Ác Điêu

Chương 11




Bên ngoài Thừa Thiên cung, đám yêu thú ma vật đang tác loạn mà trong đại điện tuy rằng tạm thời có yên tĩnh, nhưng tình huống rất không bình thường.

Lẽ ra đang là thời điểm náo nhiệt chúc mừng đại thọ cho Ngọc Hoàng nhưng lúc này không khí lại rất căng thẳng, người nào cũng tràn đầy vẻ lo lắng, hoảng sợ đối lập với những dải băng đỏ và đèn lồng được trang trí chung quanh.

“Tòng Dung, vì sao ngươi lại để cho sự tình diễn biến đến mức này? Võ Khúc đại nhân đâu? Ngươi lại lần nữa cường điệu cho rằng nàng có thể đối phó với Lệ vương, kết quả thế nào?nàng chẳng những bị bắt, hiện tại cũng không thấy bóng dáng, cứ tưởng rằng năm đó nàng có năng lực làm cho Lệ vương bị thương nặng, vì trẫm trừ bỏ chỉ điêu kia, thế nhưng sự tình lại hoàn toán biến đổi…”. Ngọc Hoàng nhướng mi, vẻ mặt buồn bực,giận giữ ngồi trên long ngai lớn tiếng quát.

“Ngọc hoàng đừng nóng lòng, hết thảy vẫn đang được vi thần khống chế”, Tòng Dung vẻ mặt vẫn bình tĩnh, trấn tĩnh mọi người.

“Ngươi nắm trong tay cái gì? Mấy ngàn năm trước nên giết hắn, chẳng những hắn không bị giết mà còn sống đến bây giờ, còn thoát khỏi rủa hình Không thuộc mình, thống lĩnh một đoàn yêu ma quái thú tiến công thiên giới. Ngươi nói là ngươi đã khống chế như thế sao?”, Ngọc Hoàng vẫn đem toàn bộ lo âu mà trút lên Tòng Dung.

Tiếng đánh nhau từ bên ngoài lại vọng đến ngày càng gần, tỏ vẻ thiên binh thiên tướng cùng cấm vệ quân đã không giữ được nữa, Tòng Dung ở trong này  vẫn ung dung, bình tĩnh, vừa không hành động lại cũng chẳng có sự chuẩn bị, phòng ngừa.

“Năm đó Lệ vương tránh được tử kiếp, thật là vi thần tính sai……” Tòng Dung thở dài, nhớ tới rạng sáng của mấy ngàn năm trước kia kia, khi hắn chạy đến cửa đông đã chứng kiến phải cảnh tượng thật đáng sợ.

Khi đó, hắn thật sự quá xem thường mãnh lực của tình yêu, cũng xem nhẹ tính tình cương liệt của Thủ Kiếm mới có thể bỏ qua thời cơ giết được Lệ vương.

Thân mật thuật! Hắn như thế nào cũng không dự đoán được, Thủ Kiếm lại biết được tuyệt thế bí kĩ này, lại còn dùng chính tâm của nàng để cứu sống Lệ vương, càng làm cho hắn khiếp sợ hơn là có được tâm của Thủ Kiếm, Lệ vương cư nhiên có thể bất tử.

Y như có được sự bảo hộ của Thủ Kiếm, dù đang hôn mê cũng không có cách nào giết được hắn.

Trong nháy mắt, Tòng Dung liền hiểu để đối phó được Lệ vương chỉ có một mình Thủ Kiếm.

Nàng không thể chết được, nàng chết sẽ không còn ai có thể khống chế được Lệ vương.

Bởi vậy hắn mới cứu Thủ Kiếm một mạng, tạo ra Đoạt Hồn thần kiếm, vì Thủ Kiếm tục mệnh.

“Ngươi không chỉ tính sai mà Tứ Thần quan ngươi thực sự làm trẫm rất thất vọng, Bàn Nhược, Bình Thường, một đám phản bội, nói không chừng ngay cả Thủ Kiếm bây giờ cũng đi theo tạo phản, Quan tinh ngươi nếu thực sự có năng lực hẳn là đã sớm biết trước được chuyện này, có đúng không?” Ngọc Hoàng càng nói càng giận, nói xong hai câu sau thì tức đến mức đứng dậy rống to.

“Vi thần biết tội, bất quá, cho dù vi thần biết rõ chuyện của Bàn Nhược và Bình Thường cũng không thay đổi được kết quả, điều duy nhất thần có thể làm là dùng hết khả năng để bảo hộ Ngọc Hoàng mà thôi”, Tòng Dung cung kính nói.

“Hừ! Ngươi thật sự bảo hộ trẫm sao? Ngươi đã làm được cái gì? Giống như tình trạng khẩn cấp hiện giờ, ngươi lại kêu trẫm ở chỗ này chờ Lệ vương, cái gì cũng không làm…”, Ngọc Hoàng lao xuống bậc thang, chỉ vào hắn mắng to.

“Nếu vi thần cái gì cũng không có làm, giờ phút này ngồi trên vương vị kia sẽ không phải là người”, hắn ngẩng lên, khẩu khí cũng vì đạm mạc mà lạnh như băng.

Ngọc hoàng ngẩn ra, trong khoảnh khắc bị khí thế của hắn đè xuống, nhớ lại lời tiên hoàng khi truyền ngôi cho hắn đã nói.

“Chỉ cần có Tòng Dung bên cạnh, ngươi liền tuyệt đối bình an vô sự, người này, trăm ngàn lần không thể đắc tội, hắn do thiếu ta một phần nhân tình nên mới nguyện ý tiến cung làm quan, hắn nếu phục tùng ngươi thì là phúc khí của ngươi, nhớ rõ nên hợp tác tốt với hắn, như vậy thì ngươi không cần lo…”

Lời của tiên hoàng, hắn vốn không để trong lòng nhưng hiện tại hắn lại rất quan tâm, hắn không hề nghĩ Quan Tinh đại nhân lại là nhân vật cực kỳ lợi hại.

“Trẫm…… ý trẫm là chúng ta không thể cứ ngồi trong này chờ chết..”, hắn ngượng ngùng thu tay lại, đi trở về long ỷ ngồi xuống, thái độ cùng giọng nói cũng mềm mại hơn.

“Không cần lo lắng, ngài chỉ cần ở một bên nhìn, chỉ điêu kia..à không, Lệ vương sẽ chết trước mặt ngài”, Tòng Dung chắc chắn nở nụ cười.

“Thực…… sao?” Ngọc Hoàng cùng những người khác đều bán tín bán nghi.

“Ta nghĩ, hắn cũng sắp đến đây……” Tòng Dung đột nhiên nói.

Thanh âm hắn chưa dứt, một cỗ khí thế cường đại đã ấp vào như một cơn lốc, làm cho bàn chấn động, các cột trụ đều run run, mọi người đều kinh hoàng biến sắc.

“Ha ha a…… Ha ha ha……” Theo tiếng cười hiện ra một đạo bóng đen thế như chẻ tre một đường theo ngoài điện đánh tiến đại điện, cấm vệ quân trong cung không kẻ nào ngăn cản được chỉ có thể trơ mắt nhìn người kiêu ngạo xông thẳng vào.

Tóc đen dài, hắc bào phiêu dật, Phụng Thao Thiên cuồng vọng đứng trong điện, một tay gác sau lưng, một tay nắm Thủ Kiếm, mỉm cười nhìn bốn phía chung quanh, tư thái đó như muốn chứng tỏ hắn mới là chủ nhân ở đây.

“Là Võ Khúc đại nhân, nàng như thế nào…… Cùng Lệ vương cùng một chỗ……” Mọi người vừa thấy  Thủ Kiếm đều ngạc nhiên kinh hô.

Thủ Kiếm mặc kệ những người khác nói như thế nào, tầm mắt của nàng từ khi vào đại điện đều nhìn Tòng Dung chằm chằm, mà Tòng Dung cũng yên lặng nhìn nàng, không nhìn ra là vui hay giận.

Hắn suy nghĩ cái gì? Hắn muốn làm cái gì? Nàng sốt ruột suy đoán.

“Thật có lỗi, hoàng huynh, ta đến chậm”, Phụng Thao Thiên nhìn chằm chằm Ngọc Hoàng, khóe miệng hơi mỉm cười.

“Ngươi…… Lớn mật! Ngươi là tội nhân còn dám xông vào Thừa Thiên cung…”, Ngọc Hoàng nắm tay thành quyền, lớn tiếng trách mắng.

“Ngươi sao lại khẩn trương như vậy? ta chỉ là cố tình đến chúc thọ ngươi a!”, Phụng Thao Thiên cười nhạo nói.

“Chúc thọ? Ngươi căn bản là tới đại náo cung đình……”

“Nói đại nào sẽ làm tổn thương cảm tình, hoàng huynh, ta cố tình mời những kẻ không thuộc mình đến để góp vui, sao ngươi lại không chút cảm kích chứ?” Phụng Thao Thiên vẫn dửng dưng.

“Câm mồm! Trẫm thấy ngươi làm súc sinh lâu ngày đã nghiện nên mới cùng bầy yêu thú ở chung một chỗ, ngươi cho là mang chúng đến quấy rối thì có thể đoạt được ngôi vị hoàng đến sao? Đừng nằm mơ! Chỉ cần trẫm còn tại vị một ngày, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới”, Ngọc Hoàng xanh mặt, tức giận mắng.

Phụng Thao Thiên nhăn mi, trong mắt hiện lên lửa giận.

“Ngươi có vẻ vẫn không thay đổi! Hoàng huynh, trước kia vẫn luôn lo lắng ta sẽ soán vị, luôn đề phòng, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, thật đáng thương a…” hắn cười khẩy nói.

“Ngươi nói cái gì?” Ngọc Hoàng sắc mặt đại biến.

“Không quan hệ, ngươi đã làm thống khở như vậy chi bằng ta sẽ giúp ngươi giải thoát, ngươi làm Ngọc Hoàng tới hôm nay thôi, nên nghỉ ngơi an dưỡng tuổi già, giang sơn này hãy giao lại cho ta”, Phụng Thao Thiên làm càn vẫy tay nói

“Tên chết tiệt này. Thủ Kiếm, ngươi đứng đó làm gì? Còn không mau tiến lên bắt lấy hắn”, Ngọc Hoàng tức giận đến không nhịn được nữa, quát bảo Thủ Kiếm nãy giờ vẫn đứng yên bên cạnh Phụng Thao Thiên.

“Đừng kêu, Võ Khúc đại nhân của ngươi, mấy ngàn năm trước đã là người của ta”, Phụng Thao Thiên cười, lại kéo Thủ Kiếm vào lòng.

“Cái gì?”

Chẳng những Ngọc hoàng kinh lăng, những người khác cũng ồ lên.

“Trước kia, chúng ta thường thường hẹn hò ở hành cung của a, tình cảm lưu luyến vô cùng” Phụng Thao Thiên dùng sức nắm bả vai của Thủ Kiếm, cố ý nói.

Thủ Kiếm kinh ngạc nhìn phía trước, lồng ngực trống rỗng lại cảm thấy đau, đau vì hận ý trong lời nói của hắn.

“Không có khả năng! Thủ Kiếm nếu cùng ngươi mến nhau, năm đó lại làm sao có thể dốc hết toàn lực để bắt ngươi” Ngọc Hoàng cảm thấy khó hiểu.

“Khi đó nàng là bị bất đắc dĩ, cho nên hắn thực hối hận, nay ta trở lại hình người, nàng liền khẩn cấp tìm tới vòng tay ôm ấp của ta” Phụng Thao Thiên nói

“Tòng Dung, thật là như vậy sao?” Ngọc hoàng căm tức  nhìn Tòng Dung.

“Đừng nghe hắn bịa chuyện, Ngọc hoàng, Thủ Kiếm là bị trúng pháp thuật của hắn, nên mới bị hắn khống chế, không thể nói cũng không thể hành động”, Tòng Dung lập tức nói.

Phụng Thao Thiên trừng mắt nhìn Tòng Dung, nhớ tới năm đó hắn cùng Thủ Kiếm liê thủ đối phó mình, lửa giận lập tức bùng nổ

“Quan Tinh đại nhân đúng là nhìn rõ mọi việc a. Nói vậy ngươi cùng Võ Khúc đại nhân hẳn cũng có quan hệ không tầm thường…”

Mọi người lại cả kinh, Ngọc Hoàng rốt cuộc là không nhịn được nữa lớn tiếng ra lệnh cho các đại thần “ các ngươi làm gì vậy? mau bắt lấy ác đồ này”

Nhưng Lý Dung cùng hơn hai mươi vị đại thần khác lại giống như tượng đá, ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích.

“Các ngươi……” Ngọc Hoàng kinh ngạc trừng mắt nhìn bọn họ,  lúc này mới phát hiện hơn mười đại thần trung thành với mình đã bị hạ rủa pháp, còn hơn mười người còn lại do Lý Dung cầm đầu đã đi đến phía sau Phụng Thao Thiên, thể hiện lập trường của bọn họ.

Ngọc Hoàng kinh sợ không thôi, quát lớn:“Lí Dung, các ngươi là phản đồ, năm đó trẫm tha không giết các ngươi, không nghĩ tới các ngươi lại lấy oán báo ân”

Lí Dung cúi đầu, không dám hé răng.

“Ngọc Hoàng, Lí đại nhân bọn họ đều bị hạ sinh tử phù, mệnh của bọn họ bị Phụng Thao Thiên nắm trong tay cho nên mới bị ép làm phản”, Tòng Dung lên tiếng giải thích thay Lý Dung.

Sinh tử phù? Thủ Kiếm trong lòng vừa động, tầm mắt dời về phía Lí Dung, trong lòng nghi hoặc, năm đó Lí Dung thấy nàng ám sát Lệ vương, nhưng gặp lại, hắn lại tựa hồ không nhớ rõ hết thảy……

Vì sao lại như thế? Chẳng lẽ, là Tòng Dung xóa bỏ trí nhớ của Lý Dung? Hắn vì sao phải làm vậy?

Sau khi nàng ngất đi, tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng hoàn toàn không rõ, Phụng Thao Thiên bị bắt vào ngục như thế nào, bị rủa thành điêu như thế nào, tất cả đều là sau khi nàng tỉnh lại, Tòng Dung nói cho nàng biết.

Cảm giác biết được mọi việc từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tòng Dung.

Đột nhiên, nàng trong lòng kinh hãi, có cảm giác toàn bộ thiên giới đều giống như bàn cờ của Tòng Dung, mỗi người đều là quân cờ của hắn tùy hắn bố cục, từng bước bị hắn thao túng sinh tử.

“Sinh tử phù?” Ngọc Hoàng thở dốc vì kinh ngạc, Phụng Thao Thiên thế nhưng học được phù chú đáng sợ nhất của ma đạo?

“Ha ha a…… Đúng vậy, tất cả bọn họ đều bị ta hạ sinh tử phù, ta sống, tánh mạng bọn họ mới được đảm bảo cho nên mấy ngàn năm trước cho dù ta bị biến thành điêu, bọn họ cũng không dám có dị tâm”, Phụng Thao Thiên đắc ý cười to tiếng.

“Tên yêu nghiệt này. Đúng là tai họa trời sinh. Phụn hoàng chính vì như thế mới sinh tâm đề phòng với ngươi, ngươi căn bản không xứng được sinh ra trên thiên giới”. Ngọc Hoàng lớn tiếng lên án, trong quan niệm của hắn sử dụng pháp thuật tà ma là một tội ác.

Khuôn mặt tươi cười của Phụng Thao Thiên như bị đông lại, vị huynh trưởng này của hắn ngồi trên ngôi vị cao cao tại thượng nên luôn tự cho mình là thanh cao, sắc mặt kia thật sự làm cho người ta chán ghét.

“Chờ ta đánh bại ngươi, ngươi sẽ hiểu được ai không xứng đáng được sinh ra trên thiên giới”, hắn âm hiểm cười một tiếng, thân hình chợt lóe đã vung chưởng đánh về phía Ngọc Hoàng.

Nhưng Tòng Dung sớm có phòng bị, nhanh chóng chặn trước người Ngọc Hoàng, nghênh đón một chưởng kia của Phụng Thao Thiên.

“Hừ, quả nhiên là nô tài trung thành, vì chủ tử cúc cung tận tụy, đến tột cùng thì được gì?” hắn giễu cợt

“Hừ, quả nhiên là tốt nô tài, ngươi vì chủ tử như thế cúc cung tận tụy, đến tột cùng có chỗ tốt gì đâu?” Hắn lãnh phúng.

“Ngươi không cần quan tâm đến ta, mà tốt nên lo lắng cho sinh tử của mình đi”, Tòng Dung phản kích.

“Sinh tử của ta không cần ngươi lo, trận chiến này, ta thắng chắc rồi”, hắn tràn đầy tự tin.

“Ngươi sai lầm rồi, ngươi sẽ thất bại, hơn nữa thua thực thảm.” Tòng Dung chắc chắn nói.

“Hừ, ngươi là xem thiên tượng hay là bặc quẻ? Trước kia ngươi luôn lấy thiên cơ để luận mệnh, luôn tự cho là đoán đúng mọi việc, lần này ta muốn cá xem ngươi có tính ra được ngày chết của mình?” hắn nói xong,lại phóng ra một chưởng.

Lòng bàn tay như hỏa, lôi đình vạn quân, hắn ở trong lòng cười lạnh, Tòng Dung nếu né tránh,

Ngọc Hoàng phía sau hắn nhất định sẽ bị thương, nếu hắn vẫn đứng chắn thì bản thân hắn sẽ khó bảo toàn.

Nhưng Tòng Dung cũng không phải là đèn cạn dầu, tay áo hắn vung lên đã xuất ra Thái Cực mượn lực mà chuyển hướng hỏa lực cường đại của Phụng Thao Thiên đánh vào cột trụ trong điện, chỉ nghe ầm ầm rồi cột trụ đã bị cắt thành hai đoạn, vụn gỗ thi nhau rơi xuống.

“A” Mọi người sợ tới mức đều chạy trốn.

“Quả nhiên thâm tàng bất lộ, có chút bản lãnh, nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta”, Phụng Thao Thiên nhăn mi, lại phóng chưởng.

Tòng Dung biết rõ pháp lực của Phụng Thao Thiên lúc này rất mạnh nên dốc hết toàn lực ứng chiến.

Chỉ thấy hai người chợt cao chợt thấp, bôn tiền dược sau, đánh cho mãn tràng bay lên, chưởng phong bắn ra bốn phía.

Rất nhiều người lần đầu tiên chứng kiến thân thủ của Tòng Dung đều kinh ngạc không thôi, bọn họ dù thế nao cũng không nghĩ tới vị Quan Tinh đại nhân luôn ẩn thân trong Vân Tiên động thiên lại có một thân võ nghệ cùng pháp lực cao cường như vậy.

Nhưng pháp lực của Phụng Thao Thiên càng làm cho bọn họ sợ hãi hơn,  hắn mỗi lần xuất chưởng đều bao gồm một cỗ nhiệt khí làm người ta hít thở không thông, chỉ đứng ở một bên cũng bị chưởng phong làm cho rát mặt, nếu thật sự bị đánh trúng nói không chừng lập tức hóa thành tro.

Giao thủ được một lúc, Tòng Dung bắt đầu suy yếu dần, Phụng Thao Thiên cười lạnh, hắn cũng không còn nhẫn nại để đùa giỡn nữa, vì thế nhiệt khí hóa thành một thanh đao đột nhiên chuyển hướng, chém thẳng vào Ngọc Hoàng.

Ngọc Hoàng tức giận khiêu khích của hắn liền chủ động nghênh chiến.

“Ngọc Hoàng, không thể”, Tòng Dung lớn tiếng cảnh cáo.

Nhưng Ngọc Hoàng làm sao nghe lọt tai, hắn tự tin là pháp lực tinh tiến không nhỏ, có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Phụng Thao Thiên. Vì thế hai tay cũng vung lên tạo thành tấm chắn trước mặt, ngăn cản kiếm của Phụng Thao Thiên.

Không ngờ, lực đạo của kiếm so với Ngọc Hoàng nghĩ lớn hơn rất nhiều, trong nháy mắt va chạm hắn đã cảm thấy hai tay đau nhức vô cùng, cả người bị hất bay lên, đụng vào long ỷ rồi ngã luôn trên đó.

“Ngọc hoàng!” Tòng Dung vội chạy đến bên Ngọc Hoàng, nâng hắn lên.

“Hừ, bằng ngươi cũng muốn đấu với ta”, Phụng Thao Thiên ngạo nghễ đứng thẳng, lấy ngón tay vuốt ve hỏa kiếm, cười khinh miệt.

Ngọc hoàng sắc mặt trắng bệch, vạn vạn không nghĩ tới chính mình không chịu được một kích của hắn, vừa thẹn lại vừa tức liền hướng Tòng Dung cuồng nộ rống to “ ngươi không phải nói hắn sẽ chết trước mặt trẫm sao? Vì sao hắn còn chưa chết? vì sao?”

“Ta sẽ chết trước mặt ngươi?ngươi quả thực là đang nằm mơ”, kiếm trong tay Phụng Thao Thiên đột nhiên không báo động mà lại tập kích Ngọc Hoàng lần nữa.

Tòng Dung vội vàng vươn hữu chưởng, lấy khí bức trụ hỏa kiếm, kiếm bởi vậy đứng ở giữa không trung, bất quá, pháp lực của hắn không đủ để giằng co với Phụng Thao Thiên, kiếm vẫn rục rịch mà tay hắn đã bị nhiệt khí đốt làm bị thương.

“Ngươi cho là ngươi thắng được ta sao?” Phụng Thao Thiên cuồng tiếu một tiếng, lại lần nữa tăng thêm lực, kiếm lại hóa thành ba con hồng xà, tấn công cùng lúc bào cánh tay, ngực và đùi của Tòng Dung.

“Ngô……” Tòng Dung mi tâm vừa nhíu, thối lui ra sau, quần áo trắng như tuyết của hắn lần đầu tiên nhuốm đầy máu.

“Ha ha ha…… Tòng Dung đã nhìn rõ chưa? Đây là pháp lực hiện tại của ta, không có bất kỳ kẻ nào trên thiên giới có thể ngăn cản được ta”, Phụng Thao Thiên đắc ý cười to.

Thủ Kiếm nhìn toàn bộ sự tình chẳng những không có chút vui sướng mà còn âm thầm lo lắng thay Phụng Thao Thiên, năng lực của Tòng Dung tuyệt đối không chỉ có như vậy, hắn nhất định còn có mưu kế gì khác, nhất định còn có…

“Không, còn có một người ngăn cản được ngươi.” Tòng Dung nhìn chằm chằm Phụng Thao Thiên, chậm rãi mỉm cười.

“Nga? Là ai?” Phụng Thao Thiên nhăn mi.

Tòng Dung không nói, giơ tay ra, Đoạt Hồn thần kiếm vẫn được đeo bên hông của Phụng Thao Thiên đột nhiên ra khỏi vỏ, bay đến trên tay hắn.

Phụng Thao Thiên ngẩn ra, lập tức cười khẩy nói:“Như thế nào, ngươi cho là ngươi dùng thanh kiếm kia có thể đối phó ta?”

“Đúng vậy! Thanh kiếm này được đúc để hôm nay đối phó với ngươi”, Tòng Dung nhìn hắn.

“Thực buồn cười! đó chẳng qua là do ngươi giúp Thủ Kiếm tục mệnh…” hắn khinh miệt nói.

“Ngươi nói đúng, cho nên kiếm này cũng chính là mệnh của Thủ Kiếm, nếu kiếm bị hủy, ngươi nghĩ nàng sẽ thế nào?” Tòng Dung cắt đứt lời hắn.

“Cái gì?” Hắn ngây ngẩn cả người.

“Ngươi hẳn là biết, Thủ Kiếm không có tâm, nàng có thể sống toàn dựa vào thanh kiếm này, nếu kiếm bị hủy……” Tòng Dung nói xong nhìn Thủ Kiếm một cái, tay hơi sử dụng lực làm thần kiếm liền run rẩy.

Thủ Kiếm vẻ mặt khôn chút huyết sắc, nhìn chằm chằm Tòng Dung, nàng rốt cuộc hiểu được nguyên nhân năm đó hắn cứu nàng.

Hắn muốn Phụng Thao Thiên tự tay kết thúc sinh mệnh của mình!

“Ngươi…… Ngươi muốn làm cái gì?” Phụng Thao Thiên trong lòng lo lắng.

“Nàng vốn nhờ vào kiếm khí để duy trì hình người mấy ngàn năm nay, nếu kiếm bị hủy, nàng sẽ hội phi yên diệt, hóa thành không khí”, Tòng Dung lạnh lùng cười, xoay mình dùng toàn lực.

“Không! Dừng tay –” Phụng Thao Thiên hoảng sợ nhằm về phía hắn, nhưng hắn còn không kịp ngăn cản, thần kiếm trong tay Tòng Dung đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, lả tả rơi xuống.

Hắn như ngừng thở, trố mắt nhìn Tòng Dung, không hiểu vì sao hắn lại làm vậy.

“Ngươi tựa hồ thực kinh ngạc, bất quá, ngươi lại ngốc lăng, Thủ Kiếm sẽ chết.” Tòng Dung mặt không chút thay đổi nói.

Hắn vội xoay người liền thấy Thủ Kiếm giống như bị rút hết tinh khí, mềm mại ngã xuống.

“Thủ Kiếm!” Hắn quá sợ hãi, vội vàng chạy đến, ôm lấy nàng.

Thủ Kiếm suy yếu nhìn hắn, trong mắt có thiên ngôn vạn ngữ, lại nói không ra lời.

Không cần trúng kế…… Không cần trúng Tòng Dung kế……

Phụng Thao Thiên mở to hăm mắt, ngực đau đến không thở nổi, giờ khắc này hắn mới hiểu được miệng tuy nói hận nàng nhưng cũng là yêu, hận càng nhiều, yêu càng sâu đậm, cho dù nàng đã làm chuyện gì với hắn, hắn đều luyến tiếc giết nàng, cho nên mới dùng đủ các lý do, các phương pháp để giữ nàng bên mình.

Chỉ cần có thể lưu lại nàng, hắn không thèm để ý nàng từng tổn thương hắn hay có thật sự yêu hắn…

“Tòng Dung, nhanh đem tâm của nàng giao ra đây”, hắn ngẩng đầu, lo lắng, phẫn nộ la to.

“Ngươi muốn lấy tâm của nàng?” Tòng Dung cười khó hiểu.

“Đúng, mau lấy ra đây. Nàng là đồng bạn của ngươi, ngươi thực sự muốn nàng biến thành tro bụi sao?”

“Ta xác thực không muốn thấy nàng hương tiêu ngọc vẫn như vậy, nhưng ta không thể giúp được gì, bở vì tâm của nàng không ở trong tay ta”

“Cái gì?vậy tâm của nàng đâu? Tâm của nàng ở nơi nào”, Phụng Thao Thiên vội vã hỏi.

“Tâm của nàng ở ngay trong cơ thể ngươi, mấy ngàn năm qua luôn tồn tại trong ngực ngươi, trái tim đang đập trong ngực ngươi kia chính là của nàng cho ngươi”, Tòng Dung mặt lạnh, gằn giọng nói từng tiếng.

Phụng Thao Thiên sắc mặt kinh biến, cả người chấn động.

Đang đập tron lồng ngực của hắn chính là tâm của Thủ Kiếm?

Này…… Điều này sao có thể?

“Năm đó nàng bị ta lợi dụng, ngộ sát ngươi, sau khi hiểu ra thương tâm muốn chết nên mới liều mình lấy tim của mình cho ngươi, giúp cho ngươi tiếp tục sống sót”, giọng của Tòng Dung vừa châm chọc lại vừa bất đắc dĩ.

“Nàng…… Đem tâm cho…… Ta?” Hắn vẫn nghĩ vì mình pháp lực cường đại nên mới chống được một đao kia mà còn sống…

“Nếu không có nàng, ngươi đã sớm chết từ lâu”

Phụng Thao Thiên không tin nổi, cúi đầu vẫy tay, cởi bỏ rủa thuật trên người Thủ Kiếm vội hỏi “ đúng vậy sao? Là ngươi đem tâm của ngươi cho ta?”

Thủ Kiếm rốt cục có thể nói được, nước mắt rưng rưng, vô lực thở dài “ đó là…ta nợ ngươi”

Ngực hắn co rút nhanh, có kinh hãi, có đau, có cảm kích còn có sự hổ thẹn và hối hận càng nhiều hơn.

Thì ra là Thủ Kiếm cứu hắn, nàng đâm hắn một đao nhưng lại trả cho hắn một mạng, một trái tim.

Hắn lại không hay không biết, vẫn ghi hận trong lòng, thậm chí còn dùng các loại phương pháp để nhục nhã, khi dễ nàng…

“Ngươi…đứa ngốc này, sao lại không nói cho ta biết chuyện này? Vì sao vẫn để ta tiếp tục hiểu lầm ngươi? Vì sao?”, hắn ôm sát nàng, đau lòng la to.

“Ta…… Cũng đã quên….khi tưởng đã chết đi, tình yêu cùng phần trí nhớ về ngươi đều bị phong ấn. Bất quá, hiện tại ngươi đã biết chân tướng, không còn.. hận ta. Ta liền…an tâm” nàng vùi đầu trong lòng hắn.

Có thể giải trừ những khúc mắt giữa bọn họ, chỉ cần hắn biết nàng thương hắn, nàng cũng không còn gì nuối tiếc nữa.

Tinh thần được thả lỏng, tinh khí của nàng liền nhanh chóng tan rã, ý thức bắt đầu mơ hồ, thanh âm cũng dần suy yếu.

“Thủ Kiếm! Thủ Kiếm!” Phụng Thao Thiên phát hiện thân thể của nàng dường như sắp biến mất, sợ tới mức lớn tiếng la.

“Muốn cứu nàng, phương pháp duy nhất là giết ngươi, đem tim của nàng trả lại cho nàng”, giọng của Tòng Dung đột nhiên lạnh lùng vang lên.

Phụng Thao Thiên trong lòng rùng mình, trừng mắt Tòng Dung.

“Đương nhiên, ngươi cũng có thể không cứu nàng, dù sao, vương vị thiên giới cũng đã sắp tới tay, nếu ngươi trả lại tim cho nàng thì chết là cái chắc, như vậy thì giấc mộng đế vương bấy lâu nay của ngươi sẽ không thể đạt thành”, Tòng Dung lại cười lạnh, mỉa mai.

“Ta đã hiểu nguyên nhân vì sao ngươi cứu Thủ Kiếm, ngươi muốn lợi dụng nàng để lấy mệnh của tao”, Phụng Thao Thiên cắn răng căm tức, rốt cuộc hiểu vì sao Tòng Dung cam nguyện tổn hao nguyên khí giúp Thủ Kiếm tục mệnh, thật âm hiểm, từ mấy ngàn năm trước đã sắp đặt mưu kế.

“Đúng vậy.” Tòng Dung thản nhiên thừa nhận.

“Ngươi cho là ngươi có thể được như ý?”

“Đương nhiên, ta lấy sinh mệnh của tất cả mọi người ở đây làm tiền đặt cược, cá rằng ngươi nhất định sẽ cứu nàng”, Tòng Dung nói chắc như đinh đóng cột.

“Ngươi……” Hắn trừng mắt, đúng là không thể phản bác……

“Quyết định nhanh một chút đi, của nàng thời hạn đã đến.” Tòng Dung nhắc nhở hắn.

Hắn hoảng sợ nhìn Thủ Kiếm trong lòng, trong đầu xẹt qua những ký ức xa xưa.

Bao nhiêu năm tháng trôi qua, hắn trước sau chỉ để ý đến mưu quyền đoạt lợi, một lòng muốn hạ bệ huynh trưởng để ngồi lên long ỷ cao cao tại thượng, chứng minh năng lực và giá trị của mình. Cho dù bị nguyền rủa thành điêu, hắn vẫn không từ bỏ được dục vọng và dã tâm của mình, luôn cảm thấy khao khát, luôn cảm thấy không đủ, luôn tịch mịch…

Chỉ có thời gian ở cùng Thủ Kiếm, hắn mới cảm thấy yên ổn.

Nếu không có nàng bên cạnh, hắn trở thành Ngọc Hoàng cũng không còn ý nghĩa.

“Không cần……” Thủ Kiếm bỗng nhiên mở to mắt, mỏng manh hô.

“Thủ Kiếm?” Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm nàng.

“Không cần chết…hảo hảo…bảo tồn…ta yêu ngươi…Tâm…… Dù sao…… Ta đã sống lâu lâu lắm…… Đủ……” Nàng thâm tình nhìn hắn, nhưng ánh mắt đã trở nên mơ hồ

Ngực của hắn nóng lên, bị tình yêu sâu đậm của hắn lay động.

Tâm của nàng đã ở bên cạnh hắn mấy ngàn năm, bây giờ hắn nên đem tâm trả lại cho nàng, lúc trước hắn vì nàng mà sống, sau này nàng sẽ vì hắn mà sống…

Hắn không chờ, đứng dậy, ngạo nghễ nhìn Ngọc Hoàng một cái, sau đó mới quay sang Tòng Dung, nở nụ cười không hối hận.

“Ngươi thắng, Tòng Dung, nhưng ta cũng không có thua, bởi vì, ta đã có được cái mà ta muốn có nhất, mà ngươi lại vĩnh viễn không bao giờ chiếm được”. Dứt lời, hắn dùng pháp lực xé ngực của mình ra, đem trái tim nóng hổi, đỏ chói mắt.

“A”, mọi người bị cảnh tượng này hoảng sợ đến mức la lên, ngay cả Ngọc Hoàng mặt cũng biến sắc.

Phụng Thao Thiên đem tâm ấn vào ngực trái của Thủ Kiếm, sau lại gắt gao ôm lấy nàng, ngực của hai người dán chặt vào nhau, cùng nhau cảm thụ nhịp đập của trái tim.

“Ha ha ha…… Không còn ai có thể tách chúng ta ra, ta vĩnh viễn sống trong lòng Thủ Kiếm, trong tim nàng ta là vương..ha ha…”

Phụng Thao Thiên cao giọng cười to, quanh thân nổi lên một trận gió xoáy mãnh liệt, làm cho mọi người trong điện đều lắc lư, ngả xuống, các băng vải cùng đèn lồng bị rách tan nát. Trong khung cảnh hỗn loạn đó, hắc bào của hắn vung lên, bao lấy hắn cùng Thủ Kiếm, cả hai rời đi, không thấy tung tích.

Một lúc sau, mọi thứ mới an tĩnh trở lại, mọi người trong lòng vẫn còn sợ hãi lóp ngóp bò dậy, Ngọc Hoàng tim vẫn còn đập loạn nhịp, ngạc nhiên không tin nổi đệ đệ mà hắn e ngại nhất đã biến mất.

Chỉ có Tòng Dung chậm rãi đi đến chỗ Thủ Kiếm vừa nằm, nhặt lên một sợi tóc đen bóng, mềm mại, nắm chặt trong tay.

“Ngươi sai lầm rồi, Lệ vương. Kỳ thật, ta cũng không có thắng, bởi vì từ lúc nàng đem tâm đưa cho ngươi, ta cũng đã thua, đã mất nữ nhân ta yêu nhất…”, hắn nhìn ra ngoài điện, buồn bãi lẩm bẩm.

“Chúng ta muốn đi đâu?” Nàng hỏi.

“Đi đâu cũng được, chỉ cần rời xa thiên giới”, hắn nói.

“Vậy đi Nhân Gian Giới đi! Ta nghĩ lại cùng ngươi trải qua cuộc sống ở đó một lần nữa”, nàng ôn nhu nói.

“Nhân Gian Giới thực náo nhiệt, nhưng cũng có rất nhiều nguy hiểm, một mình ngươi có thể chứ?”, hắn lo lắng.

“Ta có ngươi! Ngươi sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ta, phải không?”

“Ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ngươi…Cho nên, không cần khổ sở cũng không cần bi thương…”

“Được”, nàng đáp sảng khoái nhưng mắt đã sớm rơi lệ.

“Nhớ kỹ, đây không phải ly biệt, ta yêu ngươi, bất luận ngươi ở nơi nào, ta cũng sẽ ở đó.”

“Ta biết……” Nàng nghẹn ngào nói.

“Đi thôi, ta đi cùng ngươi đoạn đường cuối”, hắn ôm chặt nàng, hôn lên môi nàng.

Bọn họ dựa sát vào nhau, xuyên qua tầng mây, không ngừng rơi xuống, dần dần hai bóng dáng hóa thành một, hắn biến thành gió, hóa thành trần, hóa thành không khí, hóa thành vô hình, hóa thành quyến luyến sâu sắc nhất của nàng, thật dài lâu, thật vĩnh viễn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.