Ba Vạn Dòng Thư Tình

Chương 32




Hai người nhìn nhau, nụ cười kín đáo mang hàm ý khác nhau.

Trong chốc lát, Lục Thành cười khẽ: "Nếu như vậy, chúng tôi không có cách nào tiếp tục nói chuyện với ngài rồi."

"Lục tổng." Đối phương vẫn bình tĩnh như trước, "Chúng tôi biết rõ tác phẩm này và Văn hóa Thành Thư rất có thực lực, thế nhưng ngài cũng biết, tác phẩm chuyển thể thành phim ở Dương Giang rất nhiều, tự cải biên thành tự truyện trên mạng cũng không ít, chúng tôi đối với thị trường này, cũng hiểu biết không ít."

Ẩn ý là, chúng tôi cảm thấy tác phẩm này chỉ đáng giá từng đó tiền.

Lục Thành cảm thấy không đúng, cân nhắc một lát: "Vậy trước mắt chúng ta nói tới đây thôi."

Đối phương dường như có ý níu kéo: "Lục tổng..."

"Cái giá quá chênh lệch, nói thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì." Nói xong, Lục Thành đứng dậy, đối phương nặng nề, không nói gì nữa, bắt tay với Tạ Thanh, bày tỏ tiếc nuối vì không thể hợp tác.

Ngô Mẫn tiễn đối phương rời đi, Tạ Thanh đi theo Lục Thành rời khỏi phòng họp.

Trong lòng cô thấy rất kỳ lạ - đây là cách nói chuyện về bán bản quyền truyền hình sao? Một đám người tốn công tốn sức tụ lại với nhau, sau đó nói chuyện chưa tới năm phút đồng hồ đã nói hẹn gặp lại?

Cô cho rằng gặp mặt nói chuyện như vậy là vì tất cả gần như đã định rồi.

Đi vào văn phòng Lục Thành, Tạ Thanh mở miệng: "Lục tổng."

"Ngồi đi." Lục Thành thuận miệng nói, hai người ngồi xuống, hắn hỏi, "Cô có gì muốn hỏi à?"

"Tôi không hiểu lắm." Tạ Thanh nói.

Lục Thành trầm tư một chút: "Tôi cũng không hiểu lắm."

Tạ Thanh: "Lúc trước anh báo giá 20 triệu..."

"Bọn họ nói có thể nói chuyện." Hắn nói.

Tạ Thanh nói: "Có thể là quá cao?"

Lục Thành nhíu mày, lắc đầu.

Phản ứng như thế, thông thường mang ý nghĩa là giá này thực sự cao hơn cái giá trong lòng đối phương nhưng cũng không hề cao tới mức thái quá.

Tạ Thanh châm chước một chút: "Nếu không... thấp một chút cũng được?"

Đáy mắt Lục Thành hơi chấn động, nhìn cô: "Mới như vậy cô đã dao động sao?"

"... Không có." Tạ Thanh ngơ ngác.

Cô cảm thấy giá cả chênh lệch lớn như vậy thật sự không có cách nào nói chuyện, hơn nữa, đối phương báo cái giá này, tóm lại cũng có chút đạo lý cân nhắc.

Lục Thành nhẹ nhàng thở phào một hơi: "Tôi lái xe đưa cô về. Chuyện này, chúng ta đợi xem sao."

Tạ Thanh đứng lên: "Không cần, tôi gọi xe đi cũng được."

Hắn không nói gì bước ra ngoài trước: "Đi thôi."

Đoạn đường này, Lục Thành cực kỳ trầm mặc. Bởi vậy Tạ Thanh cảm giác được, chuyện này thật sự rất kỳ quái.

Sau đó, càng ngày càng kỳ quái.

Ngày đó ăn cơm chung tổng cộng có bốn nhà, đều là những nhà nổi tiếng trong giới, ở trên bữa tiệc vô cùng nhiệt tình.

Nhưng sau đó, ngoại trừ Goose tới trả giá ra, ba nhà còn lại không hiểu sao không tới nữa.

Tạ Thanh ở Lỗ Viện bồi dưỡng bản thân, vẫn muốn viết tiếp, không có tìm Lục Thành truy hỏi chuyện này nhưng trong lòng luôn tồn tại ý nghĩ nghi hoặc này.

Buổi tối thứ sáu, có người xa lạ nhắn tin với cô qua WeChat, nickname là Liên Tiểu Tiên.

Tin nhắn xác thực là: Chào cô, tôi muốn nói chút chuyện về bản quyền truyền hình của <Tố Phong Nguyệt>.

Bởi vì tin nhắn này cô mới chấp nhận trả lời, đối phương là người hay lên mạng, trao đổi cũng rất dễ dàng.

Sau khi hàn huyên ngắn ngủi, Liên Tiểu Tiên hỏi cô: "Đại đại, hiện tại có phải cô đang nói chuyện bản quyền truyền hình với Goose không?"

Tạ Thanh giật mình, không giấu giếm: "Vâng, làm sao cô biết?"

"Dù sao cũng làm việc trong giới, hỏi thăm cũng rất dễ dàng mà." Liên Tiểu Tiên nói, "Kỳ thật không phải tôi muốn mua bản quyền của cô đâu, công ty nhỏ của chúng tôi không mua nổi. Chẳng qua tôi vô cùng thích quyển sách này của cô, cho nên muốn nói cho đại đại biết tình huống tôi nghe ngóng được."

Tạ Thanh nói cảm ơn.

"Liên Tiểu Tiên": Đại đại, tôi nói với cô cái này, bây giờ trong giới đang đồn thổi, nói thẳng ra là bên Dương Quang sẽ khai thác một bộ phim này, chuẩn bị xong rồi, gần giống với đề tài của <Tố Phong Nguyệt>.

"Ngọc Sắc Thanh Thanh":...? Có ý gì? Đạo văn sao?

"Liên Tiểu Tiên": Không không không, không phải, đại đại hiểu lầm rồi.

"Liên Tiểu Tiên": Chính là phim truyền hình cổ trang có hạn ngạch quy định mà, không thể ra hai bộ cùng một lúc. Dưới tình huống này nếu như hai bộ phim trùng nhau ra mắt thì tình cảnh sẽ rất lúng túng. Số lượng kênh truyền hình vệ tinh đủ thì sẽ không mua, về bên Đài Truyền hình cũng sẽ không muốn phát sóng hai bộ phim giống nhau đâu.

"Liên Tiểu Tiên": Nếu như không được lên truyền hình vệ tinh, sẽ trở thành web drama, một trong hai bộ phim sẽ chết non.

"Liên Tiểu Tiên": Từ trước tới nay Dương Quang luôn có danh tiếng tốt, công ty khác rất khó đấu với họ. Lúc này bọn họ lại đang chiếm ưu thế về thời gian, <Tố Phong Nguyệt> rất có thể sẽ bị treo...

"Hạn ngạch", "truyền hình vệ tinh" “web drama" là cái gì, Tạ Thanh không hiểu lắm, đối phương lại nói thêm.

"Liên Tiểu Tiên": Vì thế nếu như đại đại nói chuyện thuận buồm xuôi gió với Goose, có thể bán thì mau mau bán. Nếu Dương Quang bên kia đưa ra thông báo chính thức, các nhà khác chắc chắn sẽ không mua nữa. Một là phòng ngừa va chạm, hai cũng vừa kịp quan sát tỉ lệ người xem bên Dương Quang. Nếu như kéo dài, sau đó có thể bán được hay không sẽ rất khó nói...

Tạ Thanh giật mình, nghĩ tới chuyện ba nhà khác đột nhiên không xuất hiện nữa.

"Liên Tiểu Tiên": Về cơ bản chuyện này là như vậy, đại đại tự mình suy tính một chút đi... Dù sao không chịu thiệt thòi là được. Hiện tại thị trường truyền hình là cơ hội đến nhanh nhưng đi cũng nhanh, có thể nắm bắt thì nên nắm bắt lấy sẽ tốt hơn.

"Liên Tiểu Tiên": Nếu như đại đại cảm thấy vướng mắc, muốn gặp mặt nói chuyện với Goose, tôi có thể giúp đại đại liên lạc một chút. Tôi có người bạn phụ trách hạng mục truyền hình bên Goose, tôi có thể thử hỏi một chút xem.

Một lát sau, Tạ Thanh vẫn không biết trả lời cô ấy như thế nào, cô nói: "Cảm ơn, tôi muốn suy nghĩ một chút."

"Liên Tiểu Tiên": Nói chung tôi chúc tất cả mọi người thuận lợi!

Kèm theo một khuôn mặt tươi cười.

Đầu óc Tạ Thanh có chút rối loạn, nếu như ký thành hợp đồng này, dựa theo giá Lục Thành báo, tới tay cô có thể hơn 10 triệu. Dựa theo giá Goose đưa ra, cũng có thể có mấy trăm vạn.

Cô không thể tùy tiện nói không thèm số tiền kia được. Hiện nay có người tới nói cho cô biết nếu như không bán có khả năng bán không được rồi, cô thật sự có chút sợ.

Quả thật nếu như không có số tiền kia, với tình trạng hiện tại của cô, cô cũng có thể có cuộc sống khá ổn. Nhưng nếu có số tiền kia, cô có thể làm được nhiều thứ khác hơn.

Cô có thể mua cho ông bà nội một căn nhà thoải mái hơn, cho bọn họ tới Trường Sa ở. Số tiền mua nhà, cô dượng nỗ lực tích góp đã lâu rồi nhưng bọn họ vẫn phải đi vay, tích góp thêm rất khó.

Hơn nữa, cô còn có thể dư lại rất nhiều tiền. Số tiền còn lại, từ từ tích góp, một ngày nào đó trong tương lai, cô có thể lấy số tiền này ra giúp đỡ những tác giả cần giúp đỡ khác.

Tạ Thanh hít sâu.

Bất tri bất giác, cô hít thở sâu rất nhiều lần.

Cô muốn lập tức gọi điện thoại nói chuyện này cho Lục Thành, ý niệm này bốc lên trong nháy mắt, nụ cười như có như không của hắn lại thoáng qua trước mắt.

Hắn nói với cô: "Bình tĩnh, đại đại." Có chút sức mạnh kỳ lạ.

Rất nhiều lúc, cô cảm thấy mặt mày hắn có chút sức mạnh kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ nhưng lại có thể khiến con người ta an tâm.

******

Cuối cùng, cô kiềm chế cảm xúc bất an này xuống, ngày mai là thứ bảy, ban ngày Tạ Thanh viết bản thảo, buổi tối cùng Lục Thành đi "ăn cay".

Bốn rưỡi, Lục Thành dừng xe trước cổng Lỗ Viện.

Hắn chọn nơi cách Lỗ Viện không xa lắm, là cửa hàng đồ nướng, cửa hàng không lớn nhưng được đánh giá rất tốt.

Mặc dù Tạ Thanh đã xem qua cửa hàng trên DianPing nhưng sau khi cô ngồi xuống, cô vẫn có loại cảm giác không khỏe.

Chú ý tới cô hết nhìn đông lại nhìn tây, Lục Thành đang xem món trên thực đơn hỏi cô một câu: "Làm sao vậy?"

Cô cười một tiếng: "Lục tổng mặc âu phục, mang giày da đi ăn đồ nướng."

Hắn cũng cười một tiếng: "Ban ngày ở công ty, tôi không về nhà thay quần áo."

Tạ Thanh giật khóe miệng, còn nói: "Tôi cho rằng Lục tổng sẽ không tới loại cửa hàng này."

"?" Hắn ngẩng đầu nhìn cô, "Tại sao?"

Cô duỗi thẳng vai.

Nói thế nào đây?

Có lẽ là bởi vì hắn đẹp trai quá, sự nghiệp lại thành công, từ khi mới gặp cô đã dán cho hắn cái nhãn mác tinh anh rồi.

"Tôi cảm thấy Lục tổng không thích dính khói dầu." Cô nói một câu như vậy.

Hắn lập tức nhíu mày bất mãn: "Cô mới không dính khói dầu."

Tạ Thanh: "..." Sao cô lại có ảo giác như đang tranh cãi với đứa trẻ con nhỉ?

Sau đó hắn cười nhạo: "Một đại thần có tác phẩm nổi tiếng, lại là mỹ nữ, loại người các cô hẳn là kém nhất khói dầu rồi." Dừng một chút, hắn lại tự nói bản thân, "Tôi là người bình dân, đọc bản thảo và nghiên cứu; nghiên cứu xong, tôi tìm việc làm, thời gian trôi qua giản dị và tự nhiên."

Nói xong liếc cô một cái, lại hạ mắt nhìn thực đơn: "Đơn giản và không bị gò bó."

Tạ Thanh: "..."

Bút bi trong tay hắn gõ lên bàn hai lần: "Cô thích ăn gì?"

Tạ Thanh: "Tôi muốn cánh gà nướng giản dị tự nhiên."

"Khì..." Lục Thành bật cười, lại nói, "Không, tôi gọi cho cô cánh gà cay biến thái."

Tạ Thanh trừng mắt nhìn hắn nhưng không từ chối. Cánh gà cay biến thái khi ở Bắc Kinh cô đã ăn qua hai ba lần, cũng khá là ngon.

Trong cửa hàng bán rất nhiều thức ăn nhanh nên thường là nướng sẵn, món ăn rất nhanh được bưng lên bàn. Nhưng bởi vì bầu không khí trong quán quá thoải mái, Lục Thành hôm nay trở nên ấu trĩ, vừa nướng thức ăn trên bàn vừa đùa giỡn: "Thịt ba chỉ giản dị tự nhiên, chân gà giản dị tự nhiên, bánh màn thầu giản dị tự nhiên..."

Tạ Thanh thấy hắn nhạt nhẽo tới mức không còn gì để nói, cô cầm cánh gà biến thái, gặm một cái.

Vẻ ngoài của cánh gà biến thái này rất đáng sợ, cô hận không thể bọc thêm ba lớp bột ớt bên ngoài. Nhưng kỳ thật khi ăn thì không hề như cô nghĩ.

... Khi cô cắn xuống, cô nghĩ như vậy.

Nhưng vài giây sau, vị giác đã có phản ứng.

Cảm giác kim châm đau nhói trên đầu lưỡi nhanh trong lan khắp miệng, tim cô đập nhanh hơn. Tạ Thanh tinh tưởng cảm thấy da đầu tê dại, một lớp mồ hôi lạnh thấm ra sau lưng, mặc dù không có gương nhưng mặt của cô nhất định đã trắng bệch rồi.

... Cũng có khả năng là đỏ rần lên.

...

Cô cố gắng nhịn một chút.

"Rầm" Cô nhịn không được đạp bàn.

Lục Thành bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn run lên, nhanh chóng đưa một bình nước cam Bắc Băng Dương cho cô.

Cũng trong khoảnh khắc nháy máy đó, cô cứng rắn nuốt miếng thịt gà kia xuống.

Sau đó nước chảy mây trôi... Cô uống một hơi nửa bình nước cam Bắc Băng Dương.

"Cay như vậy sao?!" Lục Thành khiếp sợ, Tạ Thanh che miệng, đầu lưỡi không nghe theo sai khiến nữa, "Anh ăn thử xem..."

Lục Thành hiếu kỳ, quay đầu muốn gọi thêm, ý niệm vừa xuất hiện, hắn lại quay đầu lại.

Hắn đưa tay cầm lấy chuỗi cánh gà cô vừa bỏ xuống đĩa.

Một phần có hai cái cánh gà, cô chỉ cắn một góc nhỏ ở cánh thứ nhất.

Hắn bỏ phần cánh gà vào đĩa của mình, dùng đũa gỡ cái thứ nhất ra, hắn ăn cái thứ hai.

Biểu hiện ung dung từ tốn như là làm chuyện đương nhiên, chỉ lén thấp thỏm liếc cô một cái.

Sự chú ý của cô dồn lên ý muốn trải nghiệm ‘level" cay với hắn, không có để ý chi tiết nhỏ là chuỗi cánh gà kia.

Càng không nghĩ tới hắn "không có ý tốt" tiếp cận cô từng chút từng chút một.

******

Sự thật chứng minh, Tạ Thanh ăn cay giỏi hơn Lục Thành.

Sau khi cô uống nửa chai nước cam Bắc Băng Dương thì bình thường trở lại, Lục Thành vội rót nốt nửa còn lại.

Một lúc sau hắn mới bình thường lại, môi mỏng mím lại thành đường thẳng, nhìn chằm chằm vách tường, nỗ lực không lộ ra thất thố.

Tạ Thanh muốn cười, nhịn xuống, nghiêm túc nói: "Cũng không cay lắm phải không?"

"..." Hắn liếc cô một cái, "Vậy cô ăn cái nữa đi?"

Tạ Thanh xua tay: "Không được không được."

Vừa lúc có nhân viên cửa hàng đi ngang qua, thấy mâm cánh gà, không phúc hậu nói: "Hai vị, nếu hai người có thể ăn ba phần cánh cà biến thái, sẽ được miễn phí toàn bộ hóa đơn trên bàn."

Hai người đồng thời xua tay: "Không được không được."

Sững sờ, hai người không hẹn cùng bật cười.

Vì ăn cánh gà kia, đầu óc Tạ Thanh tới đãng trí, cho tới khi ăn xong cũng không nhớ có chính sự muốn nói với Lục Thành. Cũng may lúc hắn lái xe đưa cô trở lại cô nhớ ra, lời ít ý nhiều nói với hắn: "Đúng rồi Lục tổng, ngày hôm qua có người nhắn tin trên WeChat với tôi, nói rất yêu thích <Tố Phong Nguyệt>, sau đó nói cho tôi chút tin tức cô ấy nghe ngóng được."

Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Cô ấy nói cái gì mà Dương Quang muốn làm đề tài tương tự... Vì thế các nhà khác đều đang quan sát, nếu như không nhanh chóng bán quyền đi, khả năng sẽ không bán được nữa rồi."

"?" Lục Thành nhìn cô từ kính chiếu hậu, lái xe tới ven đường, giẫm phanh lại.

Nghiêng đầu, hắn nhíu nhíu mày: "Có chuyện gì xảy ra?"

Tạ Thanh cúi đầu mở điện thoại, đưa cuộc trò chuyện giữa cô và Liên Tiểu Tiên cho hắn xem.

Lục Thành nghi ngờ nhận lấy, vừa xem vừa nghe cô nói: "Lục tổng, tôi cảm thấy..."

"Có thể không gọi tôi là Lục tổng hay không?" Hắn cũng không ngước mắt lên, "Thứ bảy rồi, bị cô gọi là Lục tổng tôi có cảm giác mình đang tăng ca."

Tạ Thanh: "..."

Yên lặng hai giây, lần thứ hai cô nói: "Lục tổng, bằng không..."

"Ư..." Hắn bất mãn hít một hơi, nhíu lông mày lần thứ hai, xoay mặt lại.

Cô chân thành nhìn điện thoại của mình trong tay hắn: "Anh vốn phải tăng ca mà."

Lục Thành: "..."

Cô rốt cuộc nói hết lời: "Lục tổng, không bằng kí đi? Mặc dù cái giá kia của Goose kém hơn rất nhiều so với giá trong lòng anh nhưng cũng không tệ lắm phải không."

Lục Thành trầm ngâm không trả lời.

Tám triệu, không tồi, phần lớn tác giả không đạt tới con số này.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy không đúng, không chỉ vì giá cả chênh lệch lớn.

Trở tay trả lại cô, hắn nói, "Cô gửi màn hình lịch sử trò chuyện cho tôi."

"Được." Tạ Thanh gật đầu, hắn ngẫm lại, còn nói: "Gửi tài khoản WeChat của người này cho tôi luôn."

Tạ thanh: "Tôi trực tiếp gửi danh thiếp cho anh nhé?"

Lục Thành: "Không cần, ảnh chụp màn hình là được."

Hắn không có ý thêm người bạn tốt này, chỉ muốn hỏi thăm một chút, người này rốt cuộc là ai.

Theo như cô ta tự nói về mình, cô ta là người của một công ty nhỏ.

Một người của công ty nhỏ lại biết tin tức chuẩn xác về bản quyền chưa công khai của Dương Quang, đồng thời còn biết chuẩn xác tin tức Tạ Thanh đang nói chuyện bản quyền với Goose?

Cái giới này không lớn nhưng chuyện này thật kỳ lạ.

Ảnh chụp màn hình được gửi tới, điện thoại Lục Thành vang lên âm thanh liên tiếp. Hắn mở bức ảnh cuối cùng ra, gửi cho Ngô Mẫn.

"Lục Thành": Nghĩ cách hỏi thăm người này là ai hộ tôi, cảm ơn.

"Lục Thành": Đừng nói là Văn hoá Thành Thư hỏi, hãy tìm lý do khác.

Ngô Mẫn trả lời lại rất nhanh: "Được rồi, tôi đã nhận được."

Ngô Mẫn đã lăn lộn trong giới phim ảnh rất nhiều năm, các mối quan hệ rất rộng, sau khi về nước Lục Thành cũng vì coi trọng điểm đó của cô ấy nên đã bỏ ra rất nhiều tiền mời cô ấy tới Văn hóa Thành Thư làm việc.

Hắn vốn cho cô đảm nhiệm chức vị quan trọng hơn nhưng Ngô Mẫn không hứng thú lắm: "Vậy không bằng tôi tự mình mở công ty cho rồi. Anh cho tôi làm thư ký đi, hàng năm ngoại trừ ngày nghỉ lễ cố định, cho tôi nghỉ phép một tháng. Yên tâm tôi chắc chắn chỉ nghỉ đúng một tháng."

Lục Thành nhận lời, sau đó những chuyện tương tự đều dựa vào Ngô Mẫn hỏi thăm.

Lục Thành im lặng, thở phào nhẹ nhõm: "Người tên Liên Tiểu Tiên này, trước mắt cô không cần để ý cô ta, phía bên tôi khi nào có kết quả sẽ nói cho cô biết."

Tạ Thanh ngơ ngác: "Nếu như tình huống cô ấy nói là sự thật..."

Hắn quay đầu nhìn cô, cô theo bản năng nghẹn họng, hai người nhìn nhau một hồi, hắn nói: "Tôi không thể đảm bảo phán đoán của bản thân lúc nào cũng đúng, nhưng tôi là người đại diện của cô, tôi hy vọng cô tin tưởng tôi."

Ngữ khí nghiêm túc hiếm thấy, Tạ Thanh sững sờ: "Tôi đương nhiên tin tưởng anh."

"Chí ít tôi sẽ không lừa cô." Lục Thành rũ mắt, sau đó quay lại, giải thích bằng giọng điệu hờ hững, "Bên đại diện chỉ cần không ăn tiền hoa hồng, lợi ích cũng giống như tác giả mà thôi. Cô kiếm được tiền thì tôi mới kiếm được tiền, tôi sẽ không lừa cô."

Tạ Thanh trì trệ, gật đầu.

Chuyện này ở trong Lỗ Viện cô cũng nghe chút tin đồn. Nếu như bên đại diện bất lương thì không nói, nhưng nếu như bên đại diện không có vấn đề, tác giả lại không tín nhiệm và không cho rằng lợi ích của mình giống bên đại diện nhưng dễ dàng tin tưởng lời người khác, như vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Hơn nữa, kỳ thật như thế cũng không phù hợp với suy luận logic - nếu người đại diện có khế ước giấy trắng mực đen cũng không tin, những người như bèo nước gặp nhau sao có thể tin được chứ?

Con người đều là sinh vật cảm tính, tác giả càng như vậy. Khó tránh khỏi có lúc mất lý trí, cảm thấy lời người ngoài nói đáng tin hơn.

Tạ Thanh bĩu môi một cái: "Anh xem rồi nói cho tôi."

Từ kính chiếu hậu, cô nhìn thấy hắn gật đầu một cái.

Cô còn nói: "Ký hay không cũng không sao. Tuy tiền không ít nhưng không có số tiền này tôi cũng có thể sống."

Từ kính chiếu hậu, cô nhìn thấy mắt của hắn đột nhiên nhìn cô, tầm mắt của hai người chạm nhau trong kính chiếu hậu.

Hắn bật cười: "Cũng không cần phải cực đoan như vậy..."

Cô lắc đầu một cái: "Không phải tôi cực đoan. Tôi lựa chọn tin tưởng anh, cũng phải có chuẩn bị tốt về kết quả không tốt, có đúng không?"

Hơn nữa như hắn nói, hắn cũng không có cách nào đảm bảo phán đoán của hắn lúc nào cũng đúng.

Nếu như hắn sai lầm thì sao đây? Ví dụ như lần này, nếu như hắn phán đoán sai lầm, bản quyền truyền hình có khả năng sẽ thất bại, tỷ lệ thất bại không nhỏ, nếu như cô không chuẩn bị tiếp nhận kết quả xấu nhất, thì lẽ nào khi đó lại đi trở mặt với hắn?

Lựa chọn tin tưởng cũng là cho phép đối phương có sai lầm.

Bỗng nhiên nghe một tiếng cười nhẹ, cô ngước lên nhìn kính chiếu hậu, nhìn thấy hắn tự nhiên cười.

"Làm sao vậy?" Cô hỏi.

Hắn liếc nhìn cô trong gương: "Cô có suy xét tới việc viết tiểu thuyết trinh sát hình sự chưa?"

"?" Tạ Thanh buồn cực, "Không có, tại sao hỏi vậy?"

"Cô quá mức lý trí." Hắn cười trêu chọc, "Không có chuyện gì có thể cho cô không kiềm chế được nỗi lòng sao?"

Ngay cả lúc hắn thừa nước đục thả câu lấy chuyện ký hợp đồng xuất bản với Khởi Văn chọc tức cô, cô cũng chỉ mất kiểm soát trong nháy mắt, sau đó tỉnh táo lại rất nhanh, ung dung hỏi hắn có phải cố ý làm người ta tức giận hay không.

Nhưng dưới ngòi bút của cô, cảm xúc của nhân vật lại vô cùng tinh tế và có sức đàn hồi. Kích động, bất kham, hận đời, nhân vật nào dưới ngòi bút của cô cũng có.

Hắn có lúc ở nhà vừa nghe nhạc vừa đọc truyện cô viết, trong đầu đều là tò mò, hiếu kỳ tại sao cô viết ra câu chuyện như thế này trong khi bản thân cô lại đối nhân xử thế như vậy.

Bên trong kính chiếu hậu, Tạ Thanh im lặng rời ánh mắt đi.

********

Sau khi lái xe đưa Tạ Thanh về lại Lỗ Viện, Lục Thành liền trở về nhà.

Tới lúc trời gần tối, Ngô Mẫn gọi điện tới: "Lục tổng, tôi tra được người người kia là ai rồi."

Lục Thành còn chưa kịp hỏi, cô ấy tự nhiên nở nụ cười, còn nói: "Ngài đoán xem làm sao tôi tra ra được? Đi hỏi một vòng thật lớn, cuối cùng là Ngụy tổng nói cho tôi."

Lục Thành nhíu mày: "Ngụy Bình? Chuyện gì xảy ra?"

"Không phải trước kia Ngụy tổng làm việc ở Đài Truyền hình sao, lúc đó đã từng tiếp xúc với Liên Tiểu Tiên này." Ngô Mẫn dừng một chút, "Liên Tiểu Tiên này lúc đó làm quản lý bản quyền văn học mạng, mượn chức vụ đã lấy được không ít mối quan hệ và tin tức, sau đó bị đuổi việc bởi vì trong khi tại chức cô ta dùng tin tức trong đài làm việc riêng tư."

Lục Thành hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Ngụy tổng tiếp xúc với cô ta bởi vì lúc đó đài của cô ấy muốn mua bản quyền tiểu thuyết, giá cả vẫn chưa thảo luận ổn thỏa. Người này không biết nghe ngóng được tin tức từ đâu, chủ động liên lạc với bọn họ, nói có thể giúp đỡ ép giá."

Lục Thành: "Ép giá?"

"Đúng vậy, sau đó trích cho cô ta theo tỉ lệ phần trăm, ví dụ như ép xuống được 10 vạn thì cho cô ta 1 vạn. Như vậy người mua có thể tiết kiệm không ít tiền, cô ta cũng kiếm được không ít, cả hai bên cùng có lợi."

Chỉ có tác giả không có lợi.

Nhưng tác giả không biết chuyện này.

Lục Thành nặng nề cảm thán: "Lái buôn sao?"

"Đúng vậy, chính là lái buôn." Ngô Mẫn chép miệng, "Chẳng qua người này rất có bản lĩnh, có thể dùng chiêu thấy người sang bắt quàng làm họ với tác giả và làm họ hài lòng. Ngụy tổng còn nói, Liên Tiểu Tiên nhỏ hơn cô ấy, khi nói chuyện phiếm cô ấy còn sững sờ khi có cảm giác cô ta là chị gái tri kỷ, may mắn lúc đó cô ấy là bên A, nếu như cô ấy là tác giả, tám chín phần không hay không biết sẽ nghe theo lời cô ta."

Lúc này Lục Thành mới cảm nhận được. Trong lịch sử ghi chép cuộc trò chuyện của Tạ Thanh, Liên Tiểu Tiên này nghiễm nhiên giống như là một độc giả vô tư, đơn thuần, trong sáng.

Ngô Mẫn hỏi tiếp: "Sao anh lại muốn tôi hỏi thăm cô ta? Có chuyện gì sao?"

Lục Thành nói ngắn gọn: "Cô ta tiếp cận Tạ Thanh rồi."

"Hả?!" Ngô Mẫn kêu lên, "Ly Đại..." Tiếng cô ấy hơi đứt quãng, ngữ khí trở nên lo lắng, "Ngụy tổng nói người này đặc biệt có thể gây xích mích giữa bên đại diện và tác giả. Cô ta nói hạng mục của đài cô ấy có thể ép giá, thì ra bởi vì cô ta làm cho tác giả không tin bên đại diện nữa, một hơi ép giá xuống hơn 200 vạn đó."

Đó là các tố chất cơ bản của lái buôn, Lục Thành cũng không bất ngờ, cười cười: "Ly Đại vẫn còn tin tưởng chúng ta."

Ngô Mẫn thở phào nhẹ nhõm.

"Chẳng qua tôi cảm thấy kỳ quái." Hắn dừng một chút, "Nếu như Goose tìm cô ta, cô ta biết Goose đang nói hạng mục này cũng rất bình thường nhưng chuyện bên Dương Quang là chuyện như thế nào?”

Dám chỉ mặt gọi tên công ty nào đang chuẩn bị hạng mục tương tự, vậy thì không hoàn toàn là giả rồi.

"Hơn nữa sao mấy nhà khác không xuất hiện nữa?" Hắn còn nói.

Không thể nào là Goose yêu cầu mọi người tránh Văn hóa Thành Thư ra thì mọi người sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Bọn họ là đối thủ cạnh tranh, Goose án binh bất động, hẳn là cơ hội những nhà khác tới giành.

"Có lý..." Ngô Mẫn hơi trầm ngâm một chút, "Tôi sẽ đi hỏi thăm chuyện này một chút."

"Được, cảm ơn." Lục Thành gật đầu, còn nói, "Nếu như chuyện bên Dương Quang là sự thật, thì đồng ý với cái giá tám triệu bên Goose đi."

"Được..." Ngô Mẫn không cam tâm lắm nhưng cũng đành phải đồng ý.

*******

Học viện Văn học Lỗ Tấn, những ngày này Tạ Thanh trải qua vô cùng vui vẻ..

Không thể không nói, Lỗ Viện thật sự có không khí của trường học, phương tiện ăn ở lại tốt hơn trường phổ thông, mỗi người một phòng, còn có điều hòa và phòng tắm riêng.

Diện tích phòng không lớn lắm, bên trong là một chiếc giường đơn, một chiếc bàn gỗ và một cái tủ treo quần áo. Mỗi khi Tạ Thanh rảnh rỗi thích nằm ngửa mặt trên giường nghĩ về tình tiết, lúc chạng vạng những cơn gió mùa hạ như tinh linh nhỏ mở cửa sổ nhảy vào, khiến rèm cửa sổ tung bay một hồi, sau đó không biết nó chạy đi nơi nào.

Cô cũng tình cờ suy nghĩ, cũng hiếu kỳ trên chiếc giường này còn có vị tác giả nổi tiếng nào nằm qua. Bởi vì đây là trường học của Lỗ Viện, rất nhiều tác giả nổi tiếng cũng ở nơi này, nếu như dò tìm danh sách học viên trước kia, sẽ thấy rất nhiều tác giả vô cùng nổi tiếng cũng ở trong hàng ngũ.

Không biết có phải trong phòng tụ hội quá nhiều linh khí của những tác giả nổi tiếng, mấy ngày nay ở Lỗ Viện, Tạ Thanh viết bản thảo vô cùng như ý.

Huấn luyện sắp kết thúc, bản thảo thứ hai của <Tố Phong Nguyệt> đã sớm xong, biên tập của Văn hóa Thành Thư và Khởi Văn đều mừng rỡ.

Chuyện duy nhất làm tâm tình cô phức tạp đó là, hơn nửa tháng nay, chuyện bản quyền truyền hình vẫn còn chưa có kết quả.

... Ngoài Liên Tiểu Tiên quan tâm tới chuyện này thì chưa từng có tiến triển khác.

Có vài lần cô muốn hỏi Lục Thành nhưng sau khi cân nhắc cũng coi như thôi.

Cô lựa chọn tin tưởng hắn, nên tin tưởng hiện tại hắn đang nỗ lực, nên tưởng tượng nếu có phản hồi, hắn sẽ nói cho cô biết đúng lúc.

Đây là những gì cô nên chịu đựng sau khi cô lựa chọn tin tưởng, ít nhất là trong thời điểm hiện tại. Nếu có những vấn đề khác, cô sẽ thu lại tin tưởng này, sau đó nói chuyện khác.

Đầu tháng chín, lá ngả vàng, kỳ huấn luyện kết thúc. Đêm trước tốt nghiệp mọi người cùng nhau ra ngoài liên hoan, rất kinh ngạc khi phát hiện có nam tác giả phát sinh cảm tình với nữ tác giả trong thời gian huấn luận, người đó uống rượu ôm đầu khóc rống lên.

Sau khi sinh hoạt trường học kết thúc, dường như có thứ gì đó kỳ lạ làm cho lòng người mềm mại hơn.

Sáng ngày hôm sau có một nghi thức tốt nghiệp đơn giản, phát giấy chứng nhận tốt nghiệp, sau nghi thức mọi người lại đi ra ngoài dùng bữa sau đó có thể về nhà.

Lục Thành lái xe tới đón Tạ Thanh, Tạ Thanh và mấy nữ tác giả khác ra cửa, có người thuận miệng đùa giỡn: "Ồ, bạn trai sao?""

"Không phải." Tạ Thanh cười, "Boss của Văn hóa Thành Thư đó."

Nếu thật sự là bạn trai, mọi người cũng không coi là việc to tát nhưng cô nói vậy, các tác giả đều liếc mắt sang một cái. Lục Thành vừa vặn xuống xe giúp cô bỏ vali vào cốp xe, Tạ Thanh vừa đi về phía liền nghe thấy phía sau có một tiếng kinh ngạc bật thốt lên: "Ai nha... Boss của Văn hóa Thành Thư đẹp trai như vậy sao!"

Lưu Cẩm lúc trước từng hợp tác với Lục Thành tới chào hỏi hắn, Lục Thành khách khí nói: "Lưu Cẩm đại đại, cùng đi ăn một bữa cơm nhé?"

"Chúng tôi vừa mới ăn cơm rồi." Lưu Cẩm cười nói, "Tôi đi trước đây, ha ha, Tạ Thanh bye bye."

"Hẹn gặp lại." Tạ Thanh cũng vẫy tay với cô ấy, Lưu Cẩm đi tới chỗ không xa chờ xe. Lục Thành giúp cô cất vali xong, đóng cốp lại, bỗng dưng nhìn thấy cô cúi đầu cười trừ.

"Làm sao vậy?" Hắn hỏi.

Tạ Thanh lắc đầu: "Không có chuyện gì."

"Tôi nhìn thấy rồi." Hắn bất mãn nhíu mày, "Đừng có đánh trống lảng."

Tạ Thanh quay đầu mở cửa xe, chui vào trong, hắn nhíu mày, ngồi vào chỗ ngồi lái xe, nhìn chằm chằm kính chiếu hậu tiếp tục truy hỏi: "Nói mau."

Cô hạ thấp mắt cười: "Cô có cảm thấy vừa nãy Lưu Cẩm qua đây chào anh có cảm giác gì không?"

"?" Lục Thành không biết, "Cảm giác gì?"

Cô cười nhìn vào kính chiếu hậu: "Cảm giác giống như ở cửa trường tiểu học, phụ huynh đón con gặp bạn học của con."

"..." Lục Thành nghiêm mặt, "Cô đi ra ngoài."

Cô nằm ghế sau cười rộ lên, ở góc độ này, Lục Thành không thể thấy cô từ trong gương.

Nhưng hắn có thể cảm giác được cái ghế đang rung, kèm theo tiếng cười đùa của cô gái, hắn cảm thấy trong lòng xúc động.

Hôm nay là thứ sáu, hắn đưa cô đến Văn hóa Thành Thư làm việc.

Mấy ngày gần đây, hắn đều bận rộn chuyện bản quyền truyền hình của <Tố Phong Nguyệt>, thời gian càng trôi qua hắn càng cảm thấy cách làm của bên Goose kỳ lạ.

Hắn muốn nâng giá, Goose không hé miệng, hơn nữa thái độ không chút hoang mang. Nhưng nếu như hắn không nói gì, Goose lại bày tỏ nhiệt tình, chân thành bày tỏ bọn họ thật sự muốn tiếp tục hạng mục này, hy vọng có thể tiếp tục nói chuyện.

Sau mấy hồi, Lục Thành có loại cảm giác như bị Goose dắt mũi dẫn đi.

Loại cảm giác này xuất hiện trong quá trình đàm phán, khiến cho người ta cực kỳ buồn bực.

******

Ngày hôm sau là thứ bảy, Tạ Thanh ngủ lấy lại sức, sau khi rời giường thì gọi sandwich ăn, viết bản thảo một buổi trưa, chạng vạng cô định ra ngoài dạo phố.

Ăn mặc theo mùa nên cô cần mua quần áo mới rồi. Cô còn tính toán mua chút mỹ phẩm, sau khi tham dự cuộc họp thường niên, cô phát hiện mình trang điểm lên có thể xinh đẹp thêm không ít, nhưng cô luôn không trang điểm. Ở Lỗ Viện, Lưu Cẩm dạy cô mấy bước trang điểm đơn giản, hiện tại cô cũng biết sơ sơ.

Lúc đang đổi giày, chuông cửa bị nhấn.

"Chờ một chút..." Tạ Thanh cao giọng, mang giày chạy ra mở cửa.

Cô vốn cho rằng là chuyển phát nhanh, nhưng nhìn qua lỗ mèo lại thấy một nam sinh cao lớn, thân hình gầy gò, đeo túi trên lưng, có loại khí chất chỉ có ở học sinh.

Tạ Thanh hỏi hắn qua cánh cửa: "Có chuyện gì không?"

Giọng nói của đối phương có chút mất tự nhiên: "Xin hỏi chị là bạn của Lục Thành sao?"

Tạ Thanh ngẩn người, gật đầu: "Tôi biết Lục Thành, làm sao vậy?"

Bên ngoài nói: "Tôi tên Sở Tụng, là em trai anh ấy." Sau đó liền hỏi, "Tôi có thể vào trong ngồi một chút được không?"

Tạ Thanh nhất thời chần chờ, bên ngoài lại nói: "Tôi không phải người xấu, tôi có thể lấy giấy tờ chứng minh cho chị xem, thẻ căn cước, thẻ học sinh... Nha, còn có ảnh chụp chung với Lục Thành."

Suy nghĩ một chút, cô mở cửa: "Mời vào."

Sở Tụng thở phào, cười nói tiếng cảm ơn, sau đó sải bước vào nhà. Tạ Thanh mang lòng cảnh giác, tạm thời không đóng cửa, đứng ở cạnh cửa nhìn cậu.

Cậu ngồi trên ghế sô pha, lấy ví từ trong cặp ra: "Thẻ căn cước, thẻ học sinh, bức ảnh thì chị đợi tôi tìm một chút." Sau đó cậu bắt đầu mở điện thoại.

Tạ Thanh quan sát hắn, hỏi: "Cậu có chuyện gì không?"

"Tôi bị người ta bám đuôi." Cậu giật khóe miệng, "Tôi vốn là muốn đi tìm anh trai, nhưng gọi không ai nghe máy. Nếu anh ấy ở nhà nghỉ ngơi nghe thì có thể nghe điện thoại rồi, điều này nói rõ trong nhà không ai. Còn công ty, anh ấy không vui nếu tôi tới."

Cậu tìm bức ảnh, đi tới trước mặt Tạ Thanh cho cô nhìn điện thoại.

Bức ảnh tự chụp, thiếu niên trước mặt nở nụ cười, còn mặt Lục Thành không hề có cảm xúc.

Tạ Thanh nở nụ cười, đóng cửa lại, mở tủ lạnh ra lấy hộp dừa nước cho hắn uống.

"Cảm ơn." Sở Tụng vì cắt đuôi với người bám đuôi, một đường chạy như điên, giờ vô cùng khát, cầm lấy dừa nước uống ngay.

Tạ Thanh hỏi hắn: "Ai bám đuôi cậu vậy? Cậu báo cảnh sát chưa?"

"Báo rồi." Sở Tụng buông ống hút ra, "Ngày hôm qua tôi báo rồi, nhưng tôi không biết người kia là ai, cảnh sát cũng đã làm hồ sơ ghi chép rồi. Ngày hôm nay tôi ra cổng trường lại phát hiện lại có người bám theo, ta suy nghĩ một chút, sau đó chạy đi."

"..." Tạ Thanh không khỏi nghĩ tới một số vụ án xấu.

Ví dụ như bắt cóc, lại ví dụ như một... ờ... Vụ án biến thái chẳng hạn.

Không phải cô thích nghĩ lung tung, là bởi vì Sở Tụng và Lục Thành giống nhau, đều rất ưa nhìn, còn là học sinh trẻ tuổi.

Tạ Thanh cầm điện thoại lên: "Để tôi gọi điện thoại cho anh cậu."

Sở Tụng: "Anh ấy không nghe máy, tôi gọi nhiều lần lắm rồi."

Cô vẫn gọi đi, chuông vang lên hai tiếng, bên kia đã nhận: "Tạ Thanh?"

Tạ Thanh: "Lục tổng."

Sở Tụng trừng lớn mắt: "... Chị."

Cô hỏi hắn: "Anh đang tăng ca sao?"

Lục Thành: "Đúng, tôi có cuộc họp, có chuyện gì?"

"Có phải anh có em trai tên là..." Cô quét mắt nhìn thẻ học sinh trên bàn, "Sở Tụng?"

"Ừ." Tiếng nói của hắn chậm lại một chút, "Làm sao vậy?"

"Hắn đang ở chỗ tôi, nói là bị bám đuôi." Cô lời ít mà ý nhiều nói rõ ràng, còn nói cho hắn, "Anh bận thì cứ làm việc đi, tôi dẫn hắn ra ngoài, một chút nữa gặp ở SKP nhé?"

Lục Thành dường như muốn hỏi rõ chuyện gì xảy ra nhưng bởi vì đang họp mà ngừng lại, chỉ nói: "Được, một lúc nữa gặp."

Tạ Thanh cúp điện thoại, Sở Tụng nhỏ giọng lầm bầm: "Thật đúng là anh ruột tôi..." Nói xong hỏi cô, "Ra ngoài để làm gì? Tôi ở chỗ này đợi anh ấy không được sao?"

Tạ Thanh nói ý vị sâu xa: "Ai biết theo người bám đuôi cậu có bao nhiêu biến thái? Ngộ nhỡ tìm tới đến đây thì làm sao bây giờ? Chỉ có một mình tôi ở đây thôi."

Ra ngoài vẫn an tâm hơn, SKP lại là nơi mua sắm tương đối đông người và cũng có bảo vệ ở đó.

*****

Văn hóa Thành Thư, Lục Thành cúp điện thoại, ngẩng đầu hỏi Ngô Mẫn: “Nói cách khác, chuyện này cơ bản đã xác định?”

“Khoảng bảy tám phần rồi.” Ngô Mẫn nói, “Tôi tìm hỏi mấy bạn bè có hợp tác với Goose, kết quả không khác lắm, hẳn là vấn đề không lớn.

Lục Thành cười lạnh.

Lái buôn rất có bản lĩnh.

Dương Quang muốn làm đề tài tương tự, cô ta không ngừng nói với Tạ Thanh như vậy, cũng tìm mọi cách tiết lộ cho mấy công ty truyền hình khác. Suy xét tới sức ảnh hưởng của Dương Quang và đầu tư kếch xù vào đề tài huyền huyễn, mọi người dừng lại quan sát một cách tự nhiên, cho nên đột nhiên, mấy bên hợp tác nhiệt tình biến mất.

Tin tức cô ta lộ ra không phải giả, Dương Quang thực sự làm một bộ phim như vậy, hơn nữa rất coi trọng hạng mục này, đã tìm xong biên kịch lão làng tới chuẩn bị kịch bản, diễn viên cũng đã lựa chọn xong, phần lớn là diễn viên nổi tiếng có kỹ năng tốt.

Sau đó, Ngô Mẫn nghĩ cách nghe ngóng chi tiết hạng mục, mới phát hiện tình tiết và nội dung bộ phim giống <Tố Phong Nguyệt> của Tạ Thanh như đúc, nhân vật cũng giống hệt.

Là sao chép? Không, nếu như là sao chép, dù thế nào cũng không to gan tới nỗi tên nhân vật cũng không thay đổi.

Bộ phim huyền huyễn Dương Quang muốn làm chính là <Tố Phong Nguyệt>.

Goose nói cho bọn họ biết là đang nói bản quyền, đồng thời hứa hẹn nhất định sẽ giành được, cho nên bọn họ an tâm chuẩn bị.

Mà Goose lại quay đầu đi tìm lái buôn, bảo cô ta nghĩ trăm phương nghìn kế ép giá đồng thời bức đối thủ cạnh tranh lùi bước, như vậy bọn họ vừa có thể giành được bản quyền này, lại vừa có thể tiết kiệm không ít tiền.

20 triệu ép giá tới 8 triệu, có lẽ ít nhất lái buôn cũng có thể kiếm mấy chục vạn.

Từ đầu đến cuối, đều không tồn tại một bộ phim khác cùng ra mắt thị trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.