Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 49: Cẩn thận, ở bên hắn đều không có chuyện tốt




Một nữ nhân đã thành thân, cho dù không có tình cảm với trượng phu của mình, thậm chí hắn còn muốn giết mình, nhưng vẫn không nên nhắc tới nam nhân khác ở trước mặt hắn lần nữa. Lâm Sơ Cửu quyết định không nói nhiều về sự tình của Tiêu Tử An.

Kiểm tra xong chân của Tiêu Thiên Diệu, không nhận được hồi âm của Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu liền biết Tiêu Thiên Diệu không hề tin nàng, sẽ không để nàng trị liệu cho hắn.

Dù sao cũng nằm trong dự kiến của nàng, Lâm Sơ Cửu không cảm thấy bất ngờ chút nào, đứng dậy nói: "Vương gia, ta sẽ......"

Lời nàng còn chưa nói xong, nàng đã nghe thấy Tiêu Thiên Diệu hét to: "Cẩn thận!" Ngay sau đó hắn túm lấy cổ áo và kéo nàng lại, khiến nàng lảo đảo một bước ngã xuống ở trên hai chân của Tiêu Thiên Diệu, sau đó......

Xe lăn hoa lệ xoay tròn một vòng, Lâm Sơ Cửu cũng theo đó dạo quanh một vòng. Nàng vừa xoay người lại, lập tức mơ hồ nghe được tiếng mũi tên nhọn xuyên qua không khí, phóng về phía bọn họ. Trong lúc đó, nàng và Tiêu Thiên Diệu đang xuyên qua những mũi tên nhọn.

"Phập phập phập" Âm thanh vang lên, Lâm Sơ Cửu biết bản thân mình không hề nghe lầm, vừa rồi...... trong nháy mắt ngay chỗ nàng vừa đứng dậy kia, có một số mũi tên nhọn phóng tới từ phía sau nàng. Nếu như Tiêu Thiên Diệu không kéo nàng qua, những mũi tên đó đã bắn ở trên người nàng.

Thật là đáng sợ!

Vì sao mỗi lần ở cùng với Tiêu Thiên Diệu đều không có chuyện gì tốt?

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Sơ Cửu tái nhợt, hai chân nhũn ra, dựa vào trên đùi Tiêu Thiên Diệu không dám nhúc nhích.

Lúc này, bọn thị vệ đã nghe thấy động tĩnh, bắt đầu nhanh chóng vây quanh thư phòng. Lâm Sơ Cửu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của thị vệ, nàng nghĩ rằng chắc đã bị mũi tên bắn trúng.

Cả người Lâm Sơ Cửu bắt đầu run rẩy, thân thể nho nhỏ này của nàng, nếu như bị mũi tên bắn trúng đoán chừng sẽ không thể sống nổi.

"Đừng nhúc nhích." Tiêu Thiên Diệu cho rằng Lâm Sơ Cửu đang muốn đứng dậy, bàn tay thoáng dùng sức ở phía sau lưng nàng, "Nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ."

Giống như để chứng minh Tiêu Thiên Diệu khôn ngoan thần thánh cỡ nào, liệu sự như thần, giọng nói của hắn vừa mới rơi xuống, ngay lập tức có một mũi tên thoát khỏi tầng tầng lớp lớp thị vệ chặn lại, phóng về phía Tiêu Thiên Diệu.

"Tạch," Tiêu Thiên Diệu chụp lên tay vịn xe lăn, Lâm Sơ Cửu chỉ cảm thấy hai chân mình đã bị nâng lên, xoay một vòng tròn ở giữa không trung, mũi tên bắn tới lướt qua gương mặt nàng, mơ hồ còn có vài sợi tóc bị mũi tên bắn đứt.

Cuộc sống này, thật sự không thú vị chút nào!

Mặc dù Lâm Sơ Cửu không bị dọa đến mức mót nước tiểu, nhưng nàng thực sự sợ hãi, để tránh bản thân mình có thể bị thương, sau khi xe lăn rơi xuống, Lâm Sơ Cửu vẫn ôm chặt đùi Tiêu Thiên Diệu, ghé vào trên người hắn không chịu di chuyển.

Nàng chỉ là một người bình thường, thật sự không cách nào tận hưởng cuộc sống mưa bom bão đạn!

Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, thị vệ càng ngày càng nhiều, sau một lúc đã không còn mũi tên nào bay vào, Lâm Sơ Cửu âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chắc hẳn bây giờ đã ổn rồi, đúng không?

Lâm Sơ Cửu đang nghĩ có phải có thể đứng dậy rồi hay không, lập tức nghe được giọng nói thiếu kiên nhẫn của Tiêu Thiên Diệu vang lên, "Còn không đứng dậy?"

"Ta sẽ đứng dậy ngay." Lâm Sơ Cửu không dám chần chừ, quyết đoán đứng dậy, nhưng......

Mặc dù lá gan nàng lớn mấy cũng không cách nào khống chế được phản ứng bản năng của thân thể, khoảnh khắc ngay khi nàng đứng dậy, hai chân mềm nhũn, một lần nữa rơi xuống. Hơn nữa, lần này thật trùng hợp, mặt nàng trực tiếp ngã vào đũng quần của Tiêu Thiên Diệu, ngay sau đó hàm răng vừa lúc vập vào một vật nào đó đang dựng đứng lên.

"A......" Lâm Sơ Cửu hét lên một tiếng, đột nhiên đứng lên, loạng choạng vài bước và ngã ngồi xuống sàn, giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội nói: "Ta... không phải ta cố ý."

Khuôn mặt Lâm Sơ Cửu không kiểm soát được, nóng lên. Nghề nghiệp của nàng nói cho nàng biết, phản ứng của Tiêu Thiên Diệu là bình thường, hắn không có phản ứng kia mới được xem là chuyện xấu, nhưng......

Bị nàng biết được, còn cắn vào nó, thật sự là rất xấu hổ!

Lâm Sơ Cửu không hiểu, vì sao nàng lại gặp phải một đoạn tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết như vậy? Quả thực không còn mặt mũi để gặp người nữa.

Vì vậy Lâm Sơ Cửu ngay lập tức cúi đầu, căn bản không dám nhìn Tiêu Thiên Diệu, chỉ sợ Tiêu Thiên Diệu hiểu lầm nàng đang câu dẫn hắn.

Trời đất chứng giám, đây quả thật là ngoài ý muốn!

Mặt khác, Tiêu Thiên Diệu đang cố gắng dập lửa trong lòng, bởi vì cử chỉ bất ngờ của Lâm Sơ Cửu lại khiến hắn bị kích thích. Khi nghe thấy lời cầu xin đáng thương của Lâm Sơ Cửu, Tiêu Thiên Diệu thậm chí không thèm bố thí cho nàng một cái ánh mắt.

Bình thường, mặc dù hắn không thể xưng là đầu óc thuần khiết, nhưng hiếm khi có cảm xúc dao động lớn, đến nay vẫn chưa có nữ nhân nào có thể đánh thức được ham muốn của hắn.

Lâm Sơ Cửu là người đầu tiên, cũng là một nữ nhân duy nhất kích thích được ham muốn của hắn. Hơn nữa Lâm Sơ Cửu còn chưa làm gì, chỉ mới ghé vào trên người hắn, hắn đã không thể khống chế được nhu cầu của mình.

Nhận thức này khiến tâm tình Tiêu Thiên Diệu thật sự không vui, hắn chán ghét cảm xúc của bản thân mình bị ảnh hưởng bởi một nữ nhân, vì thế khi có thị vệ tiến vào báo cáo tình huống, hắn đen mặt quát: "Lăn!"

"A...... được, ta sẽ lập tức ra ngoài." Lâm Sơ Cửu sử dụng cả tay và chân bò dậy, hoàn toàn không để ý tới hình tượng Tiêu Vương phi cao quý ưu nhã sẽ bị phá hủy.

Nhưng nàng vừa mới bước đi được vài bước, lập tức nghe được tiếng của bạo quân Tiêu đại nói: "Bổn vương bảo nàng đi ra ngoài lúc nào?"

"A? Không phải nói ta lăn hay sao?" Lâm Sơ Cửu dừng bước chân lại, xoay người lại hỏi.

Tiêu Thiên Diệu không mở miệng nói tiếp, ánh mắt lạnh băng dừng ở trên người tên thị vệ vừa mới tiến vào, sắc mặt thị vệ biến đổi, "Thuộc hạ sẽ lập tức đi ra ngoài."

Thị vệ nói xong, xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.

"Lại đây." Hai tay Tiêu Thiên Diệu ấn ở trên tay vịn, thẳng lưng, giống như một mãnh hổ đang vận sức chờ phát động, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

"Vương gia," Lâm Sơ Cửu bất đắc dĩ tiến lên, thấy Tiêu Thiên Diệu đen mặt dọa người, chỉ nhìn nàng không nói lời nào. Đáy lòng nàng cảm thấy bất an, lo lắng giải thích một câu, "Vụ ám sát vừa rồi, ta thật sự không biết chuyện gì, không liên quan gì tới ta."

Thật là xui xẻo, mỗi lần nàng ở bên Tiêu Thiên Diệu đều gặp phải thích khách. Nếu như nàng là Tiêu Thiên Diệu, nàng khẳng định cũng sẽ hoài nghi thích khách có quan hệ với nàng.

"Ừ." Tiêu Thiên Diệu đáp lại, không nói tin mà cũng không nói không tin Lâm Sơ Cửu. Hắn chỉ vào mũi tên trên tường, nói: "Lấy qua đây."

"Ồ" Lâm Sơ Cửu không hiểu ý của Tiêu Thiên Diệu. Lâm Sơ Cửu hành động theo nguyên tắc nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, vì vậy nàng không hề mở miệng. Tiêu Thiên Diệu bảo nàng làm cái gì nàng sẽ làm cái đó, nhưng......

Kẻ bắn tên có sức lực kinh người, toàn bộ đầu mũi tên đều hoàn toàn cắm sâu vào tường, cho dù nàng là nữ hán tử cũng không thể lấy ra. Nàng đã thử dùng cả hai tay vài lần đến nỗi sưng đỏ, mũi tên vẫn vững chắc khảm ở trên tường, không chút sứt mẻ.

"Vương gia, ta không đủ sức, có muốn gọi thị vệ tiến vào hay không?" Lâm Sơ Cửu mang vẻ mặt đau khổ gợi ý.

Tiêu Thiên Diệu không thể dùng nàng giống như một người nam nhân!

"Vô dụng." Tiêu Thiên Diệu khinh thường hừ một tiếng, thúc đẩy xe lăn về phía trước, cách Lâm Sơ Cửu khoảng chừng ba bước thì dừng lại, sau đó hắn nhẹ nhàng nhấn ở trên tay vịn một cái, tự nhiên đứng lên, thật sự giống như hai chân chưa từng bị thương.

Bị trọng thương như vậy, hắn thật sự còn có thể đứng lên, người nam nhân này quả thực giống như một vị thần!

Lâm Sơ Cửu mở lớn đôi mắt, giống như bị trúng tà, hoàn toàn không biết nên phải làm gì.

Tiêu Thiên Diệu đứng lên rất cao, Lâm Sơ Cửu nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu ít nhất cao hơn nàng một cái đầu. Hơn nữa, lúc Tiêu Thiên Diệu đứng lên, nàng có cảm giác hắn cực kỳ cường đại. Mặc dù hắn không làm gì nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn cảm giác được không khí ngột ngạt.

Tiêu Thiên Diệu câu môi cười lạnh, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Lâm Sơ Cửu, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Sơ Cửu, giơ tay lên và rút mũi tên trên tường xuống, động tác rất nhẹ nhàng, thật giống như mũi tên này chỉ đang treo ở nơi đó.

"Vô dụng." Ngay khi Tiêu Thiên Diệu xoay người, nhẹ nhàng phun ta hai chữ ở bên tai Lâm Sơ Cửu. Lâm Sơ Cửu chấn động toàn thân, ngay sau đó nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn một ngụm ở trên người Tiêu Thiên Diệu.

Tiêu Thiên Diệu dựa vào đâu mà nói nàng vô dụng, chẳng lẽ hắn không biết sức lực của nữ nhân không thể so sánh với nam nhân hay sao?

Nếu nàng quả thực có được bản lĩnh như Tiêu Thiên Diệu, nàng vẫn sẽ lưu lại Tiêu Vương phủ để bị Tiêu Thiên Diệu khi dễ hay sao?

Nằm mơ đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.