Yêu Thê

Chương 23




Tuy Hương Hương chỉ mới gặp Ôn Thanh Huyền một lần, nhưng đối với vị Sư huynh này vẫn rất có hảo cảm, cho nên cũng rất muốn biết hắn rốt cuộc có tìm được Hỏa Phượng Thanh Loan hay không, liền ru rú trong lòng Vụ Nguyệt một mực muốn đi theo. Ai biết, mới đi được nửa đường, phía trước đã có vài tiểu đệ tử vội vội vàng vàng đi tới, trông thấy bọn Hạ Mạt, liền chạy thẳng tới nói: “Mạt Mạt sư tỷ, các người mau quay trở lại đi, Thanh Huyền sư huynh, hình như có chút kỳ quái”.

“A?” Hạ Mạt cả kinh. “Kỳ quái thế nào?”

Tiểu đệ tử tỏ vẻ hồ đồ khó hiểu: “Không biết nói sao nữa, Tử Yên sư tỷ bảo chúng đệ mau chóng đi báo cho chư vị Trưởng lão”.

Hôm nay là ngày đầu tiên của Hội Nghị Luận Văn, các đại nhân vật trong Tam Bích đều đồng loạt tề tựu về đây. Dựa theo lệ thường, buổi tối hẳn sẽ là buổi tụ họp của Hội Trưởng lão, diễn ra liên tục đến rạng sáng ngày mai. Cho nên thời gian này, những người tham dự Hội nghị gồm Trưởng lão, Tán Tiên và Luyện yêu sư chắc hẳn đều đang ở Tiên Vân điện tại Lục Trọng Thiên cung.

Nghe nói có điều kỳ quái, Hạ Mạt cùng Kỷ Thiển Trần liền đi qua, Thôi Phượng Vũ dẫn theo Hương Hương và Vụ Nguyệt theo sau một đoạn. Vừa vào Nguyệt Hoa đàn ((đàn tế lễ)), chợt nghe một tràng tiếng chim Phượng kêu, lập tức một màu xanh phủ khắp nơi, màu xanh của chim Loan tao nhã giương cánh, phóng lên cao, trong chớp mắt này, toàn bộ Nguyệt Hoa đàn lượn lờ trong màn hào quang xanh biếc.

“Oa, hào quang màu lục! Đẹp thật!”

Hương Hương tắc lưỡi tán thưởng, nhất thời như đang chìm trong cảnh mơ. Thôi Phượng Vũ bên cạnh lại kinh hô một tiếng: “Không ổn, cẩn thận!” Lắc mình che chắn trước mặt Vụ Nguyệt, ý đồ tạo kết giới bảo hộ Vụ Nguyệt cùng Hương Hương, không ngờ vừa vận khí, liền cảm giác có một nguồn lực bất thường muốn xâm nhập vào trong cơ thể mình, vội vàng phong bế bản thân bảo vệ mạch môn. Thoáng chốc khí huyết tắc nghẽn, không khỏi hộc máu ngã xuống đất.

“Nhị sư huynh, huynh sao vậy?!” Hương Hương liền phát hoảng, vội vàng từ trong lòng Vụ Nguyệt nhảy xuống, dùng móng vuốt lo lắng vỗ vỗ Thôi Phượng Vũ. Nhưng mặc cho Hương Hương kêu gào thế nào, hắn vẫn nằm im không nhúc nhích. Hương Hương khiếp sợ vươn móng vuốt dò xét hơi thở của hắn… May mắn, còn thở, xem ra chỉ bị hôn mê. Ngẩng đầu nhìn thấy các đồng môn sư huynh muội phía trước cũng ào ào ngã xuống đất, chỉ còn mấy người Hạ Mạt, Kỷ Thiển Trần, còn có Ôn Thanh Huyền vẻ mặt phong trần, tinh thần sa sút đứng trong kết giới.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Đúng rồi, Vụ Nguyệt…” Hương Hương cuống quít quay đầu lại, phát hiện Vụ Nguyệt vẫn đang khỏe mạnh mà đứng. Hắn dường như hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra, mờ mịt hỏi: “Hương Hương, Nhị Sư huynh làm sao?”

“Không biết, đột nhiên té xỉu rồi, rất nhiều Sư huynh Sư tỷ cũng té xỉu, thật đáng sợ. Làm sao bây giờ, chúng ta trở về tìm Sư phụ nhé?” Hương Hương nhảy trở lại trong lòng Vụ Nguyệt, lo lắng hỏi. “Đúng rồi, Vụ Nguyệt ngươi có sao không?”

“Ta không sao, còn Hương Hương?”

“Ta cũng không việc gì”. Hương Hương cũng mờ mịt, vì sao tất cả mọi người té xỉu, mà bọn họ đều không bị gì. Hạ Mạt và Kỷ Thiển Trần đang ở trong kết giới, mà xung quanh nàng và Vụ Nguyệt đâu có gì đâu! Khoảng cách có hơi xa nên không nghe rõ mấy người Hạ Mạt đang nói gì. “Mấy người Sư tỷ đang ở bên kia, hay là chúng ta đi tới phía trước chỗ Sư tỷ xem sao”.

“Ừ”. Vụ Nguyệt vừa cất bước đi, phút chốc cổ áo bị kéo căng, có người kéo lui về phía sau. Ngay sau đó trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của Lam Thiên Sách: “Vụ Nguyệt, các con lui ra sau, đừng tới gần”. Vừa dứt lời, Hương Hương liền phát hiện xung quanh bọn họ hiện lên vầng hào quang màu tím nhạt, xem ra là kết giới do Lam Thiên Sách dựng nên để bảo vệ bọn họ. Sau khi Lam Thiên Sách đi tới phía trước, lại có một vị Trưởng lão nữa phi thân qua, ngay sau đó Hương Hương nhìn thấy Luyện yêu sư cũng đi qua.

“Sao rồi?” Vụ Nguyệt tò mò hỏi.

“Các vị Sư phụ qua đó, đang nói chuyện…” Hương Hương rướn cổ lên, trợn tròn mắt nhìn về phía bên kia. “A, đánh rồi!”

Vụ Nguyệt thất kinh: “Ai đánh với ai?”

“Huệ Minh sư thúc, cùng với Thanh Huyền sư huynh… đang đánh kịch liệt. Huệ Minh sư thúc không phải là Sư phụ của Thanh Huyền sư huynh sao, tại sao…” Sao lại ra tay đánh nhau như gặp phải kẻ thù, đều không chút lưu tình.

Vụ Nguyệt cũng vô cùng khó hiểu: “Tại sao, Thanh Huyền sư huynh thế nào rồi?”

“Không biết… A, Huệ Minh sư thúc thế nhưng đánh không lại Thanh Huyền sư huynh, Sư phụ cũng ra tay rồi… Thanh Huyền sư huynh bị bắt… bị đem đi rồi”. Hương Hương càng không ngừng báo cáo tình huống cho Vụ Nguyệt nghe. “A, hai vị Sư tỷ cũng bị đem đi luôn…”

Vụ Nguyệt trầm mặc: “Có phải Thanh Huyền sư huynh đem theo Hỏa Phượng Thanh Loan về, Ngũ sư tỷ đồng ý cùng song tu với huynh ấy, cho nên Huệ Minh sư thúc tức giận…”

“Nhưng, sao mấy người Nhị sư huynh lại té xỉu…”

“Không biết…”

Đợi sau khi Luyện yêu sư xua tan đám sương màu lục bao trùm Nguyệt Hoa đàn đi, mới có người lục tục kéo tới, đỡ những người bị té xỉu đi, Hương Hương và Vụ Nguyệt cũng bị đuổi về chỗ ở. Luyện yêu sư rót cho Thôi Phượng Vũ một chén nước phép, lại đốt một ngọn đèn bên gối của hắn, bảo Hương Hương để ý trông chừng, không được để đèn tắt.

Hương Hương gật gật đầu, ngồi xổm bên giường tò mò hỏi: “Sư huynh bị làm sao vậy?”

“Tà ma, nhập thể”.

Hương Hương kỳ thực nghe không hiểu mấy từ này, chỉ lo lắng hỏi: “Rất nghiêm trọng sao?”

“Sáng mai, tỉnh”.

“À”. Nếu nói sáng mai có thể tỉnh, vậy hẳn là không quá nghiêm trọng, Hương Hương thở phào nhẹ nhỏm.

Bởi vì lần này người gặp họa tương đối nhiều, Luyện yêu sư không thể ở lâu, liền đi sang nơi khác. Hạ Mạt và Kỷ Thiển Trần vẫn không thấy trở về, cho nên bọn Hương Hương cũng không biết rốt cuộc vừa rồi ở Nguyệt Hoa đàn xảy ra chuyện gì. Do Luyện yêu sư đã phân phó, cho nên Hương Hương không dám đi ngủ, cả đêm ngồi xổm trước giường của Thôi Phượng Vũ trông chừng đèn, Vụ Nguyệt cũng ngồi bên cạnh bồi nàng. Sáng sớm hôm sau, khoảng thời gian lúc gà gáy sáng, Thôi Phượng Vũ tỉnh dậy.

“Nhị sư huynh!”

Trong nháy mắt hắn mở to mắt, Hương Hương vui vẻ thoáng chốc từ trong lòng Vụ Nguyệt nhảy bật đến bên mặt Thôi Phượng Vũ. “Hương Hương?” Thôi Phượng Vũ giật mình, lập tức giương mắt, liền nhìn thấy Vụ Nguyệt đang ngồi trước giường.

“Nhị sư huynh, huynh thấy thế nào?”

“Ta không sao, khiến các ngươi lo lắng rồi”. Nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, Thôi Phượng Vũ vừa cấp tốc xoay người xuống giường, vừa hỏi. “Tình hình hiện giờ thế nào?”

Hương Hương lắc đầu nói: “Không biết, không ai nói cho chúng ta biết cả”.

Thôi Phượng Vũ chần chờ một chút, nói: “Ta ra ngoài xem thử, thuận tiện thăm dò tin tức”. Hắn vừa tỉnh, Hương Hương vốn muốn khuyên hắn nghỉ ngơi thêm một lúc, nhưng hắn dường như rất lo lắng tinh hình bên ngoài, chỉ có thể tùy hắn thôi. Rất nhanh sau đó hắn trở lại, nói với bọn Hương Hương, rằng sự tình không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, Hội Nghị Luận Văn hôm nay vẫn sẽ tiến hành theo lệ thường, chỉ là Ôn Thanh Huyền bị nhốt rồi, Kỷ Thiển Trần thì bị phạt đến tầng ba của Luyện Yêu tháp trông coi lò luyện, Hạ Mạt cũng bị liên lụy đến Tàng Kinh các chịu phạt chép sách.

“Đến cùng là xảy ra chuyện gì?” Hương Hương tò mò hỏi. “Không phải vì chuyện song tu đó chứ, chẳng phải nói trong Tam Bích cũng không có văn bản rõ ràng cấm chuyện song tu sao?”

“Đương nhiên không phải chỉ có thế”. Thôi Phượng Vũ giải thích nói. “Chủ yếu là Thanh Huyền sư đệ, đệ ấy vì muốn bắt Thanh Loan, nên xông vào rừng ma, hiện thời bị tà ma nhập thể, phạm phải chút sai lầm, có khả năng rơi vào ma đạo…”

“Không thể nào, nhập ma…” Hương Hương không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. “Vậy không phải rất nghiêm trọng sao?!”

“Đúng vậy”. Thôi Phượng Vũ thở dài nói. “Hiện giờ Thanh Huyền sư đệ đang bị nhốt trên Hàn Băng động, đoán chừng cả đời này không thể ra được rồi”.

“A…” Hương Hương kinh sợ hô lên một tiếng, run rẩy nửa ngày, than thở nói. “Thanh Huyền sư huynh thật đáng thương”. Hắn vì một câu nói của Kỷ Thiển Trần mà xông vào rừng ma. Kết quả sai lầm bị nhập ma, tuy mang được Thanh Loan về, lại sắp bị nhốt cả đời. “Vậy còn Ngũ sư tỷ, tỷ ấy bị nhốt bao lâu…”

“Ngay từ đầu Sư muội đã từ chối, chuyện này rất nhiều người đều biết. Bích Tôn cũng không phải không thấu tình đạt lý, phạt Sư muội đến canh giữ lò luyện bất quá cũng là trách phạt nhẹ mà thôi, ta nghĩ chắc sẽ không quá mười ngày nửa tháng Sư muội sẽ có thể ra. Đại sư tỷ vì nói lời bất kính với Huệ Minh sư thúc nên bị phát đến Tàng Kinh các chép sách ba ngày. Ta đi nấu chút thức ăn đem qua đó đây”.

“Ta đến giúp đỡ”.

Thôi Phượng Vũ nhóm lửa nấu cơm, Hương Hương ở lại giúp hái rau, rửa rau. Vụ Nguyệt không giúp được gì, cũng theo ngồi bên cạnh. Thế là Hương Hương ngay cả rửa khoai tây này nọ, cũng đem để vào trong tay Vụ Nguyệt, cho hắn sờ sờ, sau đó giới thiệu cho hắn biết đây là khoai tây, đây là khoai lang, hình dạng thế nào, cách nấu loại nào ra sao, nấu xong nó sẽ thế nào, khi ăn mùi vị ra làm sao. Lúc Vụ Nguyệt còn ở nhà, là một quý công tử sống trong an nhàn sung sướng, chưa bao giờ tiếp cận đến mấy chuyện này. Hắn lại mù từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua thứ gì, cho nên nhiều khi hỏi mấy câu rất hoang đường, Hương Hương đều nhẫn nại, thật tỉ mỉ chu đáo giải thích cho hắn hiểu.

Thôi Phượng Vũ ở bên cạnh nhìn, nhịn không được than thở nói: “Sao ta lại không gặp được chứ?”

Hương Hương quay đầu, tò mò hỏi: “Gặp được cái gì, Sư huynh?”

“Nữ tử ấm áp tựa mặt trời”. Mặt Thôi Phượng Vũ bị ánh lửa trong bếp làm đỏ lên, có chút xấu hổ nói. “Ta khác với Ngũ sư muội, ta rất tin tưởng vào tình cảm giữa người với người”.

“Đối với ta mà nói, tu hành, thành tiên gì đó, đều không quan trọng, ta chỉ mong, gặp được một nữ tử ấm áp như ánh mặt trời, nàng có thể không đẹp, cũng có thể không thông minh, chỉ cần tâm địa thiện lương, nhiệt tình với người, có thể luôn luôn ở bên ta, vậy là đủ rồi… Nhưng ta vẫn không gặp được…”

“Nữ tử như vậy, hẳn rất nhiều…” Tuy rằng vị Nhị sư huynh này tướng mạo thường thường, nhưng hắn có tu vi cao, xuất sắc ở sảnh đường, còn vào được nhà bếp, cư xử cẩn thận tinh tế, ôn nhu săn sóc, là một người đàn ông tốt hiếm thấy, điều kiện chọn bạn trăm năm lại tầm thường như vậy, hẳn phải dễ tìm được đối tượng mới đúng! Hương Hương nghĩ nghĩ hỏi: “Sư huynh, huynh sẽ không gặp gỡ được rồi, cũng không chủ động tìm cô nương nhà người ta thổ lộ đâu hả?”

“A, thổ lộ…” Mặt Thôi Phượng Vũ phút chốc đỏ lên, ấp úng nói. “Cái đó, quá đường đột rồi. Người… người ta… lỡ như… không đồng ý, vậy chẳng phải…”

“Sư huynh, da mặt huynh không thể mỏng như vậy được! Chẳng lẽ muốn người ta một tiểu cô nương chạy đến thổ lộ với huynh sao!”

Thôi Phượng Vũ há miệng thở dốc, ngẩn ngơ một lúc lâu mới ấp úng nói: “Không sao đâu, ta đã nghĩ kỹ rồi…”

“Nghĩ kỹ cái gì?” Hương Hương tò mò tròn mắt hỏi.

Thôi Phượng Vũ cố gắng gật đầu, tỏ vẻ hạ quyết tâm: “Tu Tán Tiên”.

“A…” Không gặp được nên cam chịu, tuyệt tình tuyệt dục đi tu Tán Tiên sao? Hương Hương lúng ta lúng túng nghĩ, cảm thấy không tốt lắm. “Sao Sư huynh không tu Trưởng lão, nói không chừng còn có thể gặp được nữ tử như vậy?”

Thôi Phượng Vũ lắc đầu: “Trưởng lão mặc dù không giới hạn kết hôn, nhưng sau khi thành tiên rồi, vẫn phải thanh tâm quả dục, mấy con đường này, ta càng không chịu nổi. Hoặc là không tu tiên, nếu đã tu thì toàn tâm toàn ý tu đi”.

“Sư huynh…”

Thôi Phượng Vũ mỉm cười nói: “Ta cũng không biết sao đột nhiên lại nói với các ngươi những lời này, có lẽ là chuyện của Thanh Huyền sư đệ khiến ta lùi bước. Con người lúc còn sống, điều đáng tiếc nhất chính là hữu duyên vô phận. Vốn hai người có tiền đồ thật tốt, lại rơi vào tình trạng như thế, gây tổn hại lớn cho mình cho người cho cả sư môn. Có một số việc, thật sự không nên cưỡng cầu. Ta sẽ không cố chấp nữa, tập trung tu tiên thật tốt, coi như cho Sư phụ, còn có cho chính mình nhiều năm qua vất vả cần cù một giao phó đi”.

“Sư huynh…” Hương Hương cũng không biết nên nói gì cho phải, giơ móng vuốt vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay Vụ Nguyệt. Vụ Nguyệt hiểu ý, nói: “Sư huynh đã suy nghĩ kỹ rồi, thì quyết định vậy đi, tương lai sẽ không quay đầu hối hận”.

“Ừ, đương nhiên”. Thôi Phượng Vũ gật gật đầu, thoải mái cười nói. “Người ta thường nói, cân nhắc mà đi, ta thế nhưng đã suy nghĩ suốt sáu năm trời mới đưa ra quyết định này”.

Vụ Nguyệt từ tận đáy lòng nói: “Mong Sư huynh sớm ngày thành tiên”.

Ba ngày sau, Hạ Mạt bị phạt ở Tàng Kinh các được tha ra, Thôi Phượng Vũ cũng thuận lợi tấn chức thành Tán tiên, nhưng hắn và Hạ Mạt phân chia có chút khác biệt. Hạ Mạt là Tầm Bảo Tán Tiên, còn hắn là Ngự Kiếm Tán Tiên, lấy tu tập ngự kiếm làm chủ đạo. Mấy sư huynh muội lại một lần nữa tụ họp, ăn mừng đồng môn có nhiều thêm một vị Tán tiên, nhưng ý cười trên mặt tất cả đều mang theo chút cô đơn, bởi vì thiếu một người.

Tuy Kỷ Thiển Trần không hay nói chuyện, lúc ở bên cạnh mọi người, nàng vẫn thường yên lặng ngồi một bên, hoặc ăn gì đó hoặc đọc sách, luôn luôn yên tĩnh tao nhã như một đóa hoa Lan sáng tỏ. Nhưng thường thường sẽ nói mấy câu khắc nghiệt gì đó ngoài dự đoán của mọi người, khiến người ta cảm thấy kỳ thực nàng cũng là người rất thú vị, hơn nữa lời nói chứa rất nhiều gây cười.

Thấy mọi người theo bản năng nhìn về chỗ Kỷ Thiển Trần hay ngồi, sắc mặt ảm đạm, Hương Hương liền nói: “Chúng ta đi cầu tình cho Ngũ sư tỷ đi, chuyện này kỳ thực cũng đâu liên quan lớn đến Sư tỷ, phạt tỷ ấy như vậy, có chút không công bằng…”

Hạ Mạt vỗ vỗ đầu Hương Hương, dường như khen ngợi nàng có lòng với đồng môn: “Yên tâm đi, trước khi Hội Nghị Luận Văn kết thúc, Thiển Thiển nhất định sẽ được thả. Thiển Thiển dù sao cũng là nhân tài kiệt xuất trong nhóm đệ tử đồng lứa, Sư phụ và Bích Tôn sẽ không để muội ấy lỡ mất cơ hội lần này đâu”.

Đúng như lời Hạ Mạt nói, một ngày trước khi Hội Nghị Luận Văn kết thúc, Kỷ Thiển Trần được tha khỏi Luyện Yêu tháp. Mọi người bởi vì lo lắng cho nàng, mấy ngày nay đều ăn không ngon, ngủ không yên, nàng lại vẫn bày ra dáng vẻ như trước. Diện mạo như ngọc, không nhiễm bụi trần, thanh thanh lãnh lãnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nàng vẫn như thường ngày, thức dậy đi ra ngoài.

Nàng đi tới trước mặt mọi người, nhẹ nhàng điềm đạm nói một câu: “Ta đến Hội Nghị Luận Văn trước. Buổi tối Nhị sư huynh nấu nhiều thức ăn chút nhé, ta ăn đan dược đến muốn nôn luôn rồi”.

Thôi Phượng Vũ đương nhiên là nhanh chóng đáp ứng.

Lúc chạng vạng tối, Kỷ Thiển Trần vẫn giống như thường ngày qua bên này xin cơm ăn. Thấy nàng dáng vẻ lạnh nhạt tự nhiên, Hạ Mạt tự nhiên cho rằng nàng cũng thuận lợi được thông qua, dù sao trong mấy sư huynh muội, nàng được xem như là ngộ tính cao nhất. “Thăng lên cái gì, Thiển Thiển nói xem, chắc là Chú Tiên hả?”

Thiên phú của Kỷ Thiển Trần cực cao, đối với phương diện chú thuật cùng kết giới, càng là trò giỏi hơn thầy, cho nên Hạ Mạt tự nhiên đo lường được nàng thăng lên phải là Chú Tiên. Không ngờ Kỷ Thiển Trần lại yếu ớt cười lắc đầu, nói: “Vẫn là Hàng yêu sứ”.

“A?” Hạ Mạt kinh ngạc không thôi, nàng và Thôi Phượng Vũ đều thuận lợi thông qua, không lý do gì Kỷ Thiển Trần không thông qua được. Nghĩ nghĩ, mặt trầm xuống hỏi. “Có người cố ý gây khó dễ cho muội?”

Kỷ Thiển Trần lắc đầu.

“Vậy… khảo nghiệm thăng Chú Tiên quá khó?”

Kỷ Thiển Trần kéo Hạ Mạt ngồi xuống nói: “Sư tỷ đừng đoán mò nữa, là muội muốn làm Luyện yêu sư”.

“Luyện yêu sư?!” Hạ Mạt không khỏi trợn tròn mắt. “Muội muốn trở thành Luyện yêu sư?! Sao chưa từng nghe muội nhắc tới?”

Trên Tam Bích, Tán Tiên tiêu diêu tự tại, là điều khiến người ta cực kỳ hâm mộ. Trưởng lão phụ trách các sự vụ lớn nhỏ, quản lý đệ tử, lao tâm lao lực, khiến người ta vô cùng kính trọng. Luyện yêu sư thì giám thị yêu ma, trách nhiệm lớn nhất, địa vị cũng cao nhất. Luận về thực lực trong Tam Bích, đều lấy số lượng các Luyện yêu sư trong từng Bích mà cân đo so sánh. Cho nên lúc sau này Tử Đài so với Ỷ Thiên có nhiều hơn một gã Luyện yêu sư, lập tức thẳng thắt lưng, rất có khí thế tại Ỷ Thiên.

Bồi dưỡng của Luyện yêu sư trong Bích cũng là cực kỳ được coi trọng. Vì thế điều kiện tấn chức của Luyện yêu sư rất hà khắc, lịch lãm lại nguy hiểm, rất ít người chịu đi con đường này. Cho nên một khi có đệ tử tính toán muốn tu thành Luyện yêu sư, Sư phụ, thậm chí là Bích Tôn, đều sẽ tận lực giúp đỡ, dốc sức bồi dưỡng, dù sao thì bồi dưỡng ra một Luyện yêu sư, chính là một sự kiện đại thành công. Nói cách khác, chính là Sư quý nhờ trò, lập tức có thể khắc tên chính mình lên bia ghi công, lưu lại tiếng thơm trăm đời.

Kỷ Thiển Trần nhàn nhạt nói: “Thì bỗng nhiên muốn tu Luyện yêu sư thôi”.

Hạ Mạt trầm mặc, không nói gì nữa, chỉ gắp thêm cho nàng nhiều thức ăn một chút. Mọi người cũng không nhắc tới chuyện của Ôn Thanh Huyền kia nữa.

Cuối cùng thì mười ngày của Hội Nghị Luận Văn cũng nhanh chóng kết thúc, các Sư huynh Sư tỷ tấn chức thành công hay không thành công đều ào ào ra khỏi Bích, bắt đầu con đường tu hành mới. Buổi tối trước khi Hạ Mạt đi, len lén đến tìm Hương Hương và Vụ Nguyệt, lo lắng trùng trùng nói: “Ngày mai, ta và Nhị sư đệ đều phải rời khỏi Bích đi tu hành. Sau này Vụ Nguyệt sẽ do Sư phụ tự mình dạy, Hương Hương đi theo Nhiên Hương sư huynh học hỏi, chuyện này ta cũng không lo lắng, điều duy nhất ta không yên lòng, chính là Thiển Thiển”.

“Ngũ sư tỷ làm sao vậy?” Hương Hương không hiểu. Theo nàng thấy, Ngũ sư tỷ so với Đại sư tỷ còn ổn định hơn, người thông minh, tu vi lại cao, vì sao Đại sư tỷ không lo lắng cho nàng và Vụ Nguyệt hai cái người yếu kém này, ngược lại lo lắng cho Ngũ sư tỷ?

Hạ Mạt nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy, chuyện của Thanh Huyền sư đệ khiến muội ấy chịu đả kích rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.