Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại

Chương 39: Chương 39





Nhiệt độ trên mặt thẳng đến khi hai người tách ra vẫn chưa tiêu tán.

Nhưng mà cũng may, nửa đoạn đường sau đi chậm, khi đến trường học, trời đã khá tối, mơ mơ màng màng, nhìn không rõ biểu tình trên mặt.
Nhìn Thẩm Kiêu vào trường học, Sở Ngự đạp xe rời đi, lúc này bên hông trống rỗng, nhưng Sở Ngự vẫn cứ nhớ rõ loại xúc cảm vừa rồi, lòng như lửa đốt.

Nóng đến lợi hại.
Sở Ngự đạp xe thật nhanh, đêm mùa hè quá nóng, hắn có chút chịu không nổi, cần thêm gió lạnh lớn hơn nữa để hạ nhiệt.
Thẩm Kiêu trở lại ký túc xá, Trương Thanh nhìn thấy sắc mặt đỏ hừng của cậu có chút tò mò, đến hỏi, “Cậu làm sao vậy, mặt hồng như vậy? Chạy trở về? Không nên a, còn chưa tới thời gian gác cổng mà.”
Đẩy tay đối phương sắp dán đến trên mặt mình ra, Thẩm Kiêu vội vàng nói, “Đêm nay uống chút rượu, mặt chính là lúc ấy hồng.”
“Vậy tửu lượng cậu không được a, không uống nhiều đúng không? Cũng chưa ngửi được mùi rượu.” Vương Húc trêu đùa.
Thẩm Kiêu gật đầu, “Ân, tửu lượng của tớ không phải rất tốt.” Nói xong vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có gương riêng, Thẩm Kiêu nhìn gương mặt ửng đỏ của bản thân trong gương, bưng lên một phủng nước lạnh, hắt lên mặt.

Qua một hồi lâu, cảm giác trên mặt không còn nóng như vậy, ngẩng đầu nhìn về phía gương.

Quả nhiên đỏ ửng trên mặt đã tiêu tán, khôi phục màu sắc bình thường.
Hai người đồng thời hướng về phía phòng tắm, rửa sạch sự nóng nảy ngày mùa hè mang đến.
Sau khi thể xác và tinh thần sung sướng, làm bất cứ chuyện gì, hiệu suất công việc đều sẽ được đề cao rất nhiều.

Sở Ngự vẽ bản vẽ một tờ lại một tờ, Thẩm Kiêu phiên dịch bài văn một trang lại một trang.

Đốt đèn đọc đêm, tinh thần thức hải càng ngày càng phong phú.
Đầu tháng bảy, Thẩm Kiêu kết thúc khảo thí cuối kỳ.

Hạ Lận Khải vừa vặn là lão sư giám thị một khoa cuối cùng của cậu.


Bởi vì nguyên nhân là lão sư nhậm khóa, Thẩm Kiêu không có nộp bài thi trước, an tâm chờ đợi khảo thí kết thúc.
Tiếng chuông báo hết giờ, lão sư xuống dưới thu bài thi.

Khi thu được bài của Thẩm Kiêu, Hạ Lận Khải gọi cậu chờ ở bên ngoài một lát, đừng đi trước.

Truyện Kiếm Hiệp
Thẩm Kiêu gật đầu đáp ứng, giao xong giấy tờ, đứng ở ngoài cửa.
Sau khi Hạ Lận Khải giao bài thi xong, mang theo Thẩm Kiêu trở về nhà.
Thẩm Kiêu đi theo Hạ Lận Khải ra khỏi trường học, đi vào một cái ngõ nhỏ, cuối cùng nhìn đối phương không chớp mắt gõ vang một phiến cửa nhỏ.
Ngay sau đó cửa mở ra, bên trong đi ra một lão thái thái mặc sườn xám, một khắc kia, Thẩm Kiêu đột nhiên liền muốn nói một câu, “Mỹ nhân ở cốt không ở da”.
“Đây hẳn là Kiêu Kiêu đi, mau vào trong.”
Mời rất nhiệt tình, ngữ khí mềm nhẹ, cách nói chuyện không giống với nãi nãi của Thẩm Kiêu, nhưng giống nhau khiến người khác cảm thấy rất thân thiết.
Nhìn Thẩm Kiêu có chút ngốc lăng bên cạnh, Hạ Lận Khải cười cười, “Ngây ngốc làm gì, còn không mau tiến vào.”
“Vâng, cảm ơn lão sư, cảm ơn sư mẫu.”
Tuy rằng bên ngoài thoạt nhìn có chút cũ nát, nhưng trong viện lại có động thiên khác, sạch sẽ.

Cây trúc dựng thành hành lang dài bên trên treo đầy cây nho xanh, như từng viên lục đá quý, thật xinh đẹp.

Còn có một giàn hoa, bên trong trồng rất nhiều loại hoa, phía sau giàn hoa là vườn rau, đồ vật lớn lên rất tốt, thủy thủy linh linh.
Thẩm Kiêu cảm thán nói, “Trong viện thật xinh đẹp, sư mẫu trồng hoa thơm quá.”
Hạ Lận Khải có chút đắc ý, “Hừ, nói không ngoa, sư mẫu con chính là một tay nghề trồng hoa tốt.

Hoa gì, ở trong tay nàng đều có thể trồng sống.”
Hạ phu nhân cười cười, “Kiêu Kiêu, đừng nghe lão sư của con nói bậy, vào nhà nghỉ ngơi trước, ta đi nấu cơm.”
Cuối cùng, Thẩm Kiêu được dẫn vào thư phòng, trên kệ sách bày rất nhiều sách.
Hạ Lận Khải chỉ vào một quyển trên kệ sách nói, “Con tùy tiện chọn một chút lấy về xem đi, đừng làm hư là được, ta đi giúp sư mẫu con nấu cơm, chính con chậm rãi chọn.”

Không cô phụ hảo ý của Hạ Lận Khải, Thẩm Kiêu nghiêm túc chọn lên.

Hai tháng thời gian không nhiều lắm, hơn nữa làm chút việc nhà nông, thời gian cậu dùng để đọc sách đại khái là hơn phân nửa tháng, trong lúc đó còn phải hoàn thành phiên dịch, sửa chữa chờ công tác, hơn nữa lúc trước Sở Ngự giúp cậu mượn một quyển, bởi vậy cậu chọn không nhiều, chỉ dẫn theo hai quyển.

Sách tốt không nên quá nhiều loằng ngoằng, vò nát liền không tốt.
Hạ Lận Khải thấy cậu chỉ chọn hai quyển, rất vừa lòng.

Đọc sách không phải càng nhanh càng tốt, có chút sách một ngày xem một tờ liền được lợi không ít, nuốt cả quả táo đã vô dụng lại chật vật.
Ở trên bàn cơm, Thẩm Kiêu đã lâu mới thấy được du đậu hủ, cậu có chút cao hứng, đã lâu không ăn.
“Sư mẫu, ngài cũng thích ăn du đậu hủ sao?”
Thấy Thẩm Kiêu nhận thức món này, Hạ phu nhân có chút kinh hỉ, “Đúng vậy, đây là cơm nhà của quê ta, ăn rất ngon, con nếm thử.” Nói xong, gắp cho đối phương một khối.
So với Sở Ngự làm, hương vị có hơi bất đồng, nhân thịt có chút giòn giòn hạt, mang theo chút vị ngọt, nhưng cũng ăn ngon vô cùng.
Sau khi ăn xong, Thẩm Kiêu bồi Hạ Lận Khải một bàn cờ tướng, cuối cùng Thẩm Kiêu được Hạ Lận Khải xua đuổi lần nữa trở về trường học.
Trí nhớ tốt, là một ưu thế của Sở Ngự, xem qua đồ vật một lần, hắn trên cơ bản có thể nhớ kỹ bộ phận mấu chốt, nếu là cẩn thận nghiên cứu qua, như vậy hắn ở vài năm sau vẫn như cũ có thể khôi phục lại chúng.

Viện nghiên cứu Kinh Thị là viện nghiên cứu quan trọng nhất của Hoa Quốc, mà giám đốc và các nhân vật trung tâm của viện nghiên cứu có quyền xem xét một ít tư liệu trung tâm, tư liệu lịch sử.

Hiện tại Sở Ngự đang vẽ bản vẽ, là bản vẽ vệ tinh nhân tạo.

Các vật liệu cần thiết cho mỗi một bộ kiện, trong đó vật liệu chủ yếu cần dùng đến hợp kim Titan, nhôm hợp kim, nhựa thủy tinh.

Mà hợp kim Titan khó nhất đã được tạo ra trước đây, kế tiếp chỉ cần từng bước một chế tạo nó thì tốt rồi.

Vệ tinh đối với một quốc gia mà nói, trình độ quan trọng xa xa so với tưởng tượng của mọi người muốn quan trọng hơn nhiều.

Sở Ngự thích bày mưu lập kế, nếu tin tức một quốc gia sẽ bị quốc gia khác theo dõi, như vậy đối với Sở Ngự mà nói hẳn là phát triển không tốt, đối với hắn, hiện tại quan trọng nhất chính là bảo vệ tốt tin tức của quốc gia.

Hắn hy vọng có một ngày ở trong điện thoại có thể không có chỗ nào không thể nói chuyện, không cần cố ý tìm từ thay thế, nơm nớp lo sợ.
Vẽ xong một bộ phận mấu chốt cuối cùng, Sở Ngự gọi điện thoại cho Tần Nghĩa, “Thư ký Tần, đến chỗ tôi một chuyến được không? Tôi có việc gấp cần tìm anh.”
“Tốt, hai phút sau tôi liền tới, cậu chờ một lát.”
Hai phút sau, cửa bị gõ vang.
“Mời vào.”
Tần Nghĩa vừa tiến đến, liền thấy Sở Ngự đang thu dọn túi văn kiện.
“Thư ký Tần, phiền toái anh đưa tôi đi gặp Trịnh Lâm Nho tiên sinh, tôi có chuyện rất quan trọng sự muốn cùng gặp mặt ông ấy.”
Bị ngữ khí của đối phương làm cho chính thức ngơ ngẩn, bất quá cũng may Tần Nghĩa rất nhanh đã phản ứng lại, “Được, tôi lập tức an bài.”
Trịnh Lâm Nho xem xong tư liệu viết tay của Sở Ngự, tay có chút run, cuối cùng chỉ nói một câu, “Quốc gia sẽ toàn lực ủng hộ cậu, yên tâm đi làm là được.”
Sau đó bên cạnh Sở Ngự trong tối ngoài sáng có rất nhiều người, bọn họ đem sự an toàn của Sở Ngự đặt lên hàng đầu.
Trở lại viện nghiên cứu, Sở Ngự để Tần Nghĩa hỗ trợ tra xét số điện thoại tòa nhà của Thẩm Kiêu, gọi qua.
Trong ký túc xá, Thẩm Kiêu đang sửa sang lại đồ đạc, hôm nay trở về từ chỗ Hạ Lận Khải, cậu đi đến một cửa hàng bách hoá, mua rất nhiều đặc sản.

Hành lý của cậu không nhiều lắm, một bao đeo vai, một bao hành lý.

Bao đeo vai dùng để đựng sách, bao hành lý dùng để đựng đặc sản.

Vừa định đem đồ đạc bỏ vào bao hành lý liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của quản lý ký túc xá, “203 Thẩm Kiêu có ở đây không? Có người gọi điện thoại tìm cậu.”
Đại não còn chưa phản ứng lại là ai, người đã chạy ra ngoài, theo bản năng đến phản ứng, có thể thể hiện ra nội tâm dao động.
“Đại gia, tôi chính là Thẩm Kiêu.”
Cụ ông gặp người tới, vội vàng nói, “Dưới lầu có người gọi điện thoại cho cậu, còn chưa cúp đâu, mau đi xuống tiếp đi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Kiêu liền chạy xuống lầu.

Bình thường phải đi một phút lộ trình, hôm nay khả năng chỉ đi nửa phút, khi tiếp điện thoại còn có chút hỗn hễn, “Alo?”
Nghe được tiếng thở d0c có chút dồn dập của Thẩm Kiêu, Sở Ngự có chút đau lòng, “Là anh, Sở Ngự.

Sao lại thở lợi hại như vậy, chạy tới à?”
“Không có, vừa rồi khi đang thu dọn đồ đạc, trong miệng nhai viên đường, không cẩn thận nuốt xuống.” Thẩm Kiêu không nói dối, chỉ là khi cậu chạy đem đường nuốt xuống, bất quá may mắn không bị mắc nghẹn.

Sở Ngự không tin, nhưng cũng không chọc thủng cậu, “Vậy lần sau ăn cái gì phải chú ý chút, đừng để nghẹn.”
“Ân, được, em sẽ nhớ kỹ.”
“Ngày mai em lên xe lửa sao?”
“Đúng vậy, ngày mai buổi sáng 8 giờ xe chạy.”
“Đến lúc đó anh đưa em đi.”
Thẩm Kiêu rất động tâm, nhưng lý trí vẫn là nói cho cậu, đối phương rất bận, “Không cần, một mình em trở về là được, hơn nữa em mang đồ không nhiều lắm, rất thuận tiện.”
Thẩm Kiêu nói xong, đầu dây bên kia thật lâu không truyền đến âm thanh, vừa lúc Thẩm Nghiên đang muốn nói gì đó, ống nghe lại truyền đến âm thanh nam nhân lần nữa, khác hẳn với mọi khi, rất trịnh trọng.
“Thẩm Kiêu, em có muốn anh đưa em đi hay không.”
Nếu vừa rồi vẫn còn do dự, như vậy hiện tại, đã không còn do dự, “Muốn.”
Đầu dây bên kia truyền đến hai tiếng cười khẽ, “Lần sau, nghĩ muốn cái gì thì cứ trực tiếp nói với anh.”
“Vâng.”
Trương Thanh cùng Vương Húc là người bản địa Kinh Thị, bọn họ muốn ở lại trường một đoạn thời gian, qua đoạn thời gian sẽ trở về, mà Tưởng Chính Giai định nghỉ ngơi trước hai ngày rồi đi.

Thi xong ngày đầu tiên, Thẩm Kiêu xin miễn bạn cùng phòng trợ giúp, bước lên lộ trình về nhà.
6 giờ rưỡi, Sở Ngự tắm gội bằng ánh sáng mặt trời chờ ở dưới lầu.
Bởi vì có hành lý, Sở Ngự không đạp xe đạp, tiếp nhận hành lý trong tay Thẩm Kiêu, hai người đến bên ngoài tìm sư phó kéo xe.
7 giờ hai mươi, tới ga tàu hỏa.
Hai người ở bên ngoài tìm đến ghế dài ngồi xuống.
Hai người vừa mới gặp qua không lâu, xác thật không có gì để nói, nhưng an tĩnh ngồi ở kia, hai người cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.
7 giờ 40, Sở Ngự đưa hành lý cho Thẩm Kiêu, “Đi thôi, vào trạm đi, nên kiểm phiếu.”
Thẩm Kiêu nhìn bên ngoài ga tàu hỏa, có rất nhiều người đang ôm cáo biệt.

Đi lên phía trước, lấy trong tay hành lý Sở Ngự quan, “Vậy Sở Ngự ca, em đi đây.” Cậu vẫn có chút nhát gan, lần sau, lần sau gặp mặt cậu nhất định sẽ ôm lấy Sở Ngự.
“Ân, thuận buồm xuôi gió.”
Sở Ngự đợi cho đúng 8 giờ, 8 giờ qua đi mới rời đi, cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật cũng không lâu, hai tháng mà thôi, rất nhanh liền trôi qua, cũng như thường lệ.
Thẩm Kiêu trên xe lửa, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ vẫn luôn lui về phía sau, nhìn lâu rồi cảm thấy đôi mắt có hơi khô khốc, có chút mỏi, thu dọn đồ đạc xong, chìm vào giấc ngủ.

Đôi mắt hơi se lại sau khi nhìn một lúc lâu, cậu cần nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc dậy nói không chừng đã đến nhà rồi.
Phong cảnh ngoài cửa sổ vẫn luôn biến hóa, nhưng lại thiếu một người thưởng thức nó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.