Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 15




Nhâm Hoài Phong bi thương mà nhắm hai mắt lại, thở dài nói: “Vậy ngươi giết ta đi!”

Nam nhân đối diện thoáng không có động tĩnh, chớp mắt hắn nghe thấy một chữ: “Cút!”

Nhâm Hoài Phong bất động, Tiêu Tứ Lang tự tay giữ cổ tay hắn, vừa nhấc vừa tha hắn ra ngoài.

Nhâm Hoài Phong giãy dụa, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Diên Lễ.

Trên mặt Tiêu Diên Lễ lộ ra hờ hững, bàn tay nắm kiếm nổi lên gân xanh ngoằn ngoèo, hẳn đang cực lực nhẫn nại kích động muốn giết hắn.

“Khoan đã!”

Tiêu lão thái quân đi tới, Tiêu tứ lang buông Nhâm Hoài Phong ra.

Nhâm Hoài Phong sửa sang lại cổ áo ngổn ngang, ánh mắt Tiêu lão thái quân rơi trên người Nhâm Hoài Phong, khoảng chừng chỉ vài giây, Tiêu lão thái quân mở miệng: “Nhâm Tam công tử, ngươi cũng coi như được ta nhìn lớn lên, Nhâm gia ngươi cùng Tiêu gia ta cũng từng kề vai chiến đấu, giữa hai nhà chúng ta luôn có một phần tình nghĩa.”

Nhâm Hoài Phong không nói lời nào.

Tiêu lão thái quân nói: “Ta không hi vọng Nhâm Tam công tử nhất thời kích động làm hỏng tình cảm hai nhà, tính tình Nhâm Tam công tử, Tiêu gia ta phụng bồi không nổi, nếu nhất định phải dây dưa không dứt, thì đừng trách Tiêu thái quân ta trở mặt không quen biết!”

Nhâm Hoài Phong đối mặt Tiêu lão thái quân nữ cường như vậy đến cùng có chút nhút nhát, hắn liếc mắt nhìn chằm chằm Tiêu Diên Lễ.

Sắc mặt Tiêu Diên Lễ lạnh lẽo cứng rắn, Nhâm Hoài Phong không nói gì, những người khác cũng không nói gì.

Tiêu lão thái quân đang đợi thái độ hắn, thấy Nhâm Hoài Phong chỉ giữ trầm mặc không phối hợp, không khỏi lạnh sắc mặt: “Nhâm Tam công tử, nơi này là Tiêu gia, không phải Phụng An Bá phủ ngươi, tiểu Bá gia ngươi muốn phong lưu tiêu sái, nên hồi Nhâm phủ ngươi đi, Tứ Lang, tiễn khách!”

Gia chủ hạ lệnh đuổi khách, Nhâm Hoài Phong không có lý do lưu lại.

Hắn lùi về hai bước, đột nhiên dừng lại, đi tới trước mặt Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ chân mày nhíu chặt.

Nhâm Hoài Phong nói: “Ta muốn nói với ngươi một câu.”

Tiêu Diên Lễ nói: “Ngươi và ta không có lời nào để nói.”

Nhâm Hoài Phong không chịu nổi ngữ khí đối phương lạnh lùng như vậy, nhưng vẫn tiếp tục mở miệng: “Ngươi muốn giết ta cũng tốt, Tiêu gia ngươi muốn diệt Nhâm gia ta cũng được, ta chỉ có một câu.”

“Ta muốn cùng Quân hiểu nhau, trường mệnh vô tuyệt. Sơn vô lăng, nước sông vì kiệt, đông sét đánh chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi dám cùng Quân tuyệt.”

(Ta muốn cùng chàng làm tri kỉ, chết không chia lìa. Chừng nào núi không còn xanh,sông không còn nước, sét đánh mạnh mùa đông, mưa tuyết rơi mùa hạ, trời đất hợp làm một, mới rời xa chàng)

Nói xong câu này, Nhâm Hoài Phong nhìn chằm chằm mắt Tiêu Diên Lễ phút chốc, kéo khóe miệng cười cười, quay người đi.

Từ sau ngày ấy, Nhâm Hoài Phong bệnh nặng, suốt ngày ở trong phủ không ra khỏi cửa, nhưng đề tài mọi câu chuyện trà dư tửu hậu trong kinh thành dù sao vẫn không thể thiếu hắn.

Có điều, người này không ra khỏi cửa, dường như toàn bộ thế gian đều yên lặng mấy phần.

Tiêu Diên Lễ vẫn việc mình mình làm như thường lệ, không bị bất kỳ người nào ảnh hưởng, thoạt nhìn vững vàng như núi.

Ngược lại, Thừa Ninh Quận chúa không chịu được, cầu xin Thận Quận Vương Phi, sớm tổ chức hôn kỳ cho hai nhà, nàng cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy hoảng hốt, nếu không nắm chắc trong tay mình, tựa như trở nên mình mới là người lén lút vậy.

Cho nên nàng muốn nhanh chóng trở thành Tuyên Ninh Hầu phủ Tiêu Nhị phu nhân.

Ngày không tính là ngày tốt nhất, nhưng cũng không kém chút nào, dù việc kết hôn vội vàng, lễ nghi khí thế hai bên vẫn chu toàn, khiến người hâm mộ không thôi.

Nhâm Hoài Phong cái gì cũng không biết, hắn cắm rễ trong phủ bệnh đến quên hết tất cả, đảo mắt mấy ngày nóng đã qua đi, khí trời chuyển lạnh, cũng không cần Trư Mao cả ngày quạt cho hắn.

Thỉnh thoảng hắn sẽ nhìn nơi nào đó đến ngẩn người, sững sờ chốc lát liền phục hồi tinh thần, giữa lúc hoảng hốt phảng phất nhìn thấy bóng hình Tiêu Diên Lễ. Có điều hắn đè nén, tận lực đem phần tình cảm ngột ngạt này chuyển thành tâm tư bình thường, giữ vững bộ dáng bất động.

Nửa đêm hắn giật mình tỉnh giấc, trong tai tựa hồ nghe tiếng lễ nhạc, lúc cẩn thận nghe lại, lại cái gì cũng không nghe được.

Hắn đứng dậy ra sân đi lại, đi tới đi lui liền ra khỏi cửa, hai gã sai vặt gác đêm chụm đầu tán gẫu, nói rằng: “Nghe nói hôm nay Tuyên Ninh Hầu phủ vô cùng náo nhiệt, thú Hoàng Phi cũng chỉ đến như thế.”

Nhâm Hoài Phong đột nhiên dừng lại, bốn chữ Tuyên Ninh Hầu phủ nện trong lòng hắn, lại nghe một gã sai vặt khác nói: “Đúng vật, cũng không biết tại sao phủ chúng ta vậy mà không ai đi…”

“Hôn lễ tổ chức sớm, chắc Tuyên Ninh Hầu phủ không báo Tam gia chúng ta đi, trước huyên náo như vậy…”

Cơn đau chậm chạp mà dữ dội lan khắp người Nhâm Hoài Phong, cơ hồ hành động theo bản năng, liền hướng về phía Tiêu gia đi.

Hai gã sai vặt đang hăng say thảo luận hoàn toàn không biết gì.

Đêm càng lạnh, lúc này đã là nửa đêm, bầu trời tối tăm, cảnh vật xung quanh không thấy rõ ràng.

Nhâm Hoài Phong lao nhanh trên đường yên tĩnh không người, hắn cũng không biết mình tại sao muốn đuổi theo, chỉ là một loại bản năng thúc giục.

Trong nháy mắt đó hắn nghĩ, mình đi náo loạn lễ cưới y, y nói không chừng trong cơn tức giận sẽ giết mình.

Bất quá nếu không đi, hắn không nhịn nổi.

Quán rượu nhỏ bên đường bán rượu suốt đêm, tiểu lão bản đang ngủ gà ngủ gật trên quầy, Nhâm Hoài Phong móc trong người ra một khối ngọc bội, ném tới trên quầy.

Âm thanh đánh thức tiểu lão bản, hắn ngẩng đầu, thấy một công tử trẻ tuổi phong lưu tuấn lãng, lập tức nở nụ cười: “Đến uống rượu?”

Nhâm Hoài Phong ừ một tiếng, “Không mang tiền, chỉ có cái này.”

Một khối ngọc bội thượng hạng, thừa mua lại toàn bộ quán rượu nhỏ, tiểu lão bản đương nhiên sẽ không từ chối, hắn vui cười hớn hở mà nói: “Tùy tiện lấy, tùy tiện lấy…”

Nhâm Hoài Phong tiện tay lấy ra hai bình, tiểu lão bản ôi chao một tiếng nhắc nhở: “Rượu kia mãnh liệt lắm, cẩn thận không nên uống như thế…”

Nhâm Hoài Phong mới không thèm quan tâm, há mồm dốc vào miệng.

Tại sao muốn uống rượu, có lẽ rượu làm gan lớn hơn, hắn muốn đi đem cái người kia đoạt lại.

Uống say sẽ không sợ người kia nhấc kiếm giết mình.

Gió đêm thật lạnh, Nhâm Hoài Phong áo khoác đều không mặc, người khác nhìn hắn giống như một người điên, hắn lảo đảo chạy về hướng Tuyên Ninh Hầu phủ, hai mắt màu đỏ tươi, hai bình rượu cũng chỉ còn sót lại một bình hơn nửa.

“Tiêu Diên Lễ!”

Nhâm Hoài Phong đứng ở cửa Tiêu phủ hô to một tiếng.

Một mình trong gió đêm lạnh lẽo, không ai đáp lại.

Nhâm Hoài Phong ngửa đầu ực một hớp rượu, gió lạnh thổi cho viền mắt hắn đỏ hoe.

Phòng gác cổng Tiêu phủ nghe được, gã sai vặt bên trong ghé lỗ tai lắng nghe, nghĩ thầm ai dám gọi thẳng tục danh Nhị gia nhà bọn họ?

Nghe nửa ngày, không nghe đến tiếng thứ hai, đang định quay người về lại phòng, Nhâm Hoài Phong liền gân cổ gọi: “Tiêu Diên Lễ! Tiêu Diên Lễ! Tiêu Diên Lễ!”

Một tiếng lại một tiếng, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.

Gã sai vặt gác cổng sợ đến giật mình, người bên ngoài kia lá gan cũng thật lớn, dám chạy đến cửa lớn Tuyên Ninh Hầu phủ la lối om sòm, quả thực chán sống!

Hắn định đi ra ngoài giáo huấn tiểu tử điếc không sợ súng ngoài cửa kia một chút, đột nhiên vai bị người đằng sau bắt được, hắn giật mình.

“Ai vậy?”

Thân thể còn chưa quay lại một nửa, người kia đã lên tiếng: “Trước tiên đừng ra ngoài.”

Vừa nghe thanh âm này, gã sai vặt cũng biết là ai.

Hắn run rẩy chào một tiếng: “Tứ gia.”

Sắc đêm tối lờ mờ, biểu tình trên mặt Tiêu Tứ Lang đen kịt giống hệt sát thần.

Gã sai vặt không dám có bất kỳ động tác gì.

Nhâm Hoài Phong đã uống hơn phân nửa bình rượu thứ hai, sắc mặt ửng đỏ, hắn là người uống rượu lên mặt, trong đầu phảng phất có tiếng ong mật qua lại ong ong.

Ngoại trừ gọi tên Tiêu Diên Lễ, hắn không biết nói cái gì cho phải.

Hắn không có lời nào để nói, không có bất kỳ lập trường gì, chỉ là yêu thích, coi như có ngậm miệng lại, cũng sẽ toát ra từ trong đôi mắt.

E rằng người khác tưởng rằng hắn muốn tới trả thù, chỉ hắn tự biết, hắn tới đây, thậm chí không có bất kỳ mục đích nào.

“Đi, ngươi đi nói cho hắn biết, muốn gọi đừng ở chỗ này mà gọi!” Tiêu Tứ Lang dặn dò gã sai vặt.

Gã sai vặt mờ mịt hỏi: “Vậy gọi ở đâu?”

Tiêu Tứ Lang trừng mắt gã sai vặt một cái, dữ dằn nói: “Bảo hắn đi cửa phía Đông mà gọi, Nhị gia không phải ở Đông viện bên kia sao? Để Nhị gia tự xử lý! Đừng tới đây làm hỏng tâm tình gia!”

Gã sai vặt vâng vâng dạ dạ, nghe Tiêu Tứ Lang.

Hôm nay là ngày đại hỉ của Tuyên Ninh Hầu phủ.

Nhâm Hoài Phong vừa không thể đánh cũng không thể mắng, chỉ có thể khuyên hắn đi.

“Vị gia này, ngươi đừng ở đây gọi tên Nhị gia nhà chúng ta.”

“Ta cứ gọi, làm cho hắn đi ra! Lá gan hắn kinh sợ, không dám tới gặp ta đúng không? Đường đường Tuyên Ninh Hầu phủ Thế tử, mẹ nó, lại là kẻ nhát gan!”

Gã sai vặt vội vàng kéo Nhâm Hoài Phong, “Gia, ngươi chớ có nói hươu nói vượn, đi nhanh lên đi!”

“Ta không đi, ngươi đừng kéo ta!” Nhâm Hoài Phong cùng gã sai vặt lôi kéo nửa ngày.

Gã sai vặt nói: “Ngươi ở đây gọi, Nhị gia nhà chúng ta cũng không nghe được, ngươi đi cửa phía Đông, ở đó Nhị gia có thể nghe thấy.”

Ánh mắt Nhâm Hoài Phong sáng lên, loạng choà loạng choạng đi được hai bước, bỗng nhiên lại ngừng lại, ánh mắt tối sầm, “Thôi, ta không đi.”

“Không đi càng tốt, vậy ngươi nhanh về đi.” Gã sai vặt nhìn y phục cũng đoán ra thân phận Nhâm Hoài Phong, không dám đắc tội quá sâu.

Dù sao vương tôn quý tộc và nô bộc người hầu khác biệt một trời một vực.

“Không về! Ta không về! Ta mới trở lại đây bao lâu, ta vừa đi Tiêu Diên Lễ sẽ không còn.” Tâm tình Nhâm Hoài Phong cực kỳ tán loạn, cơ hồ muốn khóc lên.

Gã sai vặt cũng nghe kinh thành đồn đại nhiều, lúc này chính mắt thấy bộ dạng Nhâm Hoài Phong như vậy, chỉ có thể thở dài tận đáy lòng.

“Nhị gia nhà chúng ta tấm lòng nhân hậu, ngươi có nháo hắn thế nào, hắn cũng sẽ không làm ngươi bị thương, nhưng ngươi như vậy có ý nghĩa gì, âm dương xứng đôi, nam nữ thành hôn, mới đúng, ngươi như vậy không đúng! Hơn nữa ngươi ở cửa Tuyên Ninh Hầu phủ chúng ta làm gì, xướng vở kịch lớn?”

Nhâm Hoài Phong sững sờ, như là cái gì đều không nghe lọt tai.

“Đi thôi, đi thôi!”

Gã sai vặt đẩy Nhâm Hoài Phong một cái, Nhâm Hoài Phong loạng choà loạng choạng đi.

Gã sai vặt nhìn bóng lưng Nhâm Hoài Phong, đáy lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trở lại phòng gác cổng, thấy Tiêu Tứ Lang còn đứng ở đó, cúi đầu nói: “Tứ gia.”

Tiêu Tứ Lang hỏi: “Người đi rồi?”

“Vâng.”

Tiêu Tứ Lang lại hỏi: “Đi hướng nào?”

Gã sai vặt tỉ mỉ suy nghĩ một chút, đáy lòng hoảng hốt: “Đi hướng cửa Đông.”

Tiêu Tứ Lang hừ lạnh một tiếng: “Cái loại này! Xem Nhị ca không chém hắn mới là lạ!”

Gã sai vặt không dám lên tiếng, Tiêu Tứ Lang quay người đi, nhìn phương hướng, cũng là phía cửa Đông.

Tác giả có lời muốn nói:

Đêm Giáng sinh vui vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.