Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 40: Ý nghĩ của Hoắc Tiểu Hàn




Editor: Aubrey.

Từ cửa hàng bán thức ăn đi ra, Lý Tự nhịn không được nói rằng: "An Bình ca! Ngươi thật sự rất biết cách tiêu tiền a, một bữa cơm thôi mà tốn tận hai lượng bạc! Nghĩ tới thật đau lòng!" Nhà của nhóc làm việc một năm còn không chắc sẽ kiếm được hai lượng bạc đâu.

Nguyên An Bình cười nói: "Nhìn ngươi ngửi mùi thèm thuồng như vậy, muốn có ăn thì phải mua a. Nếu như ngươi thật sự đau lòng, vậy thì lát nữa ăn ít một chút đi?"

Chuyện đó tất nhiên là không được!

Lý Tự lập tức đáp: "Vậy cũng không được, ta còn chưa từng được ăn thức ăn đắt như vậy đâu! Thật vất vả mới có được cơ hội này, dù có ra sao cũng phải ăn cho đã!"

Vừa nghĩ tới mùi hương dụ người tản ra từ thức ăn, nhóc lại nhịn không được nhìn về phía hộp cơm nuốt nước miếng.

Hai người cùng nhau nhấc hai hộp cơm trở về y quán, Nguyên An Bình thấy Hoắc Tiểu Hàn và Thái Tiểu Hoa đang vừa nói vừa cười, thoạt nhìn coi như y rất có tinh thần, hắn cũng liền yên tâm.

Thái Tiểu Hoa vừa nhìn thấy hai người trở về, liền vội vã đi qua hỗ trợ.

Nguyên An Bình mua tổng cộng tám loại thức ăn, một ít cơm tẻ, cùng với một phần canh mộc nhĩ trắng hạt sen và một bình rượu nhỏ đã được ủ tốt. Hắn đem từng món ăn bên trong hộp cơm ra, từng cái từng cái đều đặt trên bàn.

Bọn họ nhìn một bàn tràn đầy thức ăn, Nguyên Hoà Tráng liền nói: "An Bình! Ngươi cái này... Ngươi thật sự là quá hao phí a, nhiêu đây xài hết bao nhiêu tiền?!"

Thái Tiểu Hoa cũng cảm thấy rất không ổn: "Ai ui! An Bình a! Ngươi thật sự là quá khách khí, tuỳ tiện mua một ít điểm tâm là được rồi, cần gì phải mua nhiều đồ ăn như vậy a? Nhiêu đây chắc hẳn cũng tốn không ít tiền đi? Ngươi xem, chúng ta đến thăm các ngươi, còn khiến cho ngươi tiêu phí như vậy, thật sự rất không ổn a."

Nàng nhìn đến một bàn thức ăn này, trong lòng thầm suy đoán nhất định cũng không rẻ. Chỉ cần nhìn đến màu sắc của thức ăn tốt như vậy, cái đĩa cũng tinh xảo như vậy, liền biết chắc chắn tốn không ít tiền. Trong lòng vừa cảm thấy thật không tiện, vừa âm thầm nghĩ rằng "Nguyên An Bình này cũng thật là hào phóng!"

Lý Tự đã được Nguyên An Bình dặn dò trước là không được nói giá tiền với bọn họ, lúc này cũng chỉ có thể phun tào trong lòng một chút, không thể mở miệng.

Tiểu Bàn Đôn nhìn một bàn đồ ăn ngon như vậy, trong lòng chỉ nghĩ muốn được ăn, cũng không thèm bận tâm đến những thứ khác.

Nguyên An Bình đối với bọn họ cười cười: "Không có gì, chúc mừng mà, đương nhiên cũng phải ăn uống thoải mái một chút. Thẩm đi đến phòng bếp mượn nữ đầu bếp một ít bát đũa mang lên đây, ta không thể không biết xấu hổ đi mượn bát đũa của người ta nhiều lần như vậy được."

Thái Tiểu Hoa cười đáp: "Hảo!" Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Nguyên An Bình đi đến bên giường hỏi Hoắc Tiểu Hàn: "Ngồi dậy nổi không? Nếu không thì ngồi trên giường ăn đi?"

Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy tất cả mọi người đều đang ngồi, nhưng chỉ riêng mình y nằm trên giường thì có chút không thích hợp. Vì vậy, y đem chăn vén lên rồi nói với Nguyên An Bình: "Ta khoẻ lắm rồi, vẫn là nên ngồi xuống ăn đi."

"Vậy ta đỡ ngươi." Nguyên An Bình sợ y bị choáng đầu, bởi vì người bị cảm thường hay có bệnh trạng toàn thân vô lực cùng với hay bị choáng đầu.

Hoắc Tiểu Hàn không từ chối, y vẫn còn cảm thấy khí lực trong cơ thể không còn được bao nhiêu.

Nguyên An Bình đem Hoắc Tiểu Hàn thu thập cẩn thận, chờ Thái Tiểu Hoa vừa cầm bát đũa quay lại, hắn lập tức múc trước cho y một bát canh: "Ngươi uống trước một ít canh rồi hẵng ăn cơm."

Đa số những người bị cảm đều cảm thấy không có khẩu vị gì, uống trước một bát canh sẽ tốt hơn. Sau đó, hắn liền nói với những người khác: "Canh mộc nhĩ trắng hạt sen này ta mua nhiều lắm, mọi người cũng uống một chút đi."

Thái Tiểu Hoa nhìn xuống tô canh, cười nói: "Đây thực sự chính là đồ tốt a, ta còn chưa bao giờ được ăn đâu."

Nói xong, bản thân cũng múc một chút, đưa cho Tiểu Bàn Đôn non nửa bát, riêng Nguyên Hoà Tráng thì lại không có phần. Lý Tự cũng chỉ múc một ít, ý tứ chính là nhóc chỉ nếm một chút mùi vị là được. Dù sao thì ai cũng đều nhìn ra được, đây là đặc biệt vì Hoắc Tiểu Hàn mà mua.

Nguyên An Bình nhìn thấy hành động của bọn họ, liền nhân tiện nói: "Các ngươi ăn nhiều một chút đi, y chỉ có thể uống được một bát thôi. Đừng lãng phí, để nguội không ngon." Hắn nói xong, liền đứng dậy giúp mấy người kia múc đầy bát.

Hoắc Tiểu Hàn nghe xong, có chút ngượng ngùng cuối đầu ăn canh.

Tiểu Bàn Đôn không nghĩ được nhiều như vậy, bé nâng cái bát trước mặt lên nếm thử một chút, cười đến híp cả mắt: "Hảo ngọt!"

Thái Tiểu Hoa cũng cười vui vẻ: "Ân! Trước đây có nghe người ta nói uống cái này rất hảo, quả thực uống rất ngon."

Nhìn một bàn đầy đồ ăn khiến nàng vô cùng cao hứng, nàng chưa từng được ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy đâu.

Về phần Nguyên Hoà Tráng, hắn thì lại cảm thấy có hơi quá ngọt. Nhưng khi thấy thê nhi nhà mình yêu thích như vậy, hắn nghĩ sẽ chừa phần lại cho cả hai.

Nguyên An Bình động thủ gắp một cái đùi gà bỏ vào cái bát trước mặt Tiểu Bàn Đôn, một cái đùi gà khác thì lại cho Lý Tự, hắn nói với hai người: "Đừng chỉ lo ăn canh, chừa bụng ăn nhiều thức ăn một chút."

Thái Tiểu Hoa thấy hắn gắp cho nhi tử nhà mình một cái đùi gà liền cảm thấy có chút ngại, nàng nói với hắn: "An Bình! Ngươi cũng ăn nhiều một chút, còn có Hoắc Tiểu Hàn, phải hảo hảo bồi bổ càng nhiều càng tốt a."

Nguyên An Bình mỉm cười: "Y bây giờ không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, thức ăn này nhiều lắm, các ngươi ăn nhiều một chút đi." Hắn nói xong, liền giúp Hoắc Tiểu Hàn múc một ít cơm tẻ: "Ăn thêm một chút cơm."

Sau đó, hắn lại gắp thêm cho y một ít cải xanh. Kỳ thực, so với những món ăn này, cải xanh ngược lại không hề rẻ chút nào, thậm chí còn đắt tiền hơn những món thịt mà hắn mua. Dù sao thì mùa đông cũng không phải là một mùa thích hợp trồng rau dưa, cải xanh trồng được cũng không dễ, tất nhiên là tương đối quý.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn hắn cười cười: "Ta tự mình làm là được rồi, ngươi cũng ăn nhiều một chút."

Nguyên An Bình dặn dò một chút: "Hảo! Bây giờ ngươi không thích hợp ăn thịt, chờ ngươi khoẻ lại rồi ăn."

Hoắc Tiểu Hàn cười gật đầu: "Ân."

Thái Tiểu Hoa ở một bên quan sát, cảm thấy vận khí của Hoắc Tiểu Hàn có lẽ đã đến rồi. Nhìn xem, Nguyên An Bình đối xử với y thật tốt, nam nhân của chính nàng cũng không có tinh tế quan tâm chăm sóc cho nàng tỉ mỉ như vậy đâu. Nghĩ vậy, nàng liền trợn mắt liếc Nguyên Hoà Tráng một cái, Nguyên Hoà Tráng đang ở một bên gặm thịt lại không hiểu nàng đây là làm sao, hắn cũng không có đắc tội với tức phụ a.

An bài xong cho Hoắc Tiểu Hàn, Nguyên An Bình liền lấy ra một chén rượu, thay Nguyên Đại Tráng đổ đầy cho cả hắn và mình. Nguyên An Bình bưng chén rượu lên: "Đến! Thúc! Hai chúng ta uống một chút."

Kỳ thực, hắn không thích uống rượu, nhưng vì đang là mùa đông thỉnh thoảng uống một chén làm ấm bụng cũng tốt. Hơn nữa, thành phần sản xuất rượu ở nơi này đều rất tinh khiết, nồng độ cũng không quá cao.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Nguyên Hoà Tráng thích ý uống một chén, chỉ là bị vướng điều kiện có hạn, rất ít có cơ hội được uống. Vừa thấy rượu hắn tất nhiên cao hứng, mỉm cười bưng cái chén lên: "Đến! Cụng một cái."

Hai đứa nhỏ đều chỉ một lòng ăn cơm, đối với rượu đều không có hứng thú. Hai người cũng đã từng bị người lớn dụ dỗ uống rượu một lần, nghĩ đến mùi vị đó, thực sự là không thích chút nào.

Thái Tiểu Hoa ở một bên nhìn, một bình rượu thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu tửu lượng, nàng ngược lại cũng không cần lo lắng tướng công nhà mình uống quá nhiều.

Về phần Hoắc Tiểu Hàn, được Nguyên An Bình lúc nào cũng chiếu cố ăn cơm, cũng chỉ một lòng tập trung ăn.

Một bữa cơm này, mọi người đều được ăn đến tận hứng, mấy người bọn họ liền cùng nhau tụ tập lại trò chuyện với nhau một lát, mắt thấy thời gian đã đến mới nhanh chóng ra về. Nguyên An Bình đem người tiễn đến tận cửa, bọn họ nói rằng hai ngày sau sẽ quay trở lại đón hai người.

Trở về phòng, Nguyên An Bình ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tiểu Hàn, quan tâm hỏi: "Còn đau đầu không?"

Hoắc Tiểu Hàn nói: "Còn một chút, bất quá đã tốt lắm rồi."

Nguyên An Bình giơ tay sờ lên trán Hoắc Tiểu Hàn, cũng đưa một tay ra tự sờ chính mình, tỉ mỉ cảm thụ một chút: "Ân! Không còn nóng."

Hoắc Tiểu Hàn bị hành động của hắn làm cho sững sờ, có chút ngượng ngùng cuối đầu. Nghe hắn nói như vậy, y liền lung tung trả lời một câu: "Ta nằm nghỉ một chút." Nói xong y liền nằm xuống, đưa lưng về phía Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình không nhìn ra hành động dị thường của y, hắn nhấc một cái ghế ngồi bên cạnh giường. Hắn có vài lời muốn nói cùng đối phương, nhưng trước tiên lại hỏi một câu khác: "Món canh hạt sen hồi trưa uống ngon không?"

Tâm Hoắc Tiểu Hàn bình tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía hắn, cười đáp: "Uống ngon."

Nguyên An Bình thấy y thích, liền nói: "Vậy tối nay ta liền mua cho ngươi thêm một phần."

Hoắc Tiểu Hàn vội vã từ chối: "Không cần đâu, món canh đó khẳng định cũng không rẻ." Người này đã vì chính mình bỏ ra nhiều bạc như vậy, y không muốn đối phương lại vì mình mà tiêu phí.

Nguyên An Bình không chút nào để ý: "Đừng lo lắng đến chuyện tiền bạc."

Ba vạn lượng bạc kia, tuyệt đối đủ cho hắn tiêu xài ở nơi này. Một lượng bạc cứ ấn theo sáu trăm ngàn mà tính, ba vạn lượng chính là mười tám triệu, cho dù là ở hiện đại thì hắn cũng có thể bỏ ra.

Hoắc Tiểu Hàn từng nghe Nguyên An Bình nói trước đây hắn nhận được hai trăm lượng bạc, tuy rằng y cảm thấy có khả năng còn nhiều hơn, nhưng chuyện tiền bạc cũng cần phải tính kỹ càng một chút: "Thật sự không cần mua đâu, chúng ta cứ ăn như thường ngày là tốt lắm rồi."

Đối với chuyện này, Nguyên An Bình cũng không định nói thêm cái gì nữa. Hắn cảm thấy nếu như tự mình mua thức ăn về, y còn có thể không ăn sao?

Nghĩ đến sự tình mà bản thân muốn hỏi, thần sắc Nguyên An Bình liền trở nên nghiêm túc nhìn Hoắc Tiểu Hàn: "Đối với chuyện đoạn thân, ngươi có suy nghĩ như thế nào?"

Hoắc Tiểu Hàn nghe xong liền sửng sốt một chút, thấy thần sắc của hắn nghiêm túc như vậy, y liền ngồi dậy. Sau khi suy nghĩ một chút, mới nhìn về phía Nguyên An Bình: "Thời điểm nghe được chuyện đoạn thân, ta rất vui vẻ, cảm thấy rốt cuộc cũng được rời khỏi cái nhà kia. Coi như mình không còn khổ cực nữa, cũng không còn ai đánh chửi, trong lòng thanh thản hơn một chút. Nhưng mà..."

Hai mắt của y không có tiêu cự nhìn qua một bên: "Nhưng mà trong lòng ta còn có một loại cảm giác không rõ là cảm giác gì, thật giống như... Có chút trống trải."

Nguyên An Bình nhìn thiếu niên với thần sắc mờ mịt trước mắt, dù sao thì y cũng chỉ mới mười sáu tuổi. Nếu như ở hiện đại, thì y vẫn còn là một thiếu niên không biết tư vị sầu não là gì, hoặc cũng chỉ là một thiếu niên phản nghịch ham chơi, rất có khả năng còn được ở bên trong sân trường tuỳ ý tận hưởng thanh xuân. Nhưng ở cổ đại, y vĩnh viễn sẽ không có cơ hội được hưởng thụ loại cảm giác đó. Không nói đến chuyện sinh hoạt trước mắt, mười sáu tuổi đối với thế giới này đã là một người trưởng thành.

Nguyên An Bình vỗ vỗ lên vai y, trấn an: "Ta hiểu rất rõ loại cảm giác đó, vô luận bọn họ đối xử với ngươi như thế nào. Ở trong lòng ngươi, bọn họ vẫn là người thân của ngươi."

Trước đây, mỗi lần hắn nghĩ nên làm như thế nào để giúp đỡ Hoắc Tiểu Hàn, hắn đã từng nhàm chán nghĩ qua rất nhiều chủ ý, sau khi biết được chuyện đoạn thân, hắn cũng có ý nghĩ muốn thử xem sao.

Nhưng mà, chuyện đoạn thân là phương án tối thiểu mà hắn không muốn đụng đến nhất. Hắn cũng đã từng mất cha mất mẹ, tất nhiên cũng hiểu rất rõ trên thế gian này cảm giác không có người thân là như thế nào. Một số người cho rằng bản thân mình kém cỏi như vậy thì cha mẹ họ cần bọn họ làm gì, thà đoạn tuyệt quan hệ còn tốt hơn. Nhưng những ai chưa từng trải qua, thì sẽ không thể nào thực sự hiểu rõ được cảm giác của người trong cuộc là như thế nào.

Hắn không muốn dùng biện pháp mà bản thân tự cho rằng đối với Hoắc Tiểu Hàn là rất tốt, rồi cướp đi người nhà của y. Cho dù người ngoài đều cho rằng đám thân nhân như vậy thà không có còn tốt hơn, nhưng tình thân lại quá mức đặc thù, so với tình bạn và tình ái, loại tình cảm này bắt nguồn từ cốt nhục tình thâm nên cảm giác sẽ vi diệu hơn một chút.

Đối với người thân, người bình thường đều sẽ khoan dung một chút, hoặc nói chính xác hơn, đó chính là kỳ vọng lớn hơn một chút.

Đối với Hoắc Tiểu Hàn mà nói, người nhà họ Hoắc chính là thân nhân nhưng lại đối xử với y không tốt, nhưng cho dù có đối xử với y không tốt thì họ vẫn là người thân của y. Sâu trong nội tâm của y hẳn là vẫn còn mang một phần hy vọng với bọn họ.

Tình thân không giống như tình bạn, nếu có phản bội thì chỉ cần phân rõ giới hạn, lập tức sẽ trở thành người qua đường. Cũng không giống như ái tình, cho dù có gào thét "Ta trăm ngàn lần không muốn quản ngươi, nhưng ta vẫn luôn đợi ngươi như mối tình đầu." Nhưng trên thực tế, nếu như đã phản bội nhau, đã đạp đến vạch mức của điểm giới hạn, thì cho dù có khóc ròng cầu xin tha thứ, cầu mong hợp lại như thế nào, đa số cũng chỉ thốt ra một câu "Đã muộn rồi, một khi đã sai thì không thể nào tha thứ được nữa."

Nhưng tình thân thì lại quá mức đặc biệt, nếu như có một ngày người nhà họ Hoắc hoàn toàn tỉnh ngộ, khóc lóc cầu xin sự thông cảm, chân tâm hối cải với Hoắc Tiểu Hàn. Vô luận là thời gian dài hay ngắn, Hoắc Tiểu Hàn chung quy vẫn sẽ tha thứ, thậm chí nguyện ý bỏ qua hết những chuyện trước kia, đều xem như chưa từng xảy ra. Nói cho cùng, vô luận người thân của mình có đáng hận hay đáng khinh thường tới cỡ nào, cũng không thể thực sự chân chính xem như chỉ là một người dưng qua đường, dù sao thì loại quan hệ này cũng có ảnh hưởng đến chuyện cốt nhục tình thâm.

Huống hồ, hành động của Hoắc gia ở thời đại này cũng không tính là sự kiện khiến người đời oán trách. Người trong thôn đều có chút bài xích với Hoắc Tiểu Hàn vốn không được cha nương yêu thương, sinh hoạt ở nơi này đã vất vả lắm rồi, nhưng những đứa trẻ không được người khác yêu thích thì lại càng sinh hoạt gian nan hơn rất nhiều.

Hoắc Tiểu Hàn cũng không tính là trường hợp đặc biệt, đối với những chuyện mà người nhà họ Hoắc đã đối xử với Hoắc Tiểu Hàn, đa số mọi người đều sẽ cho qua, cũng không cảm thấy đây là chuyện lớn gì. Dù sao thì chuyện trưởng bối đánh mắng hài tử cũng không tính là cái gì, nhưng hắn lại cảm thấy rất khó hiểu y đã làm gì khiến cho trưởng bối trong nhà khó chịu, lại còn oán giận đến mức bỏ đói Hoắc Tiểu Hàn.

Thời đại này cũng có không ít người bị bỏ đói, cái gọi là một khi có khoảng cách thì sẽ không có cảm giác gì, Hoắc Tiểu Hàn ở trong thôn chỉ là một tiểu bối bị đối xử khắt khe một chút mà thôi, cũng không có cái gì đáng ngạc nhiên cả. Cũng bởi vì y mang trên người cái danh khắc thân nhân, đa phần mọi người sẽ cảm thấy cha nương của y đối xử với y không tốt thì cũng có thể thông cảm được.

Nếu như không phải thường ngày bọn họ chứng kiến người nhà họ Hoắc ngược đãi con mình, thì cho dù đám người nhà kia có đối xử với Hoắc Tiểu Hàn như vậy thì cũng không ai nói được cái gì.

Chỉ là trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đến khi hắn biết được Hoắc Tiểu Hàn bởi vì mấy người kia mà xém chút nữa mất mạng, tâm hắn lại động. Ở trong lòng hắn, cha nương là bến đò của con cái, là người bảo vệ cho con mình, khi đám người nhà này muốn cho Hoắc Tiểu Hàn chết. Hắn phẫn nộ, mà càng nhiều hơn chính là sợ hãi.

Trong lòng hắn không thể tiếp thu được một người vốn nguyên bản đang ở bên cạnh hắn, lại đột ngột biến mất khỏi thế giới này. Giống như lúc trước khi hắn biết được tin cha mẹ qua đời, hắn không thể tin được, cũng không muốn tiếp thu sự thật này.

Hắn chán ghét tử vong, hắn chán ghét cái cảm giác vô lực khi người quen thuộc đột nhiên biến mất. Vì thế hắn bị kinh động, cho dù biết như vậy sẽ mang đến nhiều phiền phức như thế nào, nhưng hắn cũng không muốn quan tâm nhiều như vậy.

Nguyên An Bình nhìn về phía Hoắc Tiểu Hàn: "Ta biết, cho dù bọn họ đối xử như vậy với ngươi, ngươi cũng không oán hận bọn họ. Nếu như ngươi còn cần những người nhà này, thật ra, ngươi vẫn có thể tiếp tục lui tới với bọn họ, dù sao thì đoạn thân cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi."

Hắn từng nghe có người nói rằng nếu như trong một gia đình có nhiều đứa trẻ, thì đứa được sủng ái nhất có thể sẽ không biết hiếu thuận, còn đứa bị làm lơ mới chính là đứa chân tâm thật lòng hiếu thuận với cha mẹ. Bởi vậy, trong lòng hắn cũng không ôm hi vọng gì nhiều, bị đối xử khắt khe sẽ sinh ra tính cực đoan, hoặc là sẽ trở thành một người bị ai sai gì làm nấy mà không dám mở miệng phản bác, hoặc là sẽ trốn đi thật xa, mang theo cảm giác oán hận người nhà của mình.

Hoắc Tiểu Hàn cúi thấp đầu, nghe hắn nói xong y lại lắc đầu: "Không được, trong lòng ta rất rõ ràng. Bọn họ không thèm để ý đến ta, ta rời khỏi cái nhà kia thì trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều."

Y dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "...Trước đây, ta đã từng nghĩ rằng nếu như ta chịu khó một chút, làm việc nhiều một chút, bớt chọc cho nương ta sinh khí. Có lẽ thời gian lâu dài, bà sẽ hết giận, sẽ đối xử tốt với ta. Dù sao thì ta cũng là do bà sinh ra, có thể có bao nhiêu thù hận a? Chỉ là... Kỳ thực, ta làm cái gì cũng vô dụng, nương cũng thật sự không muốn nhìn thấy ta. Đoạn thân rồi cũng tốt, không cần mỗi ngày phải xuất hiện trước mặt bọn họ, cũng không cần khiến cho bọn họ càng thêm phiền chán."

Y thật ra đã sớm chết tâm, huống hồ, y cũng không muốn phụ lòng tốt của Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình nhìn thần sắc bi thương trên người Hoắc Tiểu Hàn: "Cuộc sống của ngươi vẫn còn rất dài, chung quy vẫn còn có nhiều người khác, thật lòng đối xử với ngươi như một người thân."

Hoắc Tiểu Hàn ngẩng đầu, đôi mắt hiện ra lệ quang cùng với một nụ cười cảm kích dành cho Nguyên An Bình: "Cám ơn ngươi."

Nguyên An Bình cười nói với y: "Không cần khách khí, ngươi không trách ta khiến cho ngươi mất đi người thân là tốt rồi."

Hoắc Tiểu Hàn vội vàng lắc đầu, nghiêm túc đáp: "Sẽ không, ta biết ngươi là thật tâm muốn tốt cho ta. Nếu không, ngươi cũng không cần phiền toái giúp ta làm chuyện như vậy."

Nguyên An Bình nghe y nói như vậy liền yên tâm, dù sao thì chuyện đoạn thân cũng là do hắn tự chủ trương, nên hắn cũng không thể xác định được đối phương có cao hứng hay là không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.