Ẩn Đế

Chương 33: Huynh muội




“Ha ha! Quả nhiên là ngựa tốt! Lại có thể trấn tĩnh như vậy!” Người vừa tới cao giọng cười lớn, thuộc hạ chấn động ngay lập tức thối lui, hồng y nhẹ nhàng tung bay không dứt, nam tử linh hoạt dừng lại bên cạnh nữ tử kia.

Bởi vì vừa rồi đối chưởng, nam tử tuy thoạt nhìn phong đạm vân khinh, tựa như không bị chút ảnh hưởng nào, nhưng mà bên trong nội tạng vẫn còn cảm giác chấn động, ánh mắt nhất thời nheo lại, đáy mắt hiện lên một chút sắc bén – mã phu này nội lực thâm hậu, tuy rằng không bằng hắn, nhưng cũng là một nhất lưu cao thủ, không nghĩ tới người như vậy lại làm thuộc hạ cho người ta, lại còn cam tâm tình nguyện làm một mã phu! Không biết chủ nhân hắn đến cùng là ai?!

Nội lực ám vệ không bằng người mới tới, hiển nhiên vết thương không nhỏ như nam tử kia, hắn chỉ thấy lục phủ ngũ tạng của mình đau đớn từng đợt, một ngụm máu tanh từ cổ họng trào lên, ám vệ nhất thời không nhịn xuống được, trực tiếp phun ra một ngụm máu, một tay ôm ngực, hiển nhiên nội thương trầm trọng.

Suy nghĩ đầu tiên của ám vệ không phải lo lắng thương thế cùng thân thể mình, động tác đầu tiên của hắn là theo bản năng nhìn về phía Cung Trường Nguyệt, đáy mắt đầy áy náy – Thực xin lỗi chủ tử! Làm người mất mặt rồi!

Ám vệ động tác tuy nhỏ, hơn nữa mặt hắn lại giấu dưới đấu lạp, người bên ngoài cũng không thấy hành động này. Chỉ có điều đứng cách đó không xa, hồng y nam tử vẫn chú ý đến hắn liền tóm được vẻ mặt này của hắn.

Áy náy? Hồng y nam tử híp mắt, nhìn theo tầm mắt của ám vệ, ở đó tuy là biển người mờ mịt, nhưng hắn vẫn nhận ra người mà ám vệ đang nhìn, một nam tử huyền y, biểu tình lạnh nhạt không chút quan tâm! Hắn gầy nhưng không yếu, một đôi mắt phượng lóe ra tôn quý, khí chất toàn thân khiến người khác căn bản không thể coi nhẹ hắn.

Người đó là chủ nhân của xe ngựa, là người có thể khiến nhất lưu cao thủ cam tâm tình nguyện vì hắn mà làm xa phu?

Lúc này trong lòng hồng y nam tử cũng không có chút nghi hoặc nào, bởi vì khoảnh khắc nhìn thấy nam tử một thân huyền y kia, hắn liền hiểu ra, nếu hắn cũng giống nam tử kia tao nhã trác tuyệt, tôn quý vô song, cho dù là đứng trên chín tầng trời, khinh thường nhìn mọi người, đó cũng là chuyện đương nhiên.

Hắn, Trì Bắc Thành, Trấn Bắc vương Cận quốc, nam nhân được tôn xưng “Chiến thần”, lần đầu tiên nổi lên ý tranh cường.

“Đại ca!” Lúc này Trì Luật Nhi mới phục hồi tinh thần, không nghĩ lại thấy được đại ca nhà mình đang đứng một bên, mà xa phu lúc trước muốn ra tay với mình đang ôm ngực ngồi trên xe ngựa, khóe miệng còn vết máu. Trong lòng Trì Luật Nhi nhất thời nở hoa, nàng làm sao còn nhớ sự sợ hãi khi vừa tiến đến quỷ môn lúc trước, hơn nữa đại ca không gì không làm được đang đứng bên cạnh, Trì Luật Nhi sức lực mười phần, một tay xoa thắt lưng, hăng hái chỉ vào ám vệ, kiêu ngạo nói, “Ha ha! Ngươi còn muốn động cô nãi nãi ta? Hiện tại bị đại ca ta giáo huấn, biết sợ rồi sao, thức thời thì đem ngựa Xích Thố giao ra đây!”

Trì Luật Nhi quả thực là điển hình của vết sẹo tốt rồi thì quên đau, tựa hồ không nhớ bộ dáng chật vật của chính mình khi nãy bị ám vệ giáo huấn, lại còn nghĩ đến ngựa Xích Thố, muốn bắt bọn nó.

Trì Bắc Thành tuy rằng sủng ái ấu muội của mình, nhưng bây giờ đang ở nước khác, không thể nhìn Trì Luật Nhi gây loạn như vậy, ánh mắt sắc bén đảo qua, nghiêm khắc quát Trì Luật Nhi, “Luật Nhi! Đây là Mặc quốc, không phải Cận quốc! Ngươi làm sao lại có tính tình điêu ngoa tùy hứng như thế! Lại còn muốn đoạt lấy ngựa yêu của người ta! Ta dạy ngươi như vậy sao?”

Trì Luật Nhi cùng Trì Bắc Thành là huynh muội cùng cha cùng mẹ, Trì Luật Nhi sinh ra không lâu thì phụ vương bọn họ chết trận trên sa trường, mẫu thân bọn họ cũng vì tin tức đó mà bệnh không dậy nổi, cuối cùng buông tay nhân thế, chỉ để hai huynh muội bọn họ sống nương tựa vào nhau. Lúc ấy Trì Luật Nhi chỉ là đứa bé còn bọc tã, mà Trì Bắc Thành thì đã mười sáu tuổi. Hắn cũng không nguyện ý bất kỳ kẻ nào thay thế hắn chiếu cố muội muội, cho nên Trì Luật Nhi chính là được Trì Bắc Thành nuôi lớn, đối với nàng mà nói, Trì Bắc Thành là huynh trưởng, cũng là phụ thân. Trì Bắc Thành đau lòng muội muội từ nhỏ đã không có cha mẹ, cho nên bình thường đối với nàng rất sủng ái, cơ bản là muốn sẽ có, cũng dưỡng thành tính tình điêu ngoa của Trì Luật Nhi, phải biết rằng ở Cận quốc, vị quận chúa này là tiểu ma vương người gặp người sợ!

Đương nhiên, Trì Bắc Thành đối với Trì Luật Nhi cũng có tồn tại một chút nghiêm khắc, Trì Bắc Thành trưởng thành sớm, hơn nữa thập phần thông minh, cho nên lúc hắn mười sáu tuổi, điệu bộ hành sự dĩ nhiên giống hệt phụ vương uy vọng rất cao kia, hiển nhiên khiến Trì Luật Nhi tâm sinh ra sợ sệt. Mà Trì Luật Nhi lại rất sùng bái Trì Bắc Thành, nàng tin tưởng chắc chắn đại ca mình không gì không làm được, thậm chí ngay cả sở thích cũng bắt chước đại ca, Trì Bắc Thành thích mặc hồng y, cho nên tủ đồ của nàng cũng đều là hồng y!

Trì Luật Nhi đối với đại ca Trì Bắc Thành vừa sùng bái vừa e kính sợ, lúc này Trì Bắc Thành nghiêm khắc quát nàng, Trì Luật Nhi trong lòng run lên, lập tức quy củ trở lại bên cạnh Trì Bắc Thành, có chút ủy khuất méo méo miệng, làm gì còn bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi?

Trì Bắc Thành trừng mắt nhìn Trì Luật Nhi một chút, lập tức ôm quyền hướng về đám người mà nói, “Gia muội tuổi nhỏ, xúc phạm đến xe ngựa công tử, tại hạ còn ra tay đả thương xa phu của công tử, tại đây xin bày tỏ áy náy khôn cùng.”

Mọi người chung quanh ngẩn ra, không biết Trì Bắc Thành đang nói với ai. Trì Luật Nhi cũng đầy nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt Trì Bắc Thành, liền thấy ở bên trong đám người kia, nam tử một thân huyền y đầy tao nhã.

Cung Trường Nguyệt nghe thấy thanh âm của Trì Bắc Thành, khẽ nâng mắt, thấy mục tiêu Trì Bắc Thành nói chuyện thì ra là hướng đến mình.

Vì thế nàng cũng không đứng trong đám người xem náo nhiệt nữa, nhấc chân đi về phía trước, mà những người bên cạnh đều tự động tách ra thành một con đường cho nàng đi qua, những người bị chen chúc cư nhiên không một câu oán hận, bọn họ trong lòng đều cảm thấy nếu đụng phải vị công tử này, chính là tội lớn tày trời!

Chung quanh một mảnh yên tĩnh, mọi người đều nín thở tập trung nhìn huyền y nam tử dẫn theo một tiểu công tử mặc cẩm bào, đi tới trước mặt Bắc Trì Thành.

“Trước đả thương người, sau xin lỗi, cần thiết sao?” Thanh âm Cung Trường Nguyệt khàn khàn nhẹ nhàng vang lên.

Trì Bắc Thành sửng sốt, hắn không nghĩ tới đối phương lại nói chuyện không chút lưu tình như thế.

“Vậy hoàn lại đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.