Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại

Chương 35: Chương 35





Hai người đi dạo một buổi chiều thì dừng lại, mặt trời dần dần nghiêng về phía Tây, hoàng hôn hôm nay đỏ rực, thiêu đốt nửa bầu trời, ráng màu chiếu vào trên mặt, thoạt nhìn rất ấm áp.
“Sở Ngự ca, để em đưa anh đi ăn cơm.

Cá chua ngọt ở nhà ăn làm rất ngon, chúng ta đi nếm thử đi?”
Trong ánh mắt chờ mong của đối phương, Sở Ngự gật đầu, “Được, đi nếm thử.”
“Anh nhất định sẽ thích.” Trong giọng nói để lộ ra nồng đậm vui thích.
Trước đây khi còn ở Thẩm gia truân, Sở Ngự cũng thường xuyên làm cá, bởi vì cá rẻ, hương vị cũng ngon.

Ăn nhiều, hai người cũng thích ăn cá.
Thẩm Kiêu bưng tới một phần lớn cá chua ngọt, cam hồng cam hồng, thoạt nhìn rất muốn ăn.
Trong ánh mắt chờ đợi của đối phương, Sở Ngự gắp một miếng cá, bỏ vào trong miệng.

Hương vị chua ngọt, ăn không ra mùi tanh, còn có một cổ vị ngọt thanh, nghĩ đến cá rất tươi.
“Ăn rất ngon, em cũng ăn nhiều một chút.” Nói xong, Sở Ngự gắp cho đối phương một khối cá.
Thấy đối phương ăn đến vui vẻ, tâm tình Thẩm Kiêu rất tốt, nhìn thịt cá trong chén, trong lòng càng thêm vui vẻ, ùng ục ùng ục.
Ăn xong cơm chiều, hai người lại đi dạo quanh trường học.
Trường học rất lớn, hơn nữa mấy năm nay chính sách thả lỏng, trong trường học cũng có những cửa hàng tương tự như Cung Tiêu Xã.

Thẩm Kiêu đi vào chọn mấy cân trái cây cho Sở Ngự, đối phương không thích ăn đường, Thẩm Kiêu không chọn.
Sở Ngự cũng không nhúc nhích, an an tĩnh tĩnh đứng bên ngoài cửa hàng, nhìn Thẩm Kiêu từng bước từng bước chọn.

Không có nhiều loại trái cây, chỉ có táo, lê và quýt.


Rất nhiều trái đã không còn tươi, héo héo.

Sở Ngự liền nhìn Thẩm Kiêu sờ sờ cái này, nghe nghe cái kia, hết sức chăm chú chọn cho hắn.
Ánh đèn chiếu vào kệ thủy tinh trên quầy, có chút chói mắt, Sở Ngự quay đầu nhìn thoáng qua, liền phát hiện ảnh ngược bên trong khóe miệng mang theo ý cười, ánh mắt giãn ra.

Hắn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới từ trước đến nay trên mặt không có cảm xúc gì cũng có thể xuất hiện loại vẻ mặt này.

Cuối cùng, hắn cười cười với ảnh ngược, tiếp tục ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Kiêu.
Bên trên trái cây không hư, nhưng cũng không thể tươi lắm, Thẩm Kiêu chọn nửa ngày, cũng mới chọn đầy nửa túi.

Nhìn cụ ông nằm trên ghế tre nhàn nhã quạt quạt, Thẩm Kiêu hỏi, “Vương đại gia, ở đây còn chút trái cây nào tốt hơn không, lê này sờ lên đã thấy nhẹ, bên trong có phải trống rỗng hay không a?”
Vương đại gia liếc xéo Thẩm Kiêu vài lần, một bên quạt gió một bên nói, “Không có, tất cả đều ở đây.

Ngươi hỏi ta bên trong có rỗng hay không ta cũng không biết a, ngươi cũng biết, ta, chỉ là người xem cửa hàng, còn chưa nếm qua hương vị của lê này.”
Nghe xong Vương đại gia trả lời, Thẩm Kiêu cũng nản lòng, lại chọn thêm một lát, rốt cuộc cũng thu đủ một túi.
Thanh toán xong, Thẩm Kiêu lấy một trái lê từ trong túi, đặt lên trên quầy, “Này, Vương đại gia, cho ngài một trái.” Nói xong cũng không đợi đối phương phản ứng, bước nhanh đi về phía Sở Ngự.
Nhìn lê trên bàn, Vương đại gia cười cong mắt, hừ nhẹ hai tiếng, “Tiểu oa nhi.” Nói xong cầm lê đặt phía dưới, bỏ vào ngăn kéo, trong ngăn kéo có rất nhiều trái cây xinh đẹp, no đủ mượt mà.
Đêm hơi se lạnh, hai người chậm rãi hướng cổng trường đi đến.

Có lẽ là giữa trưa hôm nay nói có chút nhiều, hoặc là bởi vì chút chuyện khác, mà cả đoạn đường này hai người cũng không nói chuyện, lặng lẽ đi suốt đoạn đường.
Tới cổng trường, Sở Ngự dẫn đầu ngừng lại.

Nhìn Thẩm Kiêu bên cạnh, Sở Ngự từ trong túi trái cây chọn một quả quả táo đỏ nhất đưa cho đối phương, “Cho em.”
Nhìn quả táo trước mắt, Thẩm Kiêu không nhận, nói: “Sở Ngự ca, đây là mua cho anh, anh lấy về đi.”
Sở Ngự cũng không nói gì, kéo tay đối phương qua, đặt quả táo lên tay, “Anh còn rất nhiều.” Nói xong, nâng túi lên, quơ quơ.
Ban đêm vẫn có chút lạnh, Sở Ngự nhìn cúc áo đối phương cài đến nút đầu tiên, rất vừa lòng.

“Lần sau gặp mặt có thể là lúc em nghỉ, trong khoảng thời gian sắp tới này có chút bận, không thể tới trường học gặp em.”
Thẩm Kiêu biết Sở Ngự rất bận, mà đối phương còn có thể rút ra thời gian tới tìm cậu, này cũng đủ để cho cậu vui vẻ thật lâu thật lâu.
“Đừng nói như vậy, anh có thể tới, em đã rất vui vẻ.”
Đêm nay không có ánh trăng, chỉ có đèn đường mờ ảo.

Ánh đèn mờ ảo càng sấn đến đôi mắt đen nhánh sáng trong của đối phương, mà trong mắt tất cả đều là ảnh ngược của bản thân, Sở Ngự bỗng nhiên cảm thấy gió lạnh ban đêm biến thành ngày gió ấm mùa hè, thổi hắn có chút ngạt thở.
“Vậy là tốt rồi.”
Ngắn ngủi trầm mặc qua đi, Sở Ngự móc trong túi ra một tờ giấy, đưa cho Thẩm Kiêu, “Sau này nếu em có việc gấp, có thể gọi điện thoại tìm anh, lần trước khi anh đến thấy quản túc của các em có tòa cơ, nghĩ liền sao một phần dãy số.” Tuy xác suất hai người gọi điện thoại rất nhỏ, nhưng Sở Ngự vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, hắn như bây giờ, có chút giống như đang đẩy mạnh tiêu thụ bản thân, bên tai có hơi phiếm hồng.
Thẩm Kiêu nhận lấy tờ giấy, nghiêm túc nhìn, nhớ kỹ dãy số bên trên, “Được, tháng sau em sẽ gọi cho anh, nếu anh không bận, em có thể đi đến trường học tìm anh thế nào.” Lần sau đổi lại cậu đi tìm Sở Ngự, như vậy cậu sẽ không cần nhìn đối phương rời đi.
Sở Ngự nghe xong, thật cao hứng, cười khẽ hai tiếng, “Được, lần sau em tới.”
“Lần sau em tới.”
“Anh đi trước, thời gian cũng không còn sớm.”
“Ân, được.”
Nhìn thiếu niên mi mắt cong cong trước mắt, Sở Ngự nói ra một câu cuối cùng của đêm nay, “Lần trước em đưa anh hoa hồng vàng, anh rất thích, cảm ơn em.”
Trở lại ký túc xá, Thẩm Kiêu vẫn luôn treo nụ cười trên mặt, tất cả mọi người có thể cảm nhận được cậu đang vui sướng, đến khi nằm lên giường, độ cong khóe miệng cũng không có giảm xuống.
Hoang mang vòng ở trong lòng hơn hai tháng rốt cuộc cũng được cởi bỏ, có loại cảm giác chờ mây tan thấy trăng sáng cảm, thể xác và tinh thần đều thoải mái hơn nhiều.

Kỳ thật hôm nay khi vừa nhìn thấy Sở Ngự, hắn là muốn hỏi đối phương có thích hoa hồng vàng lần trước cậu đưa hay không, sau lại, hai người đi dạo đi dạo, cậu đột nhiên không muốn hỏi, cảm thấy cũng không quan trọng như vậy, thẳng đến một khắc chia xa kia, trong giây lát lại muốn biết đáp án.
Thời điểm nghe được đối phương nói rất thích, trong lòng cao hứng không chịu được, ngọt ngào.

Ở trong lòng lẩm bẩm một câu, “Em cũng rất thích, hoa hồng vàng của em.” Mang theo ý cười đầy mặt tiến vào mộng đẹp.
Khi Sở Ngự trở lại phòng ngủ, trước tiên đi tắm rửa.

Chờ sau khi dọn dẹp sạch sẽ, đem trái cây trong túi rửa sạch một phần tư, rửa xong đặt trên bàn sách.

Ba loại trái cây ăn một cái, phát hiện xác thật giống hệt như bề ngoài, không tươi cho lắm.

Sở Ngự chọn quả bên trong thoạt nhìn không tốt nhất, tuy không tươi, nhưng trái cây cũng không có hư, không có rỗng ruột.
Bình tĩnh mà xem xét, đây là trái cây “hư nhất” mà Sở Ngự từng ăn, cũng là trái cây hắn thích nhất từng ăn.
Nhìn thời gian, Sở Ngự lấy ra quyển sách về lĩnh vực vật liệu kim loại lúc trước mượn thư viện có, dùng vật liệu kim loại thông thường làm điện trở, hiển nhiên không thể đạt tới hiệu quả mong muốn, nếu có thể tìm được nguyên vật liệu thích hợp chế thành hợp kim, nói không chừng hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nhưng tri thức của hắn về phương diện hóa học, hiểu biết không nhiều lắm, hắn muốn tìm thêm một ít cơ sở, tích cóp chút vấn đề tiếp theo, đến lúc đó đi hỏi những người khác trong viện nghiên cứu.
Kể từ khi Hạ Lận Khải biết trình độ phiên dịch của Thẩm Kiêu, mỗi lần đến khóa tiếng Anh đều cho gia tăng không ít bài tập về nhà cho cậu.

Nội dung phiên dịch cũng thiên kỳ bách quái, từ báo chí tiếng Anh, đến thơ ca ngoại quốc, truyện ký v.v.
Nhiệm vụ mỗi ngày đều rất nặng nề, nhưng mỗi lần cũng đã tích góp được 100 cái, bạn cùng phòng vốn dĩ nhiệt tình yêu thương học tập, sau khi nhìn thấy Thẩm Kiêu mỗi lần tích góp được 100 cái, cũng trở nên siêng năng hơn, đọc đi đọc lại một quyển sách.
Mà Hạ Lận Khải ngày đó cũng thấy Thẩm Kiêu tích cóp được 30 100 cái, cho đối phương một quyển sách, ngữ khí cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, một trời một vực với thời điểm lần đầu tiên đi học.

Trải qua một đoạn thời gian ở chung, ông cũng biết tính cách của Thẩm Kiêu, ông rất thích học sinh như vậy.
“Quyển sách này ta xem viết rất không tồi, bất quá mấy năm trước bị những tên gọi là phiên dịch gia, học giả, phiên dịch rắm chó vớ vẫn, hoàn toàn không thể hiện ra linh hồn của quyển sách này, sư mẫu của em rất thích quyển sách này, ta vốn dĩ muốn tự mình phiên dịch, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cảm thấy em tới phiên dịch tương đối tốt hơn.

Quyển sách này viết thật sự rất hay, ta xem qua nhiều sách như vậy, liền cảm thấy em rất hợp với khí chất của nó, luôn có loại ngươi đem đến cảm giác có thể phiên dịch nó thật tốt, một quyển sách hay phải xứng với một phiên dịch tốt.


Tuy em phiên dịch không thể nói là đặc biệt lão luyện, nhưng có chứa sự đặc sắc của em, ta cảm thấy em có thể phiên dịch nó thật hay, giao cho nó linh hồn mới, để càng nhiều người biết, thích nó.

Và sau đó làm cho càng nhiều người sinh dục v0ng muốn đọc bản gốc, để nó được thăng hoa.”
Trong khoảng thời gian này, mặc dù thái độ của Hạ lão sư với cậu tốt hơn nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên đối phương ôn hòa với cậu như vậy, Thẩm Kiêu có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng nghe được lời nói khen ngợi khích lệ của đối phương, cậu có chút cao hứng.

Trịnh trọng tiếp nhận quyển sách đối phương đưa qua, “Được lão sư, em nhất định sẽ dùng hết khả năng, phiên dịch quyển sách này thật tốt.”
Hạ Lận Khải rất thích tính cách này của đối phương, ôn hòa lại lộ ra kiêu ngạo, càng quan trọng là tin tưởng lão sư.

Hạ Lận Khải có thể cảm nhận được nồng đậm tin cậy của Thẩm Kiêu đối với ông.

Rất nghe lời, tuy có ý nghĩ của riêng mình, nhưng đồng thời biểu đạt ý tưởng của bản thân, cũng sẽ hoàn thành công việc lão sư bố trí.

Tựa như lần phiên dịch trước, cứ việc ngay từ đầu liền nhận định bản phiên dịch của chính mình là tốt nhất, nhưng vẫn sẽ dựa theo lão sư yêu cầu, tiếp tục tra từ, ba từ, chín từ.

Cuối cùng cũng sẽ đánh dấu câu chính mình vừa lòng nhất.

Đối câu thượng 100 là đối cậu tốt nhất cổ vũ, tự tin, kiêu ngạo, tốt đẹp.
Khi lão sư cảm thấy ngươi có thể, ngươi nhất định sẽ không kém, chỉ cần nỗ lực liền hảo, không cần quá mức khiêm tốn, lão sư sẽ dẫn đường ngươi càng đi càng tốt.
Hạ Lận Khải cười cười, nhẹ nhàng vỗ đầu Thẩm Kiêu, “Vô cùng chờ mong, nhớ rõ đến lúc đó phiên dịch xong, phải lập tức đưa cho ta xem, sư mẫu em rất chờ mong.

Còn có lúc lần đầu tiên đi học, lão sư có chút quá mức nghiêm khắc, em không cần để ở trong lòng.”
Thẩm Kiêu lắc đầu, ôn thanh nói, “Là vấn đề ở em, không trách lão sư.”
“Vậy được, đi ăn cơm đi, ta cũng phải trở về, sư mẫu em ở nhà đang chờ ta, buổi sáng hôm nay còn cố ý dặn đo ta trở về sớm một chút, chuẩn bị món ngon cho ta.”
Nhìn mặt mày đều trở nên ôn hòa của Hạ Lận Khải, Thẩm Kiêu rất hâm mộ, nhìn đối phương đầu tóc hoa râm, cảm thán nói: “Ngài cùng sư mẫu tình cảm thật tốt.” Thật sự rất tốt, đầu bạc răng long, chân chân chính chính đầu bạc răng long…….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.