Anh Không Thương Em Đâu Anh À!

Chương 91: Chương 91





Chiếc xe Ferrari đỏ đột ngột thay đổi lộ trình rồi đi đến một vùng dân cư nhỏ ở bên ngoài nội thành.
Dừng lại ở trước cổng của một ngôi nhà cấp bốn thấp bé, Vương Nhã Nhã trợn mắt không thể tin được.
Đây là lần đầu tiên trong đời Cô nhìn thấy một căn nhà mà nó có thể bé đến như vậy!
“Còn chẳng bằng một cái tủ quần áo của tui!” Vương Nhã Nhã thẳng tiếng nêu ý kiến.
“Tại cô toàn ở trong những cung điện hay đại loại vậy nên mới thấy lạ thôi.

Chứ kiểu nhà này bình thường mà.”
Hiểu Phù bước ra ngoài cửa xe, vỗ vỗ lên nắp ca-pô.
“Cô cứ về trước đi, lát nữa cháu tự bắt xe về.”
“Chỉ sợ ở nông thôn không có taxi để bắt xe về mà thôi.

Thế chị về đây.”
Vương Nhã Nhã lùi xe rồi quay đầu, phóng ga rời đi.
Hiểu Phù nhìn chiếc xe mui trần dần khuất khỏi tầm mắt rồi xoay lưng đi đến trước cửa nhà cấp bốn ấy.
Đây là nhà ở mà Lãnh Ái Hy thuê.


Cô ta sau khi biết mình đã suýt giết chết Vương Đề Hiền đã bị ám ảnh đến mức suy sụp, sống ẩn nấp tại một vùng ngoại ô nghèo nàn.
Bố của cô ta vì con gái đột ngột mất tích mà mất ăn mất ngủ đi tìm con, dần dà không mấy bận tâm tới công việc ở trên công ty nữa.
Lãnh thị giờ đây như một con rắn không đầu, giá trị cổ phiếu tụt dốc, gần đến với bờ vực phá sản.
Hiểu Phù đứng trước cửa nhà, cô giơ tay lên, gõ vào cửa một lúc.
Đương nhiên sẽ chẳng có ai đáp lại cô cả, thế nên trước khi tự mở cửa bước vào, Hiểu Phù hít vào một hơi rồi hô lớn, coi như là xin phép trước.
“Tôi vào đây!”
Lời nói vừa mới dứt, Hiểu Phù đã đá gãy cửa rồi đi vào, đưa mắt nhìn vào bên trong gian nhà.
Đèn điện vẫn sáng, cánh quạt trần ở phòng khách vẫn còn đang quay, ấm nước đun ở trong bếp vừa mới sôi, chứng tỏ vừa nãy vẫn còn người đang ở trong nhà.
Thế mà không ra tiếp đón cô à?
Hiểu Phù bình thản đi xem từng căn phòng ở bên trong gian nhà, nhưng khi cô bước đến kiểm tra căn phòng ở cuối hành lang, cánh cửa ấy lại bị khoá.
Hiểu Phù nhếch mép, một lúc sau, tiếng gót giày của cô xa dần.
Khi nghe thấy trong không gian không còn bất cứ âm thanh nào nữa, cánh cửa phòng bị khoá hơi rung lên, vang lên các tiếng lạch cạnh rồi he hé mở ra.
Lãnh Ái Hy liếc mắt ra bên ngoài nhìn thử, đập vào mắt cô ta chính là khuôn miệng cười lạnh lẽo của Hiểu Phù.
Cô chưa đi!
Lãnh Ái Hy vì quá kinh hãi mà hét lên một tiếng, hốt hoảng đóng mạnh cửa lại.
Nhưng khoảng khe hở đã bị Hiểu Phù lấy chiếc bàn là chặn vào.
Lãnh Ái Hy không thể đóng cửa lại được, thậm trí còn bị Hiểu Phù giật cửa mở ra.
“Nói chuyện chút nhé thư kí Lãnh.” Hiểu Phù dựa người lên thành cửa, nhìn cô ta từ trên cao xuống: “Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải giải quyết đấy.”
Lãnh Ái Hy hoảng sợ nhìn Hiểu Phù bước vào bên trong phòng ngủ rồi ngồi lên tấm đệm cũ trải trên giường, cô ta ngã ngồi ở dưới đất không sao mà đứng lên được vì sợ đến nỗi chân tay bủn rủn, chỉ có thể nhìn lên Hiểu Phù mà kinh hãi lắp bắp.
“Cô… Như thế này là đột nhập trái phép! Tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Ồ, gan lớn nhỉ? Vậy thì cứ báo đi.

Tôi cũng sẽ đưa cô vào tù cùng với bố cô vì tội vu khống và giết người.”
Lập tức, toàn thân người của Lãnh Ái Hy ớn lạnh đến rùng mình, sau lưng của cô ta đã ướt sũng đều là mồ hôi cứ như vừa mới ngâm mình trong hầm băng ra vậy.

Cô ta không thể khống chế được sự sợ hãi mà run rẩy mấp máy môi.

“Tại, tại sao cô lại biết…?”
“Tôi có tiền.” Hiểu Phù nhàn nhạt nói: “Có tiền thì có thể thuê người điều tra danh tính của tên tài xế khi đó.

Nhiều tiền hơn, thì có thể trích xuất camera phòng làm việc của bố cô.

Nghe trộm điện thoại lại càng dễ.”
Lãnh Ái Hy hoàn toàn suy sụp, cô ta không thể ngờ Hiểu Phù còn có thể làm được đến mức vậy!
“Thế nên, cô đến đây là để bắt tôi đi đến đồn cảnh sát?”
“Làm sao mà có thể đơn giản như vậy được?”
Không biết Hiểu Phù rút từ đâu ra ở trong hộc tủ đầu giường một con dao gọt hoa quả.
Cô có thể thấy được đôi mắt vô cảm của mình được phản chiếu ở trên mặt của lưỡi dao ấy, miệng lẩm bẩm.
“Thật đẹp.”
Con dao này sắc đến nỗi nó có thể tạo thành một đường rạch kẻ rất ngọt.
Lãnh Ái Hy phát hoảng nhìn con dao được Hiểu Phù cầm lên chơi đùa, run rẩy lùi người ra sau khi thấy cô đột ngột đứng dậy rồi bước đến trước mặt của cô ta.
“Cô, cô đang định làm gì?! Cô đừng có mà lại gần tôi-! Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Lãnh Ái Hy trợn trừng cả hai mắt nhìn lưỡi dao bén nhọn đâm vào cửa tủ quần áo ở đằng sau cô ta, chỉ cách mặt của cô ta bằng một khoảng còn chưa bằng một đốt ngón tay.
Cả người của cô ta thoát lực mà đổ xuống nằm chết lặng ở trên nền đất.
“Tôi vốn đã định sẽ làm như thế.


Nhưng vì người hiến gan cho Đề Hiền là cô nên tôi sẽ để chừa lại cho cô một cái mạng.”
Hiểu Phù quay trở lại tấm nệm cũ mà lấy chiếc ví xách tay của mình, mở ra tìm ở trong đấy một tấm vé máy bay sang Anh, ném đến bên cạnh Lãnh Ái Hy.
“Nhưng cô không thể tiếp tục ở lại trên mảnh đất này thêm một lúc nào nữa.

Từ nay, nếu tôi còn thấy cô xuất hiện ở trước mặt mình.” Giọng nói của Hiểu Phù chợt trầm xuống đến đáng sợ: “Thấy cô ở đâu, tôi lập tức sẽ giết cô ở đó.”
Lãnh Ái Hy bàng hoàng trườn ở trên mặt đất, thấy Hiểu Phù bước ra khỏi cửa nhà, lúc này cô ta mới hoàn hồn mà vội vã lấy hết mọi sức lực còn lại mà nói vọng theo bóng lưng của cô.
“Hiểu Phù, tôi đã phạm phải sai lầm chết người này chỉ vì muốn xin cô.

Xin cô có thể buông tha cho anh ấy! Anh ấy đã chịu quá nhiều tổn thương rồi!”
Bước chân ra đến cửa của cô chợt dừng lại.

Hiểu Phù quay đầu ra sau, con mắt đen sâu thẳm nhìn Lãnh Ái Hy đến khiến cho cô ta phát run lên vì sự lạnh lẽo.
“Tôi sẽ không bao giờ rời xa hay buông tha cho anh ấy, bất kể là vì một lí do nào đi chăng nữa.”
“Đề Hiền chỉ có thể là người của tôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.