Anh Ấy Là Của Tôi

Chương 11




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong suốt cuộc họp, Ngô Tuyết liên tục đánh mắt ra dấu với Túc Nghệ, có thể hiểu ý nghĩa của chúng là: "hàng ngon", "Nghệ Nghệ nhà chúng ta thật tinh mắt" và "Từ Thiến Lam thì là cái cóc gì", một cơn mưa lời khen chan chứa cảm xúc.

Đáng tiếc cô hoàn toàn không vui nổi.

"Đây là lịch quay phim của chúng tôi." Đại diện phía đoàn làm phim đẩy tài liệu về phía Ngô Tuyết, "Là thế này, vì kịch bản chúng tôi có sửa đổi chút ít nên cảnh diễn có hơi thay đổi, thời gian bắt đầu tham gia quay cũng sớm hơn."

Ngô Tuyết nhận tài liệu, xem lướt qua thật nhanh rồi cười: "Phía chúng tôi không thành vấn đề."

Đại diện đoàn làm phim cũng cười: "Nếu không có vấn đề gì thì ký thỏa thuận thôi."

Hợp đồng được đẩy tới trước mặt Túc Nghệ.

Túc Nghệ sờ sờ đầu bút, cười tươi: "Tôi có thể hỏi một chút không, chỗ thay đổi là ở đâu vậy?"

Tuy bị túm cổ rất lúng túng nhưng không thể để ảnh hưởng tới công việc được, những gì cần nghe trong cuộc họp cô đều nghe rất cẩn thận, đầy đủ.

"Cảnh diễn mới là làm theo ý của biên kịch, anh ấy nói là vẫn còn chỗ muốn sửa nên hiện chỗ tôi cũng vẫn chưa có bản hoàn chỉnh." Đại diện đoàn làm phim cười, "Hình như nhân vật của cô là được thay đổi nhiều nhất đấy."

Sau khi nghe trả lời xong, trong lòng Túc Nghệ có hơi căng thẳng.

Năng lực của biên kịch khiến cô rất tin tưởng, bất ngờ thêm cảnh vào lúc này nhất định là chỉ đẹp lại càng đẹp hơn. Túc Nghệ thôi không đắn đo nữa, thoải mái ký tên mình lên hợp đồng.

Cuối cùng nói chuyện thêm một chút về vấn đề tuyên truyền phim, mọi chuyện vậy là hoàn tất.

Sau khi cuộc họp kết thúc, người bên đoàn làm phim liền đứng dậy: "Chử tổng, tôi đưa ngài về nhé, tiện thể báo cáo luôn chuyện ký kết hợp đồng với ngài."

"Ừ." Người đàn ông nãy giờ vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng. Anh đứng dậy, chỉnh sửa lại ống tay áo sơ mi bên trong, rõ ràng là rất không quen mặc đồ tây.

Túc Nghệ lấy tay chống đầu, đôi mắt nhìn anh sáng rực. Người đàn ông chỉnh xong tay áo, ngẩng đầu lên, chạm phải cái nhìn của cô.

Túc Nghệ chớp chớp mắt với anh tỏ ý "vờ như chúng ta không quen biết gì hết nhé".

Chử Ưng nhíu mày, hàng mày của anh rất đậm và sắc nét khiến Túc Nghệ ngắm xong liền nuốt nước miếng.

Nam... nam sắc mê người.

Chử Ưng nhanh chóng rời tầm mắt, bên môi thoáng qua một nụ cười, xoay người rời khỏi phòng họp.

"Mau thu dọn các thứ đi." Không có ai để ý thấy màn mắt đi mày lại vừa rồi của hai người. Ngô Tuyết xem điện thoại, giục: "Phải đi chụp trang bìa nữa đấy."

Túc Nghệ hỏi lại: "Không phải hôm nay không có việc gì sao?"

"Đột xuất. Vốn là mời siêu mẫu hàng đầu trong nước, kết quả là người ta không tới được." Ngô Tuyết đáp, "Tạp chí kia có chút giao tình với công ty ta, bên trên mới liên hệ với chị bảo em đi chữa cháy."

Trước khi trở thành diễn viên, Túc Nghệ coi như là người mẫu bán chuyên nghiệp, có kinh nghiệm, hơn nữa dáng người lại đẹp, khuôn mặt tươi, sau khi có chút tiếng tăm, các tạp chí đều khá ưu ái cô.

Túc Nghệ thấp thỏm vâng dạ, đưa tay gửi tin nhắn cho Chử Ưng một gương mặt khóc.

Hôm nay An Tuyền xin phép nghỉ, Ngô Tuyết đích thân lái xe.

"Tốc độ này chưa đến bốn mươi dặm phải không? Sang tới chỗ kia khéo người ta ăn cơm chiều rồi." Túc Nghệ cầm chắc điện thoại bảo, "Hay để em lái cho."

Ngô Tuyết đáp không cần nghĩ ngợi: "Không được, chị sợ cô cho chị đóng phim "Vua tốc độ" lắm, nào, nói chị nghe xem, Chử Ưng kia là thế nào."

Túc Nghệ hỏi lại: "Thế nào là thế nào ạ?"

"Em sớm biết anh ta là quản lý cấp cao của Chử thị rồi hả?"

"Đâu có." Túc Nghệ bật sáng màn hình, Chử Ưng vẫn chưa nhắn lại, "Em cũng mới biết."

Ngô Tuyết liếc cô một cái, ra vẻ tò mò: "Cái tên quản lý cấp cao của Chử thị chịch xong xách đít ra về nãy cô nói không phải là anh ta đấy chứ?"

Túc Nghệ: "Không thể nào." Trước gặp Từ Thiến Lam ở bãi đỗ xe dưới nhà, hai người họ nhìn kiểu gì cũng chẳng giống như quen biết.

Đến tận lúc xuống xe cũng không nhận được tin nhắn trả lời, vào studio, trước khi trang điểm, Túc Nghệ nghĩ một chút rồi gõ bàn phím.

Túc Nghệ nương nương: "Nhà đầu tư đáng kính à, tôi nhất định sẽ quay phim thật tốt, nỗ lực kiếm tiền cho ngài [hôm nay tôi cẩn thận đặt trái tim nhỏ bé của mình lại đây.jpg]."



Lần này chủ đề của tạp chí là lễ phục. Túc Nghệ thay một chiếc váy ngắn không tay, xương quai xanh đẹp mắt được phô bày trọn vẹn.

Stylist đem đến cho cô một đôi giầy.

Giầy cao gót đỏ đính kim cương, gót giầy vừa cao vừa nhọn, đi lên chân cực kỳ đẹp.

Thợ ảnh và cô chào hỏi nhau xong liền lập tức vào công việc.

"Tay để trên bàn, đúng rồi, nhìn ống kính," thợ ảnh đạp một chân lên ghế, vặn mình canh góc chụp, "Cứ thế, đừng chuyển động!"

Túc Nghệ phải cố gắng lắm mới không bật cười trước tư thế của thợ ảnh.

"Cằm nâng lên cao một chút, môi hơi hé một chút... Tốt."

"Đứng lên đây đi." Thợ ảnh chỉ vào cái bục nhân viên mới mang ra, trông nó giống như chiếc hộp nhạc đồ chơi của búp bê Barbie.

Tiếng âm báo điện thoại bỗng vang lên. Túc Nghệ theo tiếng nhìn lại, chỗ phát ra âm thanh đúng là từ trong tay Ngô Tuyết, điện thoại của cô.

Cô cố nhịn cảm giác háo hức muốn xem tin nhắn, lơ đễnh bước lên bục.

Không ngờ "bụp" một tiếng, Túc Nghệ cảm giác mình bị hẫng chân, cơ thể mất thăng bằng ngã sang phải... Chiếc bục không chắc, không chịu tải được sức nặng của Túc Nghệ, bị giầy cao gót chọc sập.

Chân trẹo một cái, cảm giác đau thấu tim gan truyền từ cổ chân lên tới đỉnh đầu, da đầu Túc Nghệ giần giật.

Nhân viên studio vội vàng lại đỡ cô dậy. Ngô Tuyết chạy đến nhanh nhất, vừa tới liền cố định chắc mắt cá chân của cô: "Ngồi yên, đừng cử động."

"Không sao chứ?" Quản lý studio vội vàng chạy từ ngoài vào hỏi han.

Ngô Tuyết: "Đạo cụ của các anh làm sao vậy?!"

"Xin lỗi, xin lỗi." Người của tổ đạo cụ cuống quýt xin lỗi, "Có vẻ là mối dán bị lỏng, không cố định chắc."

"Túc Nghệ của chúng tôi tới đây để chữa cháy cho các anh, các anh thì sao, đến cả kiểm tra trước khi chụp cũng không làm." Ngô Tuyết cười gằn một tiếng, "Nếu cản trở tới lịch trình kế tiếp của cô ấy, các anh cứ chờ mà bồi thường đi."

Ngô Tuyết nổi nóng xong mới dìu Túc Nghệ ra xe, nhân viên bên phía tạp chí tới lái xe giúp.

Trẹo chân rất đau, nhất là người có vóc dáng cao ráo như Túc Nghệ, đến cả phần eo cũng thấy ngâm ngẩm đau.

Tuy vậy, ngoài mặt cô không thể hiện ra chút cảm xúc không cần thiết nào, lúc ở trong studio không nói tiếng nào, lên xe rồi mới mở miệng: "Tiểu Tuyết."

Ngô Tuyết: "Sao, đau lắm hả?"

"Không phải." Cô chỉ vào túi của Ngô Tuyết, "Điện thoại của em."

Cuối cùng cũng chạm được vào chiếc điện thoại mình thương nhớ, Túc Nghệ lập tức mở màn hình.

[10086: Nhắc nhở dung lượng, chào bạn, ngày hết hạn 26 tháng 5...]

*10086: số tin nhắn tổng đài

"Tiểu Tuyết Tuyết," Túc Nghệ quay đầu sang, mặt đầy đau khổ, "em thấy chân càng đau hơn."

**

Lần này không bị thương nặng, dây chằng bị tổn thương, mát xa, chườm nóng vài ngày là khỏe.

Chạng vạng, Ngô Tuyết đứng xem thợ mát xa mát xa cho cô xong rồi mới về, trước khi đi còn dặn đi dặn lại cô không được đi lại lung tung.

Túc Nghệ không có gì làm bèn bật bộ phim hôm trước chưa xem hết lên xem tiếp, gác chân lên mặt bàn, tư thế ngồi cực kỳ hổ báo.

Màn hình điện thoại để trên bàn bỗng sáng lên.

Túc Nghệ không rời mắt khỏi tivi, vặn vẹo cong lưng khều điện thoại lại, tranh thủ lúc quảng cáo liếc đại một cái.

Chử Ưng: "Lúc nãy đang bận."

!!!

Thế nào là được bơm đầy máu sống lại?!

Thế này chính là được bơm đầy máu sống lại!!!

Ngón tay Túc Nghệ gõ nhanh thoăn thoắt, gửi một tin nhắn ân cần hỏi thăm cực kỳ tầm thường nhưng lại đảm bảo chắc chắn sẽ nhận được trả lời.

Túc Nghệ nương nương: "Ăn cơm chưa?"

Đầu kia gửi lại một tin nhắn giọng nói, tận những mười giây.

"Tôi là bạn của ông ấy. Chử Ưng đi vệ sinh rồi. Chúng tôi đang dùng cơm tối ở bên ngoài. Cô có muốn tới không? À, phải rồi, chúng ta từng gặp nhau ở bãi đỗ xe, cô còn nhớ chứ?" Là giọng một người lạ.

Túc Nghệ cẩn thận hồi tưởng nhưng không nhớ được người này trông thế nào.

Túc Nghệ nương nương: "Tất nhiên là nhớ. Địa chỉ là?"

Đối phương lập tức gửi vị trí qua.

Một quán hải sản đang nổi.

Chử Ưng quay về chỗ ngồi, ấn nút home kiểm tra điện thoại.

"Ưng Tử, sao lại xem điện thoại rồi?" Người đàn ông để đầu húi cua ngồi đối diện cười sang sảng, đây chính là chiến hữu cũ về thăm người thân của Chử Ưng.

Chử Ưng lắc đầu: "Không có gì."

"Giờ điện thoại có nhiều trò hay, ai ăn cơm cũng thích nghịch điện thoại." Lưu Tỉ vui vẻ nói, "Các ông trước làm sao sống được trong bộ đội vậy? Nghe nói gọi cuộc điện thoại cũng rắc rối."

Người đàn ông tóc húi cua đáp: "Cũng tạm, không đến mức như vậy, huấn luyện mệt, thời gian ngủ còn chẳng đủ, đâu còn sức đâu nghĩ cái khác."

"Thằng bạn tôi trước đây ở trong đội các ông có phải là đứa trâu nhất không vậy?" Lưu Tỉ bật ngón cái lên hỏi.

"Không phải." Người đàn ông tóc húi cua cười khì khì, "Có điều nếu ở lâu thêm chút nữa thì phải đấy."

Chử Ưng đang chuẩn bị bảo Lưu Tỉ cút đi thì điện thoại đổ chuông.

Là cuộc gọi qua Weixin của Túc Nghệ.

"Chử Ưng, em không tìm thấy cái quán đó," chỗ cô đang đứng rất ồn ào, hòa làm một với tiếng ồn xung quanh Chử Ưng, "anh ra đón em được không?"

Lúc Chử Ưng đi ra, Túc Nghệ đang đứng cạnh cửa quán đồ ăn vặt Sa huyện, cô mặc váy dài, vóc dáng dong dỏng cao được tôn lên nổi bật vô cùng ưa nhìn.

Trông thấy anh, cô khua khua tay y như cần gạt nước, mặt cười rạng rỡ, đi về phía anh.

Khập khà khập khiễng, vừa buồn cười vừa đáng thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.