Anh Đến Từ Vực Sâu

Quyển 5 - Chương 134




Lý Toản thông báo cho lão Tăng, Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh chạy tới, hắn gửi tin nhắn xong rồi đi vào phòng.

Trong phòng, khu vực nhi đồng được che chắn đơn giản, Tôn Quy Hạc, cục trưởng Đồng và Giang Hành đứng một chỗ, nhìn chằm chằm con búp bê nhồi bông bạc màu bị kéo rách lộ ra thứ được nhét thêm vào bên trong.

Bộ phận cơ thể nám đen khô quắt được nhét thêm vào phần dưới, nhìn hình dạng không phải cánh tay thì chính là chân.

Cục trưởng Đồng lên tiếng: “Phía dưới tủ ti vi có găng tay cao su.”

Lý Toản tìm được hai cặp găng tay cao su trong tủ ti vi, hắn đưa cho Giang Hành một đôi, vừa đeo đôi còn lại vào tay vừa hỏi: “Lúc nãy nhìn rõ không?”

Giang Hành nhận lấy găng tay đeo vào: “Nhìn thấy xương ngón tay rồi. Búp bê thoạt nhìn 70 cm, phần thân chừng 40 cm, bên trong chứa được không nhiều lắm, không giấu được nhiều bộ phận thi thể, hẳn là chỉ có một cánh tay.”

Hai người lần lượt bước vào khu vực nhi đồng, Lý Toản ngồi xổm xuống, đầu tiên lấy cánh tay khô ra đặt lên trên túi đựng rác bên cạnh, sau đó thò tay vào trong búp bê moi ra tất cả những thứ được nhét thêm vào. Đúng như lời Giang Hành, không tìm thấy bộ phận thi thể nào khác.

Lý Toản nói: “Con búp bê này đã bạc màu nghiêm trọng, nhìn không rõ nhãn mác, được giặt giũ nên bề ngoài thoạt nhìn tương đối sạch sẽ nhưng bên trong đen bẩn, vải vóc được nhét thêm vào bẩn loang lổ, có thể thấy được đã cũ.”

Hắn chỉ vào mảng vết bẩn đen to tướng trên phần vải được nhét thêm vào búp bê: “Ẩm ướt dinh dính, nhìn không ra thành phần vết bẩn.”

Giang Hành tiếp lời: “Cánh tay biến thành thây khô, không có hư thối, nơi vứt xác hẳn là tương đối khô ráo. Vết cắt chỉnh tề, sức lực của hung thủ rất lớn. Búp bê không rõ nhãn mác, không nhìn được nơi sản xuất và số mã vạch, rất khó điều tra theo số mã vạch. Hello Kitty này…?”

Lý Toản nhướng mày: “Quen hả?”

Giang Hành nghe ra dưới giọng nói bình tĩnh của hắn là vẻ châm chọc kín đáo, y đáp: “Giang Hạnh thích sưu tầm Hello Kitty.”

Lý Toản đang che giấu ý cười khó nhận ra ở khóe môi, nghe vậy lập tức cảm thấy có lỗi, ngược lại Giang Hành cười với hắn, đối với cái chết của Giang Hạnh, y đã dần dần buông bỏ.

“Đây là dòng sản phẩm kỷ niệm 35 năm ra mắt Hello Kitty vào năm 2009, giá cả không thấp, người mua thường là người say mê Hello Kitty, mua để sưu tầm.”

Lý Toản lập tức hiểu ra: “Ý của anh là những bộ phận thi thể khác rất có thể được giấu trong bụng những con Hello Kitty cùng series, hơn nữa Hello Kitty có khả năng thuộc về người bị hại chứ không phải hung thủ.”

Vì những người say mê tuyệt đối sẽ không giày xéo đồ sưu tầm của mình.

Vả lại đồ lưu niệm phát hành theo dòng tròn năm đều có số lượng có hạn, giá cả rất đắt, người mua để sưu tầm tất cả sản phẩm của một dòng có khả năng rất cao sẽ chọn Website chính hãng đặt hàng, nguyên nhân là vì các cửa hàng phân phối trên mạng rất dễ cháy hàng một loại sản phẩm trong khi các sản phẩm khác vẫn còn.

“Phạm vi tìm kiếm lai lịch nạn nhân được thu nhỏ.”

“Có thể hỏi cậu bé đã nhặt được búp bê, Uông Lâm Lâm nói Uông Tiểu Hiểu nhặt được một con búp bê đưa cho Trương Dương Dương, có thể chính là con búp bê này.”

“Ba đứa nhỏ bị dọa sợ không nhẹ, chờ tư vấn tâm lý xong rồi hãy hỏi.”

Lý Toản và Giang Hành đứng rất gần, giọng nói không lớn, bầu không khí khiến người ngoài không chen lọt.

Cục trưởng Đồng không tán thành: “Giang Hành là người thường, không được tham gia phá án, Lý Toản sơ suất rồi.”

Trình Vi Bình gật đầu, có lý.

Tôn Quy Hạc lên tiếng: “Không cần nghiêm khắc như vậy đâu. Tôi nghe nói hai đứa nó thường xuất hiện ở hiện trường án mạng, hai người hỗ trợ nhau, tốc độ phá án tăng nhanh. Giang Hành cũng là đồng chí nhân dân tốt, ông cứ coi như hắn là nhân viên ngoài biên chế, cố vấn đặc biệt của Đội hình sự phân cục. Đó là một tấm gương tốt.”

Trình Vi Bình gật đầu, cũng có lý.

Cục trưởng Đồng hừ lạnh, không phản đối cũng không đồng ý.

Tôn Quy Hạc cười ha hả, dáng vẻ hiền lành dễ tính, mà ở đây, ngoại trừ mấy người vai dưới thì không ai nghĩ ông thật sự là một ông lão hiền lành.

Ba mươi phút sau, nhóm Trần Tiệp và lão Tăng chạy tới, mang vật chứng và bộ phận thi thể đi.

Cục trưởng Đồng nói với Lý Toản: “Chú sẽ chờ thím hỏi chuyện bọn nhỏ, cố gắng hỏi xem nhặt búp bê ở đâu. Mọi người về phân cục trước đi.”

Lý Toản: “Vâng. Lần tới cháu và hắn… lại đến một chuyến.”

Cục trưởng Đồng phất phất tay: “Đi đi. Để chú bớt lo một chút, chú cám ơn trời đất.”

Lý Toản chắp tay nói một câu “Cám ơn chú” rồi chạy mất.

Bộ phận thi thể và vật chứng về đến phân cục, lập tức được đưa đến Đội điều tra dấu vết hiện trường và khoa pháp y. Sau khi có kết quả xét nghiệm khám nghiệm tử thi, mọi người lục tục đi vào phòng họp, Chung Học Nho đẩy gọng kính trượt xuống mũi lên, ra hiệu cho Vương Đang Đang mở Power Point.

Trong Power Point xuất hiện một tấm hình, là một đoạn cánh tay nám đen khô quắt, Chung Học Nho lên tiếng: “Đây là cánh tay phát hiện trong bụng búp bê, tay trái người chết, nạn nhân là nữ. Thông qua xương cánh tay trái, suy đoán nạn nhân cao chừng 1m55. Kiểm tra đo tuổi xương, phỏng đoán nạn nhân có lẽ giữa 15 – 17 tuổi.”

Trần Tiệp ngạc nhiên: “Nhỏ như vậy?”

Chung Học Nho: “Tàn khốc hơn còn ở phía sau.” Hắn trượt xuống tấm hình bên dưới rồi nói tiếp: “Đây là phần vải được nhét thêm vào trong búp bê, thấy vết bẩn đó không? Kiểm tra thành phần vết bẩn, chủ yếu là thịt nát, rượu trắng, lượng lớn muối trắng. Còn nữa, kiểm tra bộ phận thi thể, phát hiện bộ phận này đã được cố ý xử lý.”

Quý Thành Lĩnh: “Xử lý thế nào?”

Chung Học Nho: “Sấy khô.”

Quý Thành Lĩnh: “???”

Trần Tiệp: “Không phải chứ.”

Lý Toản: “Nghe giống như thịt ướp muối rồi sấy khô.”

Chung Học Nho: “Đội trưởng Lý nói đúng rồi đó.”

“Ọe!” Tiếng nôn mửa liên tục vang lên trong phòng họp.

Chung Học Nho nói tiếp: “Nạn nhân bị giết, bị phân xác, có lẽ vì để xử lý thi thể, hung thủ nấu các bộ phận cơ thể lên. Để che giấu mùi hôi thối, trước khi nấu gã bôi lên rất nhiều muối trắng, sau đó đổ thêm rượu trắng, nấu chín vừa phải thì vớt ra sấy, sau đó nhét vào trong búp bê nhồi bông. Đây đại khái là nguyên nhân chủ yếu các bộ phận cơ thể biến thành thây khô mà không thành xương trắng.”

“Vải vóc được nhét thêm vào chỉ dính thịt nát, không có cục máu, chứng tỏ thịt đã được nấu chín.”

“…Ọe!” Tiếng nôn mửa lại tăng lên.

Trần Tiệp: “Tôi không bao giờ ăn thịt khô nữa.”

Quý Thành Lĩnh mặt mày trắng bệch: “Đừng nhắc đến hai chữ kia.”

Lão Tăng hoài niệm nói: “Non nớt.” Ngay giây sau anh chuyển đề tài, nghiêm túc nói: “Thủ pháp gây án tàn nhẫn, hung thủ có tâm lý bi.ến thái, quá trình xử lý bộ phận thi thể hẳn rất yên tĩnh, gã còn cho rượu trắng và muối trắng vào rồi sấy khô… Người bình thường đối mặt với thi thể đồng loại theo bản năng đều sợ hãi, vậy mà hung thủ làm như xử lý thức ăn, gã không ăn thịt người đó chứ?”

“Có khả năng này.” Một cảnh sát hình sự lớn tuổi ngồi đối diện lên tiếng: “Tôi nhớ tới một vụ án chưa phá nổi tiếng trong giới cảnh sát chúng ta, hung thủ cắt nạn nhân thành hơn hai ngàn miếng thịt, còn nấu cái đầu, có điều không b.iến thái đến nỗi sấy khô.”

“Bộ phận cơ thể giấu trong búp bê cũng rất kỳ quái, nếu trước đó đã phân thây, nấu chín, sấy khô, sao còn giấu trong búp bê để vứt xác? Có rất nhiều cách để vứt xác, sao lại chọn phương pháp rườm rà như vậy? Nếu đã sấy khô bộ phận thi thể, hẳn còn nhiều cách xử lý kín đáo khác, sao lại giấu ở nơi dễ dàng bị phát hiện như búp bê?”

Một cảnh sát hình sự kỳ cựu khác cũng hoài nghi không giải thích được: “Còn là búp bê kỷ niệm năm giá cả đắt đỏ.”

Đối mặt với các cảnh sát hình sự lớn tuổi đầy kinh nghiệm, mấy người trẻ tuổi như Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh có chút đỡ không nổi, có lẽ kiềm chế được không lên tiếng đã là biểu hiện tố chất tốt rồi.

Quý Thành Lĩnh lần nữa cảm thụ sâu sắc cậu đã ngu xuẩn đến cỡ nào khi vừa đến phân cục Đông Thành, chỉ mới nghe lời đồn đãi mà đã tin tưởng không nghi ngờ gì.

Các cảnh sát hình sự lão làng này rõ ràng còn là lão tướng dũng mãnh hung tàn.

Lý Toản xoa xoa cằm, như có điều suy nghĩ: “Hung thủ là một tên b.iến thái, gã và nạn nhân có quan hệ nhất định, hai bên quen biết, không phải ngẫu nhiên mưu sát.”

Trần Tiệp: “Lão đại, sao anh xác định hung thủ quen biết nạn nhân?”

Lý Toản đáp: “Búp bê. Đây là phiên bản đặc biệt phát hành kỷ niệm năm ra mắt, mà trong búp bê chỉ có cánh tay nạn nhân, các bộ phận thi thể khác có khả năng bị giấu trong búp bê cùng series.”

“Người mua búp bê này nhất định là người sưu tầm yêu thích Hello Kitty, tuyệt đối không nỡ dùng chúng để giấu thi thể.”

“Nói không chừng hung thủ đặc biệt b.iến thái, dùng chúng chế tác thành đồ sưu tầm đặc biệt yêu thích?”

“Nếu là đồ sưu tầm thì sẽ cất kỹ, không vứt đi. Vết bẩn bên trong búp bê chứng tỏ nó đã bị vứt bỏ nhiều năm, nếu không phải đồ sưu tầm, không thuộc về hung thủ, vậy thì chính là của nạn nhân. Hiện trường án mạng đầu tiên rất có thể chính là tại nhà của nạn nhân. Nếu là giết người ngẫu nhiên, sao hung thủ có thể phân thây, nấu chín, sấy khô, giấu xác và vứt xác ở nhà nạn nhân, một loạt trình tự mà không bị phát hiện?”

Trần Tiệp chợt hiểu ra: “Đáp án chỉ có một, hung thủ là người quen của nạn nhân. Nếu là người quen thì dễ điều tra động cơ gây án rồi, giết người vì tình, tiền hay báo thù. Phương pháp hung thủ xử lý nạn nhân… Em nhìn thế nào cũng thấy gã đang thích thú, không giống giết người vì tình, tiền hay báo thù!”

Lý Toản: “Suy đoán có lý, có khả năng này.”

Trần Tiệp đắc ý: “Không uổng công em đọc các vụ án cũ của phân cục.”

Lý Toản nói tiếp: “Các suy đoán trên đều là manh mối, hiện tại phải điều tra lai lịch nạn nhân trước. Lão Chung, có thể khôi phục ngày tháng và mã đơn hàng trên nhãn mác của búp bê không?”

Chung Học Nho đáp: “Ăn mòn quá nghiêm trọng, rất khó, nhưng em sẽ cố hết sức.”

“Tốt.” Lý Toản phân công cho Trần Tiệp và lão Tăng: “Hai cô cậu dẫn người đi điều tra các cửa hàng và Website bán Hello Kitty trong thành phố Việt Giang, tìm xem ghi chép mua búp bê phát hành kỷ niệm 35 năm ra mắt vào chín năm trước, chú trọng tìm đơn hàng sưu tầm đủ bộ.”

Tìm kiếm búp bê phát hành kỷ niệm được bán nguyên bộ từ trực tuyến đến ngoại tuyến trong toàn bộ thành phố Việt Giang, không bao gồm bọn đầu cơ, hành động này chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Nhưng hiện tại không có manh mối, đành phải làm theo phương pháp ngu ngốc nhất.

Lúc này tiếng gõ cửa phòng họp vang lên, một cảnh sát hình sự nói: “Đội trưởng Lý, bên ngoài có người tìm anh.”

Viên cảnh sát còn đang nói thì Giang Hành đã xuất hiện sau lưng cậu ta, y mặc quần áo bình thường thoải mái, một tay đút vào túi, nét mặt tươi cười chào hỏi mọi người trong phòng họp.

Y đã quen với Đội hình sự, vừa lên tiếng liền được mọi người chào hỏi lại.

“Có việc?” Lý Toản đứng dậy đi qua, nhỏ giọng nói: “Anh không thể ỷ là người nhà mà tùy tiện xông vào.”

Giang Hành bị hai chữ “người nhà” khiến tâm trạng lên mây: “Anh mang tin tức tới.”

Lý Toản: “?” Hắn lập tức nói tiếp: “Thím Đồng hỏi được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.