Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

Chương 17: Tin đồn




Trình An Nhã đánh răng rửa mặt xong liền ôm máy tính bắt đầu đọc tiểu thuyết, sau một ngày làm việc mệt nhoài, lên mạng đọc tiểu thuyết là cách để Trình An Nhã giải tỏa áp lực, đọc một lát, cô lại theo thói quen dạo một vòng quanh diễn đàn tám chuyện.

Hôm nay chủ đề được quan tâm nhiều nhất lại là, Mối tình tay năm phong hoa tuyết nguyệt.

Trình An Nhã không kìm được tò mò click vào.

“Ai mà có tài như vậy? Đặt một cái tên rất văn chương.”

Vừa vào xem cô lập tức méo mặt.

Bài viết có nội dung chính là buổi tiệc rượu hôm nay của tập đoàn quốc tế MBS, nội dung câu chuyện hết sức là méo mó.

Đây là một đoạn giống như được trích ra một cách kinh điển từ một bộ phim Hàn vừa dài vừa sến. Đầu tiên là cảnh xuất hiện đầy kinh động của Diệp tam thiếu và năm cô thư ký, năm cô xinh đẹp tuyệt trần, mỗi người một vẻ, sau đó lại là cảnh Diệp tam thiếu đánh chủ tịch Trương máu me be bét, Trình An Nhã thản nhiên đứng bên quan thưởng.

Còn có một câu đối thoại được thiết kế, Trình An Nhã: Ông xã, anh cừ quá.

Lời bình: Diệp tam thiếu, quá mạnh, quá cừ, là phụ nữ thì phải lấy anh…yêu chết đi được, yêu chết đi được.

Cô rùng mình, chịu đựng cơn nổi gai ốc, đọc tiếp. tiếp theo là ảnh Dương Triết Khôn đưa Vân Nhược Hi đến, kỹ thuật chụp ảnh vô cùng tuyệt vời, nhân vật trong ảnh được chụp rất đẹp, nhìn tựa như một đôi thần tiên quyến lữ.

Đoạn đối thoại được thiết kế cho bức ảnh này là, Dương đại thiếu gia: Chúng tôi là bạn bè, Vân tiểu thư: Chúng tôi là bạn bè, lời bình: Chúng tôi đều biết, giải thích chính là giấu giếm.

Tiếp theo là bức ảnh Dương đại thiếu gia ngây người nhìn Trình tiểu thư, ánh mắt lộ rõ vẻ đau khổi, cảnh Vân tiểu thư và Diệp tam thiếu đang hàn huyên, Vân tiểu thư dịu dàng xinh đẹp, nhưng lúc nào cũng lộ ra một chút ai oán.

Đối thoại thiết kế, Vân tiểu thư: Sâm, tại sao anh lại bỏ rơi em? Tai sao? Tại sao? Tại sao?...

Lời bình: Vân tiểu thư, con của cô đâu? Con của cô đâu? Con của cô đâu?...

Trình tiểu thư vẫn nở nụ cười đứng ở bên cạnh, lúc này lời thoại được thiết kế là.

Trình tiểu thư: Người đàn ông của tôi cô không thể cướp được, ô ô ha ha.

Trình An Nhã gục đầu xuống bàn phím, cô thổn thức đấm bàn, vò đầu bứt tóc, chết tiệt thật, rốt cuộc là ai mà tài như vậy, có thể nắm bắt được tâm lý của bốn người bọn họ chính xác đến vậy, quả là có tài.

Cô kéo lên đỉnh trang xem, lập tức choáng luôn, người viết bài là Mỗ thiên kim đại tiểu thư.

Cô lại kéo xuống xem tiếp, lúc này là ảnh của Louis xuất hiện ở một nơi không xa, hoàng tử u sầu tay nâng một ly rượu vang chậm rãi thưởng thức, ánh mắt phỉ thúy đắm đuối nhìn Trình An Nhã, ánh mắt đó tỏa ra thứ ánh sáng xanh leo lét.

Lời thoại được thiết kế là, Louis: Cô gái này hợp khẩu vị của tôi.

Tiếp theo là cảnh Dương Triết Khôn và Trình An Nhã đang nói chuyện, Trình tiểu thư vẫn luôn nở nụ cười, ánh mắt Dương đại thiếu gia đang giằng xé trong đau khổ.

Đối thoại thiết kế, Dương Triết Khôn: Tiểu An Nhã, em hãy theo anh đi?

Trình tiểu thư: Em là hoa đẹp đã có chủ, anh tắm rửa đi ngủ cho rồi.

Lời bình: Dương đại thiếu gia, anh ôm tạm Vân tiểu thư vậy, đừng chia uyên rẽ thúy nữa, làm người phải nhân đức, nhân đức…

Cảnh này hình như là Dương Triết Khôn đang khuyên cô về Dương gia, lại bị phân tích thành nưh vậy, cô không khâm phục cũng không được.

Quả nhiên có ảnh là có tin đồn.

Hoàng tử u sầu nhìn Trình An Nhã đắm đuối, ly rượu vang trở thành đạo cụ để anh giả bộ thâm trầm, bức ảnh được chụp sống động khác thường, nếu như là người không hiểu Louis, cô còn nghĩ rằng người đàn ông này yêu cô chết đi sống lại.

Lời thoại thiết kế, Louis: Tại sao em không hiểu trái tim anh? Để nụ hôn của anh đặt lên gương mặt em đi.

Lại xem tiếp bức ảnh phía dưới, cô liền muốn khóc.

Đó là ảnh cô nắm tay Diệp tam thiếu, Diệp tam thiếu nghiêng đầu nhìn cô, hai người nhìn nhau cùng nở nụ cười, Trình tiểu thư lúc nào cũng mỉm cười, lần này ánh mắt cực kỳ dịu dàng, bức ảnh nhìn nhau mỉm cười này toát ra sự yêu thương chiều chuộng và thương xót, nói bọn họ trong sạch chắc chẳng có ai tin.

Trình An Nhã bịt mắt, không nhịn được ném bàn phím đi…đây là tại sao chứ?

Cô ta rốt cục là nằm ở góc nào lại có thể chụp được bức ảnh này, cô còn tưởng không ai phát hiện, hơn nữa, cả quá trình không đến một phút, cô ta lại chụp rất đúng lúc.

Lời thoại được thiết kế, Diệp tam thiếu: Trái tim yêu em của anh trời đất chứng giám, bất kể là ai đến cướp em lão tử đều đánh cho tơi bời.

Trình tiểu thư: Trái tim yêu anh của em trời xanh làm chứng, bất kể là ai đến cướp, cô nương một tát chết tươi.

Lời bình: Ghê gớm quá, tôi đã nói bọn họ có gian tình, gian tình mà…Diệp tam thiếu đào hoa với thư ký liệt mặt.

Trình tiểu thư không thể bình tĩnh được nữa, lại bắt đầu túm tóc.

Hơn nữa bức ảnh này không phải là lúc đám người Dương Vân mới đến…có lẽ là trước bức “Chúng tôi chỉ là bạn bè” đó, tại sao lại đẩy về phía sau? Không được chen lấn hàng ngũ như vậy chứ…

Lẽ nào mấy tin đồn đều là do sắp xếp thứ tự ảnh lộn xộn mà thành?

Hai bức tiếp theo là ảnh riêng của Dương Triết Khôn và Vân Nhược Hi, cả hai người xem ra đều rất đau khổ, mang vẻ mặt trái tim tan nát.

Lời bình: Đều là người lưu lạc góc bể chân trời, chi bằng ghép lại thành một đôi.

Lời thoại được thiết kế cho cảnh Trình tiểu thư và Vân tiểu thư đối mặt nhau là, Vân tiểu thư: Người đàn ông của tôi, tôi nhất định phải cướp trở lại!

Trình tiểu thư: Hoan nghênh đến khiêu chiến, bản cô nương một chưởng đánh cô bay xuống cống.

Lời bình: Trình tiểu thư đã chiến thắng. Vân tiểu thư cô nên làm gì thì làm đi, phụ nữ hà tất phải gây khó khăn cho nhau chứ, bi kịch của cô đủ nhiều rồi, đừng lên men bi kịch nữa, về nhà tắm rửa cho lành, cô đấu không lại Trình tiểu thư đâu.

Trình An Nhã ngẩng đầu nhìn trời xanh, không biết nói gì nữa.

“Lẽ nào nói, trên nạng gặp cực phẩm là một hiện tượng phổ thông?” Trình An Nhã lẩm bẩm một mình, nhưng đây có chút quá cực phẩm rồi đấy chứ?

Bức ảnh sau là Dương Triết Khôn nhìn Trình tiểu thư đầy cảm xúc phức tạp.

Lời thoại thiết lế là câu nói kinh điển của Sói xám: Ta nhất định sẽ quay lại.

Lặng lẽ rời đi.

Diệp tam thiếu đứng bên cạnh, vô cùng cao ngạo.

Lúc này Louis lại xuất hiện, lời thoại thiết kế, Louis:Chỉ có ánh trăng hiểu lòng anh.

Lời bình: Hoàng tử u sầu, tôi cũng hiểu lòng anh. Đừng treo cổ trên một cái cây, chịu khó tìm kiếm xung quanh xem, nói không chừng cái cây khác treo cổ dễ chịu hơn.

Mười bức ảnh qua lựa chọn, sắp xếp, thật sự trở thành một mối tình tay năm phong hoa tuyết nguyệt theo kiểu Hàn quốc, rất có tính chất gây cười.

Phía dưới còn có cảm nghĩ của đại tiểu thư, các bạn đọc thân mến, vì buôn chuyện, hãy nổi dậy!

Cô triệt để bị đánh bại rồi, nhìn thấy cực phẩm, chưa từng thấy cực phẩm như vậy, cô nhớ lại câu chuyện của Trai bao xinh đẹp tiên sinh, cô ta chỉ cần vài lời là có thể khiến cho các tầng trở về chủ đề chính, tiếp tục bóc mẽ, đánh bại Vân tiểu thư, đồng thời hiệu triệu sức mạnh đánh tan mã giáp của Vân tiểu thư.

Mỗ thiên kim đại tiểu thư quả là có tài, có thể khiến cảnh tượng oan gia ngõ hẹp, chiến sự vô cùng căng thẳng kia ngang nhiên biến thành một bộ phim sặc mùi Hàn, không phải dạng vừa đâu.

Trình An Nhã xem lại từng dòng từng dòng một, bình luận của mọi người có thể nói là ngợp trời, diễn đàn này chính là sân chơi quy mô lớn của các quý cô và quý ngài, Diệp tam thiếu là người nổi tiếng, Vân tiểu thư cũng là người nổi tiếng, Louis lại càng nổi tiếng, Dương Triết Khôn cũng rất nổi tiếng…

Chỉ có Trình An Nhã tiểu thư là người qua đường A câm lặng.

Bởi vậy những câu hỏi liên quan đến Trình An Nhã là nhiều nhất, mọi người thĩ nhau hỏi vị mỹ nữ này là thần thánh phương nào, bên dưới còn có ảnh kìa, có vài tấm là ảnh lần trước cô cùng Diệp tam thiếu đến dự tiệc mừng thọ của Dương Vân.

Hai người thân mật khoác tay nhau, trước ngực cô là sợi Rose Tear nổi tiếng.

Gian tình bắt đầu từ đây, cũng có người tiết lộ thông tin cô từng là bạn gái của Dương Triết Khôn.

Lập tức lượng tìm kiến thông tin về Trình An Nhã tăng đột biến, chút nữa thì vượt qua Diệp tam thiếu trở thành người nổi tiếng của diễn đàn.

Bởi cũng lâu rồi không lộ diện, để phòng bị danh hiệu, Trình An Nhã cũng chỉ đáp lại một câu “Ảnh chụp đẹp lắm” gọi là có chút hưởng ứng. Cô là nhân vật bóc mẽ có tên tuổi ở đây,cô vừa lộ diện lập tức có mười mấy người hưởng ứng.

Đột nhiên cô phát hiện ra một câu trả lời đến từ Vân gia đại tiểu thư.

Các người chẳng biết gì hết, bọn họ là anh em, là loạn luân…

Câu nói này lập tức gây ra vô số sóng gió, trong vòng năm phút hơn năm mươi người hồi đáp, ngồi chờ Vân tiểu thư tiết lộ bí mật.

Vân gia đại tiểu thư lại ra vẻ thần bí trả lời, Tôi không nói cho mấy người biết.

Lập tức kéo đến vô số lời chửi mắng…Trình An Nhã không biết nói gì, những kẻ buôn chuyện ghét nhất là gì? Chính là tiết lộ một nửa bí mật rồi lại thôi, ức chế quá đi. Bởi vậy mọi người nổi giận, thi nhau chửi mắng Vân tiểu thư không ra gì.

Trả lời của bài viết tăng nhanh khủng khiếp, khiến cho tầng này sắp biến thành tòa cao ốc chọc trời đến nơi, Trình An Nhã vừa uống nước vừa xem người ta sửa lưng cho nhau, dù gì thì Vân tiểu thư cũng không dám một mình chơi trong diễn đàn này, cái gọi là hội quý cô, có cái nào không kéo bè kết cánh chứ?

Một mình đơn thương độc mã khẩu chiến sẽ chết không đất dung thân, Trình An Nhã gia nhập diễn đàn cũng chỉ có Lý Vân trợ thủ, cho nên cô liền nhắm chuẩn Mỗ thiên kim đại tiểu thư, trăm phương ngàn kế, thậm chí không từ thủ đoạn lợi dụng kỹ thuật vi tính siêu phàm của con trai đem tê giác một sừng mà cậu bắt được (vật phẩm trong một trò chơi trực tuyến) tặng cho Mỗ thiên kim đại tiểu thư.

Mỗ thiên kim đại tiểu thư đường đường chính chính nhận hối lộ, từ đó trở đi thiện cảm với cô ngày một tăng, trước lạ sau quen, có sự bảo hộ của cô ta, Trình An Nhã trên diễn đàn có thể nói là gặp Phật giết Phật, hoành hành bá đạo, nhanh chóng trở thành nhân vật nổi tiếng trong diễn đàn.

Vũ đình giang nam: Các vị thanh niên nổi giận, người ta yêu nhau có liên quan gì đến các vị không? Là anh em hay không có liên quan gì đến các vị không? Phải chăng toàn là trai ế gái ế nên mới ghen tị với bọn họ?

Phía sau một loạt bài theo, đều rất ngay ngắn.

Cô đang hòa hứng đọc thì Mỗ thiên kim đại tiểu thư gửi đến một tin nhắn: “Cậu ác quá!”

Vũ đình giang nam: Chuyện nhỏ mà.

“Tiểu Vũ, cậu chẳng nghĩa khí gì cả, kịch bản đậm chất phim Hàn này bản tiểu thư mất ba mươi phút mới viết xong, vậy mà cậu không bình luận gì cả, không nghĩa khí…”

Ba mươi phút đã chế tác ra được một câu chuyện mối tình tay năm phong hoa tuyết nguyệt cực phẩm như vậy, Mỗ tiểu thư quả nhiên rất có tài làm biên kịch, đủ lắm chuyện đủ nhanh nhạy, Trình An Nhã phục lăn lóc.

Vũ đình giang nam: Tớ chẳng đã nói ảnh chụp rất đẹp sao?

Mỗ thiên kim đại tiểu thư: Cậu phải bình luận về nội dung kịch bản của tớ chứ.

Vũ đình giang nam: Tiểu thư ơi, đã có hơn 5000 bình luận rồi, bình luận của tớ đằng nào chẳng bị chìm nghỉm trong biển người mênh mông chứ.

Mỗ thiên kim đại tiểu thư: Cũng phải ha. Cậu thấy tớ viết thế nào? Có chấn động không?

Vũ đình giang nam: Tiểu thư xưa nay vẫn rất sắc sảo mà.

Mỗ thiên kim đại tiểu thư: Đúng, chị đây cũng thấy rất sắc sảo.

Trình An Nhã nghiến răng nghiến lợi đấm bàn, chết tiệt, cô buôn chuyện về tôi lại còn hỏi tôi đã chủ chấn động chưa, đúng là muốn chết.

Cô rất có manh động muốn gọi con trai ra hack diễn đàn này, lại nghĩ hack diễn đàn này rồi sau này cuộc sống của cô sẽ mất đi rất nhiều lạc thú, hack Mỗ thiên kim mới là thật.

Vũ đình giang nam:Tiểu thư, cô bịa chuyện về người ta như vậy mà không sợ Diệp tam thiếu trả đũa sao?

Mỗ thiên kima đại tiểu thư: Anh ta sẽ không làm vậy đâu.

Vũ đình giang nam: Người tình của cô? Không phải, người tình trước đây của cô?

Trình An Nhã ngồi trước máy tính nắm bàn tay lại, tiểu vũ trụ sau lưng rừng rực cháu, cô đã nghĩ có điều gì đó không đúng mà, cô từng nói cô ta rất ghét Vân Nhược Hi, hóa ra vì Vân Nhược Hi cướp bạn trai của cô ta, mà người bạn trai đó chính là Diệp tam thiếu.

Mỗ thiên kim đại tiểu thư: Hi hi, tôi không nói cho cô biết.

Vũ đình giang nam: …

Trình An Nhã cười một cách méo mó.

Mỗ thiên kim đại tiểu thư: Oa…Tiểu Vũ, mai đến tầng 5678 xem, có gian tình kìa…

Trình An Nhã vốn tính hóng hớt, kéo đến tầng 5678, lập tức há mồm trợn mắt, khóe mắt co giật, con người ta đúng là sợ cái gì thì cái đó liền đến, quả nhiên rất có gian tình, là ảnh Trình An Nhã chủ động hôn Diệp tam thiếu.

Bài viết như thế này, loạn luân là sắc màu của thế kỷ XXI, không can hệ gì đến các bạn.

Đây là việc xảy ra lúc nào vậy chứ, Trình An Nhã nước mắt đầm đìa.

Người đăng ảnh, Lục thụ thường thanh.

Người này cũng là nhân vật bóc mẽ có tiếng ở trên diễn đàn này, nhất dannh khẩu chiến thiên hạ, Trình An Nhã từng tiếp chiêu với cô ta, ấn tượng rất sâu sắc, đó là trước khi sống chung với Diệp tam thiếu, cùng một tin đồn nhưng hai người có quan điểm khác nhau.

Tranh luận hơn một giờ đồng hồ, những người theo sau cơ bản chỉ là qua đường, toàn bộ trở thành hai người đang tranh luận, nghe nói cô ta là một mỹ nữ, đẳng cấp rất cao, Trình tiểu thư lần đầu tranh luận thất bại cũng chính là vì cái cây vạn niên thanh này.

Từ đó trở đi Vũ đình giang nam và Lục thụ thường thanh cơ bản trở thành địch thủ.

Trên diễn đàn mà oan gia ngõ hẹp, chắc chắn là phải chém đối phương vài đao.

Bài viết này là nhằm chặn họng đám người mộ đạo kia, rất là phù hợp tâm tư của Trình An Nhã, điều cô không thể bình tĩnh được là, bức ảnh này là…

Vũ đình giang nam: Lá vàng tâng 5678, bức ảnh này là cô ghép đúng không?

Lục thụ thường thanh: Bạn hạ vũ, chẳng phải cô tán đồng người ta yêu nhau hay sao? Khó khăn lắm chúng ta mới đứng cùng một chiến tuyến, cô chạy ra đây khiêu chiến làm gì?

Vũ đình giang nam: Không phải, tôi nói là, bức ảnh của cô…bức ảnh nhìn không rõ lắm, là lừa người ta đúng không?

Lục thụ thường thanh: Bình tĩnh, lừa người ta chứ đâu phải lừa cô, bình tĩnh.

Vũ đình giang nam: Chết tiệt, %^&*(@#$%^&

Lục thụ thường thanh: Đồ thô lỗ.

Vũ đình giang nam: Bản cô nương phải hack cô!

Lục thụ thường thanh: Hoanh nghênh khiêu chiến.

Trình An Nhã cười méo mó, rút nguồn điện, bưng máy tính xuống lầu, đá tung cửa phòng Ninh Ninh, Ninh Ninh tội nghiệp đang thiết kế hệ thống dẫn nổ, giật hết cả mình, tay rung một cái, click nhầm chỗ, cả hệ thống liền hỗn loạn, máy tính toàn là các con số không ngừng nhảy nhót, Ninh Ninh từ bỏ việc cứu vãn, nhanh chóng quay đầu lại, mặt tỏ rõ vẻ nghi hoặc, “Mami ạ?”

“Cục cưng à, lại đây, giúp mami xử lý một người.” Trình An Nhã mỉm cười rất tao nhã, nhưng nắm đấm thì kêu lên răng rắc, hung hãn một cách không bình thường.

Ninh Ninh không hổ là đứa con hiếu thảo, nhận lấy máy tính của Trình An Nhã, nhìn một lát, dùng tên và mật khẩu của Trình An Nhã đăng nhập diễn đàn.

“Lục thụ thường thanh đúng không, dám bắt nạt mami của mình, chết chắc rồi.” Ninh Ninh tao nhã gõ bàn phím tìm địa chỉ ID, còn rảnh rỗi quay đầu lại an ủi Trình tiểu thư, “Mami, xem cục cưng giúp mami một tay cho hắn chết.”

“Nhờ con đó!”

“Có điều mami, đây là gian lận.”

“Con đúng là ngốc, đi thi được gian lận hà cớ gì không gian lận?”

Ninh Ninh, “….Mami, strong!”

“Ý, hắn ta cũng đang điều tra mami kìa.” Ninh Ninh cười một lúc, thêm ba lớp hệ thống bảo vệ, khởi động lại hệ thống tìm kiếm khác, người này kỹ thuật không tồi, tốc độ cũng nhanh đấy chứ.”

“Đừng để cô ta tìm được mẹ.”

“Rõ.”

Dần dần, Ninh Ninh không cười nổi nữa, khi tra được IP của Lục thụ thường thanh, gương mặt ngây thơ của cậu co giật mấy cái.

Chúa ơi, cứu con với.

Ninh Ninh cảm thấy cuộc sống đôi khi chính là bi kịch, cậu bé vô tội và đáng yêu là cậu phải lựa chọn bán đứng một người quả thật là một quyết định vô cùng đau khổ, đồng thời lại rất muốn xem cảnh daddy và mami của cậu cấu xé nhau.

Thực ra không ảnh hưởng gì tới đại cục, có thể coi như để điều hòa cuộc sống mà. Ninh Ninh băn khoăn suy nghĩ, bán hay không bán?

“Tra ra chưa, là ai vậy?”

“Mami, con cảm thấy mami chắc chắn không muốn biết người này là ai lắm.” Ninh Ninh tỏ vẻ con đang rất băn khoăn, mami đừng ép con, nhưng vẻ mặt rất trái ngược lại có vẻ vô cùng hào hứng, chỉ thiếu cầm một chiếc khăn tay ra đóng vai tiểu gia ngọc bích.

“Cục cưng, mami chắc chắn và chắn chắn rằng mami muốn biết người đó là ai, nói mau.”

Ninh Ninh tiếp tục giằng xé, nhưng lại cười như tiểu hồ ly tinh vậy, Trình An Nhã dường như đã nhind thấy một con hồ ly tinh thuần chủng trắng muốt đang vẫy đuôi, Ninh Ninh chỉ tay lên trần nhà, “Mami, thực ra, tại sao mami không lên xem daddy đang làm gì chứ?”

“Ý con là, vị Lục thụ thường thanh này chính là Diệp Sâm?” Ngữ khí của Trình An Nhã vô cùng dịu dàng.

“Hình như vậy!”

“Lầu trên vị Diệp Sâm nhà chúng ta?”

“Có lẽ vậy!”

Trình An Nhã nhắm mắt, hít thở sâu, tạo một tư thế muốn giết người, nghiến răng nghiến lợi bật ra hai chữ, “Hack đi!”

Ninh Ninh gò má co giật, “Mami, mami làm thật sao?”

“Chắc chắn!”

“…. Được thôi!” Ninh Ninh nhoẻn miệng cười, hack nick Diệp tam thiếu thật, lại thêm một hệ thống bảo vệ nữa cho mami của cậu đề phòng daddy của cậy quay lại tra IP, trái tim nhỏ của cậu ấy ạ, cứ gọi là đập thình thịch.

“Con hack daddy của con xong thì bao lâu daddy có thể hồi phục được?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi.

“Với bản lĩnh của daddy, chỉ vài tiếng là cùng.”

“Trộm nick của daddy.”

“Mami, không cần phải ác vậy chứ?” Ninh Ninh rùng mình, “Thực ra, daddy cũng không thể truy ra mami đâu, để daddy lại, sau này trên diễn đàn gặp mặt nhau còn có nhiều chỗ vui kìa, ví dụ như…trêu chọc gì đó, hihi, hihi…mami biết đó.”

“Cục cưng, con thật thông minh.”

“Mami dạy dỗ tốt.”

Ninh Ninh ra dẫu chữ thập trong lòng, daddy, nguyện chúa phù hộ cho người!

Đột nhiên nghe thấy tiếng Diệp tam thiếu bước xuống lầu, Ninh Ninh nhanh chóng đóng diễn đàn, Trình An Nhã rất phối hợp mở ra một hệ thống nhờ Ninh Ninh dạy, trước khi Diệp tam thiếu bước vào, một người dạy, một người học, vô cùng nghiêm túc.

“Sao em lại xuống đây?” Diệp tam thiếu bước đến hỏi, Trình An Nhã nhớ lại câu nói ám muội của Mỗ thiên kim đại tiểu thư, lại nghĩ tới Lục thụ thường thanh, cô hoàn toàn thay đổi lại cách nhìn về Diệp tam thiếu.

“Daddy, mami có vấn đề không hiểu, xuống đây hỏi con.” Ninh Ninh mỉm cười nói.

Diệp tam thiếu nhướn mày, bóp mũi Trình tiểu thư, “Anh ở ngay phòng bên cạnh sao em không đến hỏi?”

Đùa à, cũng may không nhờ anh hack người ta, nếu không thật sự đâm vào nhau còn không xảy ra án mạng rồi, Trình An Nhã thầm ca ngợi cho sự anh minh của mình, hết cách, cô đã quen tìm Ninh Ninh kiểm tra vấn đề cho máy tính, bao gồm cả sửa lưng người khác.

Trình An Nhã mỉm cười, “Anh không chuyên nghiệp bằng cục cưng.”

“Ai nói thế, qua thăm anh cũng được mà.”

“Anh có gì mà thăm chứ? Cũng không hay ho bằng mấy trang diễn đàn buôn dưa lê.” Trình An Nhã mỉm cười ngọt ngào, ôm máy tính của cô lên lầu.

Ninh Ninh phì cười, bò lên cả bàn phím đấm bàn.

Diệp tam thiếu ngẩn ra một lúc mới phải ứng lại, vỗ đầu con trai, “Im miệng.”

Diệp tam thiếu đứng ở cửa phòng, nheo mắt đầy nguy hiểm.

Lầu trên, Trình An Nhã đã cuộn tròn trên giường đọc tiểu thuyết, dưới ánh đèn dịu dàng, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu, Diệp tam thiếu trầm mặt, “Anh không hay ho bằng mấy bài viết trên diễn đàn buôn dưa lê?”

Cô cười nhạt, gấp máy tính lại, nói: “Thực ra anh có thể lựa chọn mất trí nhớ tạm thời.”

“Anh đã lựa chọn quên em.” Diệp tam thiếu cười mà như không nheo mắt nhìn Trình An Nhã, nha đàu này không xử lý không được rồi, càng ngày càng ngang ngược, “Tối nay anh sẽ ở bên này.”

“Được thôi.” Cô phản ứng hững hờ, anh mỉm cười, từ bao giờ cô trở nên ngoan ngoãn như vậy? Cô đặt máy tính xuống, đột nhiên ghé sát lại, hơi thở như ngọc lan, “Tam thiếu gia, có cần nô tỳ hầu ngài thị tẩm không?”

Anh kinh ngạc, thừa biết cô gian trá, nhưng lại không chống lại được mỹ nhân như ngọc dưới ánh đèn, một tay ôm lấy Trình An Nhã hôn thật mãnh liệt, ép cô lên chiếc giường mềm mại.

Cô hơi giãy giụa, anh động tình, hơi thở trở nên gấp gáp, vươn tay, chuẩn bị xé toang áo của cô, đột nhiên cô mỉm cười nói: “A Sâm, em quên nói với anh một việc, em đến kỳ rồi.”

Sắc mặt Diệp tam thiếu lập tức xanh ngắt.



Ngày hôm sau Ninh Ninh chuẩn bị xong bữa sáng, hai người rất ăn ý xuống lầu, một người tinh thần hào hứng, một người sắc mặt ảm đạm, Ninh Ninh mỉm cười thơm lên má Trình An Nhã, mỉm cười hỏi Diệp Sâm: “Daddy, hôm qua ba ngủ không ngon sao?”

Anh sầm mắt, đáp một tiếng khô khan: “Không.”

Cô đứng dậy vào bếp múc cháo, Diệp tam thiếu đá chân Ninh Ninh, nhướn mày hỏi: “Con trai, nghe nói sau này con lấy vợ sẽ lấy mami làm tiêu chuẩn?”

“Có vấn đề gì sao?”

Anh lời rộng ý dài dạy dỗ con, “Con trai cưng, ba nói với con, con tìm vợ ngàn vạn lần không nên tìm theo kiểu mami con như vậy, nhìn nỗi đau của daddy sờ được mà không ăn được con nên rút kinh nghiệm, tìm một tiểu bạch nữ không tốt sao, con muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt, vo tròn bóp méo tùy ý con, đó mới gọi là hoàn hảo, hiểu chưa?”

“Daddy, lấy vợ chẳng phải để chiều chuộng sao?” Ninh Ninh chống cằm, ánh mắt sáng trưng, vô cùng hiếu kỳ, làm gì có ông chồng nào lấy vợ về để bắt nạt chứ? Lẽ nào nhà cậu là đặc biệt?

Diệp tam thiếu mỉm cười, như sói xám và cô bé quàng khăn đỏ vậy xoa đầu con trai, “Con trai cưng, đợi đến khi con lớn rồi sẽ hiểu, rồi sẽ có một người con gái, con không cần phải dịu dàng với cô ta, con chỉ muốn bắt nạt cô ta, càng ác càng tốt.”

“Daddy, nhưng con thấy mami rất tốt đấy chứ, chẳng phải daddy cũng ăn tươi nuốt sống mami đó sao?”

“Mami của con…” Diệp tam thiếu nhớ đến nỗi giày vò ba lần xả nước lạnh, trằn trọc cả đêm qua, để tránh con trai không gặp phải bi kichj như mình, anh cảm thấy cần phải dạy dỗ tử tế, “Con trai, rãnh nước hay bị lật thuyền, con phải nắm chắc thuyền của con vững rồi thì phải nắm chắc đối phương hiểu chưa? Đừng tìm tàm tạm, tìm một cô vợ ngốc một chút cũng được, bảo cô ta đi về đông cô ta không dám đi về tây, ngày tháng thật là vui vẻ.”

“Mami nói, vợ là để nâng niu, chồng là để chà đạp.” Ninh Ninh vô tình bán đứng mami thân yêu của cậu.

Chồng là để chà đạp? Diệp tam thiếu nở nụ cười méo mó, “Con trai không muốn bị chà đạp chứ? Cho nên quan điểm yêu đương của con trai nghe daddy là chuẩn không cần chỉnh.”

“Ồ…” Ninh Ninh kéo dài giọng, rất có cảm giác ta đây đã hiểu lại tò mò hỏi: “Vậy sao daddy không tìm một cô vợ ngốc nghếch một chút? Tại sao lại chọn mami?”

Anh hơi sững người, “…. Khi daddy trúng tiếng sét ái tình với mami cứ nghĩ rằng mami rất ngốc.”

Cô nghe thấy câu nói này, cũng hơi sững người.

Tiếng sét ái tình…

Tập đoàn quốc tế MBS gần đây tiêu điểm đều tập trung vào Louis và Trình An Nhã, đến cả các chị em trong phòng thư ký cũng bắt đầu tám chuyện xem tỉ lệ thành công giữa Trình An Nhã và Louis là bao nhiêu. Cũng bởi vẻ mặt của tổng giám đốc đại nhân ngày càng âm u, cuối cùng không ai dám buôn chuyện nữa, chỉ đành thì thầm tám với nhau quan hệ phức tạp giữa ba người bọn họ.

Trong nội bộ quốc tế MBS còn lưu chuyền một tin đồn đặc sệt phim Hàn khiến Trình An Nhã khóc không được cười cũng không xong, nói đảng Mafia và Louis hợp tác chẳng qua chỉ là cái cớ, mục đích lớn nhất của ông trùm chính là theo đuổi Trình An Nhã.

Cô nghe xong chỉ cười.

Sau khi Louis đầu tư vào MBS, tình hình có sự thay đổi, Diệp Chấn Hoa muốn Diệp Sâm ra tay với Diệu Hoa, đây là mục tiêu cuối cùng của Diệp Chấn Hoa, Diệp tam thiếu đứng cạnh cửa sổ, chặp tay sau lưng, ngắm nhìn phong cảnh bên dưới.

Diệp Chấn Hoa đầu tiên liên thủ với Louis lấy Diệu Hoa và Vân Thị ra để hãm hại anh, lại bắt anh quay lại đàn áp Diệu Hoa, lập mưu tính kế, từng bước từng bước gây dựng doanh lũy, đúng là đốc hết mọi thủ đoạn.

Anh nằm mơ đều muốn quốc tế MBS và Diệu Hoa cùng bị tiêu diệt, nhưng bây giờ người đứng đầu Diệu Hoa lại là Dương Triết Khôn.

Cô bưng cà phê vào, anh đột nhiên hỏi: “An Nhã, có phải anh và Dương Triết Khôn khiến em rất khó xử không?”

Cô không trả lời, một hồi lâu, nhẹ nhàng nói: “Anh cứ tùy tâm mà làm.”

Anh nheo mắt, tùy tâm sao? Anh còn muốn nói gì, cô đã lùi ra khỏi phòng tổng giám đốc, đóng cửa, căn phòng lại vô cùng im ắng, sắc mặt anh trầm ngâm, cô rất khó xử.

Anh rất không vui, trong lòng người phụ nữ của anh còn có một người đàn ông khác, cảm giác này rất khó chịu.

Diệp Chấn Hoa gọi điện đến mấy lần, anh gác điện thoại sang một bên, làm như không có việc gì vậy, đợi đến khi ông ta nói một rồi, anh tắt máy, trong lòng đã có quyết định.

Anh có thể coi như không có Dương Vân, nhưng lại nợ một ân tình của Dương Triết Khôn.

Dương Triết Khôn chăm sóc hai mẹ con Trình An Nhã suốt bảy năm trời không oán trách khôn hối hận, bất luận là Trình An Nhã hay Ninh Ninh đều rấy cảm kích anh ta, hơn nữa bất kể thân phận giữa anh ta và anh là gì đi nữa, tình nghĩa ấy ngàn vàng khó mua.

Bây giờ anh đã có Trình An Nhã và Ninh Ninh ở bên, nếu như bỏ qua bảy năm hi sinh của Dương Triết Khôn, anh không xứng là một người đàn ông.

Thù là thù, ơn là ơn.

Năm đó Ninh Ninh bị viêm phổi, cô không biết cầu cứu ai, cũng chính là Dương Triết Khôn gọi điện cho bác sĩ, bất chấp đêm hôm chạy đến bên cạnh mẹ con cô, cùng họ trải qua thời kỳ gian khổ đó.

Nếu như không có anh ta, cô không thể hoàn thành chương trình học, cũng có khả năng không giữ được Ninh Ninh, đừng nói đến tốt nghiệp, công việc, cải thiện điều kiện sinh hoạt, đưa Ninh Ninh về nước gặp lại anh.

Chỉ nhằm vào sự chăm sóc này, anh cũng không muốn ra tay đến cùng với Dương Triết Khôn, lúc đó nếu không phải anh ta gây chiến trước, tham gia vào cuộc tranh chấp giữa tập đoàn quốc tế MBS và tài phiệt Vân thị thì anh cũng không ứng chiến.

Vị trí của Trình An Nhã và Ninh Ninh trong lòng anh đã quan trọng hơn thù hận, anh không muốn cô khó xử.

Hôm nay, anh cùng Đường Tứ bàn công việc ở sân golf, vừa hay nhìn thấy Dương Triết Khôn, anh ta hỏi anh vì sao không thừa cơ đàn áp Diệu Hoa? Nếu như ra tay vào lúc này, anh ta hoàn toàn không có khả năng kháng cự.

Diệp tam thiếu chỉ đơn giản nói: “Món nợ ân tình mà người phụ nữ của tôi và con trai tôi đã vay, tôi đến trả, từ đây không còn nợ nần gì nữa.”

Dương Triết Khôn kinh ngạc, hồ lâu không nói lên lời.

Ngày tháng trôi qua rất yên bình, thương trường cũng phục hồi dần vẻ bình yên vốn có, nhưng Diệp Chấn Hoa thì vô cùng giận dữ, đây lại là một lần nữa Diệp tam thiếu khiêu chiến với quyền uy của ông ta.

Diệp lão gia nổi giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Tập đoàn quốc tế MBS lưu truyền một tin tức rằng, chủ tịch và tổng giám đốc bất hòa, tập đoàn quốc tế MBS rất có thể sẽ phải thay tổng giám đốc mới, mà người có khả năng ngồi vào vị trí này nhất, ngoài Louis ra không còn ai khác.

Hôm nay Diệp Chấn Hoa đến công ty tìm Diệp tam thiếu, ánh mắt cú vọ quét qua Trình An Nhã một cái, cô lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, ánh mắt đó rõ ràng hận cô làm hỏng đại sự của ông ta.

Trình An Nhã trong lòng cảm khái, “vốn cùng một gốc sinh, đốt nhau sao tàn khốc”, anh em còn như vậy huống chi là cha con. Hai cha con cãi nhau một trận trong phòng tổng giám đốc, Diệp Chấn Hoa đạp cửa bước ra.

Trước khi đi còn quay lại chửi cô một câu, họa thủy!

Diệp tam thiếu đứng trước cửa mỉm cười tao nhã, “Họa thủy của con, có liên can gì đến ba?”

Diệp Chấn Hoa cuối cùng phẫn nộ bỏ đi.

Tim cô đột nhiên đập dữ dội, gương mặt ửng hồng bỗng nhiên yêu sự cố chấp nuông chiều của anh.

Buổi chiều Trình An Nhã đi đưa công văn cho phòng truyền thông, cô gặp Louis trong thang máy, anh ta khẽ cười chào cô, cô mỉm cười đáp lại, khi thang máy đi lên, đột nhiên anh ta hỏi cô, “An Nhã, nếu như Diệp tam thiếu trở thành tay trắng, cô còn yêu anh ta không?”

“Ting!” thang máy đến tâng phó tổng giám đốc, anh cố tình không bước ra, chờ câu trả lời của cô, Trình An Nhã mỉm cười nói: “Nếu như anh ấy trắng tay, tôi cũng có thể nuôi được anh ấy.”

Con trai cô cũng có thể giúp Diệp tam thiếu dựng lại cơ đồ, giả thiết này của Louis không tồn tại.

“Hi vọng em sẽ được như lời em nói.” Louis cười nói, vừa định ra khỏi thang máy, lại quay đầu nở nụ cười dịu dàng nói: “Tôi thật sự có chút thích em rồi.”

Cửa thang máy đóng lại, cô thở phào một cái.

Louis hình nưh hoàng tử u sầu, nhưng thực ra đứng ở bên cạnh anh ta rất có áp lực, cô có chút sợ khi phải đứng một mình cạnh anh ta, có lẽ là vì thứ khí chất hắc ám trên người anh ta khiến cho người khác sợ hãi.

Buổi tối về nhà Trình An Nhã kể lại chuyện này cho Diệp tam thiếu, cô hỏi: “Ông ấy thật sự muốn đuổi anh ra khỏi MBS sao?”

“Lúc nào ông ta cũng muốn vậy.” Diệp tam thiếu nói: “Trước đây muốn biến anh thành bù nhìn, sau đó thấy không thể khống chế liền muốn anh rời khỏi MBS, còn sự xuất hiện của Louis chứng tỏ ông ấy đã bắt đầu hành động.”

Trình An Nhã không lên tiếng, khi xe sắp tới nhà cô mới hỏi: “Anh sẽ làm theo mong muốn của ông ấy à?”

“Không đâu!”

Cô yên tâm hơn, đối với đàn ông mà nói, quyền lực là thứ không thể thiếu, Diệp tam thiếu đã ở vị trí này nhiều năm, làm sao có thể buông tay hiến không cho người khác.

Thứ sáu hết giờ làm, Lý Vân gọi điện thoại cô, tâm trạng nghe có vẻ không tốt, muốn tìm ai đó đi uống rượu, là bạn thân của Lý Vân cô nghĩa bất dung từ đồng ý ngay.

Diệp tam thiếu vốn định đưa cô đi ăn tối dưới ánh nến, kết quả kế hoạch tan thành mây khói, cả đường đi mặt nặng mày nhẹ, cho đến tận khi đưa cô đến quảng trường Hughes, anh mới nói: “Về sớm một chút.”

Cô đáng một tiếng liền xuống xe, đi đến xe của Lý Vân, sau khi lên xe, cô hỏi: “Cậu sao thế? Cố Tần Sinh lại làm cậu giận à?”

“Đừng nhắc đến anh ta, bà đây đang bực mình.” Lý Vân nói, “Đi đâu đây?”

“Cậu chẳng phải muốn uống rượu sao? Tớ biết một chỗ rất được.”

Cô đưa Lý Vân đến quán bar nơi cô gặp Diệp tam thiếu lần đầu.

Trên sàn khiêu vũ từng đôi một đang nhảy điệu tango sôi động kịch tình, các cô gái trẻ trung xinh đẹp, các chàng trai hoang dã nhiệt tình, khiến cho quán bar trở nên vô cùng náo nhiệt.

Vốn tính mê tiền như Trình An Nhã thấy Lý Vân tâm trạng không tốt liền ngỏ ý sẽ chủ chi hôm nay, hai người gọi một chai vang đỏ năm 87, Lý Vân rắp tâm muốn chặt chắm cô, không cần ngon nhất, chỉ cần đắt nhất.

“Quán bar này cũng không tệ, điên cuồng lại có phong cách, không dung tục.” Lý Vân lần đây tiên đến đây, liền tán thưởng một câu, các quán bar thông thường vô cùng đông đúc, người đông, âm thanh hỗn tạp, vũ đạo cuồng nhiệt, không gian lúc nào cũng có một thứ mùi tình, dục và mồ hôi hòa quyện lại, khiến người ta không thoải mái. Đó là các quán bar dung tục.

Quán bar này có phong cách, phù hợp với mọi đối tượng.

Sau khi cạn một ly, cô hỏi Lý Vân có chuyện gì không vui, hỏi mới biết hóa ra là mẹ của Cố Tần Sinh lại gây khó dễ cho cô, Cố Tần Sinh lại là đứa con hiếu thảo, lúc nào cũng bênh mẹ chằm chặp, Lý Vân ấm ức, gần đây hai người bọn họ suốt ngày cãi nhau. Mẹ Cố Tần Sinh chê cô xuất thân thấp, không xứng với con trai bà, Lý Vân từng vì việc này mà có lần đòi chia tay.

Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, Trình An Nhã an ủi Lý Vân cạn một ly nữa, mẹ chồng nàng dâu xưa nay vẫn là một vấn đề nan giải.

“Thời gian trước, tập đoàn quốc tế MBS và Diệu Hoa đại chiến, Cố gia cũng tham dự, cậu chẳng khuyên tớ đừng để Cố Tần Sinh nhúng tay vào còn gì? Tớ còn muốn anh ấy phá sản cho rồi, nếu Cố gia phá sản tớ nhất định sẽ mua pháo hoa về ăn mừng, lập tức kéo Cố Tần Sinh đi đăng ký kết hôn, sau đó kéo anh ta đến trước mặt mẹ anh ta, véo tai anh ta mà nói rằng, từ giờ trở đi con trai bà do tôi nuôi, tớ cũng sẽ thử một lần coi thường người khác xem, cảnh tượng này tớ đã mơ biết bao nhiêu lần rồi, nhưng vẫn chưa thực hiện được, cậu nói vậy tớ còn đang suy nghĩ khuyên anh ta nhanh chóng thừa cơ nhảy vào, sớm phá sản tơ sớm được ra oai.”

“Chuyện này nghĩ là được rồi.” Cô mỉm cười vỗ bạn thân, hai người lại cạn một ly nữa, Lý Vân đem hết những chuyện không vui thổ lộ hết ra, kêu lên một tiếng nhất túy giải thiên sầu.

“Quán bar này chính là chỗ các cậu có Ninh Ninh à? Kể nghe coi.” Lý Vân đẩy vai Trình An Nhã, hóng chuyện.

“Chẳng có gì để nói cả, tuổi trẻ ngông cuồng.” Cô lảng tránh, ánh mắt lại không kìm được nhìn về phía dãy ghế sô fa bên trái, bao nhiêu năm qua, bài trái của quán này không có gì thay đổi, năm xưa chính là ở đó cô đã ngã vào lòng Diệp tam thiếu, lại tưởng anh là trai bao, hiểu nhầm từ đó mà sinh ra.

Năm đó, cô thất tình, yêu nhau một năm không chịu “cho” người yêu, bởi vậy bạn trai cô liền phản bội cô, còn mắng cô là cứng nhắc vô vị, trong cơn tức giận cô liền chạy đến quán bar, tình cờ lại gặp Diệp tam thiếu ở đây.

Điều kịch tính nhất là, sau một đêm xuân tiêu, cô còn hào phóng quẳng cho anh 100 tệ, sau đó mới chạy trốn. Đây tuyệt đối là điều sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời Diệp tam thiếu, cô lúc nào cũng sợ anh hồi phục trí nhớ, nếu mà như vậy cô nhất định sẽ bị anh biến thành tàn phế.

“Cậu đúng là to gan, cũng may cậu lại gặp lại anh ta, hai người lại còn yêu nhau nữa.” Lý Vân cười nói, kết bạn nhiều năm, Lý Vân hiểu rõ tính cách của Trình An Nhã, đúng như cô nói, tuổi trẻ không ngông cuồng một chút thật uổng phí.

“Cũng may là Ninh Ninh và A Sâm đều không biết, A Sâm tưởng là bọn mình yêu nhau nên mới có Ninh Ninh, Ninh Ninh thông minh biết tớ giấu anh ấy, nhưng nó cũng không hỏi gì. Dù sao với nó mà nói, daddy mami bây giờ rất ổn, nó không bận tâm quá khứ.” Cô cười nói, “Cầu trời A Sâm mãi mãi đừng bao giờ nhớ lại, nếu không bản cô nương sẽ bị xử lý rất thê thảm.”

“Cậu đừng có mà cầu trời đi, con người ấy mà, cầu cái gì là cái đó đến.” Lý Vân cười, vừa nói xong thì điện thoại của cô vang lên, vừa nghe cô liền sầm mặt, “Làm cái gì?”

Trình An Nhã thầm nghĩ, là Cố Tần Sinh.

“Tôi ở đâu liên quan gì đến anh? Anh chẳng phải chồng tôi cũng chẳng phải ba tôi, quan tâm tôi làm cái gì? Không sai, tôi đang ở quán bar, tôi đang câu bọn đàn ông khác đấy, không rảnh nói chuyện với anh, goodbye, ôm mẹ của anh mà sống qua ngày đi.” Lý Vân dập máy rất ngầu, chuông điện thoại lại kêu, cô dứt khoát tắt nguồn.

Trình An Nhã lắc đầu, Lý Vân ưa nhẹ không ưa nặng, cô nàng lại điên cuồng dốc liền mấy ly, Trình An Nhã không nói gì, chỉ uống cùng cô, đột nhiên chuông điện thoại của cô vang lên, Lý Vân cướp lấy xem, lập tức tắt máy đi.

“Bá đạo!”

“Uống rượu thôi, đừng để ý đến hắn ta.” Lý Vân cười sảng khoái, Trình An Nhã nói: “Cậu đừng có uống không như thế, rất dễ say, lát nữa về nhà còn phải cãi nhau, uống ít thôi.”

Cô uống rất ít, quan trọng là lát nữa hai người phải có một người lái xe, Lý Vân chắc chắn là không được rồi, nếu không cô ấy sẽ lo lắng đến an toàn cho cả hai.

“Hai vị tiểu thư, tôi có vinh hạnh được mời hai cô uống một ly không?” Một gã đàn ông điển trai vận bộ comple trắng bước đến nở nụ cười mà bản thân y tự cho rằng vô cùng phong độ để bắt chuyện, Trình An Nhã đang mải khuyên Lý Vân.

Cô không buồn ngẩng đầu, “Từ đâu đến thì về đó đi.”

“Hai vị tiểu thư uống rượu giải sầu chi bằng để anh đây giúp các cô em giải sầu, lạc thú càng nhiều hơn.” Gã đàn ông không chịu bỏ cuộc, một tay gác lên vai Trình An Nhã nhìn có vẻ dễ bắt nạt hơn.

Rầm! Lý Vân đặt mạnh ly rượu xuống, cười nhạt: “Thành đại công tử, anh cũng không mở to mắt ra mà nhìn, bạn gái Diệp tam thiếu anh cũng dám trêu chọc à?”

Nụ cười trên mặt Thành đại công tử lập tức cứng đơ, sau đó anh ta cười nói: “Diệp tam thiếu? Ai là bạn gái của Diệp tam thiếu? Hơn nữa, nghe nói Diệp tam thiếu bây giờ là con chó không nhà, tập đoàn quốc tế MBS đều bị băng đảng Mafia cướp mất rồi, Diệp gia đã bại trong tay hắn ta, loại đàn ông như vậy có gì đáng sợ.”

“Có phải anh ba ngày nay không đánh răng không, mồm thối quá đấy!” Trình An Nhã trầm mắt.

“Chẳng qua là cái giày rách mà Diệp tam thiếu từng đi, có gì mà ghê gớm?”

Cô mỉm cười, “Anh quen đi giày rách à? Chưa bao giờ dùng mới tinh cả hả?”

“Cô, phản rồi!” Thành đại công tử thẹn quá hóa giận, lập tức mấy gã công tử bình thường hay chơi cùng liền quây lại.

Lý Vân đứng dậy, chỉ vài động tác gọn gàng đã hạ gục năm, sáu gã công tử, một cước không hề khách sáo đá trúng đầu Thành đại công tử, “Thành đại công tử, anh còn muốn lên không?”

Mấy gã lập tức chuồn sạch sành sanh.

Trình An Nhã mỉm cười, bà chủ quán bar hào phóng tặng cho hai người một chai vang đỏ cao cấp, “Mời hai cô, tiền rượu hôm nay quán tôi bao hết, các cô đã mang lại vinh quang cho chị em phụ nữ chúng ta.”

Bộp, bộp, bộp, tiếng vỗ tay thong thả vang lên, hai người quay đầu lại, chỉ thấy Louis với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh phỉ thúy đang bước tới, nhìn anh ta có vẻ rất nhàn nhã, bên cạnh cũng không có ai đi cùng.

“An Nhã, trùng hợp quá.” Louis cười bước đến gần bọn họ, “Xem ra tôi không còn cơ hội mời hai người đẹp uống rượu nữa rồi.”

“Louis tiên sinh, trùng hợp quá, anh đến đây một mình sao?” Cô mỉm cười chào anh ta, nói ra thì cô và Louis cũng chẳng có thâm thù huyết hải gì, chỉ là anh ta cố chấp theo đuổi cô khiến cô khó chịu.

“Anh ta là ai?” Lý Vân có chút say, lại rót một ly, lơ mơ hỏi.

Trình An Nhã giới thiệu bọn họ với nhau, cô muốn khuyên Lý Vân đừng uống nữa, nhưng sự đời thường trái với lòng người, cô nàng càng uống tợn hơn, Trình An Nhã hết cách, đành phải bật khởi động nguồn điện thoại, gọi cho Cố Tần Sinh, để anh ta đến đón Lý Vân.

“Bạn cô uống cừ thật đấy!” Louis gọi một cốc Brandy, chậm rãi thưởng thức. Cô cười hỏi: “Anh cũng có tâm trạng nên ra đây uống rượu sao?”

“Em không chịu làm bạn gái của tôi, tất nhiên là tâm trạng của tôi không tốt rồi?” Louis nửa thật nửa đùa nói.

“Cảm ơn tình cảm sai lầm của anh rồi.” Cô cười, nhìn sâu vào Louis nói: “Thực ra, anh không thật sự thích tôi, chỉ là đang tìm kiếm hình ảnh của cô ấy trên người tôi.”

“Làm sao em biết tôi không thích em?”

Cô cúi mắt, cười khẽ: “Thích một người, không phải như vậy.”

Dưới ánh đèn, đường nét cô dịu dàng, trong nụ cười rạng rỡ, anh ta thật sự có ảo giác, cô ấy của anh quay về rồi. Anh ta mê đắm gương mặt của cô, nhưng lý trí biết rất rõ cô không phải là cô ấy.

“Vậy thì phải như thế nào?” Louis cười hỏi.

“Giống như dáng vẻ anh nhớ đến cô ấy.” Cô cười nói, anh ta hơi sững người, quay mặt đi, chậm rãi ngửa đầu dốc thẳng cốc rượu xuống họng, đôi mắt xanh phỉ thúy trở thành mặt biển thâm trầm khó hiểu.

Cô luôn có một chút e sợ anh ta, bây giờ lại cảm thấy anh ta không đáng sợ nữa, mặc dù là ông trùm một đảng Mafia, nhưng anh ta chẳng qua cũng chỉ là một người đau lòng, quang ảnh đan xen, anh ta côi bóng đơn hình.

Lý Vân say rồi, nói lảm nhảm gì nghe không rõ, cô lắng tai nghe mới biết cô nàng đang gọi, Sinh Sinh…

Cô thở dài, chuyện tình cảm nói không rõ cũng nói không hết, rõ ràng là dằn vặt nhau là thế, trong cơn say lại rõ ràng đến vậy, trên đời những kẻ si tình tại sao lại nhiều như thế.

“Vì tình yêu cạn ly.” Cô vừa cười vừa nâng ly lên, khóe môi Louis nở nụ cười, khẽ chạm ly với cô một cái, chậm rãi nhấp một ngụm, ánh mắt rơi trên người cô, vô cùng dịu dàng.

Louis tiên sinh, bạn gái của anh, tại sao lại không còn nữa?” Cô hỏi có chút mạo muội, giao tình chưa sâu đã hỏi một câu như vậy, cô biết là không đúng, nhưng cô rất tò mò về bạn gái của Louis, có lẽ bởi vì hai người có gương mặt giống nhau.

Ngón tay dài mảnh của Louis miết trên miệng ly, cúi mắt, toàn thân đượm vẻ cô liêu, “Là bị báo thù, cô ấy đỡ cho tôi một đạn.”

Cô kinh ngạc, “Xin lỗi, gợi lại chuyện đau lòng của anh.”

Anh hờ hững, ánh mắt dịu dàng, “Chúng tôi quen nhau chín năm, thế giới của tôi không phù hợp với cô ấy,tôi yêu cô ấy nhưng lại chưa từng nói cho cô ấy biết, ngược lại còn đối xử lạnh lùng với cô ấy. Cô ấy quá ngốc, quá cố chấp, cuối cùng tôi đã đầu hàng, tôi tưởng rằng tôi đã đủ mạnh để bảo vệ cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn để mất cô ấy, khi đó cô ấy mới hai mươi mốt tuổi.”

“Cô ấy nhất định là một cô gái tốt.”

“Ừm, tốt nhất.” Nụ cười của Louis rất nhẹ nhàng, rất mỏng, có một nỗi nhớ rất sâu, lại có một vẻ lạnh nhạt rất rõ. Cô không thể diễn tả được cảm giác kỳ lạ này là gì, có lẽ là tình yêu sâu đậm, giống như chưa từng yêu, cũng giống như không khí.

Hai người nói chuyện một lúc thì Cố Tần Sinh đến, thần sắc hoang mang, Lý Vân say đến bất tỉnh nhân sự, mơ hồ gọi tên anh ta, Cố Tần Sinh vừa xót vừa giận, một lúc mới ôm được cô dậy.

“An Nhã, cùng về đi, anh đưa em về trước.”

“Không cần đâu, em lái xe của Lý Vân, anh đối xử với nó tốt một chút.”

Cố Tần Sinh nhìn Louis một cái, lại nhìn Trình An Nhã, nói tiếng tạm biệt rồi mới ôm Lý Vân đi.

“Louis, tại sao anh lại giúp Diệp Chấn Hoa đối phó với Diệp Sâm?” Trình An Nhã do dự hỏi.

“Tình cảm khó từ.”

Tình cảm khó từ, nghe rất hay, có thật là như vậy không? Một người đàn ông như anh ta, hành sự quả quyết, cũng biết cái gì gọi là tình cảm khó từ? chắc chắn là có lợi với anh ta, anh ta mới chịu ra tay, cụ thể là gì, anh ta cũng sẽ không nói ra.

“Cũng muộn rồi, tôi phải về rồi, anh uống từ từ.” Cô đứng dậy cười cáo từ, cổ tay bị Louis kéo lại, anh ta nói khẽ: “Chúng ta đi dạo một lát đi.”

Cuối cùng cô vẫn nhận lời anh ta, đi dạo mọt lát, có lẽ vẻ đơn độc trong mắt anh ta khiến cô động lòng trắc ẩn, cô cũng không nói rõ được.

Gió đêm lành lạnh, dưới ánh sao lấp lánh có người đẹp sánh đôi.

Suốt đường đi cả hai đều im lặng không nói, điều anh ta muốn, chẳng qua là có người đi bên, còn điều mà cô nghĩ, là làm thế nào để thuyết phục anh ta rút khỏi cuộc chiến giữa hai cha con họ Diệp.

Cô biết rõ một người đàn ông như Louis cô không dễ thuyết phục, có khi cô vừa mở miệng, anh ta liền mỉm cười ngắt lời, anh ta không thích nói chuyện giữa hai cha con nhà họ Diệp.

Anh ta có lẽ không phải là người lạnh lùng vô tình.

Trong lòng có người để yêu, tâm tính không xấu lắm, nếu là người lạnh lùng vô tình sao có thể nhớ nhung một người con gái đến vậy, ai ai cũng sợ anh ta, bởi vì anh ta là ông trùm Mafia, ý nghĩa mà thân phận này tượng trưng, khiến người ta sợ hãi.

Cô và anh ta quen biết chưa lâu, anh ta cố chấp muốn theo đuổi cô, đúng là có phần khiến người ta ghét, nhưng ngoài một lần cố tình hôn cô ra, anh ta đối với cô cũng gọi là quân tử chứ không ép buộc điều gì.

“Louis tiên sinh, anh có từng nghĩ đến kết hôn không?” Cô đột nhiên hỏi.

“Sau khi cô ấy chết, chưa từng nghĩ tới.” Anh ta quay đầu nhìn Trình An Nhã cười, “Nhưng nếu là em thì có thể suy nghĩ lại.”

Cô mỉm cười, “Tôi chỉ có một trái tim, chỉ có thể cho một người.”

Một đời một kiếp một đôi tình nhân, quan điểm tình yêu của cô đơn giản chỉ có vậy, có cô, có anh là đủ rồi.

Louis chỉ cười mà không nói gì, đi vài bước anh ta mới nói, “Nếu như Diệp tam thiếu mất tất cả, hai người còn có thể một đời một kiếp không?”

“Câu này anh đã hỏi rồi.” Cô nhẹ nhàng nhắc nhở, lại nói tiếp, “Nếu như cô ấy của anh, anh mất đi tất cả cô ấy cũng sẽ một đời một kiếp bên anh.”

Bước chân của anh ta, chậm lại hai nhịp, lại như không có gì xảy ra, tiếp tục bước, gương mặt u sầu dưới ánh đèn đêm trầm không nhìn rõ, như muốn nói gì đó lại thôi.

“Thực ra em có thể đoán ra được, chủ tịch Diệp muốn kéo đổ Diệp tam thiếu, đem tập đoàn quốc tế MBS cho tôi, em cũng rất muốn khuyên tôi rút ra khỏi cuộc tranh giành giữa hai ba con họ, có phải không?” Louis cười khẽ hỏi, đôi mắt xanh phỉ thúy như nhìn thấu tâm can cô.

Cô cười, “Đúng vậy, không qua nỏi cặp mắt của anh, đúng là tôi nghĩ như vậy.”

“Tại sao lại không khuyên.”

“Tôi biết anh sẽ không đồng ý.” Từ khi anh ta nói tình cảm khó từ, cô liền biết anh ta sẽ không đồng ý, tập đoàn quốc tế MBS có ích cho anh ta. Thế giới của đàn ông phụ nữ thường khó mà hiểu được.

“Nếu như có em đến đổi, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại.”

“Vậy e rằng anh phải thất vọng rồi.” Cô mỉm cười, “Thực ra tôi vô tài vô mạo lại vô đức, không đáng bao nhiêu tiền, tôi sợ tổn thọ.”

Louis cười, hai tay bắt chéo sau lưng, không biết đang nghĩ gì, nhất thời không nói gì.

Cô trầm ngâm, khẽ nói: “Louis tiên sinnh, thực ra anh đã công thành danh toại, hô phong hoán vũ, đứng ở vị trí cao nhất thế giới, bước thêm một bậc nữa cũng không thể cao hơn, bước xuống một bậc cũng không thấp đi, hà tất cần phải có một MBS nữa chứ? Tôi nhớ khi còn nhỏ trên lớp có bài thi, tôi lúc nào cũng thi rất kém, tâm trạng rất buồn chán, có một lần tự nhiên được một trăm điểm, tôi vui mừng chạy thẳng về nhà, chạy đến trước mặt mẹ tôi, nói với mẹ tôi xếp thứ nhất, ba tôi đi làm vất vả về, tôi cũng nói ngay với ông, để ông chung vui vowistooi, còn anh thì sao? Anh đứng trên cao như vậy, ai đến chia sẻ thành công và niềm vui của anh? Nếu không có ai, anh xưng bá thế giới cũng không có ý nghĩa gì, người xưa nói, “Trên cao đón gió lạnh”, tôi cảm thấy, chi bằng anh tìm một người nào đó chia sẻ thành công, cùng anh gánh vác cô độc, anh sẽ phát hiện ra, điều này so với có được cả thế giới càng khiến người ta thỏa mãn hơn, anh từng thử, cõ lẽ biết cảm giác đó mê đắm thế nào.”

Nụ cười trên gương mặt Louis tan biến, anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt âm hiểm như muốn trách cô quan tâm quá nhiều, lại có chút cảm giác phức tạp mà cô không hiểu.

Sống lưng cô lạnh toát, có vài phần kinh sợ, cô cười nói: “Nếu anh thấy khó nghe coi như tôi chưa nói gì.”

Anh nhìn sâu vào cô, khôi phục lại nụ cười, “Nếu cô mà là nhà đàm phán ắt hẳn sẽ rất thành công.”

“Vậy xin hỏi, tôi đã lay động được anh chưa?

“Cô nói xem?”

“Chưa!”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, trong lòng cô hiểu rõ, thuyết phục Louis không hề dễ dàng.

Hai người tiếp tục đi dạo, lại nói vài câu chuyện linh tinh, từ chỗ anh ta, cố biết được bạn gái anh ta là người thành phố F, tiếng Trung của anh ta là do cô ấy dạy, hai người nói nhiều nhất về những chuyện thú vị trong quá khứ của anh ta, bạn gái của anh ta tốt như thế nào, trong lời nói, thể hiện sự nuông chiều nhè nhẹ, nỗi đau thương nhàn nhạt, nghe mà khiến lòng người chua xót.

Đang trò chuyện vui vẻ, chuông điện thoại của cô vang lên, là Diệp tam thiếu gọi đến, vừa mở miện liền hỏi cô đang ở đâu, Trình An Nhã nhìn đồng hồ mới biết đã hơn 10h rồi.

“Em đang định đi về đây.” Cô nói.

“Em đang ở cùng ai?” Anh hỏi, giọng nói cực kỳ không vui.

Cô nhìn Louis đi bên cạnh, để tránh anh nổi cơn ghen, cô nói dối: “Một mình em, em về ngay đây.”

Không để anh nói thêm, cô gác máy, nhìn Louis một cách áy náy, “Tôi phải về nhà rồi.”

Anh ta gật đầu, “Được thôi.”

Hai người đi về, anh ta hỏi: “Tại sao không nói thật với anh ta?”

“Thực ra con người ta đôi khi nói dối một chút cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục.”

Anh ta chỉ cười mà không nói gì.

Hai người đi thêm một đoạn, đột nhiên ánh mắt Louis nheo lại, lạnh lùng quét một lượt, cô chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, người đã bị Louis ôm lất, trốn phía sau xe.

Bên tai chỉ nghe thấy hai tiếng “Ting ting”, trên xe đã xuất hiện hai vết đạn, cô thở hắt một hơi, hoang mang quay đều nhìn về bên cạnh, chỉ thấy Louis rút từ trong người ra một khẩu súng, bắn liền bốn phát về phía bên kia đường.

Súng của anh ta không phải là súng giảm thanh, tiếng rền vang khiến màng nhĩ cô hơi đau, tiếng súng vang lên, trên phố lập tức hỗn loạn, tiếng hét thất thanh vang lên tứ bề, cô sợ hãi đến mức tay chân có chút tê liệt.

Louis một tay kéo cô, vừa bắn vừa di chuyên về phía trước, ở đây có rất nhiều xe ô tô đang đỗ, lẩn trốn cũng tiện hơn, tiếng “ting ting” bắn vào chiếc xe phía sau lưng.

Cô phải cực kỳ bình tĩnh mới không đến mức hét lên…

“Louis…” Giọng cô run run, ngón tay lạnh ngắt, lần đầu tiên chứng kiến cảnh bắn giết này, cô rất sợ, sợ đạn bắn trúng người mình.

Cô không muốn chết.

Đây là suy nghĩ chân thực nhất của cô trong lúc này.

“Đừng sợ, không sao đâu.” Louis nhìn cô, mỉm cười rất nhẹ, kéo cô chạy về phía trước, cô cúi thấp hết sức, cô gắng chạy sát sau lưng anh ta.

Tiếng súng càng gấp hơn, “Ting ting” rơi ngay phía sau, Louis kéo cô lấp vào một chiếc xe, anh thở gấp, đôi mắt xanh ngọc lộ ra sát khí.

Xưa nay cô không gây thù chuốc oán với ai, đám người này là nhằm vào anh, nhớ lại người bạn gái vì anh mà chết mấy năm trước, tất cả những điều này như trở lại về ngày hôm đó.

Anh cũng dẫn cô chạy trốn.

Nhưng lịch sử không thể lặp lại.

Tay trái lại rút tiếp một khẩu súng ra, Louis đứng lên, hai tay hai khẩu súng bắn về phía đối diện, pằng pằng pằng… tiếng súng liên tiếp vang lên, bên đó hai kẻ ngã xuống.

Cô sợ hãi bịt chặt hai tai.

Một chiếc xe từ bên kia đường lao tới, kính xe kéo xuống, một khẩu súng thò ra, Trình An Nhã hoảng hốt đứng dậy, “Louis, cẩn thận…” Anh vội vã quay người lại, lạnh lẽo vô tình, bắn về phía chiếc xe, gã đàn ông trúng đạn nhưng một khẩu súng khác lại thò ra nhắm chuẩn vào Trình An Nhã.

Pằng!

“Không…” Anh lao tới, Trình An Nhã sợ hãi hoảng hốt, tay chân tê dại không biết trốn đi đâu, chỉ cảm thất một lực đẩy rất lớn đẩy cô sang một bên.

Vai cô đau dữ dội…

“A…” Cô kêu lên, chiếc xe bên đường đã bỏ chạy, cô ngã xuống đường, đau không tả xiết, tay ôm chặt lấy vết thương, máu tươi rỉ ra qua kẽ tay.

“An Nhã…” Louis quỳ xuống nâng cô dậy, mặt vô cùng lo lắng, “Cố chịu đựng, tôi đưa cô đến bệnh viện.”

“Tôi, không muốn chết…” trước mắt cô một mảng tối lờ mờ.

Đáy lòng vốn bình thản của Louis lập tức cuồn cuộn nổi sóng, mấy năm trước, cô ấy cảu anh trúng đạn lưu luyến vuốt mặt anh cũng nói như vậy, “Em không muốn chết!”

Bởi vì không nỡ.

“Cô sẽ không chết.” Anh trầm giọng nói, vừa rồi anh đã đẩy cô nên viên đạn không trúng vào chỗ hiểm, chỉ là trúng vào vai, cô sẽ không chết.

Tiếng xe phanh gấp rít lên chói tai, một chiếc xe đỗ ngay trước mặt bọn họ, Diệp tam thiếu lao ra, giành lấy Trình An Nhã đang sắp rơi vào trạng thái hôn mê, gương mặt lo lắng phẫn nộ, Louis muốn nói gì đó, Diệp Sâm ngước mắt lên, trừng mắt nhìn anh ta, ôm Trình An Nhã vội vàng rời đi.

Anh ta im lặng, rất lâu, cất một tiếng thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.