Ánh Trăng Treo Đầu Cành

Chương 9




Tôi thấp thỏm lo âu trở lại trường học.

Kha Dục vẫn như trước, sớm đã đến ký túc xá chờ tôi. Cậu nói cho tôi biết báo cáo thực tập trong kỳ nghỉ hè đều được mang tới, để trên bàn làm việc của tôi.

Vẻ mặt trong sáng vô tư của cậu giống như chưa từng nói với tôi những lời đầy ẩn ý hôm trước vậy. Mà tôi đứng trước mặt cậu vẫn không có cách nào hít thở được tự nhiên.

Tôi đang không giữ được bình tĩnh, cậu đột nhiên hỏi: “Có nhớ em không?”

Tôi ngây người, bỗng chốc mặt đỏ tía tai.

“Em thì rất nhớ cô. Sở dĩ không đi tìm cô vì em hơi bận cũng là không muốn cô cảm thấy em đối với cô chỉ nhất thời bị hormone kích thích. Em muốn ở bên cô cả đời, cho nên mới cố gắng kiềm chế bản thân mình.”

Tôi cứng họng, hồi lâu mới nghe được giọng nói của chính mình: “Kha Dục, đừng đùa nữa, tình yêu chị em lại còn là tình yêu cô trò, ôi, tôi sẽ chết mất.”

Trên mặt Kha Dục hiện lên một ý cười kiên định: “Cô quan tâm đến tuổi tác và thân phận sao?”

“Lộ Lộ, quên những thứ ấy đi, thật ra em có thích tôi.” Kha Dục nở nụ cười mang ý tứ sâu xa.

“Cậu đừng có mà “cắt câu lấy nghĩa”[4] !”

[4] Lấy một từ trong câu nói của người khác rồi giải thích theo ý mình.

“Có ai thất tình mà lại lãnh đạm và thoải mái như em không? Em hiểu rất rõ nhưng lại một mực không chịu thừa nhận.”

Người tôi cứng đơ như khúc gỗ không biết phải làm sao, những hình ảnh hiện lên trong đầu như một thước phim quay về quá khứ.

Đúng vậy, lúc Cố Tuấn muốn tôi giúp anh theo đuổi Tống Di, trái tim của tôi trống rỗng. Anh là niềm ao ước của tôi, tôi nên tôn trọng anh, nhưng không thể ngờ rằng cái giá mà tôi phải trả lại là một cuộc hôn nhân của anh với người khác. Anh nói với tôi, anh cũng không hẳn là yêu Tống Di. Khi sự nghiệp của người đàn ông thành công, muốn vật chất hay tình yêu đều sẽ có.

Tôi nhớ rõ lúc ấy anh nói những lời này hết sức thản nhiên.

“Em không còn yêu anh ta, vì điều gì mà còn ở lại đây?” Kha Dục từng bước áp sát tôi.

Tôi luống cuống không biết nên bước đi đâu.

Tôi không dám khẳng định trái tim mình.

Khóe miệng Kha Dục nhướn lên, “Giảng viên Lộ, hãy trân trọng tình yêu này một năm nữa, chờ em tốt nghiệp, lúc đó xem cô sẽ lấy cớ gì?”

Tôi biết cậu không dọa tôi. Cậu đã từng nói, một kẻ hư hỏng có thể “thay hồn đổi xác” thành một người có chí hướng, đủ thấy được người đàn ông trước mặt có bao nhiêu mạnh mẽ.

Một năm, thời gian trôi qua rất nhanh!

Tôi và Kha Dục ít có cơ hội gặp mặt, cậu vừa đi thực tập vừa chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, vô cùng bận rộn. Trở lại trường học, tôi và cậu vẫn làm việc cùng nhau như trước.

Chỉ có tôi là không bình tĩnh nổi.

Tôi không dám xem lịch.

Ở quê bố giúp tôi làm mấy bản lý lịch, một vài trường trung học tư nhân cũng tỏ ý có hứng thú với tôi.

Chỉ chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông. Bố Kha Dục hẹn tôi ăn cơm, ông còn dặn dò thêm: mẹ Kha Dục muốn gặp cháu.

Tôi vô cùng cẩn thận đi đến nơi hẹn, không khí bữa cơm thật nhẹ nhàng. Mẹ Kha Dục nhìn qua cũng rất hòa nhã lịch sự, mang phong cách một bà nội trợ truyền thống, bà kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện thú vị của Kha Dục khi còn nhỏ.

“Cổ họng của bác không tốt, mùa đông thường xuyên lên cơn ho. Kha Dục đến phía nam làm việc, bác cũng đã bàn qua với bên đó để ý chăm sóc nó.” Bà thoáng nhìn bố Kha Dục mà trong lòng dâng lên giận dữ.

Bố Kha Dục cười gượng, đứng dậy đi toilet.

Mẹ Kha Dục mỉm cười nhìn tôi chăm chú, “Kha Dục nói cháu không thích nó?”

Hô hấp của tôi chậm mất một nhịp.

“Bác kém bố nó sáu tuổi, cháu cho là ông ấy sẽ cả đời yêu thương bác ư? Tình cảm nam nữ thì không coi trọng vấn đề tuổi tác. Kha Dục trưởng thành rất sớm, hiện tại chuyện gì cũng do nó tự làm chủ. Trước kia nó có chút hồ đồ, nhưng nó chưa từng đùa giỡn trong chuyện tình cảm. Nó thực sự rất thích cháu.”

Ăn không tiêu, tôi xấu hổ đến nỗi mạch máu như muốn vỡ tung. Cũng không biết tôi quay về trường học như thế nào, một đôi chân dài chặn đường đi của tôi.

“Tránh ra!” Tôi đá cậu.

Cậu tiến lên, tôi vội vàng lùi về phía sau.

“Cô đi năm trăm cây số đến đây để gặp em, em sắp đi năm trăm cây số để cho cô một lời hẹn ước. Vậy có công bằng không?”

Tôi không biết nên khóc hay nên cười, “Tôi khi nào bắt em phải công bằng?”

“Em chỉ là nghĩ cho cô.”

Tôi im lặng.

“Nói chuyện một lát đi, nếu cô tính toán việc chúng ta cách nhau mười mấy tháng, ngày mai em đi tìm người sửa giấy khai sinh.” Cậu sốt ruột gằn từng tiếng.

Năm trăm cây số, vừa gần vừa xa.

Năm này, ngày này. Nói xa nhưng cũng rất gần!

Tôi ngẩng đầu, ánh trăng hắt lên người Kha Dục, trông cậu tuy lãng tử nhưng lại vô cùng ấm áp.

Trái tim tôi bỗng chốc không còn sợ hãi, từ từ bình ổn.

Tôi không tự chủ được mà khóe mắt ẩm ướt.

“Ánh trăng thật là tốt!” Tôi vươn tay về phía cậu.

Cậu kéo tôi lại gần, “Lộ Lộ, chúng ta hẹn hò đi!”

[Nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn hậu!] [5]

[5] Đây là câu thơ trích trong một bài thơ khuyết danh thời nhà Tống (Trung Quốc). Bài thơ tả cảnh đôi trai giá vừa gặp đã yêu, hẹn ước gặp lại vào lúc trăng sáng nhất (trong bài là Rằm Tháng Giêng năm sau), không lo nghĩ chuyện mai sau. Trong bài tác giả muốn nói về việc Kha Dục đợi Lộ Lộ một năm!

Tôi gật đầu.

Hẹn hò đi, vừa đúng lúc, tình yêu này rồi sẽ dần lớn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.