Ác Ma Doanh Địa

Chương 20: Yếu Thế (1)




Đối thủ quá mạnh! Lần đầu tiên Tiêu Phàm cảm nhận được điểm khác biệt lớn nhất trong phương thức chiến đấu của game 3D và những game online hồi trước.

Bởi vì trò chơi này đã bỏ bớt những số liệu truyền thống dài dòng, thay vào đó là những hình ảnh 3D mô phỏng lại những đặc điểm chân thật của đối thủ, chú trọng vào thể chất và kiểu hành động trong lúc chiến đấu của người chơi. Vì vậy trong game 3D, những cao thủ chơi game truyền thống chẳng còn chiếm ưu thế mấy so với người chơi bình thường. Họ chỉ có năng lực phản ứng xuất sắc hơn và quen với chiến lược của hệ thống trò chơi hơn mà thôi.

Những ưu thế ấy chủ yếu thể hiện trong việc lên kế hoạch hoàn thành nhiệm vụ và thực hiện chính xác các chi tiết yêu cầu trong chiến đấu. Trong khi game 3D lại muốn người chơi trải nghiệm tính thực tế của trò chơi nên những trận PK đều được mô phỏng theo hình thức chiến đấu nguyên thủy nhất.

Nhân vật trong game “Tân Sinh” được tạo ra giống hệt với người chơi ngoài đời, từ dáng người cho đến tướng mạo. Sau đó dựa trên những dữ liệu khác như phong cách, dân tộc, phong tục tập quán... để điều chỉnh lại trí năng của nhân vật với xác suất chênh lệch khoảng 10% so với người thật. Nhờ vậy mà những người mới tham gia trò chơi có thể nhanh chóng thích nghi với nhân vật của mình, không bị lạ lẫm khi nhân vật của mình gầy nhom trong khi mình lại là một kẻ béo ục ịch. Đồng thời, vì nhân vật trong game có tướng mạo gần giống với người thật nên người chơi sẽ không làm mấy trò bậy bạ chỉ vì đây là một thế giới ảo và không ai biết mình.

Nói cách khác, trong danh sách những cao thủ chơi game 3D sẽ đón chào những nhân vật mới. Ngoài đời, họ có thể là vận động viên, vệ sĩ, quân lính, sát thủ, bậc thầy võ thuật... Bọn họ có chung một đặc điểm là cực kỳ am hiểu cách chiến đấu thật sự, và A Hoa tỷ trước mặt Tiêu Phàm là một trong số đó. Cơ thể tráng kiện khỏe khoắn hơn hẳn những người bình thường đã được sao chép y hệt vào trò chơi, vậy nên cô ta được xếp vào hàng cao thủ trong game 3D “Tân sinh” này, trong khi Tiêu Phàm lại là cao thủ của những trò truyền thống.

Kết quả là cả thân hình lực lưỡng lẫn kỹ thuật đấu vật của cô ta đều được mang hết vào trong trận PK này. Hơn nữa, chẳng biết tâm lý cô ta bị biến thái chỗ nào mà trong game này lại biến thành kỹ năng có thể khiến cho không khí xung quanh điểm tấn công bị chấn động tạo thành sóng. Tất cả những đặc điểm này đã biến cô ta thành một cao thủ cận chiến.

Những bắp thịt săn chắc giúp cô ta có được thể chất và khả năng phòng ngự xuất sắc. Nhờ khuỷu tay lực lưỡng mà nắm đấm nặng nề có thể hóa thành đòn tấn công mạnh mẽ, trong khi kỹ năng bị động “Sóng chấn động” lại làm tăng phạm vi công kích, bù vào khuyết điểm về độ linh hoạt của A Hoa tỷ.

Tiêu Phàm có cảm giác như lúc này hắn đang phải đối mặt với một cỗ xe tăng hạng nặng trên chiến trường. Mỗi lần A Hoa tỷ di động, hắn dường như có thể nghe được tiếng bánh răng và dây xích chạy cành cạch. Mỗi khi lọt vào tầm ngắm của cú đấm kia, hắn cảm thấy như đang nhìn vào một họng pháo đen ngòm!

Nhìn A Hoa tỷ chậm rãi bước đến gần...

Sắc mặt Tiêu Phàm rất nặng nề, vô thức lùi về sau thêm hai bước để giữ khoảng cách an toàn.

“Hừ, đám đàn ông các người đều vô dụng quá thể!” Thấy Tiêu Phàm vừa căng thẳng vừa chăm chú lùi về sau, A Hoa tỷ buông lời chế giễu.

“Mỗi khi thấy đám đàn ông yếu hèn thèm thuồng nhìn gương mặt đẹp đẽ của tôi, tôi lại cảm thấy chúng thật sự chẳng đáng mặt nam nhi. Haiz, cứ thế này thì bao giờ tôi mới gặp được bạch mã hoàng tử của mình đây?” A Hoa tỷ cảm thấy Tiêu Phàm quá yếu, lúc nào cũng có thể ra tay bóp chết hắn được nên mới thong thả tám chuyện vài câu.

Thèm thuồng? Gương mặt đẹp? Cái quái gì thế!

A Hoa tỷ chẳng thèm đoái hoài gì đến vẻ mặt khiếp sợ của Tiêu Phàm, vẫn tiếp tục liến thoắng một mình: “Thật ra tiêu chuẩn chọn người yêu của tôi rất bình thường. Phải tốt nghiệp đại học Hoàng Gia, tốt nhất là chuyên ngành Kinh tế; ưu tiên cho người quê quán Giang, Chiết hoặc Thượng Hải; tuổi từ 25 đến 28, tốt nhất là đang làm việc trong công ty nước ngoài, có ý định định cư nước ngoài. Haiz, tiếc là mấy anh chàng xung quanh tôi đều chỉ muốn tăm tia sắc đẹp của tôi thôi! Sắp 28 đến nơi rồi, rốt cuộc người ấy ở đâu hả? À quên, còn một tiêu chuẩn nữa là càng đẹp trai càng tốt!”

A Hoa tỷ nói một thôi một hồi, vẻ mặt mê đắm không biết đã lạc đến tận chân trời nào.

Tiêu Phàm và đám người đứng xem quanh sân chăm chú nghiên cứu gương mặt của A Hoa tỷ, bên tai lại văng vẳng giọng nói sang sảng thô kệch chứa đựng mơ ước về một tình yêu tốt đẹp của thiếu nữ. Mọi người đột nhiên cảm thấy miệng mình chua loét, mấy thứ trong dạ dày như muốn trào ngược ra ngoài ngay lập tức.

Bây giờ thì Tiêu Phàm đã hiểu tâm lý của tinh tinh mẹ trước mắt mình khác với người thường chỗ nào rồi! Cô ta còn tự kỷ hơn cả cái lần mà mình tự kỷ nhất gấp trăm lần!

Mà thôi, gạt bỏ hết những chuyện đó sang một bên đi. Bây giờ hắn vẫn đang trong trận PK, tạm thời cũng chỉ nghĩ ra được một cách là kéo dài thời gian để tranh thủ làm quen với cách sử dụng kỹ năng truyền thừa quý giá của mình. Từ khi bắt đầu trận này, điểm mị lực vẫn chẳng thay đổi chút nào. Tiêu Phàm quả thực chẳng hiểu lời giới thiệu: nhận được giá trị trừu tượng theo nhu cầu của hệ thống kia là thế nào cả.

Lúc này tay trái Tiêu Phàm cầm gậy, tay phải thì cầm búa. Hệ thống lại còn bảo Tiêu Phàm phải vừa chiến đấu vừa hành động như một quý ông. Có ai thấy anh công nhân nào vác gạch mà vẫn có phong cách quý tộc chưa? Tự dưng lại yêu cầu phải nho nhã lễ độ trong lúc chiến đấu, thế sao không yêu cầu mấy con heo bay lên trên trời, mấy con gà bơi lặn dưới nước luôn đi?

Bây giờ A Hoa tỷ muốn tán gẫu thì mình cứ đáp lại vài câu có lệ thôi. Dù sao cũng có thể kéo dài thời gian để hồi phục lượng HP...

Tiêu Phàm nhíu mày nhìn thoáng qua A Hoa tỷ, cố đè nén nỗi khó chịu trong lòng để a dua theo: “Chính xác! Cô nương đẹp đến nỗi hoa nhường nguyệt thẹn, chỉ có những người giỏi giang như Tống Ngọc, xinh đẹp cỡ Phan An mới xứng với cô! Chứ những kẻ kém cỏi như tiểu sinh thì chỉ có thể thở dài nhìn ngắm cô nương mà thôi! Ôi thương thay thân tôi!”

Vừa nói xong, Tiêu Phàm bỗng cảm thấy hai chân mình hình như không còn nặng nề mỏi mệt nữa, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn. Cùng lúc ấy, từng tia sáng màu trắng hiện ra, bao quanh hai nắm tay và hai bàn chân của hắn.

[Hệ thống nhắc nhở: Điểm cho hành vi của quý ông: B. Nhận được 30 điểm mị lực. Kỹ năng Phẩm cách quý ông khởi động, điểm mị lực tiếp tục bị tiêu hao...]

Lời nhắc chợt vang lên này làm Tiêu Phàm khẽ giật mình. Hóa ra là vậy! Mợ nó, trò chơi này thật khốn nạn! Có ai thấy game nào mà người chơi muốn sử dụng kỹ năng lại phải hát tuồng chưa hả!

“Anh cũng biết điều đấy! Nếu không phải anh trơ tráo bắt nạt người chơi nữ thì có khi tôi đã tha cho anh rồi. Còn bây giờ thì tôi khuyên anh đừng nên kháng cự nữa, để tôi đánh nhanh rút gọn nào! Tôi tốn không ít thời gian ở đây rồi đấy! Sau vụ này tôi còn phải đi đến Thành phố dưới đất mua vật phẩm, mau mau đạt được cấp 10 để rời khỏi Tân thủ thôn nữa!” A Hoa tỷ không hề biết trong khoảnh khắc vừa rồi Tiêu Phàm đã trải nghiệm những gì, chỉ vung nắm đấm thép lên đánh hắn lần nữa!

Tiêu Phàm vội vàng di chuyển bước chân, né đòn tấn công của A Hoa tỷ. Nhưng nắm đấm của cô ta còn mang theo sức gió rất lớn làm cát bụi tung bay, đất đá sượt qua người hắn.

[Ngài bị người chơi A Hoa tỷ tấn công, HP còn lại 59%.]

Dù Phẩm cách quý ông đã giúp hắn tăng tốc độ di chuyển lên 5% nhưng vẫn không thể tránh khỏi luồng sóng chấn động của nắm đấm ấy. HP của hắn khi nãy còn 60% mà giờ mất hẳn 1%. Chẳng qua... Trận chiến này vẫn còn đường sống! Bởi vì hắn vẫn còn một kỹ năng Quý ông sở trường chưa dùng đến!

Trong khi ấy, A Hoa tỷ rất nghi hoặc. Tên nhóc này tuổi khỉ à? Hình như động tác của hắn nhanh nhẹn hơn khi nãy thì phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.