Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 4




Trong văn phòng của Lục Tri Chu lặng ngắt như tờ, mà hai học sinh ngồi đối diện hắn cũng trong nháy mắt kinh ngạc đến ngây người. 

Bọn họ nghe thấy cái gì?

Đây là chuyện mà bọn họ có thể miễn phí nghe? 

Đây là tin nhắn mà giáo sư Lục của bọn họ nhận được? 

Giờ phút này, giáo sư Lục rất là bình tĩnh, hắn chỉ hơi nâng mắt kính, cũng không có biểu cảm dư thừa nào khác, giống như đối diện phát tới giọng nói chỉ là một câu rất bình thường. 

Mấy học sinh đưa mắt nhìn nhau, nhấp môi nghẹn cười, hoàn toàn không dám nói lời nào. 

Sau đó, bọn họ liền thấy vị giáo sư Lục bình thường đều không hay dùng di động, lại ở trong lúc thảo luận, không để ý tới bọn họ, cúi đầu đánh chữ. 

Vì vậy, rất nhanh, bên Tiêu Niên liền nhận được tin nhắn trả lời của Lục Tri Chu. 

“Đừng giỡn.” 

Tiêu Niên cười một cái, liền cất điện thoại. 

Nếu Lục Tri Chu không trở lại, Tiêu Niên đành gọi đại một phần cơm hộp ăn rồi ra cửa. 

Buổi chiều cậu có việc, một nhóm nam mà cậu dẫn dắt sắp sửa tham gia thi đấu, hôm nay vừa lúc mọi người đều có rảnh, liền hẹn cùng nhau luyện tập. 

Dựa theo trình độ công tác thì, Tiêu Niên hẳn là xem như thầy dạy vũ đạo, bất quá cũng không đơn giản chỉ dạy thôi, cậu là vừa chơi vừa dạy. 

Chơi là vì sở thích, dạy thì đơn giản là vì bị cuộc sống bức bách, cậu ít nhiều cũng phải kiếm chút đỉnh. 

Kỳ thật, tiền cậu kiếm được mỗi tháng cũng đủ để chi tiêu cơ bản, nhưng luôn có những thứ ngoài dự đoán mà cậu cần mua. 

Ở phương diện tiền bạc, ba mẹ cậu cũng đặc biệt lơi lỏng, làm cậu đặc biệt không biết tiết chế. 

Lại nói tới chuyện nhảy, Tiêu Niên từ nhỏ đã thích nhảy múa, thích phát huy sở trường của cơ thể ở các loại tiết tấu khác nhau. 

Ở trong giới này, cậu có chút nổi danh cũng có năng lực, biết biên đạo, biết nhảy, năng lực học hỏi cũng mạnh, được người trong giới xưng là người biết vặn nhất, hơn nữa tính tình rất tốt, mọi người đều thích chơi với cậu, có chuyện gì cũng muốn gọi cậu tới. 

Nhưng vậy thì sao chứ, ở nơi đó cậu rạng rỡ thế nào thì trong mắt ba mẹ, cậu trước sau vẫn là một người không làm việc đàng hoàng. 

Lần này, nhóm nhảy mà cậu dẫn dắt chuẩn bị tham gia một tiết mục tuyển tú, Tiêu Niên là được công ty bọn họ mời tới. 

Sau khi đến nơi, mấy cậu nhóc mở miệng ‘chào thầy, chào thầy’ xong, bọn họ liền bắt đầu. 

Lúc Tiêu Niên đi làm cũng rất nghiêm túc, điện thoại thì cơ bản không xem cũng không mở tiếng, nên mãi đến chiều kết thúc xong, cậu mới lấy ra điện thoại từ trong bao. 

Sau đó, cậu nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ Lục Tri Chu. 

Tiêu Niên nhận chai nước từ một học sinh, nói tiếng cảm ơn liền gọi lại cho Lục Tri Chu. 

Lục Tri Chu gần như là một giây bắc máy, Tiêu Niên còn chưa nghe thấy tiếng ‘đô đô’ đâu, bên kia đã lên tiếng rồi. 

“Ở nhà à?” Lục Tri Chu hỏi.

Tiêu Niên buông chai nước: “Ở bên ngoài, làm sao vậy?” 

Lục Tri Chu hình như hơi khựng lại: “Đang làm gì?” 

Tiêu Niên: “Mới vừa làm ra a.” 

Lục Tri Chu hỏi: “Sao thở gấp thế?” 

Tiêu Niên ‘à’ một tiếng: “Mới dạy học sinh nhảy xong.” Tiêu Niên hỏi: “Có việc sao?” 

Lục Tri Chu: “Buổi tối có về ăn cơm không?” 

Tiêu Niên nghĩ nghĩ, buổi tối hình như không có hẹn: “Có ạ.” 

Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng. 

Nghe thấy hắn muốn cúp điện thoại, Tiêu Niên lập tức hỏi: “Anh bây giờ đang ở đâu vậy?” 

Lục Tri Chu: “Siêu thị dưới lầu.”

Tiêu Niên: “Vậy thôi.”

Lục Tri Chu: “Ừ.”

Tiêu Niên nghe Lục Tri Chu nói như muốn cúp điện thoại ngay, vội vàng thay đổi chất giọng: “Giáo sư Lục, anh có muốn tới đón em không?” 

Lục Tri Chu: “Em đang ở đâu?”

Tiêu Niên: “Giải trí Tân Tinh.”

Lục Tri Chu: “Anh……”

Tiêu Niên vừa nghe liền biết Lục Tri Chu muốn nói từ chối, lập tức cắt ngang hắn: “Ca ca, em mệt quá chừng.” 

Lục Tri Chu: “……”

Tiêu Niên tiếp tục: “Ca ~”

Lục Tri Chu bất đắc dĩ: “Mười lăm phút sau xuống lầu. “

Tiêu Niên vui vẻ liền, miệng cũng ngọt hơn nhiều: “Cảm ơn ca ca, ca ca tốt nhất.”

Lục Tri Chu giọng điệu nhàn nhạt: “Khách khí.”

Tiêu Niên cười: “Chịu để em gọi ca ca rồi?”

Lục Tri Chu: “Không chịu em liền không gọi?”

Tiêu Niên: “Đương nhiên rồi, em nghe lời lắm đó.”

Lục Tri Chu: “Không được gọi.”

“Dạ, lão công.” Tiêu Niên cười: “Cảm ơn lão ~ công ~”

Nói xong, cậu không đợi Lục Tri Chu phát hỏa, nhanh tay cúp điện thoại.

Ha ha, thiệt quá thú vị.

Tiêu Niên gọi điện thoại xong mừng rỡ như hoa nở, học sinh đang đứng bên cạnh cậu cũng nhịn không được hỏi cậu: “Thầy, là người yêu của thầy à?” 

Tiêu Niên lắc đầu: “Không phải.”

Tiêu Niên dọn đồ xong đi xuống, Lục Tri Chu cũng đến. 

Còn lái tới một chiếc xe không tồi, cho nên vừa lên xe, Tiêu Niên liền hỏi: “Làm giáo sư đại học tiền lương cao không?” 

Lục Tri Chu hỏi: “Em muốn biết cái gì?”

Tiêu Niên: “Em thấy chất lượng cuộc sống của anh không tồi, không có ý gì khác đâu.” 

Lục Tri Chu: “Tiền lương còn tạm, bất quá anh có tham gia một ít hạng mục, em hẳn là muốn hỏi cái này.” 

Tiêu Niên ‘à’ một tiếng thật dài.

Hôm qua, Tiêu Niên có tìm hiểu về Lục Tri Chu, cái gì mà giáo sư đại học trẻ tuổi nhất, nhận được giải thưởng này, tham gia cuộc thi kia, cái gì mà nghiên cứu về cái gì, này này kia kia rất nhiều danh hiệu, trông vô cùng trâu bò. 

Cho nên, có căn nhà tốt như vậy với chiếc xe đẹp như vậy, cũng không có gì quá kỳ lạ. 

Tiêu Niên vì thế hỏi: “Anh biết em làm cái gì chứ?”

Lục Tri Chu: “Biết đại khái.”

Tiêu Niên: “Anh có suy nghĩ gì không?”

Lục Tri Chu: “Anh cần phải có suy nghĩ gì à?”

Tiêu Niên cười rộ lên: “Không cần, không cần.”

Qua vài giây, Lục Tri Chu nói: “Mỗi nghề đều có ý nghĩa riêng của nó, không có phân chia cao thấp sang hèn.” 

Tiêu Niên lè lưỡi: “Giáo sư Lục, học sinh của ngài hẳn là rất thích ngài nhỉ.” 

Lục Tri Chu: “Sao lại nói như vậy?” 

Tiêu Niên bắn cầu vồng thí: “Giáo sư Lục ngài làm người tốt như vậy, biết ăn nói như vậy, còn thông minh như vậy, ôn tồn, lễ độ……” 

Lục Tri Chu cắt ngang cậu: “Thôi đi.”

Tiêu Niên cười rộ lên, tiếp tục nói: “Vậy giáo sư Lục, em có thể thích anh không?” 

Vừa dứt lời, Lục Tri Chu đột nhiên dẫm phanh lại. 

Tiêu Niên nhìn về phía trước, thì ra suýt nữa tông vào đuôi xe. 

Lục Tri Chu: “Đừng giỡn.” 

Tiêu Niên cười ha hả. 

Cậu vậy mà cảm thấy Lục Tri Chu nghiêm túc đứng đắn như thế lại có chút đáng yêu. 

Qua một lát sau, Tiêu Niên hỏi: “Ghế phụ này ngoài em ra có ai từng ngồi lên chưa?” 

Lục Tri Chu: “Có.” 

Tiêu Niên: “Ai vậy? Tình cũ? Tình cũ cũ?”

Lục Tri Chu bất đắc dĩ: “Đồng nghiệm, bạn bè, người nhà, thân thích.”

Tiêu Niên lập tức cảm thấy vô vị: “Ồ.”

Cậu lại hỏi: “Giáo sư Lục yêu đương bao giờ chưa? Đã 27 tuổi rồi, hẳn là từng rồi chứ?” 

Lục Tri Chu: “Không có.” 

Tiêu Niên có hơi kinh ngạc: “Thật à? Anh lớn như vậy mà chưa gặp được ai có thể cùng anh nghiên cứu thảo luận, đồng bộ trong công việc sao?” 

Lục Tri Chu nở nụ cười: “Âm dương quái khí cái gì.” 

Tiêu Niên không hiểu sao cậu lại chọc trúng điểm cười của Lục Tri Chu, cậu cũng đi theo cười rộ lên: “Ai nha, không dám không dám, nhưng mà nói thật, anh chưa yêu đương làm em thấy ngạc nhiên thật đó, anh xem anh soái như vậy, người theo đuổi anh hẳn là không ít đi.” 

Lục Tri Chu không trả lời chính diện, mà nói một câu: “Anh muốn chính là cả đời.” 

Tiêu Niên ‘chậc’ một tiếng, một bên cảm thán người làm nghiên cứu học vấn đối với chuyện tình yêu thật là nghiêm túc, một bên lại cảm thấy Lục Tri Chu là đang nói cho Tiêu Niên, anh nếu yêu đương rồi, bây giờ còn tới lượt em ngồi đây tía lia sao? 

Chờ về đến nhà, Tiêu Niên mới phát hiện Lục Tri Chu đã mua xong thức ăn, đặt ở cốp xe sau. 

Thì ra là mua đồ ăn xong rồi đi đón cậu. 

Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu xách theo túi siêu thị, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm khái. 

Không biết sau này, thằng nhóc tốt số nào sẽ cùng hắn kết hôn nhỉ. 

Tuy, Tiêu Niên ở trước mặt Lục Tri Chu một hai ba bốn mà liệt kê ra yêu cầu về nửa kia của chính mình trong tương lai, ám chỉ người kia và Lục Tri Chu một chút cũng không liên quan, nhưng kỳ thật chính cậu cũng rất rõ rằng, cậu căn bản không xứng với Lục Tri Chu, một chút cũng không xứng. 

Lục Tri Chu nói rất đúng, hắn thật sự nên kết đôi với người cũng làm học thuật.

Nghĩ như thế, trong đầu Tiêu Niên lập tức có hình ảnh, cậu phảng phất nhìn thấy bên cạnh Lục Tri Chu là một chàng trai, cũng ôn tồn lễ độ, có lẽ còn mang cặp mắt kính, trong tay cầm một quyển sách, trông rất tri thức uyên bác, sau đó hai người mở miệng ngậm miệng toàn là quang tử cơ học gì đó, hình ảnh đặc biệt hài hòa tốt đẹp. 

Nhưng lại một lát sau, Tiêu Niên đột nhiên thay chàng trai kia, đổi thành chính mình. 

Một Tiêu Niên dính nhớt treo ở trên người Lục Tri Chu, ‘ca ca’, ‘lão công’ mà kêu, thiên chân vô tà hỏi một vấn đề cực kỳ ngu xuẩn, tại sao địa cầu lại có hình tròn nha. 

Tiêu Niên bị sức tưởng tượng của mình dỗ dành đến toét miệng cười, nhưng lại sợ bị Lục Tri Chu phát hiện, ho khan vài tiếng, lập tức kiềm chế lại. 

Sau khi trở về, Lục Tri Chu liền bắt đầu nấu cơm, Tiêu Niên ngồi trên sô pha được vài phút liền cảm thấy ngượng ngùng, vì thế cậu vô bếp dạo một vòng, muốn xem thử có cái gì cần phụ một chút không. 

Lúc cậu nhìn rau xanh, Lục Tri Chu nói: “Không cần.”

Lúc cậu nhìn trứng gà, Lục Tri Chu nói: “Không cần.”

Lúc cậu nhìn thịt, Lục Tri Chu buông dao: “Có thể đi ra ngoài chứ?”

Tiêu Niên đã nhìn ra, Lục Tri Chu không phải là đang khách khí với cậu, mà hắn thật sự không muốn Tiêu Niên ở trong bếp. 

Vì thế, Tiêu Niên lại về tới phòng khách. 

Cậu cảm thấy Lục Tri Chu thật sự rất kỳ quái, rõ ràng cả người đều đang tản ra khí tràng ‘không thích Tiêu Niên, tôi và Tiêu Niên không thích hợp, cũng không muốn ở chung với Tiêu Niên, không thích nói chuyện với Tiêu Niên’, nhưng sao cứ làm ra hành động ngược lại vậy nhỉ. 

Tri kỷ mà nấu cơm cho cậu như vậy, tri kỷ đi đón cậu về như vậy, còn tùy ý để cậu ở lại nhà, làm Tiêu Niên cũng không biết chính mình hiện tại đang sắm vai gì. 

Làm người yêu hờ cũng không cần ‘hờ’ đến cẩn thận như vậy chứ. 

Nhưng cũng có lẽ là, Lục Tri Chu đối xử với ai đều như vậy cả. 

Tiêu Niên nghiêng đầu, thật ra cẩn thận nghĩ lại, Lục Tri Chu cũng không làm gì quá lợi hại, chính hắn không phải đã nói, lúc trước ở nước ngoài, cơm của bạn cùng phòng đều là hắn làm sao. 

Ai, chỉ là một người tốt thôi.

Lúc ăn cơm, Tiêu Niên lại lần nữa chê quá yên tĩnh, chủ động mở miệng. 

Cũng chính là nói về Lục Tri Chu.

“Này, anh biết lúc trước mẹ em giới thiệu về anh với em như nào không?”

Lục Tri Chu ngữ khí cũng chẳng mấy hứng thú: “Nói thế nào?”

Tiêu Niên: “Nói anh là người rất thành thật, rất đứng đắn.”

Lục Tri Chu vẫn là kiểu ngữ khí kia: “Chẳng lẽ không phải?”

Tiêu Niên cười: “Anh cảm thấy vậy à?” Lục Tri Chu ngẩng đầu nhìn Tiêu Niên, phảng phất như dùng đôi mắt hỏi cậu, chỗ nào không phải. 

Tiêu Niên nghiêng đầu: “Lúc anh làm với em cũng không phải là người như vậy.” 

Lục Tri Chu vô cùng thong dong: “Người thành thật đứng đắn không thể có sinh hoạt tính dục sao?” 

Tiêu Niên nghẹn họng, này cũng rất có đạo lý? 

Tiêu Niên lại nhịn không được, hỏi: “Ca, nếu như anh chưa yêu đương bao giờ, chắc không phải là chỉ làm với em thôi đấy chứ?” 

Lục Tri Chu thấp giọng ‘ừ’ một tiếng. 

Tiêu Niên nháy mắt vui vẻ trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ồ, cho nên tình thì chính là cả đời, còn yêu thì có thể tùy tiện làm rồi?” 

Lục Tri Chu đột nhiên buông đũa xuống.

Bầu không khí cũng trở nên lạnh lẽo.

Tiêu Niên tại chỗ nhận sai: “Sai rồi, sai rồi, sai rồi.”

Cậu nhanh tay kẹp một khối thịt bò để vào chén của Lục Tri Chu: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Tuy cũng không biết là sai chỗ nào, bất quá xin lỗi là được rồi.

Lục Tri Chu giống như bị một loạt động tác của Tiêu Niên chọc cười, hắn lại lần nữa cầm lấy đôi đũa, chậm rãi nói: “Về sau sẽ không.” 

Kỳ thật, Tiêu Niên còn muốn tranh luận, muốn dỗi hắn có cái nhìn mâu thuẫn về tình yêu, sau đó lại khuyên hắn đừng đặt nặng về quan niệm như vậy, làm người có thể phóng túng, không cần vi phạm lương tâm với đạo đức là được. 

Có điều, cậu không dám nói. 

Nào dám a, nhỡ đâu Lục Tri Chu thẹn quá thành giận, đem Tiêu Niên cuốn gói quăng ra ngoài, cậu phải ngủ ở đâu bây giờ. 

Cơm nước xong, một người bạn của Tiêu Niên gửi cho Tiêu Niên một video vũ đạo, bảo là mọi người muốn nhìn cậu nhảy. 

Vì thế, Tiêu Niên gặm quả táo, bắt đầu học theo điệu nhảy kia.

Cơ bản ăn xong quả táo, Tiêu Niên xem xong là nhớ, vừa lúc Lục Tri Chu từ phòng bếp bước ra, Tiêu Niên liền đưa điện thoại cho hắn. 

“Có rảnh giúp em quay cái video không?”

Lục Tri Chu hỏi: “Quay thế nào?”

Tiêu Niên đã ấn mở xong xuôi: “Anh cứ ngồi ở trên sô pha, quay em là được.”

Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng.

Âm nhạc đã có sẵn, Lục Tri Chu bấm nút quay xong, Tiêu Niên liền theo tiết tấu bắt đầu nhảy. 

Một đoạn động tác tay, một đoạn động tác chân, phối hợp tứ chi, lại đưa lưng về phía màn ảnh, cuối cùng xoay người lại. 

Tầm mắt của Lục Tri Chu vốn ở trên điện thoại, nhưng dần dần lại chuyển sang người Tiêu Niên. 

Lần đầu tiên, hắn thấy Tiêu Niên nhảy múa, so với cậu lúc ở trạng thái bình thường thì hoàn toàn khác nhau, có nét đẹp dã tính nói không nên lời. 

Lục Tri Chu không nhịn được nuốt nước miếng, thấy Tiêu Niên xoay người qua. 

Sau đó, Tiêu Niên làm động tác nhấc tay, kéo áo lên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh của mình, cùng lúc đó, bả vai cậu phối hợp với mông, xoay hai cái. 

“Ủa?” Tiêu Niên quay lại, ngây ngẩn: “Sao anh không quay? Em chưa có nhảy xong mà.” 

Điện thoại trong tay Lục Tri Chu vẫn còn bật nhạc, nhưng hắn thật sự không quay tiếp. 

Hắn nhìn Tiêu Niên: “Quay cái này làm gì?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.