Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 120: Dẫu có đi được thì sao?




Đại Hạ Vũ Triều rung chuyển.

Ở các quận miền bắc, rất đông người chạy ra đầu đường lạy trời.

Một đám lão binh mặc lại chiến bào, ra lại chiến trường, gặp phải Đại Phong Võ Chủ ngang ngược mượn đường đi tắt qua đất Đại Hạ, hai bên giao chiến ở Bäc Cảnh!

Không có nhiều người tận mắt chứng kiến thảm kịch nhưng tin tức vẫn lan truyền.

Bọn hẳn chưa từng thấy những lão binh đó nhưng lại được. các vị ấy dùng tính mạng để bảo vệ, đây là may mắn trong đời.

Chợt nghe tin dữ, mọi người không khỏi buồn bã.

Bọn họ đang bái lạy những linh hồn đã khuất, đang khóc. cho tương lai của Đại Hạ.

Vị vua Động Cảnh ở trên cao, thập đại Võ Chủ cúi đầu.

Vũ Triều quốc chiến chỉ còn một tháng nữa, một khi nổ ra, Đại Hạ sẽ bị xóa sổ.

Một số người đã bỏ đi, trở về cố hương, gặp lại người thân, tận hưởng nốt quãng thời gian còn lại.

Lãnh thổ của Đại Hạ rộng tới ngàn quận, chỉ có một tháng, bọn họ chẳng thể đi khỏi được.

Dẫu có đi được thì sao?

Các Vũ Triều xung quanh chiến tranh liên miên, cuối cùng bọn họ cũng chỉ còn lại một nắm xương khô mà thôi.

Lăng Vân quận của Đại Hạ cũng là một trong số các vùng đất phong của Bắc Vương.

Nơi này cách Bắc Cảnh hùng quan một ngàn dặm, trước mặt có Bắc Vương quân trấn thủ, đáng lẽ ra cuộc sống phải an ổn hơn những nơi khác nhưng hiện tại, bầu không khí nơi này lại chìm trong hoảng loạn.

Bầu trời trên đầu bọn họ đen kịt, một lượng lớn chim dữ kết thành bầy bay ngang qua.

Loài chim dữ này là dị chủng nhưng không phải Thanh Linh Ưng.

Bọn chúng là của Đại Phong Vũ Triều ngang ngược mượn đường đi tắt qua đất Đại Hạ để tới Đại La Võ Cung!

Trong số đó, có mười con chim dữ bị đeo xích to, kéo theo. một tòa lầu các rất đẹp.

Còn mấy ngàn con chim dữ khác thì bài binh bố trận, quây lầu các vào giữa.

Đại Phong Võ Chủ xuất hành, thanh thế to lớn, chỉ riêng đội quân đi theo thôi đã lên tới hai mươi vạn quân, lại có Siêu Phàm vương giả bảo vệ.

“Đáng ghét, giờ Đại Phong Vũ Triều cũng dám cưỡi lên cả đầu chúng ta rồi

“Thật đáng hận, ta không phải Vương quân, không điều khiển được dị chủng biết bay, nếu không nhất định ta sẽ giết bọn chúng!”

Quân coi giữ Lăng Vân quận ngẩng đầu nhìn lên tòa lầu các bay trên đầu, trông thấy trên đó có treo những chiếc đầu lâu máu me be bét, mặt mũi ngập tràn oán hận.

Đại Phong Vũ Triều cưỡng chế mượn đường, giễu võ giương oai.

Còn gi ết chết các tu giả mạnh của Đại Hạ trên đường đi, lấy thủ cấp của bọn họ, quả là phách lối tới tột độ!

“Haha".

“Khí hậu vùng này của Đại Hạ Vũ Triều tốt tươi là vậy, không ngờ lại nuôi ra được một lũ hèn nhát”.

Cảm nhận được ánh mắt oán hận của những người đứng bên dưới, một nam tử mặc áo hoa đứng trông coi bên cạnh lầu các cười khẽ.

Hắn ta thường xuyên giương cung, bắn giết dân chúng Đại Hạ trên đường đi như thể đang đi săn để tìm kiếm một chút niềm vui.

“Kể từ khi Hạ Tổ mất, Đại Hạ Vũ Triều làm gì còn cường giả nào nữa”.

“Hiện tại, Bắc Vương cũng không tồi, tiếc là đã sợ tới mức không dám ló mặt ra rồi”.

Một gã trung niên nho nhã nói.

Hắn ta nhã nhặn, không tàn nhẫn bằng nam tử mặc áo hoa nhưng trong ngực lại ôm một thiếu nữ, có vẻ rất hưởng thụ.

“Văn Kỳ, ngươi đúng là đồ khốn”.

“Trên đường đi vẫn còn không quên nghề cũ”.

Nam tử mặc áo hoa cười mắng đối phương một câu rồi “8” khế một tiếng, kéo căng dây cung.

Trong khu rừng rậm bên dưới có một bà lão tuổi già sức yếu đang bỏ chạy.

Đó là Thủy Nguyệt Tông Chủ. Người đứng đầu Thiên Bảng của Đại Hạ Vũ Triều hiện thời. Bà ta muốn thực hiện lời hứa với Bắc Vương, tới Bắc Cảnh của Đại Hạ nhưng hiện tại bà ta đã bị Siêu Phàm của Đại Phong Vũ Triều Siêu Phàm để mắt tới rồi!

“Rất mạnh!

“Nếu không phải tuổi tác quá cao thì e là đã thành Siêu Phàm rồi!”

Nam tử mặc áo hoa cười mỉa mai.

“Bắc Vương, lão thân bất lực, đành phải đi trước một bước vậy".

Thủy Nguyệt Tông Chủ chua chát nhầm mắt lại. Tỉnh thần lực của Siêu Phàm cường giả rất mạnh, lại dùng chân nguyên để kéo cung, Vũ Cảnh hoàn toàn không thể ngăn cản nổi.

Chỉ có điều, bà ta chờ một lát vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra.

Thủy Nguyệt Tông Chủ ngước mắt lên nhìn, con ngươi lập tức thu nhỏ lại.

Nam tử mặc áo hoa đứng kéo cung kia bỗng rơi xuống như con diều bị đứt dây, ngã dúi đầu từ trên trời xuống.

“Ai vậy?"

Văn Kỳ đang ôm thiếu nữ lập tức sợ hãi ra mặt, lông tơ toàn thân dựng đứng.

Äm! Âm! Ầm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.