Ái Triều (Loan Phượng Bi Dao)

Quyển 1 - Chương 9: Hội




Miêu Ánh Huyên tức đến mắt long sòng sọc: “Ca, sao huynh vô lý thế hả?”

Sao nàng lại quên mất ca ca là một tên đầu đá cứng mềm đều không ăn chứ? Tức chết nàng!

Chợt bên ngoài có tiếng người gọi.

“Miêu tỷ tỷ, tỷ có nhà không?”

Miêu Ánh Huyên ngó ra ngoài thì thấy a Bích, vị tiểu muội cạnh nhà đứng lấp ló ngoài cửa.A Bích thấy nàng lập tức chạy vào, hồn nhiên nói: “Hai người đang ăn cơm hả? Woa, nhiều đồ ăn ngon thật đấy!”

Nàng chỉ cười cười nhìn con bé còn Miêu Kiến Văn lên tiếng: “Đều là Miêu tỷ tỷ làm, nếu muội thích thì ngồi xuống ăn cùng đi!”

“Muội có thể ăn sao?” A Bích sáng mắt nhưng chẳng mấy chốc lại ỉu xìu xoa bụng: “Thôi đi, muội cũng vừa mới ăn ở nhà bây giờ vẫn còn no!”

“Muội qua đây là muốn rủ Miêu tỷ tỷ đi xem hội, Miêu ca ca... huynh cho muội mượn tỷ ấy một buổi nhé?”

Miêu Kiến Văn hơi sửng sốt: “Xem hội à? Chuyện này...”

“Miêu ca ca, huynh đồng ý đi, bọn muội hứa nhất định sẽ về trước giờ dậu.”

*Giờ dậu: Từ 17h - 19h chiều.

Chân mày Miêu Kiến Văn hơi cau lại, a Bích đã nói vậy rồi hắn cũng không tiện từ chối, đành thở dài: “Được rồi, hai muội đi chơi nhớ cẩn thận một chút, còn Ánh Huyên muội ăn cơm xong rồi hãy đi!”

“Dạ.” Miêu Ánh Huyên gật đầu, cười tít mắt.

Cơm nước xong xuôi, nàng cho tiểu hồ ly ăn no rồi mới cùng a Bích ra ngoài.

Từ xa, Miêu Ánh Huyên đã trông thấy bóng dáng của nam nhân nọ dưới gốc đại thụ, hắn mặc y phục xanh rêu đứng quay lưng về phía nàng, ánh mắt trầm tư nhìn về một hướng, gió thổi lay động vạt áo hắn, cả người toát lên khí tức của một công tử thế gia phong độ, tuấn dật.

Cảnh này khiến Miêu Ánh Huyên liên tưởng đến tranh thuỷ mặc, nàng cứ thế ngẩn người nhìn hắn.

Giống như có tâm linh tương thông, hắn bất ngờ quay đầu lại.Miêu Ánh Huyên trong lòng hoảng hốt nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thản quay sang a Bích bên cạnh: “A Bích, cảm ơn muội!”

“Miêu tỷ tỷ không cần khách sáo, muội cũng là tiện đường mà.” A Bích cười hì hì.

“Vậy...muội giúp tỷ chuyện này nữa nhé.” Nàng ghé sát vào tai a Bích khẽ thì thầm một tiếng.

A Bích lập tức đan hai ngón tay thành một dấu gạch chéo đặt lên miệng: “Muội tuyệt đối không nói cho ai biết!” 

Miêu Ánh Huyên mỉm cười nhìn a Bích rời đi, cũng may trước lúc Miêu Kiến Văn trở về nàng đã sang nhờ a Bích giúp nàng diễn một màn kịch.Nếu không...dưới chính sách áp bức của Miêu Kiến Văn e là nàng không thể rời khỏi nhà.

[...] Đối mặt với Tôn Phi Hải nàng gần như không biết nói gì chỉ cúi gằm mặt xuống.Thấy vậy, hắn càng thêm đắc ý: “Ta biết, nàng nhất định sẽ đến.”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn mỉa mai: “Vương gia, ngài nhầm rồi.Ta đến đây không phải vì ngài, ta ở nhà cảm thấy buồn chán nên muốn ra ngoài đi dạo thôi!” 

Dứt lời, nàng ung dung lướt qua hắn.Hừ, tuyệt đối không thể để hắn dương dương tự đắc như vậy.

Đúng là giảo biện, hắn nở nụ cười lưu manh phóng lên phía trước hùa theo nàng: “Ồ, là thế ư? Có điều, hôm nay chúng ta đã có duyên gặp mặt ở đây, không biết bản vương có phúc được mời cô nương đi dạo không?” 

Nàng không hề dừng bước, đáp: “Tấm lòng của vương gia tiểu nữ cảm kính không nguôi, nhưng đi cùng một người như ngài e là tiểu nữ tổn thọ mất.” 

“Sao thế được? Ta đi một mình, nàng cũng chỉ có một mình, không bằng hai ta ghép thành một cặp chẳng phải càng vui hơn sao?” 

“Ừm, nghe cũng có lý, có điều...” Nàng ra chiêu ngẫm nghĩ rồi nhìn hắn, chớp mắt: “Không!có!hứng!”

Đường từ thôn trang đến Hồng Ân tự khá xa.

Miêu Ánh Huyên là lần đầu tiên đến thành Kim Châu.Sau một hồi quan sát nàng cảm thấy về cơ bản các mặt hàng trong thành không khác biệt mấy so với thành Mạt Tín của Lăng Nhạc.Có điều, dường như Kim Châu rất chuộng trang sức, còn Mạt Tín lại bày bán các loại vải vóc tơ tằm là nhiều.Miêu Ánh Huyên dừng chân tại một mặt hàng bán trang sức, nàng hứng thú ngắm nghía.

Bà chủ bán hàng thấy vậy vui vẻ nói: “Cô nương này, nhìn cô không giống người trong thành chắc từ nơi khác đến phải không? Cô cứ tuỳ ý lựa chọn, cho cô biết, trang sức trong thành chúng ta nếu so về mẫu mã thì khó có nơi nào sánh bằng.Haha!”

Nàng chỉ cười cười, nhỏ giọng nói vừa đủ cho Tôn Phi Hải bên cạnh nghe: “Ở đây nhiều trang sức đẹp thật đấy!”

Mặc dù từ nhỏ nàng đã không thiếu trang sức quý giá nhưng đó đều là cống phẩm hoàng cung ban tặng, so với mấy thứ trang sức cầu kì đó nàng lại thích mấy món đơn giản mà tinh tế này hơn.

“Đương nhiên rồi, thành Kim Châu chúng ta từ xưa đã coi trang sức như một vật tôn xưng địa vị, kẻ có vị thế càng cao thì trang sức lại càng tinh xảo đẹp mắt.Trong hoàng cung chúng ta, mỗi một loại trang sức đều có ấn kí riêng của Hoàng gia, người có địa vị thấp kém nhìn thấy thường sẽ biết điều mà lui nhường.” Tôn Phi Hải khẽ giải thích.

Miêu Ánh Huyên đưa tay chỉ: “Giống như kim quan trên đầu ngài ư?”

Hắn bật cười: “Ta sống tại vương phủ, không dùng đồ trong cung.”

Nàng lén bĩu môi tiếp tục ngắm nghía.Đột nhiên nàng cầm một cây trâm bạc lên xem, cây trâm này có hình dáng mộc mạc, đầu trâm gắn một con hồ điệp khảm ngọc, trên thân được chạm khắc những hoa văn vô cùng tinh tế.

Bà chủ biết nàng có hứng thú bèn khen: “Cô nương thật có mắt nhìn, cây trâm bạc này tuy bề ngoài giản dị nhưng quan sát kĩ sẽ thấy nó được gia công rất tỉ mỉ và sắc sảo, ta thấy nó rất hợp với cô.”

Nàng hỏi: “Giá bao nhiêu vậy bà chủ?”

“Hai mươi lượng bạc!”

Miêu Ánh Huyên móc vạt áo tìm bạc nhưng bên trong trống không, nàng cố nén kích động muốn gào ầm lên, tại sao? Tại sao lại quên mang tiền?

“Nàng thích trâm bạc này sao?” Tôn Phi Hải chợt lên tiếng.

“Không thích!” Miêu Ánh Huyên cắn răng trả lời rồi nhìn bà chủ: “Ừm...cảm ơn bà.”

Nói xong liền bỏ đi.

Tôn Phi Hải nhìn theo bóng nàng rồi lại nhìn cây trâm chằm chằm, dứt khoát dơ lên: “Bà chủ, tôi mua.”

[...] Hồng Ân tự người người đông nghịt, phảng phất trong không gian mùi hương khói vấn vít.

Miêu Ánh Huyên chưa chừng thấy ngôi chùa nào lớn như vậy, nàng ngó đông ngó tây.Liếc thấy phía xa có đám đông dân chúng hội tụ nàng tò mò đi tới, Tôn Phi Hải lẽo đẽo theo sau.Ngặt nỗi người quá đông, xếp thành một bức tường lớn hại nàng chẳng nhìn thấy gì, Tôn Phi Hải nhắc nàng cẩn thận nàng cũng mặc.Khó khăn lắm mới chen được vào bên trong, Miêu Ánh Huyên cảm thấy như có mấy con chìm vừa bay qua đầu.

Bên trong đang diễn ra cuộc thi đi cà kheo.Theo lời bàn tán của mọi người thì Hổng Ân tự năm nào cũng tổ chức các cuộc thi để dân chúng tham gia góp vui, đã là cuộc thi thì đương nhiên không thể thiếu phần thưởng, theo thể lệ mỗi người thắng cuộc sẽ được thưởng hai mươi lượng bạc, mức thưởng không tệ chút nào!

Miêu Ánh Huyên đảo mắt nhìn đám người đang thi đấu, đây là một trò chơi đòi hỏi một sự khéo léo nhất định.Hồi ức chợt dừng lại vào một ngày tháng năm nào đó, nàng còn rất nhỏ nhưng nhất quyết đòi chơi trò này, Miêu Kiến Văn giữ cà kheo giúp nàng, nàng sung sướng cười khúc khích.Ai ngờ đi được vài bước nàng nhất quyết bắt Miêu Kiến Văn buông tay để mình tự đi, Miêu Kiến Văn biết nàng lại lên cơn bướng bỉnh rồi, hắn thủ sẵn tư thế đỡ nàng, kết quả khá tệ là...cả hai đều ngã nhào.

“Nha đầu, nàng cũng ghê gớm thật, chớp mắt đã không thấy đâu.” Tôn Phi Hải khoác vai nàng than vãn: “Hại bản vương tìm nàng nãy giờ!”

Miêu Ánh Huyên giật mình hơi đẩy hắn ra, mặt đỏ ửng: “Vương gia, ngài...”

Sau đó im bặt...

“Ta nói này, sao vương gia không đứng yên ngoài kia, chui vào trong này làm gì cho khổ?” Nàng không biết nên khóc hay cười, chỉ lên đầu hắn: “Tóc với tai, chả khác gì tổ quạ!”

“Huh? Tóc ta làm sao?”

“Được rồi, muốn biết thì vương gia kiếm gương soi đi.” Miêu Ánh Huyên chán ghét phẩy tay chẳng buồn quan tâm tới hắn nữa.

Hắn cũng đã hiểu ra phần nào, bèn trừng mắt giễu cợt: “Đúng rồi, nhờ phúc của nàng đấy!”

“Ai bắt theo ta làm gì?”

Không nói nhiều, hắn tức tối nắm tay nàng chen ra khỏi đám đông đi thẳng về gian phòng phía tây Hồng Ân tự, bộ dạng như muốn hét lên: Nàng phải chịu trách nhiệm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.