Yêu Thô Nhân

Chương 29




Đại Ngưu đáng thương hề hề bò xuống giường, ngồi ở bên giường.

“Vậy được rồi.”

Đại Ngưu ủy khuất làm cho Ngọc Nhi không đành lòng

“Nếu không liền làm một lần?”

Ngọc Nhi mới nói ra đã bị Ngọc Nhi bổ nhào vào giường, biết làm như thế nào Đại Ngưu càng không biết tiết chế.

Đại Ngưu ở nhà bồi Ngọc Nhi mấy ngày, nói là hầu hạ y dưỡng bệnh nhưng cuối cùng Ngọc Nhi không chịu nổi cặp mắt chờ đợi kia, đều xuống giường không được, đến một ngày Ngọc Nhi cảm thấy như vậy không được, thấy Hắc sư phụ y liền nói.

“Sư phu mang Đại Ngưu ra ngoài kiếm việc gì làm đi.”

“Tiểu tử kia phiền ngươi.”

“Cũng không phải, ngài biết đó……” Ngọc Nhi do dự nên nói thế nào.

“Ha ha, hắn hơn mười ngày không cho ngươi xuống giường?”

Ngọc Nhi thẹn thùng gật đầu.

“Tiểu tử kia như vậy, thích cái gì liền giữ chặt như con chó nhỏ nhìn khúc xương, không ăn cũng không buông. Ngươi yên tâm, ta lập tức kéo hắn ra ngoài, hắn cũng nên tìm việc làm.”

Hắc sư phụ tìm Đại Ngưu, giáo dục hắn phải kiếm việc nuôi sống Ngọc Nhi, kỳ thật nói tiếp trong tay bọn họ có đủ tiền chi tiêu nhưng Hắc sư phụ nhắc nhở, Đại Ngưu đáp ứng xuống biển đánh cá, làm cho Ngọc Nhi mỗi ngày đều có thể ăn những loại cá mới.

Đại Ngưu ở cửa không tha nhìn nhìn Ngọc Nhi. “Ngọc Nhi ta đi ra ngoài làm việc, ngươi có việc phải đi bến tàu phía Đông tìm ta. Ta không ở này hàng xóm cũng sẽ giúp ngươi.”

Ngọc Nhi gật gật đầu.

Giữa trưa Đại Ngưu cùng Hắc sư phụ cũng chưa trở về, Ngọc Nhi lo lắng đi tìm, bến tàu có thôn nhân đánh cá nhìn thấy y đến đều nhìn đến ngây người, đây là lần đầu Ngọc Nhi vào thôn đi ra ngoài cũng không biết chính mình không đúng chỗ nào.

Ngọc Nhi tới gần một ngư nhân hỏi. “Xin hỏi người Đại Ngưu cùng sư phụ hắn có đây không?”

“Ngươi là người nhà của Đại Ngưu?”

“Ân.”

“Bọn họ ra biển, buổi chiều mới trở về, bọn họ không cùng ngươi nói qua? Ra biển đều như vậy.”

Ngọc Nhi lắc lắc đầu, y không biết ra biển đánh cá lâu như vậy. Ngọc Nhi thùy hạ mí mắt, y thầm nghĩ không biết Đại Ngưu có chuyện không lành gì không, chỉ nghĩ kéo hắn ra khỏi giường một ngày cũng không nghĩ một ngày không gặp hắn a.

“Không có việc gì, không cần lo lắng, Đại Ngưu xuống biển rất rành.”

“Cám ơn a.”

Người ta tốt như vậy an ủi y, Ngọc Nhi lễ phép nói lời cảm tạ, đối phương đỏ mặt.

“Không có gì, không có gì.”

Ngọc Nhi xoay người về nhà, người phía sau cùng nhau hàn huyên, buổi tối Đại Ngưu về nhà đem cá bắt được hôm nay mang đến cho Ngọc Nhi xem.

“Ngươi hôm nay đi ra bến tàu tìm ta?”

“Ân, ra biển thật vất vả. Ngươi về sau không cần đi xa như vậy, giữa trưa về ăn cơm đi.”

“Ân, ta cũng không nghĩ rời ngươi xa như vậy, là sư phụ nói hôm nay thời tiết hảo, thích hợp ra biển.”

“Các ngươi đi lâu như vậy không về, trong nhà chỉ còn một mình ta, ta sẽ nhớ ngươi.”

“Ta cũng nghĩ về ngươi, về sau ta không đi xa như vậy. Ân, về sau ngươi không cần ra bến tàu tìm ta, giữa trưa ta trở về.”

Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt đỏ. Nói: “Ta đi xem cơm chín chưa.”

“Ngọc Nhi ngươi khóc? Ai lại khi dễ ngươi?”

“Không có.”

Ngọc Nhi đứng dậy đi, Đại Ngưu kéo y lại. “Vậy ngươi vì cái gì khóc?”

“Ngươi không phải ghét bỏ ta, khiến cho ngươi xấu hổ sao?”

“Ta chưa nói quá a?”

“Kia vì cái gì không cho phép ta đi tìm ngươi?”

“Đó là bởi vì ta trở về, đại ca ở bến tàu hỏi ta, ngươi là người nhà của ta sao. Ta nói ngươi là lão bà của ta, bọn họ cũng không tin, còn nói ta cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi như thần tiên sẽ không coi trọng ta, ta không có tiền, không tuấn tú, họ đều nói ngươi không nên là của ta. Ta họ nói xong không thoải mái, ngươi không phải của ta thì của ai.”

Đại Ngưu ủy khuất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.