Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 3: Gặp mặt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: An Hàn23

Mặc dù Ứng Uyển Dung hiếu kỳ với việc giải quyết chuyện này dễ dàng như vậy, nhưng nghĩ đến việc vừa rồi nhìn thấy người đàn ông mặc quân trang, chắc rằng người đó cũng giúp đỡ không ít.

Lắc đầu, xoay người lại, đám người chen chúc bốn phía đều nhường lại cho cô một vị trí. Trải qua chuyện vừa rồi, đoàn người ai cũng biết đây là người thân quân nhân, còn là một đóa hoa hồng có gai.

Nếu ai đụng tới cũng không biết như thế nào đâu, đoàn người trao đổi ánh mắt với nhau bộ dạng như không có chuyện gì, Ứng Uyển Dung không để ý chút nào đến ánh mắt của người ngoài.

Khi cô đi tới vị trí kia, hành động trong tối ngoài sáng có không ít, tỏ vẻ khó chịu ngay trước mặt cô cũng không thiếu, nếu cô đều tức giận với những người đó, không phải là quá nhiều rồi sao?

Trải qua mười năm kia với những tiếng vỗ tay tràn đầy hoa tươi kèm với những lời chửi bới thóa mạ, cô đã sớm tu dưỡng trái tim thành một viên kim cương khó có thể phá vỡ, suy nghĩ của cô với người ngoài một chút cũng không liên quan.

Cha Cao có chút mất tự nhiên đứng lên, mang theo giọng nói đậm tiếng địa phương nói: "Đi vào ngồi đi, ta đứng là được rồi."

Trương Kim Hoa cũng yên lặng lấy đồ để trên đùi đặt xuống đất, để vị trí gần cửa sổ cho Ứng Uyển Dung, lấy hành động thực tế tỏ vẻ đồng ý với lời nói của chồng bà.

Lồng ngực Ứng Uyển Dung nóng lên, đuôi lông mày nhíu lại, cảm thấy đây là cảm xúc còn sót lại của nguyên thân quấy phá. Nhưng không thể phủ nhận là hai vợ chồng cha Cao kỳ đúng là người thành thật dễ mến.

Ứng Uyển Dung đối với họ rất soi mói, gặp mặt cũng tỏ vẻ khó chịu không ít. Có đôi khi tức giận cha Cao liền trực tiếp bỏ đi, không muốn cùng cô làm lớn chuyện, Trương Kim Hoa cũng là tức giận đến đau phổi, mỗi lần đều chỉ về phía cô mắng không ra lời.

Nếu để cho Ứng Uyển Dung tới nói, cô đã sớm đem người phụ nữ muốn tìm đường chết này ném ra ngoài cửa rồi, muốn ly hôn thì ly hôn, sống mà thiếu người đó liền không sống nổi là sao vậy.

Nhưng, người xưa trồng cây. Nếu đã để cô đi tới nơi này, kế thừa thân thể của nguyên thân, thì cũng phải chịu trách nhiệm tất cả mọi việc, haizzz...

"Mọi người cùng ngồi đi, mẹ, ngồi cạnh chỗ con này, không khí bên này tốt hơn một chút."

Ứng Uyển Dung cũng không có từ chối ý tốt của Trương Kim Hoa, có thể ngồi thì sao cô phải kiên trì đứng? Đấy không phải là ăn no rửng mỡ sao?

Cô không có thói quen nợ người khác, nếu đã làm Ứng Uyển Dung, về tình về lý cũng nên gặp mặt người chồng trên danh nghĩa của mình. Cũng phải thực tế mà nhìn xem người đó có hợp với tính cách của cô hay không, có thể dắt tay nhau đi hết cuộc đời không?

Chỉ có thể nói, bề ngoài của Cao Lãng đã thỏa mãn yêu cầu về trị số nhan sắc của cô, về phần bên trong, cũng cần phải phù hợp.

Rõ ràng hai vợ chồng Trương Kim Hoa có vẻ câu nệ hơn, cứng rắn ngồi trên ghế cứng, mặc dù người thân quân nhân khi mua vé sẽ được ưu đãi, nhưng để tiết kiệm tiền nên họ mua vé ghế ngồi, cũng không mua vé giường nằm nào.

Yên lặng ngồi cũng nhau sau giữa trưa nóng có gió thổi như thế này, là chuyện từ bao lâu rồi?

Trương Kim Hoa nghiêng đầu nhìn mặt nghiêng trầm tĩnh của con dâu mình, trong lòng lại cảm thán, nếu đứa nhỏ này có thể sống hòa hảo qua ngày với tiểu Lãng được như vậy thì thật tốt, đáng tiếc.

Cha Cao cũng không nghĩ nhiều như vậy, Ứng Uyển Dung không phải không có lúc dịu dàng ít nói, chỉ là đại đa số đều biểu hiện cho một vòng giày vò mới bắt đầu.

Ba con người trên danh nghĩa rất gần gũi thực tế lại xa lạ ngồi cùng một chỗ, không khí lờ mờ xấu hổ rất nhanh xuất hiện. Cô gái nhỏ ngồi ở ghế ngồi phía trước tò mò xoay người lại chào hỏi với Ứng Uyển Dung.

"Xin chào, tên em là Trương Diễm Hồng, chị tên là gì vậy? Vừa rồi chị rất lợi hại nha, khiến cho tên đàn ông kia bị đánh cũng không làm gì được." Đôi mắt Trương Diễm Hồng sáng ngời, hai mắt to trong suốt thấy được cả đáy mắt.

Còn là một cô gái nhỏ không hiểu việc đời...

Ứng Uyển Dung lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, khẽ cười một tiếng với cô gái. Có người nói nụ cười của Ứng Uyển Dung giống như dùng thước đo cẩn thận, không lệch dù chỉ một chút, trong sáng động lòng người, xinh đẹp mà không biết, giống như giọt sương sớm vào buổi sáng, yêu kiều nhút nhát lại mang theo phong thái xinh đẹp khiến người ta không thể từ chối mà trực tiếp tấn công tới.

Trương Diễm Hồng rõ ràng có chút đỏ mặt, cảm thấy chị gái trước mắt thật xinh đẹp, là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà cô từng gặp qua!

"Xin chào, tên chị là Ứng Uyển Dung."

Trương Diễm Hồng thấy tình tình Ứng Uyển Dung rất tốt, dáng vẻ bá đạo bốn phía mới vừa rồi quả thực quá suất rồi, cho nên dọc đường đi đều tìm Ứng Uyển Dung líu ríu nói chuyện phiếm.

Ứng Uyển Dung cũng biết là Trương Diễm Hồng theo ba mẹ đi thăm anh trai, kết thúc ngày nghỉ là cô phải trở về trường đại học để tiếp tục đi học. Trương Diễm Hồng cũng biết Ứng Uyển Dung có một người chồng họ Cao, là một người quân nhân.

"Chị cũng đi thăm chị —— chồng chị, anh ấy bị thương, bây giờ vẫn chưa biết tình hình cụ thể." Ứng Uyển Dung khép hờ đôi mắt, mặc dù không có dùng giọng nói đau thương để nói chuyện, nhưng mà Trương Diễm Hồng lại đặc biệt thông cảm nhìn cô.

"Chắc chắn anh ấy không có chuyện gì đâu, chị đừng khó chịu." Trương Diễm Hồng an ủi, thấy hai người Trương Kim Hoa ngồi bên cạnh cũng an ủi, "Chắc chắn anh Cao không có chuyện gì đâu."

Mấy người Trương Kim Hoa nhất định là rất buồn, chẳng qua thấy Ứng Uyển Dung lại có cảm giác kỳ cục không nói nên lời, đột nhiên phát hiện con dâu còn rất quan tâm đối với con trai mình... Chuyện này bình thường sao?

Chắc chắn là không bình thường rồi.

Khả năng mạnh vì gạo bạo vì tiền* của Ứng Uyển Dung còn phải xem tâm tình của cô, nếu coi mấy người cha Cao như người mê phim của mình, vậy thì đơn giản hơn, đời người giống như một vở kịch, vở kịch giống như một đời người. Có chăng cũng chỉ là ngươi có muốn diễn hay không mà thôi?

*Mạnh vì gạo bạo vì tiền: phải có điều kiện thuận lợi thì hành động mới có hiệu quả.

Trương Kim Hoa cũng dần dần kể lại những chuyện thú vị lúc nhỏ của Cao Lãng, như chuyện Cao Lãng lúc nhỏ cũng thường lên núi xuống biển, không lúc nào là ngồi yên.

Tuy rằng có thể đọc sách, nhưng mà không thể nào để trong đầu, kéo dài tới khi tốt nghiệp sơ trung thì nghỉ học đi gia nhập quân đội, không nghĩ tới là có thể đạt được 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.