Anh Mãi Là Đường Về Của Em

Chương 122: Chương 122





Họ đã trải nghiệm trước bầu không khí học tập của năm lớp 12, và sống một cuộc sống đầy ắp mệt mỏi dành cả ngày để học tập
Ngay cả khi trở về ký túc xá, họ cũng tụ tập thành hai nhóm ba người để thảo luận về các câu hỏi trong kỳ thi Olympic, mọi người có thể cảm nhận rõ ràng áp lực của cuộc thi.
May mắn thay, không phải tài năng toán học của ai cũng bi3n thái như Chu Chấn Quân.
Anh ta có thể chắc chắn chiếm một trong những vị trí được đề xuất cho giải nhất.
Điều khiến họ quyết tâm như vậy là vào ngày huấn luyện thứ ba, họ đã tiến hành một bài kiểm tra xếp hạng.

Trong số gần 700 sinh viên, Chu Chấn Quân, một nhà toán học, đứng đầu!
Điểm bài thi gần đạt điểm tối đa.
Các thí sinh của trường THPT X nhìn nhau bất lực cười: “…”
Kết quả như bọn họ nghĩ
Đường Uyển xếp hạng ba mươi lăm.

Cũng được coi là một trong những hạng tốt.

Nhưng chỉ có mười giải nhất nên cô phải cố gắng hơn nữa.
Ngoài giờ học, Đường Uyển sẽ gửi tin nhắn với Từ Thiệu Châu mỗi ngày, nhưng cô sẽ không gọi điện video mỗi ngày, bởi vì thời gian của mỗi cuộc gọi bắt đầu sau hàng giờ, cô sợ rằng mình sẽ bị phân tâm trong việc học, vì vậy cô hạn chế số lượng cuộc gọi video.
Trưa một ngày, cô từ chối yêu cầu gọi video của anh, sau đó anh hờn dỗi rất lâu không trả lời tin nhắn của cô.
Cuối cùng khi cô làm xong đề thi Olympic toán học, gọi lại dỗ anh, anh nhìn cô qua màn hình mặt không chút thay đổi, lạnh lùng hỏi: “Đường Uyển Uyển, việc học quan trọng hơn anh sao?”
Cô không chút do dự nói: “Đương nhiên là anh quan trọng hơn.”
“Ồ đồ dối trá.”
Từ đó trở đi, Đường Uyển phát hiện ra rằng chỉ cần anh ủ rũ, anh sẽ gọi cô là “Đường Uyển Uyển”, cô không còn cách nào khác là phải chấp nhận cái tên mà anh đổi cho cô mà không được phép cãi.

25/07.
Buổi trưa ngày hôm đó, thiếu niên đang nấu cơm nghe thấy tiếng gõ cửa không khỏi nhíu mày, có chút không vui bị quấy rầy.
Lúc này, ai sẽ đến nhà anh?
Anh tắt lửa và đi đến lối vào, nhìn qua lỗ nhìn trộm trên cửa và thấy rằng đó là một chàng trai là shipper trong bộ quần áo đồng phục.
“Xin chào, có ai ở nhà không?”

Từ Thiệu Châu mở cửa và nhìn bên kia một cách thờ ơ, “Có chuyện gì không?”
“Xin chào anh, đây là gói hàng của bạn anh gửi, xin hãy ký nhận.”
Từ Thiệu Châu nhìn xuống một gói nhỏ mà anh ta đưa cho, nghe điều này một cách nghi ngờ, anh ship hàng nhìn địa chỉ rồi lại nhìn lên số nhà, thắc mắc một lúc rồi khẳng định nói: “Tôi không gửi nhầm.

Thưa anh, anh họ Từ đúng không?”
“ Đúng.”
“Đúng rồi, đây là của một người gửi tên là Đường Uyển, cô ấy gọi điện cho tôi nhờ tôi giúp cô ấy Gửi chuyển phát nhanh này từ trạm chuyển phát nhanh cho bạn.Đương nhiên là đã trả tiền rồi ".
Vừa nghe đến tên Đường Uyển Từ Thiệu Châu sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nhận lấy chuyển phát nhanh, giọng nói có chút lạnh lùng nhu hòa: “Xin lỗi, là của tôi.”
Anh đóng cửa, mang gói hàng vào phòng khách và cẩn thận dùng dao cắt nó ra.
Bên trong là một chiếc chìa khóa được bọc trong bọc bong bóng và một tấm thiệp.
Từ Thiệu Châu cầm chìa khóa trong tay, mở thẻ ra, nét chữ tinh xảo quen thuộc của cô gái hiện ra trong tầm mắt.
[A Châu, hôm nay là ngày đặc biệt, anh biết là ngày gì không? Em đoán anh có thể không nhớ rằng hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của anh.

A Châu, chúc anh sinh nhật lần thứ mười tám vui vẻ!Thật đáng tiếc khi em không thể tổ chức sinh nhật cùng anh, nhưng em đã chuẩn bị một buổi lễ trưởng thành cho anh Chìa khóa này là chìa khóa cửa nhà em.

Món quà là ở đó nhớ cầm nó lên xem~].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.