Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 46: Ác bá




Người thường không ai thích bị trói, nói gì tới cái tên nóng nảy như Ninh Hoài Sam… Lại nói gì tới việc cậu còn chả ưa bị cột chung một cục với Y Ngô Sinh mà cậu ghét nhất.

Tức giận sôi máu, vừa bị lôi vào nhà trọ Ninh Hoài Sam đã muốn ngoác mõm chửi thề, kết quả chữ “đụ” vừa mới bật ra miệng đã đụng phải gương mặt lạnh như băng của Thiên Túc thượng tiên.

“…”

Ninh Hoài Sam vẫn còn hèn lắm. Cậu mím chặt môi, sượng chín người nuốt cụm đằng sau chữ “đụ” vào và ngoặt sang Y Ngô Sinh, “** làm gì ép ta vậy?”

Y Ngô Sinh nằm không cũng dính hoạ, nhưng không thể nổi cáu với cậu ta, bèn thôi so đo với cậu nữa mà nói, “Tôi có muốn đâu, người đông quá thế này còn gì.”

Quả thật đông người.

Gian nhà trọ này cũng không lớn lắm, tính luôn cả gác mái thì có tổng cộng ba tầng, rộng nhất là đại sảnh ở tầng một, chính là chỗ mà cả đám họ đang tụ lại vào lúc này.

Y Ngô Sinh nhìn bao quát qua một vòng, thấy gian đại sảnh này có bốn cột trụ, trên mỗi trụ trói mấy người, nhìn quần áo và phụ kiện thì đều là đệ tử nhà họ Phong, trên trán mỗi người có dán một lá bùa, trông vào vừa buồn cười và vừa nhục nhã…

Những đệ tử trẻ tuổi hơn đều đỏ gay cả mặt, không biết là vì lo lắng hay vì tức giận.

Những người lớn tuổi hơn quyết định nhắm tiệt mắt không nhìn ai cả, mặt mũi xệ xuống dài hơn cả lừa.

Đây là còn chưa tính tới nhóm vừa bị trói lôi vào trong…

Cùng lúc đó, thủ phạm Tiêu Phục Huyên đang ôm kiếm, vai rộng eo thon hiên ngang dựa vào trước quầy, đầu kia của kiếm khí trói người còn quấn vòng trên tay.

Ngón tay Tiêu Phục Huyên không hề cử động, nhưng kiếm khí vẫn xoay chuyển xung quanh các ngón. Kiếm khí trên tay ai khác ắt sẽ tạo cảm giác dửng dưng hờ hững, nhưng đi kèm với vẻ ngoài lạnh căm của y chỉ đè nặng thêm sự áp bức khôn lường.

Nhóm người nhà họ Phong vừa còn hô hào, giờ bị kéo vào đại sảnh tức thì im phăng phắc, không dám nói tiếng nào dưới bầu không khí tràn ngập bức bách.

Ngay đến Y Ngô Sinh cũng hiếm khi rơi vào tình huống gặp ác bá như vậy, nhất thời đơ cả giọng, sau một hồi mới thầm thì không liền mạch, “… Chuyện… chuyện này thật…”

Trái lại, Ninh Hoài Sam thích ứng khá nhanh, nhỏ giọng thầm thì, “Chuyện này thật không giống hành vi của một vị Thượng tiên.”

Y Ngô Sinh trầm ngâm, nói, “Là… Chiếu Dạ thành bày trò?”

Ninh Hoài Sam: “Đéo! Chiếu Dạ thành mà bày trò thì làm gì có chuyện dán phù trên trán, nói không chừng chưa chắc giữ được cái đầu nữa chứ lại.”

“…”

Y Ngô Sinh nhủ thầm cũng đúng.

Ninh Hoài Sam “Ò” một tiếng rồi bắt đầu vươn đầu ra thám thính thử xung quanh, cậu có cảm giác thành chủ nhà mình khả năng cao cũng ở đây. Cậu chả hề an phận, song mấy người nhà họ Phong bên cạnh sắp phát điên lên được…

Tức đến phát điên.

Nhìn qua một lượt là thấy, dây trói đệ tử nhà họ Phong là dây trói linh của nhà họ Phong, bùa dán trên đầu các đệ tử nhà họ Phong cũng là bùa phong hầu của chính nhà họ Phong.

Muốn nhục nhã bằng nào thì có nhục nhã bằng ấy!

Cô nương tên Phong Thù Lan cong ngón tay mảnh mai để lập thủ quyết và ném sang người nam dẫn đầu trong âm thầm.

Người nam nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Phục Huyên đứng cách đó không xa, thoạt trông như không hề đề phòng, nhưng gõ nhẹ mười ngón tay bị cột phía sau lưng để lấy tiếng vang làm hồi âm.

Đây là bí pháp truyền âm gia truyền của nhà họ Phong.

Người nam gõ tay cực kỳ bình tĩnh, nhưng mặt đã tái mét.

Hắn dùng bí pháp để hỏi, “Tại sao có nhiều đệ tử bị trói ở đây vậy?!”

Phong Thù Lan cũng dùng bí pháp trả lời, “Thưa Huy Minh trưởng lão, lúc nãy tôi có nói với anh…”

Dù nàng vô cùng xinh đẹp nhưng phải nặng lòng nhiều việc nên gương mặt đượm vẻ mệt nhoài. Đặc biệt, những câu chất vấn của người đàn ông kia làm cho độ cong trên môi nàng càng trễ xuống.

Phong Huy Minh run run xương hàm, lau đi máu trên mu bàn tay rồi nói, “Cô truyền tin đến vừa đúng lúc ta đang tiếp khách nên không phân tâm chú ý nghe được.”

Phong Thù Lan: “Là khách thật ư? Tôi còn đang muốn hỏi hình như trưởng lão bị thương à?”

Phong Huy Minh: “Không sao cả, vết thương cũ thôi. Cô nói chuyện của cô đi.”

Phong Thù Lan thấy hắn tỏ ý không muốn tiếp tục chủ đề đó, mím chặt đôi môi đỏ mọng nhưng không hỏi thêm nữa mà giải thích ngọn nguồn những chuyện đã xảy ra một lần, “Phố núi Lạc Hoa vốn chỉ gặp một số rắc rối nhỏ, trước đây chuyện này cũng xảy ra mấy lần rồi nên lần này vẫn cử mấy đệ tử trẻ đến xem tình hình thế nào và thu dọn tàn cuộc.”

Ngờ đâu các đệ tử trẻ lại một đi không trở lại.

Chẳng bao lâu sau, đệ tử đường nhà họ Phong nhận được một tấm phù cầu cứu, trên đó ghi một câu bằng nét chữ vô cùng tiêu sái —

“Đệ tử trẻ gia tộc các vị bị bắt, mau đến cứu người.”

Nói gì thì nhà họ Phong cũng là một đại gia tộc tiên môn có tiếng, nào có chuyện gì chưa gặp qua? Thế mà họ cũng sững sờ một lúc lâu khi nhìn thấy phù cầu cứu với tác phong này.

Chuyện đệ tử lâm vào tình huống nguy nan này nói nhỏ không nhỏ mà nói lớn không lớn, phía đệ tử đường có kinh nghiệm xử lý rồi bèn phái thêm bảy tám đệ tử lớn tuổi hơn đến tìm.

Kết quả được hoa nở đợt hai.

Bên đệ tử đường lại nhận được một tấm phù cầu cứu vẫn với nét bút tiêu sái nọ —

“Mấy nhóc này cũng bị bắt rồi, đừng cử con nít đến nữa, cho ai có khả năng chủ trì ấy.”

Với tư cách là một tiên trưởng của đệ tử đường, Phong Thù Lan là một trong số những người có khả năng chủ trì.

Thế nhưng gần đây cơ thể nàng lâm bệnh nhẹ, các đệ tử không muốn làm phiền đến nàng, đồng thời họ cũng bị khiêu khích nên không tin mà cử thêm bốn vị đệ tử kim văn đến hỗ trợ.

Đệ tử kim văn là những nhân tài kiệt xuất trong nhóm đệ tử trẻ tuổi, một người trong số họ cũng có thể tự mình đảm nhiệm đại sự, nói chi đến tận bốn người!

Kết quả cả bốn đều bị hốt trọn.

Khi tấm phù cầu cứu thứ ba được gửi đến nhà họ Phong, đệ tử đường không còn dám không truyền lên cấp trên nữa. Trên tấm phù cầu cứu vẫn là nét chữ bay bổng như trước —

“Xem ra các người sợ đệ tử nhà mình đông quá phải không.”

Trước khi truyền phù cầu cứu lên cho Phong Thù Lan, đệ tử đường có gửi trả một tấm vấn phù hỏi rằng:

“Rốt cuộc là người phương nào đang càn quấy?”

Những tưởng sẽ không nhận được hồi đáp cho tấm phù này, ngờ đâu thế mà họ thật sự nhận được. Lần này, nét chữ trên lá bùa đã đổi, đường nét bén nhọn như đao, chỉ viết vỏn vẹn ba chữ:

“Tiêu Phục Huyên.”

Đâu chỉ có đệ tử đường, đến Phong Thù Lan lúc nhận được tin cũng sững người như khúc gỗ.

Cho đến giờ phút này, khi bị kiếm khí ánh vàng kéo lê vào nhà trọ, Phong Thù Lan vẫn thắc mắc khôn tả, “Thiên Túc thượng tiên hành sự chỉ phụng thiên chiếu, xưa giờ toàn đối đầu với hạng ma đầu chí hung chí ác, tại sao lại câu nệ với những tiên môn dưới nhân gian như chúng ta? Thật vô lý.”

Nghe Phong Thù Lan kể sơ bộ tình hình, nét mặt Phong Huy Minh càng thêm sa sầm.

Phong Thù Lan nhìn hắn chòng chọc một hồi, tiếp tục dùng bí pháp để hỏi, “Thưa Huy Minh trưởng lão, tôi trước nay chỉ thu nhận và dẫn dắt đệ tử chứ không hỏi những vấn đề khác, mà tôi cũng không bận tâm đ ến những vấn đề này nọ. Thế nhưng… nếu thật sự có uẩn tình gì đó, xin phiền anh nói tôi hay một tiếng. Dù gì tôi cũng không muốn trở thành quỷ oan mạng.”

Phong Huy Minh: “Cô nói gì vậy, sao lại đến mức trở thành quỷ oan mạng.”

Hắn lặng thinh một chốc, đổi giọng điệu sang trấn an và nói, “Chúng ta là một tiên môn danh giá, làm gì có uẩn tình nào giấu giếm được các tiên, đừng lo lắng viễn vông. Ta từng nghe phong cách hành sự của vị Thiên Túc thượng tiên này khác hẳn chư tiên Linh đài, y không màng tình thương và lòng trắc ẩn, miễn dùng được kiếm để giải quyết sự tình thì tuyệt không dùng lời nói. Nghĩ lại thì… cũng tương tự những vị tướng trong nhân gian đấy, cô xem tính tình những người nọ mà xem, thỉnh thoảng khi họ ra tay thì nhìn qua còn không phân biệt được là địch hay ta. Thế nhưng Tiên Đô và tiên môn của chúng ta là cùng một phe, nên không cần lo sợ.”

Nói dứt lời, sắc mặt hắn cũng thả lỏng ra một chút, trông như chắc mẩm tất cả chỉ là một sự hiểu lầm.

Phong Thù Lan hãy còn nghi ngờ lời hắn, nhưng có một câu nàng cũng thấy đúng — nói chung Tiên Đô và tiên môn là chung phe, và dù gì đi nữa thì Tiêu Phục Huyên cũng là một vị Thượng tiên.

Thượng tiên ấy à, dù có tỏ vẻ lạnh lùng hù doạ người khác đi chăng nữa thì cũng có giới hạn.

Nhìn về mặt tốt thì ông chủ quầy và tiểu nhị quán trọ có bị trói đâu.

Phong Thù Lan nhủ thầm trong lòng, ngước nhìn ông chủ quầy và tiểu nhị béo ở đằng sau, lại thấy ống tay áo hai người kia run lẩy bẩy.

Phong Thù Lan: “…”

Nàng nhìn qua một chút rồi bỗng nhiên trỗi lên linh cảm bất tường.

Linh cảm này nhanh chóng trở nên trầm trọng hơn…

Nàng nhận ra có hai trong nhóm người bị trói không phải đệ tử nhà họ Phong. Ban đầu nàng còn tưởng người thường bất cẩn bị trói nhầm lôi vào, thế nhưng nhìn kỹ thì thấy hai người này rất không bình thường.

Một người trong đó chắc chắn là tà ma, người còn lại không hề có chút sinh khí nào.

Một khi vừa chú ý đến chuyện này, nàng thấy kiếm của Thiên Túc thượng tiên khảy nhẹ.

Vẽ ra luồng kiếm khí chói loà xé gió lao thẳng về hướng hai người kia!

Khoảnh khắc đó, cả Phong Thù Lan lẫn Phong Huy Minh đều bình tĩnh không lay động vì họ đã thấy cảnh này nhiều rồi. Khi phát hiện ra tà ma trà trộn vào người thường thì nếu có thể diệt gọn ắt hẳn sẽ ra tay giết thẳng, nên không có gì ngạc nhiên cả.

Nhưng chuyện xảy ra sau đó mới khiến họ sững cả người.

Bởi kiếm khí của Tiêu Phục Huyên xuyên qua đám người và dừng bên người tên tà ma lồ lộ kia, chỉ kịp nghe một tiếng kengggg vang lên kéo theo ánh vàng bắn tung toé. Dây trói trên thân tà ma trượt ra, kẻ đó đứng dậy mà không bị mất một cọng lông nào…

Tất cả đệ tử nhà họ Phong trong đại sảnh: “???”

Ngay tiếp đó, một tiếng kenggg khác lại vang lên, dây trói người bên cạnh tà ma cũng lỏng ra, và người kia cũng đứng dậy theo…

Mà chuyện đáng sợ nhất chính là tên tà ma với dáng vẻ như một người thiếu niên kia nhảy phốc lên, rồi không bỏ chạy ra ngoài cửa mà đi xuyên qua những người trong sảnh để bước về phía Thiên Túc, vừa đi vừa hỏi, “Thưa đại nhân, thành chủ nhà ta có ở trong nhà trọ chứ?”

Tiêu Phục Huyên tích chữ như vàng trong truyền thuyết thế mà lại trả lời cậu ta, y hất cằm bảo, “Trên lầu.”

Nhóm Phong Thù Lan choáng váng mặt mày.

Các đệ tử nhà họ Phong vô cùng hoang mang trước chuyện vừa xảy ra, cả những người bị dán phù phong hầu lẫn không bị dán phù phong hầu đều nhanh nhảu dời mắt sang Phong Thù Lan và Phong Huy Minh. Giữa khi bối rối, đã có thể thấy rõ ai mới là người lãnh đạo.

Phong Thù Lan còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Thiên Túc thượng tiên nâng mi nhìn sang phía họ.

Một cơn gió bất chợt quét ngang.

Phong Thù Lan hơi nghiêng đầu né đi một chút, đến khi mở mắt ra lại đã thấy tất cả các đệ tử trẻ đều bị lùa ra ven tường, cả một cửa hàng đầy người phút chốc trở nên trống hoác, chỉ còn mỗi mình nàng và Phong Huy Minh…

Không thể động đậy, không chốn nương thân.

Còn Tiêu Phục Huyên vừa còn đứng trước quầy giờ đã sừng sững trước mặt họ.

Y quẹt mũi kiếm xuống đất, lạnh lùng mà nói, “Người chủ trì đã tới?”

Khoảnh khắc đó, Phong Thù Lan cảm thấy áp bức tột độ.

Cổ họng nàng thít chặt, nói không nên lời, chỉ đành quay đầu nhìn Phong Huy Minh một cái. Khi gia chủ nhà họ Phong vắng mặt, trưởng lão Phong Huy Minh luôn là người làm chủ.

Thế mà, gương mặt Phong Huy Minh lúc này vàng khè như giấy bùa, môi trắng bệch. Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Phục Huyên, mấp máy đôi môi mấy lần rồi mới gượng lấy lại giọng để nói, “Không rõ… không rõ Thiên Túc tìm môn phái ta… có việc quan trọng gì?”

“Ngươi nói xem,” Tiêu Phục Huyên giữ chuôi kiếm, ngồi xổm nửa người xuống, lia ánh mắt hững hờ một vòng trong quán trọ, ý đồ viết hẳn lên trên mặt — đang ở trong quán trọ này, ngươi nghĩ ta muốn hỏi chuyện gì.

Khi Tiêu Phục Huyên không ngồi thì tạo cảm giác như liếc nhìn từ trên cao, mà khi ngồi xổm xuống, áp lực chẳng những không vơi bớt mà còn nặng nề hơn, âu là bởi ánh mắt nọ đang kề cận bên bạn và nhìn bạn với đôi ngươi nửa rủ…

Nằm dưới ánh mắt ấy một lúc, Phong Huy Minh trơ cứng người như một khối đá, không mảy may động đậy. Đoạn, hắn liếc mắt sang bên cạnh hòng hít thở một chút, song phát giác chẳng thà không né đi còn đỡ hơn.

Bởi vừa dời mắt, hắn đã nhác thấy bóng dáng một người khác đang bước xuống thang từ trên tầng hai quán trọ.

Người kia khoác áo choàng, thoáng đưa mắt về phía này từ đằng xa và nói, “Người chủ trì nhịn hết nổi rồi à?”

Ánh đèn nơi này không chiếu tới góc thang phía nọ nên trông hơi u ám, nhìn không rõ dung mạo người đang xuống lầu. Cho tới khi người kia đến gần, Phong Huy Minh mới thấy được gương mặt…

Vừa trông rõ gương mặt đó, Phong Huy Minh chết điếng người.

Chết điếng đến độ không cách nào che giấu được mà hiện rành rành trên mặt, đâm ra khiến Ô Hành Tuyết cũng ngạc nhiên theo.

Chàng trao đổi ánh mắt với Tiêu Phục Huyên, cảm thấy hơi quạu bèn nói bằng khẩu hình: Nhìn mặt ta khủng khiếp vậy hả?

Tay vẫn ôm ấm sưởi, chàng khom người nhìn Phong Huy Minh, che giấu tất cả sự bực mình và thắc mắc vào trong lòng mà chỉ nghiêm mặt thả một câu hăm doạ, “À, gọi các người tới đây cũng không nhằm gì khác mà chỉ muốn hỏi một câu, nhà họ Phong các người có liên quan gì đến khu cấm địa bị phong ấn phía sau quán trọ?”

Ngờ đâu vừa hỏi thì thấy Phong Huy Minh siết chặt cái tay bị thương, nhìn chàng với vẻ mặt “hay anh giết tôi luôn đi” và nói, “Mới hơn một canh giờ trước, anh vừa hỏi tôi đúng chuyện này rồi còn gì!!!”

Thằng này mắc chứng quái đản gì à?!!

Phong Huy Minh lẩm bẩm trong lòng.

Lời tác giả:

Ngủ ngon QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.