Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Chương 13: Ám sát




Ta ngồi trước dòng suối suy nghĩ cho tỉnh táo, đột nhiên, mấy cái lá rụng xuống suối. Lúc này không có gió cũng không phải mùa lá rụng, đang yên đang lành sao lá lại rụng? Tính cảnh giác của người tập võ mách bảo, ta lập tức quay đầu nhìn lại.

Kình phong nổi lên! Từ trên cây nhảy xuống một người bịt mặt, trường kiếm trong tay lóe sáng như chớp, đâm thẳng về phía ta.

Mũi kiếm vốn là hướng về phía lưng ta, ta bất chợt đứng dậy, kiếm thế lôi đình, nhất thời không thể rút lại, biến thành đâm tới bên hông ta.

Trong lúc tình thế cấp bách, ta tung người nhảy về phía sau, đạp xuống dòng suối.

Kiếm dí sát theo ta, chĩa thẳng vào ngực ta. Ta chật vật lui lại hai bước né tránh.

Chiêu thức của người bịt mặt quyết đoán sắc bén. Ta tay không tấc sắt không chống đỡ được, trốn tránh chật vật không nói nên lời.

Chớp mắt ta đã miễn cưỡng đỡ được bảy chiêu, kiếm như rắn như dây leo, quấn chặt lấy ta, ta không nhìn ra võ công của hắn là từ môn phái nào, cũng không nghĩ ra lý do để hắn ám sát ta.

Ta bị hắn đẩy xuống nước, giày và vạt áo bị ướt, nặng nề càng khó tránh né. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mồ hôi lạnh lặng lẽ vã ra. Ba chiêu liên hoàn đâm tới, mũi kiếm chọc thẳng vào cổ họng, ta trơ mắt nhìn rốt cuộc tránh né không kịp, lòng thấy tuyệt vọng.

Trường kiếm lại không đâm vào họng, chỉ kề cổ ta. Mũi kiếm lạnh lẽo dí sát da thịt, luồng khí lạnh đâm thẳng vào tim.

“Lấy hết đồ trong người ngươi ra.”

Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, chẳng lẽ sát thủ không phải cường đạo, chỉ muốn cướp tiền? Đáng tiếc hắn tìm sai người rồi, ta nghĩ đến chỗ Viễn Chiếu đại sư ăn ở không mất tiền, vì vậy chẳng mang theo lấy nửa xu.

Ta lấy từ trong ống tay áo ra một khăn tay, hai viên đường, ném xuống dưới chân hắn thì có chút xấu hổ.

Hắn nhìn thoáng qua, quát: “Xé tay áo ra cho ta xem.”

Xem ra hắn không tin ta không xu dính túi. Ta đành xé ống tay áo ra, ném xuống. Hắn nhìn lướt qua túi áo trong tay áo, quả nhiên rỗng tuếch.

Hắn trầm giọng nói: “Còn túi áo trong vạt áo.”

Bình thường quần áo của đàn ông sẽ có túi áo trong vạt áo và tay áo, nhưng quần áo phụ nữ chỉ làm túi áo trong tay áo, đơn giản là thử tưởng tượng mỗi lần lấy đồ lại lôi ra lôi vào từ ngực, thật bất lịch sự. Có điều bộ quần áo ta đang mặc rộng rãi thoải mái, rất giống quần áo đàn ông, khó trách hắn yêu cầu như vậy, nhưng vạt áo thật sự không có túi áo.

Ta có chút bất đắc dĩ nói: “Vạt áo không có túi áo, ta cũng thật sự không có tiền.”

Hắn trầm lặng trong chốc lát, mũi kiếm chậm rãi rời khỏi cổ ta. Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cướp phải một ca thất bại thế này, hẳn là hắn bị đả kích, sẽ rời đi trong buồn bã?

Không ngờ, mũi kiếm vung lên, chĩa vào ngực ta.

Tim ta nặng trịch, chẳng lẽ không định cắt cổ, đổi thành một kiếm xuyên tim sao?

Mũi kiếm đâm tới, ta ngừng thở, cuộc đời này thế là chấm dứt. . . . . Tuy nhiên, mũi kiếm không đâm vào, mà là rạch xiên, vạt áo trước bị mũi kiếm đẩy ra, lộ ra áo mặc lót. Chẳng lẽ không phải cường đạo mà là hái hoa tặc! Ta trợn mắt nhìn người bịt mặt trước mắt, nếu hắn dám rạch cả áo trong, ta sẽ tự nhào vào kiếm tự vẫn.

Hắn do dự trong chốc lát, ta hướng về sau lưng hắn hét to mấy tiếng: “Sư phụ, cứu con!”

Giờ phút này, rốt cuộc ta cũng cảm nhận được tại sao Thiếu Lâm lại có thần công Sư Tử Hống, thời khắc mấu chốt, không những làm địch thủ choáng váng, còn có thể gọi cứu viện, dù không có cứu viện cũng có thể hù dọa đối phương.

Gân xanh trên mu bàn tay hắn khẽ run lên, ta thừa dịp hắn mất tập trung, ngửa người ra sau, một cước đá vào kiếm của hắn. Hắn chĩa kiếm đi hướng khác để tránh, nhân cơ hội này, cuối cùng ta cũng rút được chủy thủ trong giày ra. Đây là vũ khí duy nhất trong người ta, vừa rồi bị hắn tấn công chặt chẽ nên chưa lấy được ra.

Tiếng kêu cứu vừa rồi của ta chỉ là giương đông kích tây vây Nguỵ cứu Triệu, hắn nhận ra phía sau không người, cầm kiếm bắt đầu tấn công.

Tất nhiên chủy thủ không thể so sánh với trường kiếm, nhưng có còn hơn không. Trong tay ta có binh khí, lòng liền có chỗ dựa, trong khoảnh khắc, ta coi chủy thủ như đoản kiếm tấn công.

Ta nằm mơ cũng không ngờ, chủy thủ này sắc bén dũng mãnh phi thường như thế, ta ra sức vung lên, kiếm của người bịt mặt đứt thành hai đoạn.

“Leng keng” một tiếng, phần kiếm gãy rơi xuống suối!

Người bịt mặt giật mình sững sờ, ta cũng kinh ngạc! Binh khí của Minh Tương đại sư quả nhiên danh bất hư truyền.

Càng tốt, giờ thành đánh giáp lá cà. Hắn có nửa đoạn trường kiếm ta có một thanh chủy thủ, tính ra thì ngang sức ngang tài. Đáng tiếc, ta vốn nội lực kém cỏi, thể lực càng không thể so sánh với đàn ông, chẳng mấy chốc lại rơi vào thế hạ phong.

Ta đang định giương đông kích tây một lần nũa, đột nhiên một thân ảnh từ trên trời giáng xuống sau lưng người bịt mặt, trường kiếm trong tay trong tay người đó đặt lên vai phải người bịt mặt.

Giang Thần!

Ta vui mừng ngạc nhiên, chưa bao giờ có cảm giác hắn đáng yêu đến vậy!

Hắn không nhìn, chỉ trầm giọng nói một câu: “Tiểu Mạt tránh ra!”

Ta vô cùng nghe lời lập tức lùi lại hơn ba trượng, từ tham chiến biến thành quan sát. Mặc dù tình huống trước mắt nguy cấp, mức độ nghiêm trọng, nhưng ta không thể không nói, rất ít khi thấy Giang Thần nghiêm túc lạnh lùng, rất thu hút.

Ta chưa từng thấy hắn quyết đấu với người khác, trước kia so chiêu với các sư huynh, ta chỉ thấy hắn tư thế hoạt bát đẹp mắt, cho là võ công hắn chỉ có hình thức hoa mỹ, hôm nay xem ra là ta đã lầm, chiêu thức của hắn mặc dù không quyết đoán, nhưng sắc bén lưu loát, chiêu nào cũng trí mạng.

Võ công của người bịt mặt cũng không kém, nhưng trường kiếm đã bị ta chém gẫy, chẳng mấy chốc bị Giang Thần dồn đến bờ suối, dường như hắn không muốn đấu nữa, có ý tẩu thoát, trường kiếm của Giang Thần chặn đường hắn, trong lúc bất đắc dĩ hắn thi triển khinh công, đạp nước nhảy lên, sau đó liên tiếp đạp ven suối mà tẩu thoát vào rừng cây sau núi.

Giang Thần nhìn theo hướng người bịt mặt, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, nhếch môi.

Ta tiến lên hỏi: “Sao huynh không đuổi theo?”

Hắn quay đầu nhìn ta, nói: “Muội còn ở đây ta làm sao đuổi theo?”

Ta ngây ngốc, ý của hắn là sợ kẻ kia quay lại làm khó ta, hoặc sợ kẻ kia có đồng bọn khác? Ta vừa định cảm động một phen, nhưng lại nghĩ đến chuyện không cướp được quyển kiếm phổ trong áo hắn, vì vậy mặt nóng rần lên, vội vàng khom lưng vắt chỗ áo ướt, dự định trở về.

Hắn nhìn tay áo bị xé của ta, hỏi: “Áo của muội bị sao vậy?”

“Lúc đầu hắn bảo muội bỏ hết đồ trong người ra, sau đó không tin là hết rồi nên bắt muội xé tay áo ra cho hắn nhìn.”

Hắn lại chỉ vào vạt áo ta: “Còn chỗ này?”

“Đây là do kiếm rạch, chắc là không tin vạt áo muội không có túi áo, muốn kiểm chứng tận mắt.”

Giang Thần nhìn ta chăm chú, hắn che mặt trời, ta chỉ cảm thấy mắt hắn như đầm nước sâu không thấy đáy.

Hắn đột nhiên giơ tay ôm ta vào ngực.

Ta vừa sợ vừa thẹn, vừa cắn vừa cào giãy dụa. Tay hắn giữ chặt lấy eo ta, cánh tay ghìm cứng, ta bị ôm chặt đến không thở được, vùng vẫy mãi vẫn không thoát, mặt đỏ, tim như muốn bật ra khỏi lồng ngực.

Giọng hắn trầm thấp mà dồn dập, như thủ thỉ: “Ta vẫn tưởng là ta không sợ trời không sợ đất, hôm nay mới biết … thì ra không phải thế.”

Tim ta giật thót, kinh ngạc không nói ra lời, không còn sức lực nào giãy dụa.

Lời của hắn … là thật hay giả?

Hắn chậm rãi buông tay, lấy quyển kiếm phổ trong áo ra, đưa cho ta. Ta kinh ngạc, lúc nãy không đưa, sao giờ lại chủ động giao ra?

“Tiểu Mạt, ta không quan tâm kiếm phổ này từ đâu mà đến, muội đã có tại sao không luyện?”

“Muội không thèm quyển kiếm phổ này.” Ta nói như vậy không phải vì tức giận. Vật này liên quan đến thân thế của ta, hễ nhìn thấy nó ta liền mất tự nhiên một cách không thể giải thích, mặc dù ta biết đây là mơ ước của bao người tập võ, nhưng ta thật sự không thèm muốn nó.

Giang Thần nhướng mày, nghiêm mặt nói: “Muội phải tập theo kiếm pháp trong này. Ta không muốn mình bị thương.”

“Huynh bảo muội luyện kiếm pháp thiên hạ vô song để bảo vệ huynh?” Ta thấy lời này rất không phù hợp phong cách của hắn, đường đường một đấng nam nhi, chẳng lẽ lại muốn ta bảo vệ hắn? Ta mơ hồ có điểm thất vọng.

Hắn oán hận trừng mắt nhìn ta: “Không phải bảo muội bảo vệ ta, là muốn muội bảo vệ bản thân cho tốt, nếu muội có bất trắc gì, người đau lòng là ta, muội có hiểu không?”

Ta mơ hồ hiểu ra, nhưng không thể tin được, vì vậy ta kiên trì nói: “Muội không hiểu.”

Lĩnh vực này ta là đệ tử chân truyền của sư phụ, mỗi khi gặp chuyện khó giải quyết, giải pháp là giả bộ hồ đồ làm như không hiểu.

Hắn kéo cổ tay ta, bóp chặt cắn răng nói: “Tiểu Mạt, muội rất giỏi làm người khác tức chết!”

“Quá khen quá khen.” Ta ngượng ngùng rút tay lại, lòng trào dâng tiếc nuối, nếu Vân Châu có thể nói nửa câu như Giang Thần thì tốt biết bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.