Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 9: Tắm rửa




Esme chuẩn bị sẵn nước ấm trong bồn tắm lớn nhà bà ấy cho tôi. Tôi thậm chí nhìn thấy bà ấy rót một chút tinh dầu thơm vào nước tắm, im lặng ngồi ở sàn nhà lạnh như băng nhìn hành động tốt bụng của bà, tuy rằng tôi càng muốn co ro trong góc tường hơn, tự thôi miên rằng trước mặt chỉ là một mỹ nhân bình thường, nếu như làn da bà không tái nhợt đến ngay cả mỹ phẩm đều không làm được, tôi nghĩ tôi sẽ thành công.

Esme với tay vào bồn tắm, quấy lên làn nước, mong rằng thân nhiệt thấp đáng sợ của bà sẽ không làm cho nước tắm giảm nhiệt độ xuống, hiện tại tôi có nhu cầu cấp bách được sưởi ấm bằng hơi ấm bên ngoài.

Bầu trời hầu như đổ mưa vào mỗi trung tuần tháng năm của Forks, đối với tôi mà nói thì nhiệt độ không khí lúc này không khác biệt gì với đầu mùa đông.

Esme ngồi ở bên cạnh bồn tắm, bà cúi đầu nhìn tôi, và nở nụ cười chân thành thành khẩn: "Cháu có khỏe không?"

"Cháu nghĩ.......không khỏe lắm." Đôi mắt tôi như sắp dính vào một chỗ, quần áo ẩm ướt làm cho cơ thể cứng ngắc, tôi nghĩ tôi cần một không gian cá nhân.

"Cháu thoạt nhìn không ổn, bác giúp cháu nhé?" Bàn tay của Esme tựa hồ muốn xoa đầu tôi, nhưng bà rất nhanh từ bỏ, bởi vì sự tránh né rõ ràng của tôi làm cho bà biết nhiệt độ cơ thể bà không thích hợp chạm vào một con người đang mất đi nhiệt lượng.

"Không cần đâu, thưa bà.” Mồm miệng tôi mơ hồ trả lời.

"Nếu cần gì hãy gọi bác, cháu như thế này làm cho người ta lo lắng." Esme nhẹ nhàng đóng cửa lại rời khỏi phòng tắm.

Tôi không động đậy ôm lấy đầu gối, sau một phút mới run run đứng lên, cởi quần áo bước vào trong bồn tắm, nhiệt độ nước ấm vừa đủ, tôi cảm giác lỗ chân lông toàn thân nhanh chóng thư giãn, cơ thể tôi một lần nữa ấm áp lên.

Tôi thở dài ôm lấy đầu gối, chôn đầu xuống. Thân thể trần trụi làm cho tôi cảm thấy như trở về trong bụng mẹ, được bao bọc trong nước ối.

Tôi cố gắng tỉnh táo lại, cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra? Là Twilight, dù là Edward hay cả nhà Cullen đều không biết bằng cách nào từ tiểu thuyết chạy ra tới, đây là hiện tượng kinh khủng mà khoa học cũng không thể giải thích, trừ phi tôi phải thừa nhận mình bị chứng ảo tưởng. Dừng lại, điều đó không có khả năng, tôi không thể tự hù chết chính mình.

Chỉ có một giả thiết là chính xác, chính là tôi không phải thay đổi vị trí địa lý sống lại trên người một cô gái người Mỹ, mà là xuyên không vào một không gian kỳ quái không thể tin được.

Trong kiếp trước của tôi, thế giới này là hư cấu. Ôi trời ơi, chẳng lẽ vào lúc tôi thoát khỏi ảnh hưởng đời trước, vừa dứt khỏi mấy câu chuyện thần quái về luân hồi mà nghiêm túc sinh hoạt thì còn muốn tiếp nhận thế giới này là câu chuyện tràn ngập ma cà rồng trong thần thoại?

Hơn nữa chuyện hỏng bét nhất là bí mật trong lòng tôi bị đào móc ra không còn chút nào vào lúc tôi không hề có sự chuẩn bị gì.

Tôi lơ mơ suy đoán rằng Edward không có phản ứng gì đối với Twilight, chuyện tình anh ta nghe được trên người tôi cũng đủ họ suy đoán mấy ngàn lần.

Hơn nữa, hình như Edward nghe không được một chuyện, là về Bella hay nội dung chính câu chuyện Twilight, hay là kiếp trước của tôi.

Cho nên anh ta không nghe liền mạch được nhịp suy nghĩ của tôi, bằng không anh ta sẽ không xin Carlisle giúp đỡ.

Chuyện này là may mắn hay bất hạnh đây.

Bọn họ sẽ không biết tôi là người sống lại, cũng sẽ không biết tôi đã xem qua phần đầu tiên của Twilight, càng không biết câu chuyện xưa về tình yêu tốt đẹp của Edward và Bella.

Nhưng cũng thật không may, tôi không thể nói dối, bởi vì tất cả lời dối trá đều không có tác dụng trước mặt Edward.

Nhưng tôi cũng không thể nói thật, trong lòng tôi, cảm giác sợ hãi về vận mệnh dâng lên, toàn bộ bí mật của tôi không nên nói với bọn họ.

Không có người nào thích bị vạch trần bí mật, tôi cũng chán ghét phi thường.

Vươn tay bắt lấy sợi tóc dài rũ xuống bồn tắm, sợi tóc vàng nhạt của tôi dường như trong suốt dưới mặt nước, tôi thở dài nghẹn ngào. Tôi sợ chính mình không giải quyết được chuyện này, thật sự là bất lực.

Vào lúc đang chật vật, tôi mơ màng nghe được tiếng động từ cửa phòng tắm, nhưng tiếng động kia rất nhẹ nhàng nhanh chóng, tôi không dám chắc đó có phải là ảo giác hay không.

Ngước mắt nhìn, bốn phía yên tĩnh, nơi đây không có ai khác cũng không có sinh vật không rõ nào khác.

Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe mắt nhìn đến trên chiếc ghế nhung bên cạnh bồn tắm đặt một bộ quần áo trắng tinh.

Sau đó tôi nghĩ, là ai đã mang vào? Esme, Alice........Ai dám nói đó là Edward tôi sẽ bóp chết anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.