Bạch Công Tử

Chương 17




Hơn nửa tháng sau, ven Tây hồ…

Thủy quang liễm diễm tình phương hảo.

Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ. (*)

Lại là mưa phùn, nhưng không phải mưa xuân, mà là một hồi lại một hồi mưa thu rét buốt, đứt quãng, như khóc như than, giăng mờ cả Tây hồ. Thế nhưng vẫn có rất nhiều người nhã hứng ra Tây Hồ du ngoạn, chỉ thấy ven hồ tốp năm tốp ba, so với tiết thanh minh không hề kém cỏi. Lại có rất nhiều tiểu thương nhân cơ hội này kiếm chút lợi, mới sớm tinh mơ đã có nhiều quầy hàng dọn ra, tiếp đón khách qua đường đến thưởng ngoạn.

Từ Phiêu Nhiên vừa đuổi tới, không kịp nghỉ ngơi, giục ngựa chạy tới ven Tây hồ!

Tuy rằng Bạch công tử từng nói qua hắn ở trong một cái động tu luyện, nhưng Tây hồ rộng lớn, dã động lại nhiều, bảo y đi đâu mà tìm? Từ Phiêu Nhiên mỏi mệt thở dài, xoa bả vai nhức buốt, đành phải lửng thững đi quanh Tây hồ, hy vọng tìm được một chút manh mối.

Mưa phiêu nhiên nhi lạc (nhẹ nhàng phiêu động), rơi trên vai trên tóc, rơi cả vào lòng…

Mãi theo đuổi một thân ảnh trong trí nhớ, Từ Phiêu Nhiên bất tri bất giác thúc ngựa bước lên cầu.

Tầm mắt vừa rơi xuống hai hàng đại tự phong cách cổ xưa loang lổ, Từ Phiêu Nhiên đột nhiên giật mình, y cúi đầu, tuấn nhan hiện ra nụ cười đau khổ. Đoạn kiều… Tên là Đoạn kiều, là nơi Bạch Nương Tử cùng Hứa Tiên gặp lại, cũng chính là nơi y cùng Bạch công tử gặp nhau lần đầu… Không biết lúc này đây… y còn có vận khí kia nữa hay không. Nếu có duyên… Nếu có duyên…

Buông dây cương, Từ Phiêu Nhiên mệt mỏi nhắm mắt lại, chắp hai tay thành khẩn, nhẹ nhàng hé môi, cảm nhận những giọt mưa thu như những sợi tơ vấn vương trên thân thể mình, thầm khấn nguyện: “Ông trời a… Nếu người hiểu được tấm lòng thành của ta, xin cho ta cùng Tiểu Bạch gặp lại đi! Ta nhất định lập miếu thờ, thêm nhiều tiền nhang đèn cho người!” Vừa dứt lời, trên đoạn kiều liền truyền đến một tiếng thét to: “Mau tới nếm thử chút a! Canh xà bổ dưỡng a, ăn rồi muốn ăn nữa a! Mau tới ăn! Mại dô, mại dô. Bạch xà mới được giết thịt a, rất tươi ngon a. Đến nếm thử, canh xà nên ăn vào lúc này, nếu tới mùa đông, chúng nó đều phát phì, toàn thân là mỡ không ngon a…”

“Cái gì? ! !” Từ Phiêu Nhiên chết nghẹn nhìn trân trối, nửa ngày sau mới hét lớn một tiếng, ba bước thành hai bước xông lên đoạn kiều, liền thấy một tráng hán cao lớn vạm vỡ đang múc ra từ trong nồi một chén lại một chén xà canh thơm ngào ngạt đưa cho khách hàng, bên thắt lưng hắn còn giắt một miếng da xà thật lớn trắng như tuyết như cố ý khoe ra.

“A? Khách nhân ngươi cũng muốn sao?” Bị ánh mắt Từ Phiêu Nhiên bắn tỉa, tráng hán vội vàng múc một chén canh đầy tràn đưa cho y! Nhưng Từ Phiêu Nhiên không có để ý đến hắn, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm rồi ngã quỳ gối trước tấm da xà, ôm xà da te tua mà nước mắt rơi như mưa: “Tiểu Bạch a! Đều do ta vô dụng! Đã tới chậm một bước! Là ta hại ngươi a! Ta vô dụng! Ta cứu không được ngươi —- “

Mọi người đình chỉ động tác trong tay, dùng ánh mắt xem kẻ điên nhìn Từ Phiêu Nhiên khóc thét đến thanh âm khàn khàn, đột nhiên, Từ Phiêu Nhiên giống như khóc đã đủ, vẻ mặt bi tráng đứng vụt dậy, từ trong ngực lôi ra một mớ ngân lượng cùng tất cả những thứ quý giá mình có, đối tráng hán cùng khách nhân khác phân phó: “Cả nồi canh xà này ta bao hết ! Các ngươi ai cũng không được ăn! ! !”

Hung hăng đoạt lấy cái thìa lớn từ tay tráng hán, Từ Phiêu Nhiên kiên định nhìn vào bát canh xà thề thốt: “Tiểu Bạch! Ta tuy rằng tới chậm một bước cứu không được ngươi, hại ngươi bị chử. Nhưng hãy tin tưởng ta, ta nhất định đem ngươi toàn bộ ăn vào bụng! Cho ngươi biến thành một phần của ta! Vĩnh viễn cũng không tái chia lìa!” Từ Phiêu Nhiên hít sâu một hơi, cắn chặt răng, tập trung sức lực nuốt vào từng ngụm từng ngụm lớn! ! !

Những khách nhân vốn rất bất mãn, nhưng thấy hắn ăn hung hăng như chết đói, đều bội phục tạm thời nín thở quan sát! Cứ như vậy Đoạn kiều vốn ồn ào huyên náo bây giờ lại lặng ngắt như tờ, đến một cái châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Mà kỳ thật cách đó không xa, một thân ảnh tuyết trắng phiêu dật chậm rãi đi tới phía này…

Kẻ xinh đẹp xuất trần ấy nhăn đôi mày nguyệt, tiếu nhan hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thấp giọng nói nhỏ: “Ta thật đúng là bổn, đem thời gian tính sai lầm rồi, chỉ cho ân công hai trăm năm đạo hạnh, một ngàn năm tu tiên đều còn! Đã vậy còn nhắm mắt nhắm mũi một đường chạy về Giang Nam, có bị đánh về nguyên hình hồi nào đâu!” Thở dài, Bạch công tử ngẩng đầu, nhìn xa xa về phía đoạn kiều, mưa bụi như ẩn như hiện một bóng hình: “Không biết ân công hiện đang làm gì… Hắn… Còn có thể hay không nhớ tới ta… Có sinh khí hay không… Có ảo não hay không thoải mái khi biết ta là xà không…”

Nhưng là, cảm giác nhớ nhung Từ Phiêu Nhiên làm cho hắn không tự chủ được bước lên phía bên kia cầu, cảnh tượng trước mắt làm hắn chấn kinh! ! !

Chỉ thấy Từ Phiêu Nhiên liên tục làm việc, một tay chống đỡ cái bụng căng trướng đến phát đau, một tay còn tại không ngừng đưa xà canh vào miệng! Mà trên dung nhan tuấn dật tinh tế sớm phủ kín tầng tầng mồ hôi! Loáng thoáng, còn có thể nghe thấy y gián đoạn nỉ non: “Tiểu Bạch… Chờ ta… Ta đã ăn được một nửa … chúng ta sẽ mau chóng hòa hợp nhất thể …”

“Ân công? !” Không thể tin được những gì mình thấy, Bạch công tử vốn không dám gặp lại Từ Phiêu Nhiên, lúc này cũng nhịn không được kinh hô lên!

“Tiểu Bạch… Ta đã nghe thấy ngươi gọi ta, ngươi quả nhiên ở trong lòng ta thiên địa trường tồn…”

“Ân công…”

“Càng nghe càng rõ ràng, ngươi chờ ta, ta sẽ cố gắng ăn mau chút!”

“Ân, công!” Bạch công tử vừa bực mình vừa buồn cười đứng ở trước mặt Từ Phiêu Nhiên, hai tay ôm lấy hai bên má y, làm cho y nhìn thẳng vào mình!

Nhíu nhíu mày, Từ Phiêu Nhiên bi thương nuốt thứ trong miệng xuống, thuận hầu, kinh hô: “Ngay cả ảo ảnh cũng xuất hiện ! Quả nhiên không ngoài sở liệu, ăn luôn ngươi là phương pháp chính xác. Để tình yêu dành cho ngươi luôn vĩnh tồn, ta tiếp tục…”

“Ân công a ~~~~ ta ở đây rồi! Còn chưa có bị chử!” Bạch công tử đau đầu  lắc lắc mái tóc, nghe những lời hồ ngôn loạn ngữ của Từ Phiêu Nhiên, hắn đã biết được đáp án mình mong đợi! Nhìn Từ Phiêu Nhiên nheo nheo mắt, miễn cưỡng húp cho hết bát xà canh, Bạch công tử hạnh phúc đột nhiên cười khẽ, cúi người chuẩn xác hôn lên môi Từ Phiêu Nhiên một cái…

“Ta ở đây, vĩnh viễn cùng ân công ngươi một chỗ, không hề rời đi…”

“Tiểu… Bạch… Thật là ngươi! Ngươi không có chết? ! Không có bị chử? !”

“Đúng vậy a…”

“Rất hảo —- “

“A! Ân công! Ngươi không cần phun a! ! ! Nhẫn một chút —- đừng phun trên người mình a! Phun lên quần áo ta là tốt nhất !”

“… Tiểu Bạch…”

“Không ổn… A! Như thế nào lại ói ra! Ngươi như thế nào có thể ăn nhiều như vậy a!”

“Ta… Yêu… Ngươi…”

“Tốt tốt, đến đến, phun bên kia là tốt rồi… Ta giúp ngươi vỗ lưng, có thoải mái chút nào không…”

Kết quả là, tuy rằng nhếch nhác không chịu nổi, nhưng thiên tùy nhân nguyện (**), người có tình rốt cục trên đoạn kiều lại trùng phùng !

Có lẽ, không biết đoạn kiều kia có linh hay không, chỉ thấy sau bao nhiêu năm tang thương lại nhìn thấy một khúc trùng phùng, nước dưới cầu cũng nhấp nhô gợn sóng, sau đó thế nhân lại thêm một cái đáp án không thay đổi: “Trong cõi u minh… sớm có nhân duyên… nhất định…trùng phùng.”

Trăm năm sau ở một tiểu ***, thuyết thư nhân nước miếng tung bay hăng say giảng Bạch xà truyền. Mặc kệ qua bao nhiêu năm, mọi người vẫn thích nghe chuyện tình yêu xưa cũ. Sau khi truyền thuyết đã thuật lại xong, một tiểu cô nương đột nhiên truy vấn lão thuyết thư già nua: “Còn nữa không ! Ta còn muốn nghe…”

Lão thuyết thư uống một hơi trà, nghỉ ngơi một chút, suy nghĩ một chút trả lời: “Bạch nương tử chuyện xưa đã nói xong, nếu ngươi còn muốn nghe, ta còn có thể giảng cho ngươi một chuyện xưa đã thất truyền, vẫn là ông nội của ông nội của ông nội ta năm đó tận mắt chứng kiến, nói chính xác là chuyện một công bạch xà báo ân…”

“Chờ một chút!” Nữ hài tử đột nhiên ngăn cản lão thuyết thư, cẩn thận hỏi: “Trước tiên là nói về kết cục, ta không muốn nghe bi kịch, Bạch công tử kia là hảo kết cục sao?”

“Đúng vậy là, đương nhiên là!” Cười ha ha, lão thuyết thư hiền lành sờ sờ đầu tiểu cô nương, ánh mắt cười thành một cái mị tuyến: “Chuyện xưa sau khi kết thúc, bọn họ đều hâm mộ cuộc sống thần tiên, dắt tay nhau mà đi, làm một Tán tiên du hiệp!”

“Thật vậy chăng? !” Tiểu cô nương nghe vậy, hưng phấn phe phẩy ống tay áo lão nhân truy vấn.

“Đúng vậy, thật sự nga…” Đột nhiên, một thanh âm tao nhã vang lên ở một góc quán trà, tiểu cô nương cùng lão nhân tìm theo tiếng nói, lại chỉ nhìn thấy một bóng trắng phiêu nhiên rồi biến mất, giống như truy đuổi cái gì đó, hòa tan ở trong gió…

Cách đó không xa…

“Ân công! Ngươi vừa mới trả lời có phải hay không chứng minh cùng Tiểu Bạch ở một chỗ thật sự tốt lắm?”

“Ngươi cái Tiểu Bạch ngốc a… Muốn ta nói mấy lần ngươi mới hiểu được… Như thế nào lại không tốt… Ta yêu ngươi a…”

“Ân công! Ta cũng yêu ngươi!”

“Hảo hảo, chúng ta hiện tại mau trở về đi thôi, Tiêu Tương bọn họ phỏng chừng sốt ruột chờ, chúng ta chỉ cần đi ra ngoài sẽ chậm trễ không ít thời gian ở trên đường!”

“Ân!”

Trời chiều nhiễm đỏ phía chân trời, Tây Tử hồ kim quang lân lân…

Mấy tiểu phi yến cắt qua hoàng hôn, chầm chậm bay về tổ…

Đoạn kiều còn sừng sững bên cạnh Tây hồ, như một trưởng lão già nua, chứng kiến hết thảy kẻ đến người đi cùng biết bao nhiêu cố sự.

Cũng ghi lại tất cả bi thương, tất cả phẫn nộ, tất cả bất đắc dĩ, tất cả tiếc nuối, tất cả ưu sầu, tất cả hờn giận.

Còn có… tất cả hạnh phúc…

– Hoàn –

(*)Đây là hai câu thơ miêu tả cảnh đẹp ở Tây Hồ. Nhà thơ Tuệ Sĩ dịch nghĩa :

Mặt nước sáng lóng lánh, mưa vừa tạnh trông càng đẹp

Sắc núi quạnh ráo, mưa lại càng làm cho trông lạ ra.

(**) Trời đất nghe thấu lời nguyện cầu của con người

====

Hoàn rồi

*Múa múa*

Ngay đêm giao thừa nha ! Chúc mọi người năm mới hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.