Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 220




Lục Ẩm Băng: "À..."

Không trả lời có, cũng chẳng nói không, như này mới không bị lộ.

Ai ngờ Hạ Dĩ Đồng cũng trả lời một câu ý vị sâu xa "À..." một tiếng.

Trong nháy mắt, cả Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng đều hiểu, ở chỗ đối phương không có trăng.

Lục Ẩm Băng lão sói vẫy đuôi, hừ hừ dò hỏi: "Em muốn nói gì với chị sao?"

Hạ Dĩ Đồng mặc áo choàng tắm, thông qua cửa sổ ở khách sạn nhìn lên bầu trời, mặc dù không có trăng nhưng những ngôi sao vẫn đang tỏa sáng, ở nơi non nước tươi đẹp như này, tựa hồ có thấy được mặt nước cuối sông đang phản chiếu ánh sáng.

Cô quay lại lấy máy tính bảng chụp một tấm hình, gửi tới wechat Lục Ẩm Băng.

Call một hồi thì chuyển qua video call, ngày hôm sau Lục Ẩm Băng cũng chẳng nhớ rõ hôm qua đã nói những gì với Hạ Dĩ Đồng, dòng tin wechat vẫn yên tĩnh nằm đó, là tối qua Hạ Dĩ Đồng gửi tới. Cảnh màn đêm, và một dòng tin: Ánh trăng đêm nay thật đẹp, là vì trong đó có người mình thích. Hôm nay trời không có trăng, phải chăng vì chị không ở đây?

Lục Ẩm Băng là người có qua có lại, hồi đáp, một mảng sương mù hạn chế tầm nhìn -----【Nếu Natsume Souseki đến thủ đô cảm nhận một chút, chắc câu nói này sẽ biến thành "Sương mù đêm nay thật đẹp".】

[Câu tỏ tình "Ánh trăng đêm nay thật đẹp" bắt nguồn từ giai thoại đại văn hào Nhật Bản – Natsume Souseki.]

Hạ Dĩ Đồng ----- 【Ha ha ha ha】

Lục Ẩm Băng ----- 【Sương mù đêm nay thật đẹp, cách xa năm mét chị vẫn có thể thấy được nhan sắc của em.】

Hạ Dĩ Đồng ----- 【Sương mù thật nhân từ, năm mét vẫn có thể thấy mặt.】

Sau đó hai người tiếp tục trò chuyện về chủ đề: Sương mù ở thành phố, sau đó chủ đề này biến thành, sau này khi sương mù dày đặc bao trùm thành phố, hãy đến những nơi non xanh nước biếc tạm lánh, đến những nơi có không khí trong lành, và đi du lịch vòng quanh thế giới.

Giữa những kẻ yêu nhau, chủ để nói chuyện lúc nào cũng linh hoạt về rộng lớn, Lục Ẩm Băng nằm trên giường, kéo lên kéo xuống đoạn tin nhắn giữa hai người, mỗi câu đều bắt chước ngữ điệu của Hạ Dĩ Đồng, từng câu từng chữ như mật rót bên tai, khóe môi luôn giương lên trong suốt quá trình.

Ding dong-----

Sáu giờ sáng, người yêu chuẩn bị báo cáo đúng giờ, ký tự "1" nho nhỏ hiện lên góc trên bên trái màn hình.

【Buổi sáng vui vẻ, em xuống giường đi làm đây.】

【Buổi sáng vui vẻ, chị cũng đi làm đây.】

【Vì mục tiêu sớm có cơ hội du lịch vòng quanh thế giới!】

【Vì mục tiêu sớm có cơ hội du lịch vòng quanh thế giới! Fighting!】

Để tránh bị trầm cảm, Lục Ẩm Băng quyết định kiếm chút chuyện để làm, thế là vác theo một cuốn sổ phác họa, một cái bút chì, sau khi quan sát, cô bắt đầu tô tô vẽ vẽ trên bản phác họa, giải quyết tâm tình một chút.

Coi như cô cũng có chút nền tảng, lúc còn bé từng học vẽ, sau khi bị bỏ rơi, theo lẽ thường chắc chắn cô sẽ không động tới bút chì giấy vẽ nữa, càng không có thời gian vẽ vời, bây giờ cơ duyên thế nào lại có thời gian ngồi đây như này.

Bên trong kẹp rất nhiều ảnh chụp Hạ Dĩ Đồng, cô dựa theo đó mà vẽ, lúc mới đầu vẽ xấu thậm tệ, tỉ lệ cơ thể người mà tưởng tỉ lệ cơ thể người ngoài hành tinh, người yêu tuyệt vời lại biến thành quỷ dạ xoa. Sau một tháng vẽ vời, cuối cùng cũng vượt qua giai đoạn không cần vẽ tranh và càng không dám nhìn lại những gì mình đã vẽ.

Cô và những bệnh nhân trong phòng chung sống hòa thuận, cuộc sống ở chỗ này vậy mà đã chiếm hết cả mùa đông của cô, sau khi vẽ Hạ Dĩ Đồng, cô quyết định thử vẽ những người bệnh cùng phòng. Bệnh nhân trầm cảm giường số bốn là hợp nhất, nàng là người tỉnh táo nhiều nhất, Lục Ẩm Băng nói chuyện phiếm với nàng, nàng sẽ thỉnh thoảng nói ra vài từ, thỉnh thoảng sẽ nói đến chuyện người nổi tiếng, giường số bốn nói thích nhất là Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng cười trộm nửa ngày, hỏi địa chỉ của nàng, định gửi cho nàng chút quà. Ba mẹ nàng cứ ba ngày lại tới thăm nàng một lần, Lục Ẩm Băng nghe bác sĩ khu bệnh này nói, chắc cỡ một tháng nữa là có thể xuất viện.

Từ lúc cô vô đây thì chắc có lẽ này là chuyện vui nhất rồi, bây giờ Lục Ẩm Băng vẽ cho nàng một bức ký họa, sau khi vẽ xong, Lục Ẩm Băng lén lút giấu nó đi, rồi nói: "Tôi sẽ vẽ lại."

Giường số bốn: "Cho em xem một chút."

Nàng vừa trắng lại vừa gầy, vô cùng dịu dàng lại phảng phất sự yếu ớt, nụ cười nhàn nhạt, má lúm đồng tiền, khiến người ta cảm giác nàng như táo mùa đông, bên ngoài màu xanh, cắn một miếng mới biết bên trong thật ngọt ngào.

Lục Ẩm Băng không nỡ từ chối, đưa nàng nhìn, giường số bốn nhìn xong thì cười đến độ đỏ cả mặt, lần sau cha mẹ nàng tới, nàng còn cố tình đem bức vẽ kia khoe với cha mẹ, hai vị phụ huynh nhìn thấy con gái mình tươi cười, lập tức rối rít cảm ơn Lục Ẩm Băng.

Này khiến cho Lục Ẩm Băng rất xấu hổ, những gì cô có thể làm ai ngờ lại đem đến một kết quả vượt ngoài mong đợi, thật đáng mừng, vì vậy cô cũng trở nên mừng rỡ như thể mình là phụ huynh của người kia.

Giường số bốn cũng rất giỏi gấp sao giấy, là sau khi Lục Ẩm Băng nhắc tới người mình thương rất giỏi gấp sao giấy, lần sau tới cô mang theo một hộp nhựa, hai người cùng nhau bàn luận kỹ thuật gấp sao giấy, không lâu sau, sao giấy đủ mọi màu sắc treo đầy đầu giường hai người.

Số ba giường vẫn như trước, không có chút dấu hiệu tốt lên nào, khi mẹ nàng tới, bệnh trầm cảm của giường số bốn cũng đã thuyên giảm, Lục Ẩm Băng và nàng cùng nói chuyện với mẹ giường số ba.

Còn ở giường số sáu, cây nấm vẫn là cây nấm, gần đây nàng còn ảo tưởng trong bụng mình có dị vật, bị trói lại, ngày nào cũng ôm bụng lăn lộn trên giường. Lục Ẩm Băng vẽ một bức tranh, một cây nấm khổng lồ đang bị trói bởi rất nhiều xích sắt, lơ lửng giữa không trung, trên đầu cây nấm còn mọc ra những cây nấm nhỏ.

Sau lần thứ hai Lục Ẩm Băng cập nhật tình hình cho Hạ Dĩ Đồng, tất nhiên lại tốt khoe xấu che, Hạ Dĩ Đồng càng tỏ ra lo lắng, cô biết đó là một nơi như nào, cũng biết lời Lục Ẩm Băng nói không phải toàn bộ sự thật, giấu diếm và dựng lên cảnh an toàn giả như này cũng chỉ khiến cô suy nghĩ nhiều hơn mà thôi.

Lục Ẩm Băng đầu hàng, kể chi tiết toàn bộ mọi chuyện, bao gồm cả những trải nghiệm cô ưng ý nhất, cả mấy tình huống khó khăn, cô còn diễn lại cho Hạ Dĩ Đồng xem. Ban đầu cô còn tưởng Hạ Dĩ Đồng xem cô diễn lại sẽ nghĩ tới mấy chuyện không tốt, ai dè đối phương còn phấn chấn hơn, trên mặt in hai chữ "tò mò" to đùng, liên tục hỏi thăm kỹ thuật diễn xuất của cô, đủ loại vấn đề, làm sao để thể hiện cảm xúc nhân vật rõ hơn, là một bệnh nhân tâm thần, không có động tác tay chân, chỉ có thể biểu đạt thông qua ánh mắt, làm sao để điều khiển các dây thần kinh quanh mắt sao cho ánh mắt thể hiện cảm xúc mình muốn biểu lộ, dù là những chi tiết nhỏ bé nhất. Ánh mắt của cô bị Tần đạo diễn nói chưa đạt yêu cầu, về chú ý luyện tập thêm.

Lục Ẩm Băng giải thích từng vấn đề một, còn diễn mẫu cho cô xem, cười nói: "Em mà học hết được mấy cái này, có khi diễn nhân vật của chị cũng là chuyện nhỏ."

Hạ Dĩ Đồng lắc đầu: "Thua xa, mấy cái này em cầm không nổi."

Khác biệt quá lớn, hiện tại mấy nhân vật cô thủ vai ít nhiều cũng có điểm giống cô, Triệu Mẫn, Trần Khinh, Mai Thất, hoặc khí chất hiên ngang, hoặc tính tình kiên định, cô nhận vai không có áp lực mấy.

Lục Ẩm Băng không đồng ý: "Không thử sao biết?"

Một diễn viên giỏi là diễn cái gì ra cái nấy chứ không phải vì mình là cái đó nên diễn ra cái đó, nếu cô muốn hoàn toàn thay đổi thì kiểu gì cũng phải trải qua giai đoạn này, Hạ Dĩ Đồng gật gật đầu: "Đúng, diễn bộ này xong em sẽ thử một chút>"

Lúc này Lục Ẩm Băng mới ưng ý, yêu cầu Tiết Dao tiếp tục đi tìm kịch bản phù hợp.

Hạ Dĩ Đồng tiếp thu được rất nhiều từ Lục Ẩm Băng, tự mình siêng năng tập luyện, đoạn cao trào nhiều cảnh nhưng ít thoại, đó là một bài kiểm tra đối với diễn xuất của nhân vật chính, hô a một cái, Tần Hàn Lâm nói rất nhiều với Hạ Dĩ Đồng, cho đến khi cô tiến vào trong cảnh diễn, hai lông mày ông nhíu lại.

Kết quả, một lần là qua, Tần Hàn Lâm mở to hai mắt, tròn xoe, nhìn ánh mắt của cô mà như nhìn thấy cả linh hồn nhân vật.

Tình trạng của các diễn viên chính càng ngày càng tốt, tâm trạng Tần Hàn Lâm cũng theo đó mà tốt lên, khiến bầu không khí đoàn làm phim cũng thư giãn hơn nhiều, tiến độ quay《Mai thất》cũng nhanh chóng tiến về phía trước, kế hoạch ban đầu là bốn tháng rưỡi, tình hình này ước chừng sẽ đóng máy sớm hơn mười ngày.

Cả hai bên đều thuận lợi.

Một tháng sau, ngày giường số bốn xuất viện, Lục Ẩm Băng đưa nàng một bức vẽ mới, là một cô gái dang tay đón ánh mặt trời, chào tạm biệt trước cửa phòng bệnh, giường số bốn đi theo ba mẹ, trở về với cuộc sống của người bình thường.

Lục Ẩm Băng quay đầu nhìn giường bệnh số ba, mắt nàng cũng đang nhìn về hướng này, Lục Ẩm Băng nổi lên một suy nghĩ thú vị, nàng lập tức quay mặt đi chỗ khác, đi quay vòng vòng quanh giường của mình.

Cuộc sống vốn đầy rẫy thăng trầm, vốn không thể cưỡng cầu, Lục Ẩm Băng về giường ngồi, cầm lấy cây bút, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không phát hiện ra tiếng sột soạt lại thu hút sự chú ý của giường số ba.

...

Hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong hai tháng ở đoàn làm phim của Hạ Dĩ Đồng, ngày 15 tháng 2, âm lịch là 30 Tết, chỉ cần quay xong cảnh của sáng này, buổi chiều đoàn làm phim sẽ được nghỉ, mùng ba tiếp tục, đợt nghỉ kéo dài hai ngày rưỡi.

Tần Hàn Lâm khoác chiếc áo bông dày màu xanh quân đội, xoa xoa hai bàn tay rồi hà hơi lên đó, "Một trận chiến cuối cùng cho sáng ngày hôm nay, phấn chấn lên nào."

"A!" Vèo một cái, tốc độ ekip trong trường quay tăng gấp đôi.

Một trận chiến hoàn mỹ.

"Cắt." Tần Hàn Lâm cũng không muốn làm mất hứng mọi người, trực tiếp giơ tay, "Kết thúc công việc, về nhà ăn Tết."

Cả đám người chỉ muốn nhanh chóng trở về, vừa thay quần áo vừa lịch sự chúc nhau "Ăn tết vui, một năm vui" sau đó nhanh chân nhanh tay thu dọn, chớp mắt đã không còn ai. Hạ Dĩ Đồng cũng không ngoại lệ, thuận buồm xuôi gió, cô ngồi trên máy bay tư nhân của Chiêm Đàm, bay thẳng đến thủ đô.

Lục Ẩm Băng xuất viện vào 28 Tết, lẩn quẩn trong nhà hai ngày rồi, đến cô nhi viện đón trưởng khoa kiêm mẹ của Hạ Dĩ Đồng, còn ngày 30 thì...

Vừa ăn cơm xong, Lục Ẩm Băng vớ lấy áo khoác và khăn quàng treo sau cửa, tức tốc mở cửa chạy vèo ra ngoài: "Ba, mẹ, mẹ vợ, con đi đón em ấy."

"Đi đứng cẩn-----" chữ thận còn chưa kịp nói đã nghe thấy tiếng đóng cửa.

Liễu Hân Mẫn giải thích với viện trưởng ngồi đối diện: "Bà thông gia, con gái tôi bình thường rất từ tốn."

Mẹ vợ tiên tiến cười cười, từ chối bình luận thêm.

Lúc này đây "Lục Ẩm Băng rất từ tốn" hận không thể mọc thêm đôi cánh dài tốc biến tới sân bay, nhưng cô không thể hiên ngang tới sân bay đón, nên đành hậm hực đứng ở địa điểm đã thỏa thuận từ trước, trong xe đang mở nhạc, hai chân cô đang run rẩy, rồi tê luôn.

Trời chập choạng tối, cô mới nhìn thấy cách không xa có một chiếc xe Bentley đang đi tới, đến biển số cũng tỏa ra mùi tiền, xe dừng trước mặt cô, cửa sau mở ra, một người con gái mặc khoác chiếc áo nhung đen bước xuống. Lục Ẩm Băng mở cửa trước của xe mình, cực kỳ kích động, nên phải mở lần hai mới mở được cửa xe.

Lần mở thứ hai, Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng vọt tới.

Đóng cửa xe, đè xuố.ng ghế, hôn một hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.