Y Phẩm Cuồng Phi

Chương 14: Thất phẩm Phục Nguyên Đan




Hoa Hạo nguyệt vừa nhìn thấy Hoa Khinh Ngôn trở về, lập tức nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nhìn thấy Hoa Khinh Ngôn cầm lấy bao lớn bao nhỏ trở về, trong nội tâm rất kinh ngạc, ở trước khi hoa khinh ngôn đi vào lập tức thò tay đem bao lớn nhất trên người Hoa Khinh Ngôn ôm lấy thả trên đùi, nhìn về phía Hạ Trúc trong tay cầm lò đan, lo lắng nói:

"Muội muội, muội làm sao lại mang về nhiều đồ vật quá vậy, lò luyện đan là sao? Là nhặt ở trên chợ người khác không dùng đấy sao?  "

Hoa Hạo Nguyệt mắt nhìn bao trên đùi, không bẩn mà, sao có thể nhặt được bao sạch như vậy, sẽ không là... Trộm đi, sắc mặt Hoa Hạo Nguyệt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói:

"Muội muội! Muội không  làm chuyện gì không tốt chứ? Muội phải nhớ kỹ mẫu thân dạy bảo đấy, chúng ta phải đoan chính, tuyệt đối không thể làm chuyện vượt qua giới hạn cuối cùng biết không!  "

Lúc này thần sắc Hoa Hạo Nguyệt nghiêm nghị, Hoa Khinh Ngôn lập tức liền nghĩ đến hắn hiểu lầm chuyện gì, lại nói tiếp, trong trí nhớ nguyên chủ tuy rằng Hoa Hạo Nguyệt rất cưng chiều nguyên chủ, nhưng mà nếu là nguyên chủ làm chuyện sai lầm Hoa Hạo Nguyệt cũng sẽ không dung túng nên giáo huấn vẫn là phải giáo huấn, Hoa Khinh Ngôn trấn an nói:

"Ca ca, yên tâm đi, đây là muội quang minh chính đại dùng tiền mua đấy, tiền cũng không phải là không minh bạch đến đâu, hiện tại đi vào trước đi, chờ muội một chút sẽ cùng ca ca nói chuyện. "

Hoa Hạo Nguyệt thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, đối với Hạ Trúc cười cười nói cảm ơn, tiếp nhận lò đan trong tay nàng.

Hạ Trúc sắc mặt ửng đỏ, ngập ngừng ừ một câu "Nô tài cáo lui " liền nhanh chóng cúi đầu cầm lấy thùng dạ hương đi ra.

Hoa Khinh Ngôn suy nghĩ trong lòng, Hạ Trúc phẩm tính không tệ, chiếu cố mẫu thân cùng ca ca nàng cũng yên tâm, lúc nào đòi lại với Hoa Nguyệt Nhu một lần nữa. Nguyên chủ lúc trước rất muốn Hạ Trúc trở về, nhưng mà nguyên chủ ở đâu là Hoa Nguyệt Nhu là đối thủ, mấy lần đều bị Hoa Nguyệt Nhu chèn ép, chỉ là nếu để cho nàng ra tay, Hoa Nguyệt Nhu chỉ có móm.

"Đi thôi, mẫu thân thấy muội một ngày cũng không trở về, chờ sốt ruột rồi."

"Ừ, gặp qua mẫu thân, muội với ca ca cùng mẫu thân nấu cơm đi. "

Hoa Khinh Ngôn cùng Hoa Hạo Nguyệt cùng nhau tiến vào sân nhỏ, không chú ý tới một nha hoàn ngũ quan cay nghiệt chứng kiến hết thảy vừa rồi, âm lãnh nở nụ cười liền hướng sân nhỏ chỗ Hoa Nguyệt Nhu đi.

Hoa Khinh Ngôn đem dược liệu mua được chia ra nấu ở trên lò, nàng tức thì dựa theo trí nhớ nguyên chủ nấu cơm.

Nàng tuy rằng trước kia không nấu qua cơm, nhưng là vì thường xuyên phải đi theo các chiến sĩ khác tới những nơi khác tác chiến, khi thiếu thốn nguyên liệu cuối cùng lấy nguyên liệu ngay tại chỗ tăng thêm trí nhớ nguyên chủ, nấu một bữa cơm vẫn là không làm khó được nàng đấy.

Khi nàng đem mùi vị đồ ăn bình thường bưng đến trong phòng Tô thị, Tô thị gầy còm và Hoa Hạo Nguyệt cùng một vẻ mặt bưng lấy một chén cơm đầy ắp, hốc mắt đều đỏ rồi, mà không gián đoạn động tác nuốt cũng đơn giản làm cho người ta nhìn ra, bọn hắn có bao nhiêu lâu không ăn cơm trắng bóng này rồi.

Nhưng dù cho như vậy, Tô thị cũng tốt, Hoa Hạo Nguyệt cũng tốt, đều trước tiên đem thịt trong đĩa gắp đến trong chén Hoa Khinh Ngôn, còn dặn dò:

"Ăn nhiều thịt một chút, ăn mới có thể rất xinh đẹp, đến lúc đó làm cho Quân Vô Khanh về sau hối hận hủy bỏ chuyện chung thân của muội muội."

"Là mẫu thân vô dụng, không thể để cho Nguyệt Nhi cùng Ngôn nhi mỗi ngày được ăn thịt lợn."

Hoa Khinh Ngôn vừa về đến liền đem nói chuyện Quân Vô Khanh cho nàng một ngàn lượng kim phiếu từ hôn làm bằng chứng, Hoa Hạo Nguyệt cùng Tô thị đều rất đau lòng cho Hoa Khinh Ngôn, bởi vì tại bọn hắn nhìn thấy Hoa Khinh Ngôn rất thích Quân Vô Khanh, dù cho Hoa Khinh Ngôn một mực nói nàng một chút cũng không thèm để ý Quân Vô Khanh, bọn hắn lại cho rằng Hoa Khinh Ngôn chỉ là miễn cưỡng vui mừng cười.

Hoa Khinh Ngôn giải thích không được, đành phải im lặng không đề cập tới. Hoa Hạo Nguyệt cùng Tô thị thiếu chút nữa đem tất cả thịt trong đĩa đều gắp đến trong bát nàng, mà bọn hắn lại chỉ ăn trong bát cơm của mình, nàng vô cùng bất đắc dĩ mở miệng nói:

"Mẫu thân, ca ca, chỉ là thịt lợn bình thường mà thôi, các ngươi đừng tiếc  rẻ mà bỏ ăn, về sau con làm cho mẫu than và ca ca chẳng những mỗi bữa đều ăn thịt, hơn nữa còn muốn ăn thịt thỏ gió cấp hai "

Bình thường thịt lợn dành cho hoàn toàn không có tu vi, giá cả tương đối thấp, bình thường một ngân tệ một cân, mà nhất giai trở lên thịt Yêu thú giá cả liền lập tức tăng gấp đôi.

Nhất giai thịt Yêu thú, ít nhất mười kim tệ một cân, mà cấp hai phải lên trăm kim tệ một cân, cấp hai thịt thỏ gió phải mấy trăm kim tệ một cân, chủ yếu là phong yêu thỏ chạy cực nhanh, cơ bản bắt không được, nhưng chất lượng thịt vào miệng dù có chút thay đổi vẫn thơm nức mê người, coi như là người bị bệnh ăn cũng tiêu hóa rất tốt.

Lấy gia cảnh hiện tại của Hoa Khinh Ngôn, đừng nói thịt thỏ gió, chính là thịt lợn nửa năm qua này cũng là lần đầu tiên ăn vào.

"Được được được, Khinh Ngôn của nhà chúng ta lợi hại nhất."

Tô thị và Hoa Hạo Nguyệt cười đáp, nhưng trong lòng cảm thấy Hoa Khinh Ngôn là đang nói đùa, không phải thật, thừa dịp thời gian nói chuyện, lại gắp thịt tới trong bát Hoa Khinh Ngôn cho nàng ăn.

Hoa khinh ngôn thấy mọi người không tin, không lên tiếng nữa, nàng vẫn luôn thích lời thật việc thật, đợi ngày mai nàng đi bán thuốc mua được thịt yêu thú trở về, mẫu thân và ca ca tự nhiên sẽ tin tưởng.

Cơm nước xong xuôi, Hoa Khinh Ngôn sắp sửa nấu xong, phân ra bưng cho Hoa Hạo Nguyệt và Tô thị uống xong, thấy không có gì tác dụng phụ không tốt, thì yên tâm.

Doãn phủ.

Trong phòng Doãn Tử bạch, Doãn Tử bạch sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, Doãn lão gia cùng phu nhân vẻ mặt tức giận:

"Vương Dược Sư, con ta vì sao vẫn hôn mê bất tỉnh? Tu vi của nó thật là do cái phế vật An quốc công phủ Hoa Khinh Ngôn kia phế bỏ hay sao?  "

Vương Phong thở dài nói:

"Doãn Thiếu gia là cùng Hoa Khinh Ngôn giao thủ sau mới mất đi tu vi, đây là rõ như ban ngày đấy, về phần Doãn thiếu gia tổn thương Vương mỗ bất tài phải dược dùng Thất Phẩm Phục Nguyên Đan mới có thể chữa trị đan điền cùng kinh mạch, Vương mỗ chỉ có thể làm là kéo dài tính mạng một tháng, vậy trước tiên Vương mỗ đi về trước để luyện chế đan dược."

Nói xong cáo từ rời đi.

Vương Phong là ngũ giai luyện dược sư, chỉ có thể luyện chế không cao hơn Ngũ phẩm đan dược, thất phẩm hắn căn bản luyện chế không được, đừng nói hắn, ngay cả toàn bộ Lệ Quốc Thất phẩm đan dược cũng rải rác hầu như rất ít, có thể gặp nhưng không thể cầu.

Doãn lão gia  và Doãn phu nhân sao có thể không hiểu ý tứ Vương Phong, trên mặt bọn họ tức giận càng nhiều, Doãn phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói:

"Hoa khinh ngôn cái đứa nhỏ này, lại dám đả thương con ta, nếu là con ta có mệnh hệ gì, ta nhất định phải làm cho nó đền mạng!! Lão gia! Thiên Thanh bán đấu giá sẽ có Phục Nguyên Đan không? "

Vẻ mặt uy nghiêm khí thế của Doãn Khải Phong nghĩ đến thất phẩm Phục Nguyên Đan, chau mày:

"Coi như là có bán đấu giá, giá cả cũng phải trên trăm vạn lượng kim tệ. "

Doãn phu nhân nghe thấy vậy, phẫn nộ quát một tiếng nói:

"Không được, Bạch nhi tổn thương tiểu tiện nhân hoa khinh ngôn kia phải chịu trách nhiệm, thất phẩm Phục Nguyên Đan chúng ta tới đòi nàng!! Nếu nàng không có, tính mạng ti tiện của Hoa Khinh Ngôn này liền chôn cùng với  Bạch nhi. "

Doãn phu nhân biết rõ Hoa Khinh Ngôn khẳng định không có khả năng có thất phẩm Phục Nguyên Đan, nàng hiện tại chỉ muốn lấy mạng Khinh Ngôn!

Đúng lúc này, một cái gã sai vặt tại cửa ra vào mở miệng nói:

"Lão gia, Thất Vương Gia cùng Tứ Hoàng Tử đưa thư đến."

Doãn Khải Phong ý bảo gã sai vặt cầm đi vào, hắn mở ra tại chỗ, nhanh chóng nhìn lướt qua cũng ở sau khi xem xong thư, vỗ mạnh một cái vào cái bàn.

Phanh! một tiếng vang thật lớn, toàn bộ cái bàn lên tiếng mà nứt ra, bể mấy khối.

"A! Lão gia, người làm sao vậy? "

Doãn phu nhân lại càng hoảng sợ, vỗ vỗ ngực, oán trách mà hỏi.

Doãn Khải Phong sắc mặt đặc biệt khó coi, ánh mắt tựa như dao găm sắc bén liếc qua Doãn Tử Bạch hôn mê bất tỉnh trên giường, hừ lạnh một tiếng đưa thư trong tay ném cho Doãn phu nhân nói:

"Tự ngươi nhìn đi! Nhìn xem nhi tử ngoan của ngươi gây họa! "

Trong lòng Doãn phu nhân lập tức bất an, vội vàng cầm qua thư, xem hết sắc mặt trắng bệch, có chút không muốn tin tưởng lắc đầu:

"Không, Bạch nhi làm sao lại làm chuyện như vậy, sáu trăm vạn lượng kim tệ!! Nhà của chúng ta kiếm ở đâu ra... "

Kỳ thật tổng cộng là sáu trăm linh một vạn lượng kim tệ, nhưng mà  sáu trăm vạn ở trước mặt, cái một vạn lượng kia có thể dứt khoát không đáng kể.

"Hừ, coi như con trai của ngươi hôn mê đúng lúc, nếu không ta cắt cụt hai chân của hắn!! Chuyện kim tệ ngươi nghĩ cách giải quyết thật tốt cho ta!! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.