Anh Đến Từ Vực Sâu

Quyển 5 - Chương 153




Thành phố Việt Giang hôm nay bầu trời quang đãng, gió mát không khí trong lành, đang là mùa có thời tiết thoải mái nhất trong năm, ban ngày ngắn đi, xa xa đằng chân trời có những đám mây rũ xuống, chim tước xẹt qua mặt trời đỏ rực, lượn vòng qua sông cát, cuối cùng bay về tổ ở rừng cây bên bờ sông.

Không lâu sau, mặt trời lặn xuống đỉnh núi, màn đêm buông xuống, từng ngọn đèn nê ông phố thị lần lượt sáng lên, ngựa xe như nước, rộn ràng náo nhiệt, gió đêm phất qua trần xe trên đường lớn, thổi qua ngọn cây ở sông cát, đi qua rừng sắt thép ở trung tâm thành phố, đứng ngoài quan sát những cung bậc cảm xúc vui cười hoặc u sầu trong những căn hộ sáng đèn.

Khách sạn cao cấp Hoàng Quan ở trung tâm thành phố, trong một căn phòng nào đó, Hoắc Văn Ưng lắc lắc ly rượu, từ trên cao quan sát phố đêm muôn màu muôn vẻ, dáng vẻ phong lưu. Trình Bắc vẫn đẹp rực rỡ như trước đẩy cửa ra, yên tĩnh không tiếng động đứng bên cạnh Hoắc Văn Ưng, y cúi đầu, tóc dài  như vải satanh rũ xuống, lộ ra cần cổ trắng nõn.

Trình Bắc nhấp ly rượu trong tay Hoắc Văn Ưng, theo đó nâng lên, ngửa đầu, hai mắt hơi khép lại, nuốt rượu mạnh trong ly, cảnh đêm cả thành phố dường như phản chiếu toàn bộ trong mắt y, phong tình vạn chủng chảy xuôi giữa đầu lông mày.

Hoắc Văn Ưng ôm vai Trình Bắc, chôn đầu vào hõm vai đối phương, hắn cao hơn Trình Bắc cả một cái đầu, lúc này thoạt nhìn lại như một đứa trẻ bị ấm ức.

“Anh, đêm nay anh đi thuyền về đảo Hong Kong được không?”

Trình Bắc vỗ vỗ lưng Hoắc Văn Ưng, khóe môi đầy ý cười dịu dàng: “Cậu muốn bỏ anh lại sao?”

“Không phải!” Hoắc Văn Ưng hơi kích động ôm chặt Trình Bắc: “Em sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu hai người chúng ta cũng không còn thì ai sẽ tiếp tục kế hoạch đây? Rác rưởi ghê tởm nhất vẫn còn ẩn náu ở Hong Kong nhởn nhơ sung sướng, không giải quyết được gã, sao em có thể chịu được?”

Trình Bắc nói: “Không có cậu, một mình anh không thực hiện được kế hoạch lớn như vậy, trừ phi cậu tìm được chủ nhân mới cho anh, nhưng ngoại trừ cậu, anh không thể tín nhiệm người khác.”

Y nhắm mắt lại, lông mi rũ xuống thành một hàng bóng mờ: “Cậu hiểu mà, Văn Ưng.”

Một câu nói bình thường nhưng lại như chất chứa máu me tàn khốc, dù chỉ nhắm mắt trong khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, ký ức của y sẽ lập tức chìm vào xoáy nước kiều diễm ẩm ướt, thù hận và máu tanh vô tận chiếm lấy trái tim y, thế nhưng Trình Bắc vẫn bày dáng vẻ yếu đuối, mỹ lệ, trắng nõn như cũ, như một con sơn dương được hiến tế.

Đó là dáng vẻ có được do trải qua nhiều năm điều giáo, phong tình đã khắc vào trong xương, từng là gốc rễ giúp y bán rẻ tiếng cười mà sống sót, hiện tại lại biến thành đao kiếm giúp y báo thù.

Hoắc Văn Ưng cay đắng nói: “Nếu như em, hoặc là chúng ta đều gặp bất trắc, em sẽ nghĩ cách kéo Giang Hành xuống nước, hắn có thể trở thành người dẫn đầu kế hoạch của chúng ta.”

Trình Bắc hỏi: “Hắn bằng lòng để chúng ta lợi dụng sao?”

Hoắc Văn Ưng: “Không biết, cứ thử xem.”

“Ừm.”

Trình Bắc ôm lấy Hoắc Văn Ưng, tư thế giữa hai người vô cùng thân thiết, nhưng không hề có một chút mập mờ dây dưa triền miên, ngược lại hoàn toàn sạch sẽ và ấm áp, giống như hai anh em rời xa thú mẹ đang liếm láp lẫn nhau.

Cùng khách sạn đó, trong một căn phòng, Dữu Hồng Anh vẫn đang dưỡng thương, lúc này cô ta đang nói chuyện với Triệu Vĩnh Gia: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên cứ yên lặng theo dõi tình hình.”

“Cục diện không an toàn, cẩn thận vẫn hơn, có lẽ tiên sinh đã nghi ngờ thứ đó bị chúng ta giấu đi… Năm đó Hồng quán đột ngột bị niêm phong, thời gian cấp bách, không kịp di dời thứ đó, may là phố Khanh Thủy và hải cảng đủ loạn mới có thể thuận lợi đổ cho Tam Giác Vàng đen ăn đen, vốn có thể kéo dài một hai năm nữa, tung hàng ra là có thể triệt để rửa sạch, ai ngờ Vạn Thiên Sơn lại bị bắt… Vạn Thiên Sơn bị nhổ sạch gốc, năm đó có đen ăn đen hay không, vừa nhìn là hiểu ngay, tự nhiên nghi ngờ sẽ rơi xuống đầu chúng ta.”

Dữu Hồng Anh như con thú bị nhốt, nghiệp hỏa dày vò ngũ tạng lục phủ, nôn nóng sốt ruột không thôi.

“Lúc đầu em tưởng là tiên sinh muốn thông qua chúng ta cảnh cáo kẻ nào đó, nhưng em không nghĩ ra, tiên sinh đã từ bỏ công trình Thanh Sơn, vậy mà lại đuổi theo chúng ta không bỏ, vì sao chỉ giết Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào mà lại tha cho em? Tại sao lúc gần đi còn nói đó là cảnh cáo? Tiên sinh muốn cảnh cáo em, hay là thông qua em giết gà dọa khỉ, cảnh cáo người khác? Nếu là cảnh cáo, tại sao lại tàn nhẫn sát hại Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào?”

Dữu Hồng Anh không nghĩ ra, lúc đầu cô ta không thèm để ý đối phương muốn cảnh cáo ai, chỉ cần kẻ đó đừng tranh giành công trình Thanh Sơn với cô ta là được, nhưng từ khi xuất viện dưỡng thương, trong khoảng thời gian này cô ta cứ miên man suy nghĩ nguyên nhân.

Hồng quán Thanh Sơn bị đóng cửa, công trình tạm ngưng, những người từng tham dự năm xưa người thì chết người thì mất tích. Những kẻ tham dự như bọn họ rửa không sạch được, tuyệt đối không thể bán đứng ông trùm giấu mặt, không có lý do đối nghịch, không nên bị giết mới đúng.

Có thể nói đại bản doanh của ông chủ và kẻ thù đều không ở thành phố Việt Giang, vậy tại sao tốn công tốn sức lấy mạng người?

Trừ phi có lợi ích lớn hơn nữa, hoặc là không thể không làm.

“Là loại trừ. Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào bị loại trừ hiềm nghi, còn lại em và Trịnh Hạo Tư, vừa lúc em đang ở thành phố Việt Giang, cứ dứt khoát giết hai người kia để hù dọa em, nhưng em lại lơ đểnh, lúc này mới phái sát thủ đến cảnh cáo em… Tiên sinh biết người nuốt số hàng kia chính là chúng ta!”

“… Em không cách nào bình tĩnh được!”

Đầu dây điện thoại bên kia, Triệu Vĩnh Gia tiếp tục khuyên Dữu Hồng Anh bình tĩnh suy nghĩ, nhưng sợ hãi đối với ông trùm giấu mặt của Hồng quán đã khắc sâu vào linh hồn cô ta, lúc này cô ta lại bị lợi ích từ công trình Thanh Sơn bám chặt lấy, tham lam và sợ hãi chồng chéo lên nhau, khiến cô ta không cách nào bình tĩnh được.

“Không được đụng đến số hàng kia!”

Lần trước Dữu Hồng Anh thúc giục ông chồng đang ở đảo Hong Kong kiếm tiền giúp, thực tế chính là ám chỉ hắn nghĩ cách tung số hàng đã cất giấu nhiều năm ra, nhưng lúc này đang bị theo dõi, hàng vừa tung ra lập tức sẽ có người tới giết cô ta.

Dữu Hồng Anh không dám lấy mạng sống ra đánh cược.

***

Tháp tham quan đối diện khách sạn mở cửa tham quan trong sảnh ăn xoay tròn, hiện tại Lâu Cát đang có mặt ở đây, hắn giơ ống nhòm quan sát: “Tất cả mọi người đều không ngủ được nhỉ… khiến mình cũng khẩn trương theo, muốn nhảy disco cả đêm luôn.”

Hắn đặt ống nhòm xuống, Lâu Cát cười híp mắt không nhìn ra chút khẩn trương mà giống như đang chờ mong trò hay mở màn.

Cùng lúc đó, trong căn hộ nào đó ở khu Đông Thành, Triệu Nhan Lý sốt ruột đi vòng vòng trong phòng khách, miệng liên tục lẩm bẩm gì đó.

Còn trong biệt thự của Giang Hành, đội bảo vệ đông đảo con kiến cũng không lọt được, Triệu Hi đang trắng đêm chơi game, chơi nửa chừng thì trợ lý cầm di động tới: “Cậu chủ nhỏ à, điện thoại của cậu ngài đây.”

“Trịnh Hạo Tư?”

“Vâng.”

“Chờ tôi đánh xong ván này rồi nói.”

Trợ lý lặp lại chính xác câu trả lời, không có gì bất ngờ, Trịnh Hạo Tư đầu dây bên kia thành thật nói sẽ chờ. Chừng bốn năm phút sau Triệu Hi mới nghe điện thoại, lười biếng nghe Trịnh Hạo Tư dặn đi dặn lại đầy thiết tha.

Triệu Hi không nhịn được cắt ngang: “Ngừng ngừng! Đừng hỏi chuyện công trình, bí mật thương nghiệp, dù cậu là cậu của cháu thì vẫn vậy thôi, không thể nói, nếu không thì cậu đi tìm mẹ cháu đi.”

Trịnh Hạo Tư nói: “Là do cậu lo lắng thôi.”

Triệu Hi: “Lo công việc của cậu đi, ra ngoài ăn vụng nhớ chùi mông cho sạch, đừng như lần trước còn muốn mẹ cháu phải đứng ra, nếu không phải cậu cả đang trong thời kỳ quan trọng tranh cử thì đã trục xuất cậu ra khỏi nhà từ lâu rồi.”

Trịnh Hạo Tư xấu hổ: “Dạo này cậu tu thân dưỡng tính rồi… Chính vì con đường quan chức của anh cả mà cậu mới muốn rời khỏi Hong Kong, quay lại thành phố Việt Giang. Cháu nghĩ xem, nếu cậu ở thành phố Việt Giang, xảy ra chuyện gì cũng kịp thời xử lý.”

Triệu Hi đáp: “Được rồi được rồi, chờ lấy được công trình rồi, bên này thiếu giám sát, lúc đó cháu sẽ khuyên mẹ.”

“Được được, quyết định vậy nha!”

Triệu Hi cúp máy,  ném di động vào lòng trợ lý, lạnh nhạt nói: “Sau này cậu họ gọi đến cứ trực tiếp cúp máy.”

Trợ lý nhận đĩa trái cây dì giúp việc bưng tới, tự tay đặt xuống trước mặt Triệu Hi rồi nhỏ giọng đáp: “Đêm mai tham gia tiệc tối xong, chúng ta sẽ về đảo Hong Kong.”

Triệu Hi cầm quả táo lên gặm: “Anh sợ hả?”

Trợ lý nói thầm: “Vô sự mà ân cần, phi gian tức đạo. Nói nơi này an toàn nhất, kết quả hắn không ở đây, quá kỳ quái.”

Triệu Hi biết rõ còn cố hỏi: “Anh nói ai?”

“Còn có thể là ai? Giang thị nhập cổ phần một công ty mới, tranh giành công trình với chúng ta, rõ ràng là đối thủ cạnh tranh, ngược lại bảo vệ chúng ta, khó hiểu chính là Trịnh tổng cũng đồng ý cho ngài ở lại đây.”

Triệu Hi là con nhà giàu ăn chơi, can đảm và kiến thức cần có đều có đủ, dù sao cậu ta có một người mẹ cực kỳ tài giỏi.

“So với Giang Hành thì công trình Thanh Sơn có vẻ không quan trọng cho lắm.”

“Cái gì?” Trợ lý hỏi lại.

Triệu Hi mở ván game mới, giọng nói rất nhẹ: “Phải có Giang thị ủng hộ thì con đường quan chức của cậu cả mới lên như diều gặp gió, nói không chừng có thể lên Trưởng đặc khu Hong Kong luôn.”

Gần đây hai giới chính trị và thương mại Hong Kong thay đổi không ngừng, các bè phái khắp nơi đều muốn nâng đỡ một Trưởng đặc khu thuộc về mình, đối nghịch với chính quyền trung ương đang từng bước ép sát đồng thời bảo đảm địa vị và lợi ích bản thân như cũ.

Triệu gia làm kinh tế, còn Trịnh gia theo chính trị, hai nhà có quan hệ thông gia, đương nhiên hợp tác chặt chẽ, chỉ là vẫn cần lôi kéo người ủng hộ có năng lực, mà Giang Hành không tệ.

“Có điều mấy chuyện thế này giao cho người lớn làm đi, tôi còn nhỏ.” Triệu Hi nói xong cắm đầu vào game, hoàn toàn không có hứng thú với việc của gia tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.