hiểu ra ngay lập tức. 

Sau khi tốt nghiệp, Trịnh Tinh cũng trở thành một họa sĩ truyện tranh, còn vẽ cùng thể loại truyện tranh thiếu nữ với cô, coi như là đồng nghiệp trong ngành, miếng bánh truyện tranh lớn như vậy, cũng có thể coi là mối quan hệ cạnh tranh. Từ khi Bạch Đào xuyên không liền đọc không ít tin tức, mỗi lần trước khi Trịnh Tinh đăng tập truyện mới, phòng làm việc của của cô ta đều nhắc đến cô không ít lần, lôi cô ra để tiếp thị ngược lại rất nhiệt tình.   

Hơn nữa, trước đây Trịnh Tinh là bạn tốt của Bùi Phi, tốt đến mức có thể mặc chung một chiếc quần với cô ta, Bùi Phi không thích cô, Trịnh Tinh đương nhiên là sẽ đứng về phía cô ta.

Ha. 

Cho cô mở rộng tầm mắt! Để cô thấy thế nào là ân ái nha!    

Bạch Đào không tiếp lời Trịnh Tinh, cô uống một ngụm nước xong liền đi thẳng ra cửa phòng bao, bỏ lại những lời xì xào bị Trịnh Tinh dẫn dắt ra sau đầu.

Những bạn học cũ này không tin tình cảm của cô và Bùi Thời cũng có thể hiểu được, ai bảo lúc đầu tên Bùi Thời kia lại một dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt chứ! 

Để đích thân bác bỏ tin đồn, Bạch Đào quyết định ra ngoài tìm Bùi Thời, sao người đàn ông này đi nghe điện thoại lâu vậy?   

Mà khi đi đến chỗ ngoặt, cuối cùng Bạch Đào cũng tìm thấy Bùi Thời, anh đã kết thúc cuộc gọi từ lâu, lúc này anh đang nói gì đó với một người đàn ông đối diện, Bạch Đào tiến lại gần một chút mới phát hiện người kia là Trang Nghiêm, bạn thân thời cao trung của Bùi Thời, mà cùng lúc đến gần, Bạch Đào cuối cùng cũng nghe thấy rõ Bùi Thời đang nói gì.  

“Sau này cậu tránh xa Bạch Đào một chút…”

Ngữ khí của Bùi Thời nghiêm nghị trịnh trọng, trong nháy mắt Bạch Đào cảm động đến suýt rơi nước mắt. 

Bây giờ cô không có mặt, cuộc thương lượng nghiêm chỉnh này của Bùi Thời đương nhiên chỉ có thể giải thích là đang bộc lộ chân tình rồi, không thể ngờ được anh lại phòng bị với cả bạn thân của mình như vậy, còn không cho phép đối phương đến gần cô, đây rốt cuộc là đã yêu cô đến mức nào chứ, tính chiếm hữu mạnh đến mức nào vậy!   

Đàn ông nha! Đôi khi thực sự là có tình yêu liền quên mất tình bạn! Nhìn xem! Người đàn ông này bây giờ vì cô mà ước gì có thể đối đầu với bạn tốt luôn rồi kìa! Phải biết rằng, Trang Nghiêm và cô gần như không có chút tiếp xúc nào!    

Để đề phòng Bùi Thời ghen tuông không không chế được cảm xúc, tiếp tục vô tình phá hoại tình bạn của mình, Bạch Đào ngay lập tức mở miệng ngắt lời anh. 

“Ông xã!” Bạch Đào điều chỉnh lại cảm xúc, cô lộ ra vẻ hờn dỗi, nắm tay nhỏ đánh Bùi Thời mấy cái, sau đó nhìn về phía Trang Nghiêm tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi nha Trang Nghiêm, Bùi Thời bây giờ đặc biệt thích ghen tuông, có lúc ghen đến quên mất não luôn, chính là có chút bốc đồng ấy, anh ấy vốn không hề có ý đó với anh đâu, không được có suy nghĩ không nên có với vợ của bạn, anh ấy chắc chắn tin tưởng anh, chỉ là vì quá yêu tôi, mỗi khi đụng phải chuyện của tôi liền không có lý trí nữa, mong anh thông cảm.”    

“……”

Trang Nghiêm ngay lập tức liếc nhìn Bùi Thời một cái, trên mặt lộ ra biểu cảm khó nói thành lời.

Cũng đúng, Bùi Thời nói ra những lời này, là cô cô cũng sẽ để bụng, Bạch Đào thở dài trong lòng, lần sau vẫn phải khơi thông vấn đề này với Bùi Thời một chút, trạng thái hiện tại của anh, cũng quá bệnh kiều(1) rồi đi!

(1)Bệnh kiều: Theo định nghĩa của baike thì “bệnh kiều” là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác…

Cô nhìn Trang Nghiêm xin lỗi, sau đó kéo Bùi Thời đi về phía phòng bao, thấp giọng khuyên nhủ: “Mặc dù em có thể hiểu loại chuyện là một người đàn ông có tình yêu liền từ bỏ tình bạn này, cũng hiểu được việc anh yêu em không có lối thoát, nhưng khi ở bên ngoài vẫn phải chú ý đến ranh giới, con người mà, khi ra ngoài, có thêm bạn thì sẽ có thêm nhiều con đường, anh đừng có địch ý với Trang Nghiêm quá, em thấy anh ta trung thực, cũng không giống dị tính luyến ái lắm, nói không chừng còn không có hứng thú với em mà thích đàn ông cơ!”

“…”

Bùi Thời chỉ cảm thấy trong giây lát mình đã không thể nói nên lời nữa, vốn dĩ anh ra khỏi phòng bao để nghe điện thoại bàn giao công việc, vừa đúng lúc gặp Trang Nghiêm. 

Trang Nghiêm vừa về nước, hiện đang là một nhiếp ảnh gia, rất yêu nghề kính nghiệp, Bùi Thời và người bạn cũ nhiều năm không gặp, vừa trò chuyện vài câu, Trang Nghiêm lại nói về công việc của mình: “Tôi không phải người chụp phong cảnh sao? Gần đây chuẩn bị về nước phát triển rồi, cũng muốn mở rộng nghiệp vụ chụp ảnh người, nhưng loại chuyện chụp ảnh này, nhiếp ảnh gia cũng rất chú trọng vào linh cảm, mặc dù xung quanh có nhiều người như vậy, nhưng trước đây vẫn chưa có ai đặc biệt khiến tôi muốn chụp cả.” Trang Nghiêm nói đến đây, ý vị sâu xa nhìn Bùi Thời: ​​”Bây giờ không dễ gì mới tìm được một người.”

Bùi Thời và Trang Nghiêm lớn lên cùng nhau đã sớm quen thuộc, vì vậy Bùi Thời liền cười cười: “Ồ, cậu muốn chụp tôi? Đáng tiếc bây giờ tôi…”

Anh còn chưa kịp nói xong câu ‘không có thời gian’, đã nghe thấy Trang Nghiêm nói: “Tôi muốn chụp vợ cậu! Cô ấy vô cùng ăn hình!” 

Bùi Thời mím môi, gần như ngay giây tiếp theo liền từ chối: “Không được.”   

“Không phải chứ? Tôi cũng đâu có chụp ảnh không phù hợp với trẻ em, tôi chỉ chụp chân dung thôi mà!” Trang Nghiêm oán hận nói: “Cậu có nhất thiết phải đến mức ấy không? Nhỏ mọn như vậy!”   

“Không phải nhỏ mọn.” Bùi Thời xoa xoa lông mày, hiếm khi ngắn gọn súc tích mà giải thích: “Đầu óc cô ấy hiện tại có chút vấn đề, tóm lại, cậu tránh xa Bạch Đào một chút…”   

  ……

Chỉ đáng tiếc cuộc trò chuyện của Bùi Thời và Trang Nghiêm đã bị Bạch Đào quấy loạn lên, điều vui mừng duy nhất là Bạch Đào dường như không hề nghe thấy nội dung cuộc đối thoại giữa anh và Trang Nghiêm, giờ cô đang khoác tay anh, trên mặt vẫn hiện lên vẻ đắc ý và kiêu ngạo như cũ, ánh mắt nhìn anh cũng mang theo một loại thương yêu mà Bùi Thời không thể hiểu được.

Cái đầu này của cô thật sự là hỏng gần hết rồi. 

Nhưng rất nhanh, Bùi Thời không còn tâm tư quan tâm đến Bạch Đào nữa, bởi vì những hành động tiếp theo của cô, khiến Bùi Thời bắt đầu nghi ngờ đầu óc của chính mình…

  *****

Bạch Đào đưa Bùi Thời trở lại trước cửa phòng bao, sau đó cô điều chỉnh lại biểu cảm của mình, lộ ra ánh mắt dịu dàng ngọt ngào, nũng nịu nói với Bùi Thời: “Chồng à, bây giờ chúng ta sẽ đi miểu sát(2) toàn cục.”

(2)miểu sát /秒杀:giết chết địch thủ trong nháy mắt chỉ với một chiêu

Bùi Thời lộ ra vẻ nghi hoặc: “Cái gì?” 

“Thoả mãn cảm giác an toàn cho anh đó!” Bạch Đào thẹn thùng cười: “Để cho bọn họ thấy chúng ta ân ái như thế nào! 

“Sau này anh cũng không cần phải lo lắng nữa, em muốn cho anh một danh phận trước mặt tất cả bạn học! Em không muốn anh sau này lại phải rơi nước mắt sau lưng em nữa, cũng không muốn anh chỉ có thể đi tìm bạn tốt của mình để tuyên chiến một cách tự ti, em không muốn anh vì không có cảm giác an toàn mà đau khổ nữa… “   

“…” Có lẽ lời nói của cô quá mức chân thành, trên mặt Bùi Thời lộ ra vẻ căng thẳng khó xử và lúng túng khi bị vạch trần tâm sự, người đàn ông ngay lập tức hoảng loạn mở miệng nói: “Anh cảm thấy không cần thiết đâu…”

Ôi! Đây cũng được coi là cảnh giới cao nhất của khẩu thị tâm phi rồi!  

Bạch Đào vỗ vào mu bàn tay của Bùi Thời: “Không, điều này rất cần thiết, em phải làm cho khuôn mặt của những kẻ  chỉ muốn nhìn em bẽ mặt bị tát thật đau, còn anh, cũng đã đến lúc phải ngẩng đầu ưỡn ngực từ trong đoạn tình cảm này của chúng ta rồi, phải biết, tình cảm không bình đẳng trong một thời gian dài, anh cũng sẽ mệt…”   

Bạch Đào nói xong, cũng không băn khoăn đến phản ứng của Bùi Thời nữa, kéo anh lên mở cửa phòng bao ra.    

Lúc này mọi người trong phòng bao đã nói chuyện mệt, đồ ăn đang được dọn lên, Bạch Đào vừa nhìn liền biết cơ hội đến rồi!    

Cô lập tức kéo Bùi Thời ngồi xuống, Bùi Thời vừa đến, phòng bao quả nhiên yên tĩnh đi rất nhiều, lời nói của Trịnh Tinh giống như một ngòi nổ, bây giờ ánh mắt mọi người nhìn Bùi Thời và Bạch Đào đều mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.

Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Bạch Đào không những không cảm thấy nôn nóng, ngược lại còn rất đắc ý, thứ mà cô muốn chính là hiệu quả này.  

Cô chỉ vào đĩa tôm xào hành cách đó không xa, vừa ngọt ngào vừa tự nhiên nhìn Bùi Thời: “Ông xã, em muốn ăn cái đó.”    

Bùi Thời sững sờ, như vùng vẫy một giây, cuối cùng vẫn giúp Bạch Đào gắp tôm.       

Trong lòng Bạch Đào có chút buồn cười, người đàn ông này, không phải là đang đợi giờ phút này cô tỏ ra ỷ lại mình trước mặt mọi người sao? Vậy mà giờ vẻ mặt vẫn không được tốt cho lắm, chắc là lần ân ái này cô vẫn chưa khoe đủ độ rồi. 

Nghĩ như vậy, Bạch Đào liền làm bộ bĩu môi nhìn Bùi Thời nói: “Ông xã, anh bóc cho em đi.”

“……”

Câu nói này của Bạch Đào, thật giống như đổ một giọt dầu vào nồi nóng, trong phút chốc, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng bao đều như có như không nhìn qua.  

Bạch Đào lập tức lắc lắc vai Bùi Thời, làm nũng nói: “Không phải ở nhà anh đều giúp em bóc tôm sao?” 

Có lẽ niềm hạnh phúc khi được công khai tình cảm đến quá đột ngột, Bùi Thời mím chặt môi một lúc, cuối cùng mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng bắt đầu bóc tôm, chỉ là nét mặt anh có chút phức tạp khó hiểu.  

Bóc vỏ xong, Bạch Đào lại bắt đầu màn biểu diễn của mình, cô nặn ra vẻ mặt hờn dỗi nói: “Anh đút cho em đi, hôm nay em lười dùng tay quá.”

“……”

Bùi Thời có vẻ rất kích động, cho nên động tác của anh vô cùng cứng nhắc, nhưng anh dừng lại một chút, cuối cùng vẫn đút tôm cho Bạch Đào ăn theo yêu cầu của cô.  

Bạch Đào ăn tôm xong, trong đủ loại ánh mắt tò mò và ghen tị, cô nở mày nở mặt lại giả bộ lau miệng một cách tế nhị, quét mắt nhìn xung quanh một cái, mặc dù tất cả đều đang giả bộ ăn nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào cô và Bùi Thời. 

“Thật ngại quá.” Bạch Đào nhìn Trịnh Tinh, điệu bộ lại không có chút thành ý xin lỗi nào nói: “Tôi và Bùi Thời ở bên ngoài thường khá kiềm chế, dù sao nếu chúng tôi thực sự bày tỏ tình cảm của mình với nhau, sợ là người độc thân thấy trong lòng sẽ cảm thấy không tốt lắm, nhưng lần họp mặt này, mọi người đều là người mình, chúng tôi cũng dứt khoát thả lỏng nha.”     

Cô nói đến đây liền nhìn về phía Trịnh Tinh: “Trịnh Tinh, cô vẫn còn độc thân nhỉ? Sẽ không để ý chứ?”

“……”

  *****

Buổi họp mặt bạn học này Bạch Đào toàn thắng, đến mức sau khi kết thúc về đến nhà rồi, cô vẫn còn phấn khích như cũ: “Anh thật sự nên nhìn vẻ mặt của Trịnh Tinh lúc đó, đều vặn vẹo cả rồi!”  

Chỉ đáng tiếc là so với sự phấn chấn của cô, dáng vẻ của Bùi Thời ngược lại có chút áp suất thấp, tâm trạng cũng không tốt lắm, mặt anh hơi tối lại, Bạch Đào suy nghĩ, có thể là vì khi cô và Bùi Thời thể hiện tình cảm lúc cuối, vẻ mặt ngạc nhiên và sửng sốt khi nhìn chằm chằm vào hai người của Trang Nghiêm đã kích thích sự nhạy cảm của Bùi Thời. 

“Anh không cần để ý đến Trang Nghiêm đâu, mặc dù tối nay anh ta quả thật nhìn em hơi nhiều, nhưng em thấy anh ta là người luôn có tâm nhưng không có gan làm, mặc dù đang nhảy vào bờ vực ‘phạm tội’ nhưng vẫn chưa đến mức đi đến bước cuối cùng này.”

Bạch Đào cố gắng an ủi Bùi Thời: “Anh không tin anh ta, lẽ nào cũng tin em sao? Yên tâm đi, em nhất định sẽ giữ giới hạn, hơn nữa từ biểu hiện của anh ta vừa rồi thì có lẽ dáng vẻ chúng ta ân ái đã để lại ấn tượng sâu sắc cho anh ta, sẽ không ngu ngốc đến mức đi cạy góc tường đâu… “   

Đáng tiếc là dù cô có an ủi thế nào thì gương mặt của Bùi Thời vẫn rất khó coi, thậm chí còn có chút sinh không thể yêu(3) nữa.  

(3)生无可恋: Đây là một câu ngôn ngữ mạng, ý chỉ “cuộc sống này thật là nhàm chán không có gì đáng để lưu luyến cả”, dùng để miêu tả một loại tâm trạng chán nản sa sút tinh thần.

Bạch Đào càng nhìn càng không chịu nổi, người đàn ông này khi yêu thật đúng là giống hệt phụ nữ, phòng cháy phòng trộm phòng anh em, nhìn sự ghen tuông này đi!  

Nhưng biểu hiện của Bùi Thời tối nay đã rất tốt rồi, Dư Quả lần này có việc không tham dự buổi họp mặt được, nhưng ngay sau khi buổi họp mặt kết thúc, cô ấy đã gửi lời chúc mừng đến Bạch Đào. 

“Cậu và Bùi Thời dính lấy nhau đến chết người rồi đi? Tớ thấy mấy nhóm bạn học đều đang thảo luận về các cậu, bọn họ đều nói không ngờ một người cao lãnh như Bùi Thời lại đối với cậu hết lòng như vậy!” 

Vừa nghĩ đến đây, Bạch Đào nhìn Bùi Thời bên cạnh lại càng thuận mắt hơn, cô nghĩ một chút, cảm thấy mình cũng nên bày tỏ gì đó, thế là cô hướng về phía Bùi Thời ngoắc ngoắc ngón tay.     

Khuôn mặt của Bùi Thời quả nhiên lại hiện ra sự ngờ vực. 

Bạch Đào đơn giản nói: “Anh cúi người xuống, lại gần em chút, đưa mặt qua đây.”

Bùi Thời không hiểu gì, cau mày nhìn Bạch Đào, tuy có chút nghi ngờ nhưng cuối cùng anh vẫn làm theo.   

Bạch Đào nhanh chóng kiễng chân lên, hôn lên khuôn mặt Bùi Thời một cái: “Tối nay biểu hiện rất tốt, thưởng cho anh.”  

Nói xong, cô chạy như bay lên phòng của mình ở trên tầng.   

Theo như trên báo nói, lần nào cô và Bùi Thời cũng có những nụ hôn yêu thương, hai bên giao ước, nếu đối phương làm điều gì đó đặc biệt vui vẻ thì nhất định phải hôn một cái…  

Mặc dù khi đọc những bài báo này, Bạch Đào cảm thấy hơi ngại ngùng và sến súa, nhưng nghĩ lại, nếu đã xuyên không đến tiếp quản bản thân năm năm sau, còn được tặng kèm một người chồng, vậy thì vẫn cứ nên tiếp tục sống cuộc đời này thật tốt đi.  

Chỉ là khi hôn Bùi Thời, mặc dù Bùi Thời nên cảm thấy quen với điều đó, nhưng có lẽ đã lâu không có hành động thân mật nên chỉ một nụ hôn má như vậy đã khiến người đàn ông này kích động đến cứng đờ người.  

Một nụ hôn đánh cắp một trái tim, một nụ hôn cứu rỗi một con người!

Bây giờ không phải Bùi Thời dựa vào nụ hôn của cô mới có thể sống tiếp sao?  

Người đàn ông tội nghiệp này! Nhìn anh ta kích động kìa!

Tác giả có điều muốn nói:

[Màn kịch nhỏ] được sửa từ [ôhahahaha]

Bạch Đào: Một mình em, chính là một đại đội!

Bùi Thời: Không, một mình em, chính là một Nhà hát lớn Quốc gia. 

[Màn kịch nhỏ] của [Một nhóm đáng yêu]

Bạch Đào: Không phải chứ! Không ai hiểu Bùi Thời hơn tôi!

Bùi Thời: Ừ hiểu hết. (lúc này BGM vang lên: cô ấy không hiểu vì sao trái tim anh bật khóc, cô ấy không hiểu)

[Màn kịch nhỏ] của [Tôi lạnh quá rồi]

Bạch-bổ não-Đào: Huhuhuhu, ông xã yêu tôi quá rồi phải làm sao đây? Tôi phải cho anh ấy chút cảm giác an toàn.

Bùi-rung rinh-Thời: (Không thể sụp đổ hình tượng, nhẫn nhịn một chút gió yên biển lặng) Bạch Đào, em xinh đẹp đến mức khiến anh sợ mất đi em.   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.