Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 2: Cậu không cần cỡ L




Audrey Wilson với gương mặt toát lên vẻ tri thức, những lọn tóc nâu xoăn tôn thêm phong tình của người Mỹ Latin, dáng người nóng bỏng và cả ánh mắt không chút che giấu “hứng thú” với Winston đã thu hút sự chú ý của không chỉ cánh nhà báo có mặt ở hiện trường, mà còn của chính Hunt lúc này.

“A… Phải được một mỹ nữ nhường này phỏng vấn trực tiếp mới không uổng cái danh tuyển thủ đua xe.” Hunt ôm gáy cảm thán.

“Tôi không phải chướng ngại của bất cứ ai. Giờ cũng mới chỉ là chặng đua thứ ba.”

Winston nói rất ngắn gọn, thế nhưng truyền thông lại lặng đi.

“Ý cậu là cậu có thể sẽ trở thành quán quân của mùa giải năm nay, đúng không?” Nụ cười trên gương mặt Audrey Wilson càng trở nên rõ ràng hơn.

“Đúng vậy.”

Cả biểu cảm và giọng nói đều không cho người ta cảm giác hắn đang tự phụ hay kiêu ngạo.

Mà khiến người ta kính nể, không cách nào ghen ghét.

“Không xem nổi, không xem nổi nữa rồi…”

Trên máy bay còn chưa được ngủ tử tế, bây giờ nên đi nghỉ một lát là hơn…

Cậu vừa mới cuộn được chăn lại, đôi tình nhân cách vách lại đã đúng lúc bắt đầu làm việc, hai kẻ kia hoạt động mạnh đến nỗi chụp đèn trên tường chao đảo rụng cả xuống, bất ngờ rơi đúng mặt Hunt.

“Mẹ nó!” Hunt xách thẳng chụp đèn xông tới nhà hàng xóm, gõ cửa thùm thụp, bấm chuông inh ỏi.

Vậy mà chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề và giọng nữ ngọt ngào vang lên từ phía bên kia cánh cửa. Đầu Hunt như muốn nổ tung.

“Các người sáng làm! Tối làm! Rốt cuộc lúc nào không làm thì cảm phiền nói một tiếng! Để tôi ngủ!”

Tiếng gào rú của Hunt vang vọng khắp hành lang, lầu trên lầu dưới chắc chắn đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Một mỹ nữ tóc nâu dợn sóng, gương mặt mang vẻ biếng nhác mà thỏa mãn ra mở cửa. Người nọ chỉ khoác một tấm áo ngủ mỏng manh, đường cong hấp dẫn rõ nét vô chừng, Hunt nhìn mà đỏ hết cả tai.

Đối phương cười cười nói: “Lần sau về nhà lúc nào, cậu cũng nói với chúng tôi một tiếng nhé.”

“Thế thì còn được!” Hunt nghĩ thầm đối phương chắc cũng thấy ngại, quyết định không làm phiền sinh hoạt nhà người ta nữa.

“Chúng tôi sẽ nhờ cậu tới bấm chuông, mười phút năm đô la nhé. Nhóc, cậu có biết cậu càng bấm, chúng tôi càng hưng phấn không?”

Hunt trợn tròn mắt, dáng vẻ hẳn-tôi-nghe-nhầm-rồi.

Chuyện quái gì thế này?

Đối phương khẽ cười một tiếng, hết sức hút hồn nháy nháy mắt với cậu: “Gương mặt của cậu dễ thương thế này, chẳng biết phía dưới phát dục có tốt không?”

Hunt có phần tức giận.

Không, phải là rất tức giận.

Đây đã là lần thứ hai trong tuần “người anh em” bị hỏi thăm rồi. Lần trước là ở phòng vệ sinh sau giải Grand Prix Tây Ban Nha, McGrady hỏi mình lông đã mọc dài hết chưa trong cơn thịnh nộ.

“Mẹ kiếp…”

Hunt đột nhiên lại ra sức bấm chuông cửa.

Người ra mở cửa lần này là một người đàn ông.

Đối phương có cơ bắp khá hoàn hảo, vùng thắt lưng cũng rất rắn chắc, hắn ta đang dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hunt: “Gì hả?”

Hunt không chút sợ hãi xòe tay ra với đối phương: “Người yêu của anh đã nói rồi, ấn chuông cửa mười phút năm đô. Cộng thêm vừa nãy ấn thêm mười mấy giây nữa là vừa tròn hai mươi phút, phiền anh trả tôi mười đô.”

Ngài dáng chuẩn ngẩn cả người.

Cô gái đứng phía sau phì cười, cầm ví tiền rút mười đô đặt vào lòng bàn tay Hunt.

“Nhóc thật dễ thương.”

“Tôi dễ thương hay không liên quan khỉ gì đến bà chị.”

Hunt nhét giấy bạc vào trong túi, quyết định sẽ đi siêu thị đối diện mua ít sữa chua tự an ủi.

Siêu thị tổng hợp này rất to, có thể thường xuyên nhìn thấy cảnh cha mẹ đặt con ngồi vào xe mua hàng đẩy đi giữa các dãy hàng hóa.

Mỗi lúc thế này, Hunt lại thấy ước ao, không chỉ vì bố mẹ cậu đã không còn nữa rồi, mà cho dù có còn đi nữa, những thứ cậu muốn cũng sẽ chẳng bao giờ được ném vào trong xe.

Lấy được hai hộp sữa chua xong, Hunt lại thèm bánh quy.

Cậu đến trước kệ hàng lấy bánh quy đường nâu Thụy Sĩ mình thích nhất xuống, ai ngờ đúng lúc phát hiện một gương mặt con trai đối diện mình qua khoảng trống trên kệ hàng.

Chỉ là một kẽ hở mà thôi, Thượng đế dường như đã thu hẹp cả thế giới của Hunt lại. Vầng trán và sống mũi của người kia đẹp đến mức vui mắt vui lòng, lông mi rũ xuống lại nhu hòa đến thế.

Dù đó là một người con trai, nhưng theo Hunt, cảm nhận chủ quan về cái đẹp không phân nam nữ.

Hunt thấy người ta dễ nhìn sẽ tự giác ngắm lâu hơn một chút, đằng nào cũng không tốn tiền, mà đối phương cũng chẳng mất một cọng lông tơ.

Thế nhưng chính vào cái lúc người kia xuyên qua khoảng trống giữa kệ hàng, chuyển đường nhìn về phía mình, Hunt gần như ngưng thở.

Người đứng đối diện kệ hàng không phải ai khác mà chính là Vann Winston!

Ánh nhìn lướt qua giây lát kia dường có khả năng xuyên thấu, chớp mắt đã thâm nhập vào sâu trong óc Hunt.

Rõ ràng chỉ là một ánh nhìn vô tình, Hunt lại cảm thấy mình suýt chút nữa đã bị bỏng, phải vội lùi về sau một bước.

Cậu đột nhiên nhớ tới cái lúc trong nhà vệ sinh giải Grand Prix Tây Ban Nha kia, Winston đã giúp mình kéo khóa quần— đó là trang sử đen tối cậu có dùng cả đời cũng không tẩy được!

Cậu luôn nghĩ dù cả hai đều là tay đua, thế nhưng đẳng cấp của mình và Winston cách nhau quá xa, sau này không thể có cơ hội chạm mặt trò chuyện được nữa, ai ngờ đâu đi siêu thị mà cũng có thể gặp gỡ thế này!

Hunt định rời mắt đi nơi khác, thế nhưng lại luôn ảo giác người kia đang khóa chặt lấy mình.

Chắc là vì Vann Winston không thích bị người khác nhìn chằm chằm, đâm ra mới tức giận?

Hunt thở dài một hơi, xách giỏ đi tới gian hàng khác.

Cậu có một khả năng rất hữu ích là sẽ coi tất cả những chuyện lúng túng, xấu hổ, không ra gì như chưa từng xảy ra.

Vì thế, cậu chưa gặp Winston trong nhà vệ sinh bao giờ, cũng chưa từng gặp người này ở siêu thị, dù sao Winston cũng có nhớ đã từng gặp cậu đâu.

Nghĩ được vậy, Hunt cảm thấy thư thái hơn nhiều, liền xách giỏ đến quầy thanh toán.

Cuối tuần nên lượng người đi siêu thị cũng đông, Hunt lại lấy điện thoại ra chơi Anipop.

Cậu vừa chơi vừa để ý hàng người phía trước, thuận chân đá đá giỏ hàng dịch lên.

Sau mười mấy phút, rốt cục cũng đến lượt cậu thanh toán.

Lúc quẹt thẻ, nhân viên thu ngân bảo: cậu đã tiêu vượt số tiền rồi.

Có nghĩa là… không quẹt được.

Hunt vò đầu bứt tóc, giờ mới nhớ ra tuần trước mình vừa mua cho đám bạn nhảy đường phố một dàn loa, trả tiền phòng, sau đó còn dính phải trận đấu kia nữa… nên hình như đã quên luôn việc trả lại tiền vào thẻ.

(Thẻ tín dụng cung cấp dịch vụ giúp người dùng có thể tiêu số tiền chưa có trong thẻ trước, sau đó đến kì hạn mới phải trả lại. Tức khi muốn mua đồ mà trong thẻ không có đủ tiền, người dùng có thể vay trước một khoản, sau đó đến hạn thì trả lại tiền vào thẻ sau)

“Vậy trừ sữa chua ra, những thứ khác không mua nữa.” Hunt móc trong túi ra mười đô kiếm được nhờ việc nhấn chuông cửa.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng như tiếng kim loại gõ vang lên từ sau lưng cậu.

“Trừ hộp đồ lót ra, còn lại quẹt thẻ của tôi đi.”

Hunt cứng người quay đầu lại, bất ngờ phát hiện Winston đã đứng ngay sau lưng mình!

Hắn vẫn mang cái vẻ mặt không cảm xúc vươn tay lướt qua vai Hunt, đưa thẻ tín dụng của mình cho thu ngân, ngực hắn gần như dán dính vào lưng Hunt.

Cảm giác… giống y như có người ôm sau lưng vậy.

Chuyện gì thế này?

Winston đứng sau mình từ lúc nào?

Từ từ đã, mọi người đều đang xếp hàng… Cũng tức là, mình mới đứng xếp hàng chưa được bao lâu, Winston cũng đã tới thanh toán rồi?

Có nhiều quầy thanh toán thế, vì sao hắn lại chọn đứng sau lưng mình?

Nếu là bình thường, Hunt biết mình nên nói một tiếng cảm ơn, sau đó tỏ ý khi nào có cơ hội sẽ trả lại tiền, thế mà đến lúc cậu mở miệng nói, lời lại biến thành: “Tại sao lại trừ hộp đồ lót ra?”

Người đứng xung quanh đều nhìn sang, đến cả nữ thu ngân cũng hơi đỏ mặt.

Nhưng Hunt không hối hận vì đã hỏi câu này chút nào.

Bây giờ không biết đáp án, về nhà cậu nhất định sẽ nghĩ miên man.

“Vì không hợp.” Winston vẫn thản nhiên.

“Hử? Sao lại không hợp?”

“Cậu mặc cỡ M là vừa rồi, không cần cỡ L.” Winston trả lời, vẻ ngoài đáng tin mang lại hiệu quả khiến người ta tự nhiên tin tưởng.

Nhìn vẻ mặt đương nhiên của hắn, trái tim bé nhỏ của Hunt lại bị đâm một nhát thật sâu.

“Không cần cỡ L” nghĩa là sao? Nghĩa là nơi đó của tôi rất nhỏ á?

Má nó! Đây đã là lần thứ ba trong tuần có người nói về “người anh em” của mình rồi!

Hunt vừa định nói “tôi không cần anh bạn trả tiền giúp”, Winston đã tiếp lời:

“Chất liệu của loại này rất dễ bị giãn.”

“… Ồ.”

Giây phút ấy, cậu có cảm giác tâm hồn mình được cứu rỗi.

Hóa ra không phải bảo “người anh em” của cậu nhỏ, mà là nói chất lượng loại quần lót này không tốt.

“Cảm ơn, lần sau trả tiền cho anh nhé.”

Hunt xách túi của siêu thị, phóng khoáng vẫy vẫy tay với người kia rồi rời đi.

Nếu không chẳng lẽ lại tiếp tục đứng đó, vừa đợi Winston thanh toán vừa đàm đạo về chất lượng quần lót?

Xách túi về đến nhà, Hunt ngửa đầu thở dài một tiếng.

Mình vẫn chưa mua quần lót mà… Hôm nay biết mặc gì đây? Đều chưa giặt cả…

Lại còn dạ tiệc từ thiện phiền phức cuối tuần này nữa chứ.

Comple đâu nhỉ?

Hunt mở rương lục tủ một hồi, cuối cùng cũng tìm ra được một bộ, mặc thử lên người, trông khá giản dị, cậu rất hài lòng.

Đợi đã… Nếu là dạ tiệc từ thiện của Ferrari, Winston chắc chắn sẽ tới, mình có nên trả tiền cho hắn luôn không nhỉ?

Mà… bao nhiêu tiền thế?

Không nhớ nữa, thôi mặc kệ.

Với mức lương hàng triệu Euro mỗi năm của Winston, hắn sẽ chẳng để ý đến việc thanh toán giúp mình đâu.

Cuối tuần, Hunt lái con xe Jeep nho nhỏ của mình đến nhà hàng sang trọng tổ chức buổi dạ tiệc.

Hôm nay có không ít nam nữ thân vận lễ phục, xe sang bạn bầu đang tỏa sáng lấp lánh như ánh sao đến tham dự. Những nhân vật nổi danh ấy giao chìa khóa xe cho người giữ cửa xong liền tao nhã bước vào trong.



Lời tác giả

Giờ giải lao:

Hunt: Sau giải Grand Prix Tây Ban Nha, sao anh lại xuất hiện trong nhà vệ sinh?

Winston: Vì đời trước cậu kể cậu đã bị đồng đội đánh bầm dập mặt mũi ở đó.

Hunt: Khốn kiếp! Vậy lúc đó đáng ra anh nên gọi tôi lại! Có ra khỏi nhà vệ sinh tôi cũng vẫn bị đánh thành gấu trúc!

Winston: Vì đời trước khi nghe cậu kể cậu đáng thương ra sao, tôi đâu có biết cậu đã làm gì với McGrady.

Hunt: Có ý gì hử?

Winston: Đáng đời cậu lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.