Xuyên Thành Nam Thê Bạch Nguyệt Quang Của Nhà Giàu Số Một

Chương 2




Edit – beta: Điềm Điềm

**********************

Dung Ngọc bị Dung Tuyền nhét một viên thuốc vào miệng, ôm ra xe.

Cảm giác của cậu chính là trái tim co rút đau đớn, muốn chết lại chết không được, muốn ngất lại ngất không xong, treo ở nơi đó chịu đủ tra tấn.

Dung Tuyền một đường đua xe đến bệnh viện, đưa người lên xe lăn liền đẩy vào phòng cấp cứu.

Dung Ngọc ôm ngực, theo hô hấp tim đau như muốn lập tức nứt ra, nhịn không được nghĩ có phải đêm qua uống thuốc kia có tác dụng phụ gì hay không? Nếu như vậy, Hạ Kinh Hồng không phải cũng bị…

Không đúng nha, cậu uống thuốc vào nhầm phòng thì có thể lý giải, Cố Triều Từ thì sao?

Cậu bởi vì tác dụng của thuốc mà khó kiềm chế, Cố Triều Từ chẳng lẽ là người…

Nghĩ đến người đàn ông sống đến trình độ này, cũng không giống người thường xuyên làm loại chuyện kia, hơn nữa là người ở trên cao, là người giàu nhất cũng không cần như vậy!

Nhưng nếu không phải như vậy, vậy thì làm sao giải thích hết thảy chuyện đêm qua, trừ phi Cố Triều Từ cũng uống thuốc.

!!!!

Nghĩ đến buổi sáng nhìn thấy bộ dạng Hạ Kinh Hồng, nào giống như đã uống thuốc, cho nên ly rượu kia không phải là để Cố Triều Từ uống đó chứ?

“A Ngọc, nhịn thêm một chút nữa, anh đi vào nói với bác sĩ Từ một tiếng lập tức đi ra!”

Đầu bị Dung Tuyền xoa một cái, cũng đem hồn phách Dung Ngọc bay đi quay trở về.

Nhịn đau gật gật đầu với Dung Tuyền, nhìn anh hai cậu bước nhanh vào phòng khám bên cạnh, Dung Ngọc cúi đầu ngồi trên xe lăn ôm ngực, cậu nghĩ nửa đời sau không lẽ đều qua như vậy.

Đang nghĩ, bỗng nhiên không đau nữa.

Không thể tin được chớp chớp mắt, ngồi thẳng người hít sâu một hơi, thật không đau!

Đang vui vẻ, vừa ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt đen sâu, thiếu chút nữa xỉu tại chỗ.

Cố Triều Từ không nghĩ tới mình đến bệnh viện thăm người còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Nhìn người buổi sáng thừa dịp anh nghe điện thoại bỏ chạy, lại nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc trong mắt cậu, chút buồn bực bị lừa buổi sáng bỗng nhiên không thuốc mà khỏi.

“Thật khéo, anh cũng đến khám bệnh sao?” Dung Ngọc tận lực duy trì tự nhiên, trong lòng lại nhăn thành bánh bao!

“Không khéo, tôi nhìn thấy cậu nên cố ý đi tới.” Dứt lời mắt đen quét người từ đầu đến cuối, chỉ là không đợi anh mở miệng, Dung Tuyền từ bên trong đi ra: “A Ngọc…. Chú Cố?”

Nghe thấy tiếng chú này, Dung Ngọc theo bản năng đỡ lấy trán, thật sự là…

Cố Triều Từ khi nhìn thấy Dung Tuyền đôi mắt đen co rụt lại, sau đó nhìn về phía Dung Ngọc. Sau khi hiểu được tình huống là gì, cũng không thấy anh có cảm xúc mất tự nhiên, một tay đút vào trong túi. Thấy Dung Tuyền đi đến tự nhiên trò chuyện một câu: “Hôm nay trực ban sao?”

“Không phải, A Ngọc đột nhiên đau tim, cháu mang đến bệnh viện thăm khám, chú Cố, cháu dẫn em ấy vào trước, chú…”

“Tôi đi cùng cậu.”

Dung Ngọc trong lòng có quỷ: “………”

Dung Tuyền không hiểu sao: “… Được thôi!”

Dứt lời hoài nghi nhìn Dung Ngọc lấy tay đỡ trán, cho rằng cậu đau đến chịu không nổi: “Lát nữa bác sĩ Từ nhìn qua liền không có việc gì, đừng sợ.”

Đẩy người đi vào, một ông chú trung niên đeo kính gọng đen đi tới: “Bác sĩ Dung, đây là em trai cậu à?”

“Đúng ạ, em trai út của tôi, bác sĩ Từ phiền toái giúp chúng tôi nhìn xem, không biết tại sao nó đột nhiên đau tim, trước lúc đến tôi đã cho nó uống nitrat glycerin, hẳn là đã giảm bớt.”

Nói xong lại cúi đầu nói với Dung Ngọc: “A Ngọc, có thể nói chuyện được không, là bị như thế nào?”

Lúc này Dung Ngọc đã không còn đau: “… Hiện tại không đau nữa, vừa nãy chỉ cần hô hấp là có từng cơn đau, đặc biệt đau!”

“Lúc trước có dùng thuốc gì không?”

Dung Ngọc: “…”

Bác sĩ này thực sự rất biết hỏi.

Cảm giác được ánh mắt nhìn kỹ của người bên cạnh rơi trên đỉnh đầu, Dung Ngọc lấy lại tinh thần, lấy ra diễn xuất xưa nay, một bộ ngây thơ lắc đầu: “Không có.”

Cố Triều Từ phảng phất không nghe thấy thiếu niên nói gì.

Dung Tuyền lại nhíu mày nói: “Nói thật!”

“……” Dung Ngọc nhắm mắt lại, chẳng sợ sứt mẻ nói: “Đêm qua uống nhầm…”

Công khai xử tử đi, ai sợ ai!

Bác sĩ Từ không hổ là thiên sứ áo trắng, còn là một thiên sứ áo trắng đã gặp qua sóng to gió lớn, biểu tình tự nhiên nói: “Trước tiên làm siêu âm tim, rồi xem tình huống, nhưng không loại trừ là bởi vì phản ứng thuốc mang đến, không cần lo lắng, hẳn là vấn đề không lớn, chỉ là đau thắt ngực ngắn ngủi.”

“Được, phiền bác sĩ Từ, tôi đi đăng ký!”

Nói xong cho Dung Ngọc một ánh mắt thành thật ngây ngốc ở đây, trở về thu thập em sau, ngẩng đầu nói với Cố Triều Từ: “Chú Cố nếu không bận, giúp cháu chiếu cố  A Ngọc có được không?”

“Được.”

Cảm kích gật đầu với Cố Triều Từ, Dung Tuyền xoay người ra khỏi phòng khám.

Người vừa đi, Cố Triều Từ rũ mắt nhìn Dung Ngọc: “Cậu là lão tứ Dung gia?”

Dung Ngọc ngước mắt nhìn anh, không rõ vì sao anh lại hỏi như vậy: “Là tôi, như thế nào, anh còn muốn bảo tôi gọi một tiếng chú sao?”

Cậu tận lực làm cho mình nhìn qua không để ý, kiêu ngạo lại ương ngạnh, thầm nghĩ đẩy Cố Triều Từ rời đi.

Chỉ cần vừa nghĩ đến Dung Tuyền gọi người này là chú, cả người đều không tốt, cậu hiện tại đều đang phát sầu một hồi phải cùng Dung Tuyền giải thích như thế nào. Anh vừa rồi đều nhìn thấy vết hôn trên cổ cậu, không biết còn có thể tin tưởng chuyện uống nhầm thuốc hay không, tắm một đêm nước lạnh, thật sự cái gì cũng không làm quỷ mới tin!

Chỉ là tắm nước lạnh có thể tắm ra vết hôn sao?

Huống chi nơi đó chính cậu làm sao có thể tự cạp được?

Cạp bằng ống hút à?

Cậu nhàn rỗi thế sao?

Trái tim không đau, đầu lại đau chết cậu rồi!

Cố Triều Từ ánh mắt nặng nề nhìn cậu, vẻ mặt lạnh nhạt giống như sắp kết ra băng, Dung Ngọc nhịn xuống nội tâm thấp thỏm không sợ chết cùng anh nhìn thẳng: “Chuyện thuốc, tôi sẽ cho người điều tra, nhưng cậu xác định không cần tôi phụ trách?”

“Sao lại muốn anh phụ trách, anh còn định kết hôn với tôi sao, đừng đùa giỡn nữa, nếu anh là bởi vì chuyện buổi sáng mà băn khoăn, vậy xin lỗi tôi đi!”

Thông minh như cậu, làm sao có thể nhìn không ra, Cố Triều Từ sau khi biết cậu là con út Dung gia, thái độ đối với cậu đều có thay đổi, tối thiểu không có móc chi phiếu, thẻ đen cho cậu nữa!

Cố Triều Từ không bỏ qua sự giảo hoạt trong mắt thiếu niên, trái tim giống như bị lông vũ nhẹ nhàng quét qua.

“Nếu cậu muốn, chúng ta có thể kết hôn, hoặc là đến chỗ cha mẹ cậu thú nhận tất cả…”

“Chú, cháu cầu xin chú, cháu thật sự không cần, cho nên có thể đừng phiền cháu không?”

“Đưa số điện thoại của cậu cho tôi?”

Dung Ngọc vẻ mặt cảnh giác nhìn anh: “Làm gì?”

“Cho tôi!” Cố Triều Từ đưa tay, Dung Ngọc do dự đưa điện thoại di động qua, chỉ thấy người đàn ông sau khi ấn ba ba vài cái, trả lại cho cậu: “Cần tôi phụ trách thì gọi điện thoại cho tôi, vô luận là kinh tế hay là cái khác, đều có thể nhắc tới.”

Nói xong, liếc mắt nhìn cậu một cái: “Chữa bệnh thật tốt đi!”

Dung Ngọc: “…….”

Tôi thực sự cảm ơn anh!

Cố Triều Từ xoay người đi sải bước về phía cửa.

Một bước, hai bước, ba bước …

Dung Ngọc còn chưa kịp vỗ tay vì thoát khỏi Cố Triều Từ, trái tim bỗng nhiên co rút đau đớn, thậm chí so với lần trước còn lợi hại hơn, theo bản năng che ngực, khom lưng phát ra tiếng kêu đau đớn…

Người đàn ông đã đi tới cửa nghe được tiếng rên rỉ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên vừa rồi cực lực muốn thoát khỏi anh, khom lưng, gắt gao túm ngực, cả người phát run.

Trái tim trầm xuống, bước nhanh qua, ngồi xổm xuống đỡ lấy bả vai thiếu niên: “Dung Ngọc…”

Khoảnh khắc bả vai bị đụng chạm, trái tim co rút đau trong nháy mắt không đau nữa!

Dung Ngọc đau ra một đầu mồ hôi lạnh: “…….”

Ngẩng đầu nhìn Cố Triều Từ đang ngồi xổm trước người cậu: “Không đau nữa.”

Cố Triều Từ nhíu mày, đứng dậy rũ mắt nhìn cậu: “Cậu cố ý?”

“Không phải, anh đừng đụng vào tôi, cách tôi xa một chút.” Dung Ngọc ý thức được gì đó, chỉ vào cửa: “Làm ơn, anh trở lại vị trí vừa rồi đi.”

Cố Triều Từ nhìn cậu một lúc lâu, trầm giọng cảnh cáo: “Cậu tốt nhất không nên đùa giỡn.”

Dứt lời xoay người lại đi về phía cửa.

Một bước, hai bước, ba bước …

“Dừng lại, trở về!”

Dung Ngọc nắm lấy ngực đau đớn, đem Cố Triều Từ gọi trở về bắt lấy góc áo người đàn ông: “…….”

Cố Triều Từ rũ mắt nhìn cậu, con ngươi trong mắt hiện lên lạnh lẽo: “Không đau nữa?”

Dung Ngọc QAQ: “Ừm.”

**********************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.