Âm Dương Miện

Chương 3: Một thế hệ rượu thần(hạ)




Sắc mặt Dương lão cơ hồ là ngay khi rượu vào miệng đã trong nháy mắt ngưng đọng lại, cả người dại ra đứng yên tại chỗ. Hơi thở nguyên bản nội liễm đã hoàn toàn biến mất, một chút đỏ ửng trong nháy mắt lan tràn khắp trên khuôn mặt hắn.

Đột nhiên ngay lúc đó, không có gì báo trước, từ trong hai tròng mắt hắn hào quang đại phóng, giống như là có hai ngọn lửa bốc cháy lên vậy:

- Hay, hay cho một câu lửa cháy bốc lên từ trong tâm.

Triệu lão bản có chút khẩn trương hỏi:

- Dương lão, chén rượu này hương vị như thế nào?

Dương lão nhìn về phía hắn, thần sắc biểu lộ một nỗi hưng phấn không thể che giấu:

- Đây là loại rượu có đặc điểm rượu cốc-tai thuần nhất mà ta từng uống qua, cũng là loại rượu cốc-tai gây cho ta sự rung động mãnh liệt nhất. Bởi vì nó thật sự làm cho ta cảm nhận được hương vị có một đám lửa cháy mãnh liệt trong lòng. Chỉ có thật sự uống vào một hớp rượu, mới có thể cảm nhận được hương vị hơn người của nó. Nếu muốn dùng một lời để đánh giá nó, ta cảm thấy chỉ có hai chữ thích hợp nhất để hình dung…

Nói tới đây, hắn thoáng tạm dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua đám tửu khách đông đảo đang vây quanh, mới dùng một âm thanh kiên định mạnh mẽ nói:

- Vô song.

Vừa nói, Dương lão tựa hồ như sợ người khác cướp mất chén rượu này của hắn vậy, một hơi uống cạn sạch. Nhất thời, một cảm giác nóng cháy mãnh liệt mạnh mẽ dâng lên, cảm giác đám lửa trong lòng ngực càng cháy mạnh mẽ hơn, làm cho toàn bộ ba ngàn sáu trăm lỗ chân lông trên cơ thể hắn dường như nở to ra. Uống xong chén rượu này, hắn thậm chí còn có cảm giác sống cả cuộc đời này cũng không uổng phí. Lúc trước tên Tiểu khất cái kia dùng mấy chữ rác rưởi để nói về thứ rượu Liệt Diễm Phần Tình kia, hiện tại hắn cảm thấy hoàn toàn chuẩn xác. Đúng vậy, tất cả các loại rượu mà mình uống từ trước đến giờ toàn bộ đều là rác rưởi a!

Không ai dám hoài nghi lời Dương lão nói, hắn chẳng những là tay tửu khách lớn tuổi nhất trong Ly Hỏa Thành, đồng thời cũng là một trong những người có địa vị cao nhất tại Ly Hỏa Thành này. Triệu Lão bản toàn thân ngây dại, tên Điều tửu sư khi nãy cũng đã là một câu không nói nên lời, mà trong gian Tửu điếm lúc này lại ồn ào hẳn lên, mọi người đua nhau nghị luận ồn ào hẳn toàn bộ cái sân khấu ngoài trời.

Không biết là ai chợt hỏi:

- Ủa, tên Tiểu khất cái kia đâu rồi?

Dương lão nhất thời hồi tỉnh lại, quay người nhìn lại, tên Tiểu khất cái lúc trước còn đứng tại quầy rượu, lúc này đã biến đâu mất. Hắn vội vàng quay lại hỏi Triệu Lão bản:

- Hắn đâu rồi?

- A? Không biết nữa!

Vừa rồi ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn Dương lão nhấm nháp rượu ngon, tên Tiểu khất cái dáng người nhỏ gầy, thật sự không khiến người ta chú ý, chỉ trong nháy mắt, đã biến đâu không thấy.

Dương lão cũng không dông dài thêm với Triệu Lão bản, thân hình lóe lên, đã xuất hiện tại cửa của tửu điếm. Cả người tựa như làn khói đỏ nhanh chóng biến mất.

o0o

Tên Tiểu khất cái kia sau khi đem rượu đưa cho Dương lão, để lại một câu nói rồi nhanh chóng bước đi. Chầm chậm đi ở ngã tư đường, hắn đi cũng không nhanh, nhưng nội tâm trong lòng cũng là một mảnh buồn bả.

Trước đây không lâu, bản thân mình là một đời Tửu Thần, nhưng hiện tại, lại rơi xuống đến tình trạng như thế này đây. Thở dài một tiếng, tên Tiểu khất cái bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Thần sắc biểu lộ trong mắt tuyệt không giống như một đứa nhỏ chỉ mới mười một, mười hai tuổi chút nào. Mà trên thực tế, cũng chính xác là như vậy.

Nguyên hắn tên là Lí Giải Đống, cũng không phải thuộc về cái thế giới này. Ở cái thế giới trước đây của hắn, hắn cũng đã ba mươi hai tuổi rồi. Hơn nữa, hắn lại là một đệ nhất Tửu Thần nổi tiếng cả thế giới. Hắn sáng tạo ra vô số truyền thuyết trong Điều Tửu giới, Phẩm Tửu giới. Trong Phẩm Tửu giới, nguyên bản vinh dự cao nhất chính là danh hiệu Ngũ Tinh Kim Chuy, đã có thể vì hắn mà tạo thêm một danh hiệu: Lục Tinh Hoàng Chuy danh hiệu. Bởi vì, thành tựu của hắn không ai có thể so sánh được.

Lí Giải Đống ở kiếp trước, trong cuộc đời ba mươi hai năm ngắn ngủi của hắn, chưa từng rời khỏi rượu. Hắn lại si mê đối với rượu. Khi hắn được mời đi giám định và thưởng thức một loại rượu ngon đã được chôn xuống đất hơn ngàn năm, rốt cuộc cũng không nhịn được sự xúc động trong nội tâm. Sau khi uống xong một ngụm rượu màu hổ phách cô đọng như cao kia, sau đó đã lâm vào bất tỉnh.

Lí Giải Đống cũng tuyệt không hối hận, nếu cho hắn lựa chọn thêm một lần nữa, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy. Cho dù là hiện tại, trong đầu hắn vẫn còn quanh quẩn thứ hương vị ngon động lòng người của thứ rượu hổ phách kia. Lúc ấy, ý niệm cuối cùng trong đầu hắn trước khi hắn mê man chính là, chết cũng đáng.

Bất quá, hắn cũng không chết, ngay cả chính hắn cũng không biết đây là may mắn hay là bất hạnh. Khi hắn tỉnh táo lại, phát hiện ra rằng mình đã không còn là vị tuyệt thế Tửu Thần Lí Giải Đống nữa, mà đã biến thành một tên ăn mày lấy việc ăn xin để qua ngày. Tên của hắn cũng biến thành Cơ Động, thậm chí trong đầu hắn còn lưu lại trí nhớ đơn thuần đến đáng thương của Cơ Động. Điều làm cho hắn bất đắc dĩ chính là, ngay cả toàn bộ thế giới này đều đã thay đổi.

Đi vào thế giới gọi là Ngũ Hành Đại Lục này đã hơn một tháng, bởi vì trí nhớ nguyên bản của Cơ Động, ngôn ngữ cũng không phải là chướng ngại. Chỉ là, trước đây hắn đường đường là một thế hệ Tửu Thần, bây giờ lại phải cố gắng để sinh tồn. Chuyện này trước đây hắn căn bản là chưa từng tưởng tượng ra. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Lí Giải Đống cho tới bây giờ cũng không phải là một kẻ hay than trời trách đất. Hắn dùng thời gian ba ngày để làm quen với thân phận mới của hắn. Hắn còn muốn cảm tạ trời đất, đã cho hắn thêm một cơ hội nữa. Ít nhất, cũng không có cướp đi trí nhớ của hắn đối với những kiến thức về rượu ngon. Nếu đã đi đến thế giới mới, hắn đã không còn cái tên cũ là Lí Giải Đống nữa rồi, cho nên, hắn quyết định từ nay về sau, sẽ dùng cái tên của tên Tiểu khất cái này, Cơ Động.

Trí nhớ của Cơ Động đơn giản đến mức khiến người ta phải nổi giận. Trước năm tuổi trí nhớ căn bản không tồn tại, sau năm tuổi, chỉ là ăn xin trên đường để sống. Trừ bỏ một sợi dây đỏ đeo trên cổ, trên đó có đeo một khối bạch ngọc khắc hai chữ Cơ Động, nhìn qua còn có giá trị một chút, toàn bộ thân thể cũng chỉ có thêm một bộ quần áo với không biết bao nhiêu mảnh vá này.

Hắn cũng không có đem mảnh ngọc bài này đem bán đi, bởi vì theo trí nhớ nguyên bản của Cơ Động, đối với khối ngọc bài này tựa hồ là vô cùng quý trọng. Nhưng hắn phải sinh tồn, phải ăn cơm. Đường đường là một đời Tửu Thần, hắn đương nhiên không thể lấy ăn xin mà kiếm sống. Rất nhanh, hắn đã tìm được đến Liệt Diễm Phần Tình tửu điếm, nổi tiếng nhất trong Ly Hỏa Thành này.

Ở trong thế giới này một tháng, trừ bỏ hằng ngày cần tìm hiểu về thế giới này, mỗi ngày Cơ Động đều ở ngoài quan sát cái tửu điếm Liệt Diễm Phần Tình này. Nhận thức của hắn đối với thế giới này đến bây giờ đều là thập phần hữu hạn. Hắn chỉ biết đây là một quốc gia nằm ở phía nam của Ngũ Hành Đại Lục, lấy ngọn lửa làm biểu tượng.

May mắn đối với Cơ Động chính là, người nơi này cũng thích uống rượu. Hằng ngày, hắn ngồi dưới chân cầu, dùng thân thể nhỏ bé cơ khổ của mình, xin vài cái bánh bao cứng như đá cùng với một ít thịt để duy trì sinh mệnh mới này. Sau đó, lại tiếp tục cẩn thận quan sát tửu điếm Liệt Diễm Phần Tình.

Cơ Động quan sát, đương nhiên cũng không chỉ là ngồi xem đơn giản như vậy, hắn lại còn lắng nghe. Vừa nghe, vừa quan sát, hắn cảm nhận, chính là rượu tại thế giới này so với tại thế giới trước đây của hắn có cái gì khác nhau. Hắn còn tìm hiểu về đặc điểm, hương vị của rượu. Đúng vậy, hắn là một tên Tiểu khất cái, đương nhiên không có khả năng đi nhấm nháp. Nhưng mà, sau khi đi đến thế giới này, Cơ Động vẫn còn giữ lại một thứ năng lực tuyệt hảo, đó chính là thứ mà hắn mẫn tuệ hơn so với bất cứ thường nhân nào: lục cảm sâu sắc.

Hiệp hội Phẩm Tửu Sư Quốc Tế sở dĩ ban cho hắn danh hiệu Lục Tinh Hoàng Chuy là bởi vì hắn đã phát minh ra phương pháp Lục cảm phẩm rượu (Bình rượu bằng sáu cảm giác khác nhau). Trong lý luận của Cơ Động, Phẩm rượu không chỉ bằng năm loại cảm giác: vị giác, khứu giác, thị giác, thính giác, xúc giác. Ngay cả cảm giác đồng dạng cũng có thể dùng để Phẩm rượu. Mà trên thực tế, ở thế giới cũ kia, làm được điều này cũng chỉ có mình hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.