Anh Không Thương Em Đâu Anh À!

Chương 39: 39: Anh Muốn Biết Vì Sao





Anh có được chức vụ tổng giám đốc này, là vì trong ngày Vương đại lão gia gọi anh về Vương gia cùng với Vương Quân Thuỵ và Vệ Loan, muốn nói là sẽ đẩy anh ra khỏi hà họ Vương.
Nhưng khi ấy, Vương Đề Hiền hoàn toàn không hề biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.
Có thể nói, anh là quá mức hờ hững.
“Mày sẽ bị đuổi ra khỏi Vương gia!” Vương đại lão gia chỉ vào mặt anh, giọng uy nghiêm ẩn nhẫn sự giận dữ ngút trời.
“Ông liệu có chắc muốn để cháu đi?”
“Ý mày mà sao?”
Vương đại lão gia không kịp phản ứng, đã thấy Vương Đề Hiền khom lưng xuống nói khẽ bên tai ông bằng tông giọng chỉ mình ông mới có thể nghe thấy được.
“Bố cháu bị bệnh, sẽ không thể cầm cự nổi trong một vài năm nữa.

Đến lúc ấy, nhìn quanh khắp cả Vương gia sẽ còn ai gánh vác nổi chiếc ghế tổng giám đốc Vương thị kia?”
“Không có Vương thị, cháu vẫn có thể tự mở một công ty riêng.


Ông nghĩ cháu không có cam đảm?”
“Ông nên suy nghĩ lại mình nên làm gì để có lợi cho cả mình và cả mọi người.”
“Nếu không là cháu, vậy thì sẽ là bác cả lên nắm chức? Hay là con trai của bác cả? Hay là còn ai nữa? Những nhà đầu tư sẽ gào khóc lên mất.”
“Ông không muốn vị thế của Vương gia tụt dốc đâu nhỉ?” Vì ông là kẻ vô cùng có lòng tự tôn.
Vương đại lão gia nghẹn họng, cụ mở lớn mắt trợn trừng nhìn lên khuôn mặt bỡn cợt của Vương Đề Hiền.
Đối diện với đôi mắt rực lửa giận ấy của Vương đại lão gia, anh chỉ phì cười, quay lưng đi ra khỏi cửa.
Lúc Vệ Loan khó hiểu tại sao anh lại có thể rời đi một cách vô lễ và bình thản như vậy, bà không biết anh vừa nói chuyện gì với Vương đại lão gia khiến cho cụ tức đến tối tăm mặt mày, anh chỉ nói.
“Con chỉ là… một người có tầm nhìn dài mà thôi?”
“Con nói vậy là sao?”
Vệ Loan không hiểu câu nói ẩn ý ấy của anh, chỉ là bà nhận ra, kể từ sau cơn ốm liên miên kì lạ vào ngày tốt nghiệp khi đó, anh bỗng sống dậy, như là bị một kẻ khác nhập hồn vào.
Đây là con trai bà sao?
Nếu là không phải, vậy thì người này là ai vậy?
Chỉ sau ngày hôm đấy, một tuần sau, chức vụ tổng giám đốc của Vương thị đã nằm trong tay anh, một cách thật tự nhiên.
Không có ai phàn nàn, mọi thứ vẫn theo quy củ, thậm trí là còn tốt hơn.
Không một ai có ý kiến, họ rất hài lòng vì người đó là anh.
Vương Đề Hiền nhìn lên đồng hồ ở bên góc phải bảng điều khiển ô tô, khẽ thở dài một tiếng rồi dựa người lên lưng ghế bọc da.
Đã là quá tám giờ tối, anh đã lãng phí quá nhiều thời gian ở bên phía Vương gia.
E rằng mai này lượng công việc tồn động sẽ chất đống lên mất.
Sau vụ tin đồn của Hiểu Phù, cổ phiếu của Vương thị bị sụt giảm nghiêm trọng, nhưng chỉ sau vài ngày thôi đã tăng mạnh trở lại.
Tất nhiên phần lớn là do hiệu suất làm việc của anh quá lớn, chẳng mấy chốc đã khôi phục lại mọi thứ về nguyên trạng, bằng những lối cách làm việc hết sức chuyên nghiệp như một người có thâm vị lâu năm.

Đi đến trước cửa của một toà chung cư cao cấp, Vương Đề Hiền nhập mật khẩu điện tử, cửa nhà tự mở ra.
Từ bên trong phòng khác bỗng trào ra bên ngoài một luồng sáng khiến cho Vương Đề Hiền nhất thời nheo mắt lại.

Tại sao nhà anh lại bật điện?...!À, trong nhà anh hiện đang có thêm một người nữa ở cùng.
“Đề Hiền.”
Hiểu Phù ngồi ở trên ghế sô pha phòng khách, vẫn chưa tắm rửa, va li và cặp sách để gọn gàng cạnh ghế như bất kì lúc nào cũng sẽ rời đi.
Cô nhìn lên anh bằng một ánh mắt chất chứa những tia nhìn phức tạp, rồi lại vội vàng lảng tránh, yếu sức không nhìn nổi vào đôi mắt thâm thuý khó lường của anh.
“Đề Hiền… Vừa nãy… anh có… Anh đã làm gì anh ấy chưa…?”
“Đi tắm đi.”
Hiểu Phù ngờ ngệch nhìn lên Vương Đề Hiền, thấy anh đang tiến lại gần mình, trong tâm trí cô run lên, theo bản năng nhích người ra sau ghế.
“Đi tắm đi.

Hôi quá.”
Lúc này, cô mỡi ngỡ ngàng mà đưa ống tay áo lên ngửi thử.
Dù đúng là qua cả một ngày đi đường bụi bặm và có cả mồ hôi thật, nhưng cũng đâu đến nỗi?
Sống với anh từ xưa biết tính anh chê bẩn, Hiểu Phù cũng không dám nói lại nữa mà mở va li lấy quần áo, mượn tạm phòng tắm của anh.
Nói chuyện gì thì nói, nhưng trước hết, người trước mặt của Vương Đề Hiền phải sạch sẽ đã.
Dù kiếp trước cô có cặm cụi ở ngoài vườn đến quần áo lem nhem, anh cũng chẳng nói gì.


Đó là vì lúc đó cô vẫn là vợ anh nên anh đặc phép bỏ qua.
Nhưng hiện tại mối quan hệ ở bọn họ cái gì cũng chưa rõ ràng, vẫn nên tránh thì hơn.
Vương Đề Hiền rót một cốc nước lọc đưa lên miệng uống, quanh quẩn bên vành tai chính là tiếng nước róc rách phát ra từ bên trong phòng tắm.
Bầu không khí này có đôi chút thật quen thuộc.

Anh và cô đã từng sống cùng một nhà với nhau bao giờ chưa?
Chưa hề.
Vậy cái cảm giác thân thuộc như bọn họ là một gia đình này là từ đây sinh ra?
Vương Đề Hiền miết nhẹ lên thành cốc, trong đôi mắt hiện lên sự âm u không lối thoát.
Nhất định là có gì đó…
Anh muốn biết vì sao.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.