Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 130: (H)





Hai người tình ý tràn đầy, lại vừa trải qua một kiếp, mặc dù hữu kinh vô hiểm, thế những vẫn để hai người một phen dày vò, lúc này trêu chọc một chút, liền cầm giữ không được.
Tần Mặc Hàm ngoài miệng tuy nói không cho, thế nhưng Tô Tử Ngưng làm cái gì, nàng đều yên lặng chịu lấy, sương mù bốc lên để nàng ánh mắt có chút mơ hồ, trong mắt nhiễm một tầng hơi nước, nhìn vào càng thêm mông lung mơ màng.
Y phục còn sót lại trên thân hai người sớm đã bị trút bỏ, quần áo ướt đẫm đát đát rơi vào bên cạnh ao. Tô Tử Ngưng một tay đệm ở sau lưng Tần Mặc Hàm, sợ thành ao cấn lấy nàng, một cái tay khác cực điểm trêu đùa, dịu dàng khẽ vuốt, môi mềm cũng không thành thật du tẩu, không ngừng liếm hôn từ trên cổ nàng, từng chút dời xuống, thẳng đến rơi vào bên trên khỏa mềm mại, nhẹ nhàng ngậm lấy, làm cho Tần Mặc Hàm nhịn không được tràn ra điểm điểm ngâm khẽ.
Dù cho lúc này, Tô Tử Ngưng như cũ luyến tiếc chuyển khai ánh mắt, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tần Mặc Hàm gương mặt tinh xảo xinh đẹp che kín ửng đỏ. Tần Mặc Hàm đã không còn dáng vẻ đứng đắn đoan trang thường ngày, nét trong trẻo lạnh lùng được tận trừ, trong con ngươi màu mực hơi nước hiển hiện, một mảnh mông lung, môi đỏ mím chặt nhưng bởi vì động tác của Tô Tử Ngưng mà khẽ nhếch, phát ra tiếng ngâm trầm thấp uyển chuyển.
Tô Tử Ngưng trong lòng nóng lên, nàng biết Tần Mặc Hàm một mực dung túng mình, rõ ràng nàng ấy nắm trong tay cục diện, thế nhưng chỉ cần nàng muốn, Tần Mặc Hàm luôn không nói một lời, thậm chí phối hợp mặc cho nàng khi dễ.
Tần Mặc Hàm trầm thấp thở gấp, Tô Tử Ngưng được nàng dạy rất khá, từ lần đầu tiên không lưu loát vô phương ứng đối, đến bây giờ tùy ý khống chế cảm giác của nàng, trước đó dây dưa coi sóc đã đầy đủ, nàng thấp mắt nhìn Tô Tử Ngưng, nâng đầu của nàng ấy hôn lên, hàm hồ nói: "Có thể."
Sóng nước đong đưa dập dờn đột nhiên dừng lại, mặt ao vốn không an tĩnh lại lắc lư một chút, sau đó chính là âm thanh bọt nước nổi lên, Tô Tử Ngưng ngón tay dọc theo bên đùi Tần Mặc Hàm từng chút đi vào, mềm nhẹ an ủi vuốt ve, giữa ngón tay xúc cảm ướt át khác thường để nàng hô hấp xiết chặt.
Tô Tử Ngưng thân thể hơi mở ra, cái trán chống đỡ lên trán Tần Mặc Hàm, nỉ non gọi tên của nàng, cuối cùng thân thể chìm xuống, dịu dàng áp lên.
Tần Mặc Hàm thân thể kéo căng, trầm thấp rên khẽ một tiếng, thở dốc nhìn Tô Tử Ngưng trong mắt tràn đầy nhu tình, một lát sau nàng đột nhiên nở nụ cười, ý cười mềm mại đáng yêu mê người: "Nàng... Nàng có thể hài lòng."
Tô Tử Ngưng bị nàng cười đến tim nhanh chóng nhảy dựng, đôi môi không ngừng hôn lấy an ủi, đồng thời động tác dần dần kịch liệt lên. Tần Mặc Hàm than thở một tiếng, trong lúc nhất thời thanh minh lại lần nữa rơi vào mơ hồ.
Nàng ôm Tô Tử Ngưng, tùy ý nàng ấy mang theo nàng rong chơi trong đó, linh lực vận chuyển mang đến cảm giác càng thêm khắc sâu, tiếng nước ào ào, đảo loạn một ao nước suối, mặt nước có tiết tấu lắc lư cuối cùng chuyển thành kịch liệt, thẳng đến cuối cùng thủy triều rốt cục lắng lại, an tĩnh xuống. Còn sót lại gợn sóng có chút dập dờn, Tần Mặc Hàm mềm tại trong ngực Tô Tử Ngưng, cuối cùng được nàng ấy ôm lên lau sạch sẽ thân thể, đơn giản bọc quần áo trở lại phòng ngủ.
Tần Mặc Hàm trên mặt đỏ ửng chưa lui, hai mắt khép hờ, thần sắc lười biếng tùy ý Tô Tử Ngưng ôm nàng trở về, lại cho nàng mặc quần áo. Mặc lên tiết y bên trong, đem sợi dây buộc cài tốt, Tô Tử Ngưng không chuyển mắt nhìn chằm chằm người vừa khiến cho mình thần hồn điên đảo, tiếng nói hơi ách: "Nàng liền như vậy yên tâm để ta giúp nàng mặc y phục?"
Tần Mặc Hàm nhìn Tô Tử Ngưng vạt áo trong còn buông lỏng, đưa tay ôm lấy eo nàng, đem người kéo thấp: "Nàng còn muốn lại khi dễ ta một lần?"
Tô Tử Ngưng sợ ép tới nàng không thoải mái, chống lên thân eo cúi đầu hôn một chút mi tâm của nàng, cười đến giống như một tiểu hồ ly: "Nàng cứ nói đi?"
Tần Mặc Hàm ôm nàng trở mình, tay phải vuốt xuôi nàng ngạo nghễ ưỡn lên cái mũi: "Một lần nữa, ta thế nhưng sẽ không cho nàng. Nếu không phải đau lòng nàng vừa mới bị thương tổn, nơi nào đến phiên nàng." Một bên nói, một bên giúp Tô Tử Ngưng mặc tốt tiết y, "Gia gia bọn họ đều rất lo lắng, chúng ta nên đi ra. "
Tô Tử Ngưng há to miệng, bận bịu ngồi xuống: "Chẳng lẽ bọn họ còn đợi ở bên ngoài?"
Nhìn nàng vội vàng mặc quần áo, Tần Mặc Hàm buồn cười, đem bạch y hạc văn đã được Lưu Tô chuẩn bị trước, chậm rãi mặc vào.
Tô Tử Ngưng vành tai ửng đỏ, vũ mị liếc nàng một cái: "Nàng làm sao không cùng ta nói, chúng ta mới còn..."
Tần Mặc Hàm thay nàng đem vạt áo chỉnh lại ngay ngắn, thuận tay cầm lấy đai lưng giúp nàng buộc tốt, lại đem dây đỏ đánh kết rũ xuống bên eo của nàng: "Nàng trước câu dẫn ta, nếu ta cùng nàng nói, nàng có thể thành thật sao?"
Tô Tử Ngưng ngày thường quyến rũ, da thịt trắng hơn tuyết, tuổi còn nhỏ liền tu vi không tầm thường, để nàng phong thái ngày càng phát ra xuất sắc. Nàng sinh ra liền vô cùng thích hợp hồng y, trương dương nhiệt liệt màu đỏ cũng chỉ có nàng mặc vào mới lộ ra được cảm giác mị mà không tục, ngạo mà không kiêu. Da thịt trắng noãn phối hợp màu đỏ, không cần bất luận cái gì hoa văn trang trí, liền đẹp để cho người ta tâm động.
Tần Mặc Hàm mười ngón tay bay lượn trên mái tóc đen của nàng, thay nàng vãn tóc, lại đem bạch ngọc trâm cài tốt. Tô Tử Ngưng vui vẻ nhìn gương đồng, tóc được Tần Mặc Hàm vấn lên rất đẹp, lại quay đầu nhìn người yêu đang tự mình buộc lên dây cột tóc màu trắng, trong mắt tràn đầy ý cười: "Ta có phải rất đẹp mắt hay không?"
Tần Mặc Hàm vươn tay đến, giúp nàng đem sợi tóc rơi loạn trước mặt vén đến sau tai, cẩn thận chu đáo. Trong đôi mắt đen nhánh của nàng phản chiếu ra thân ảnh màu đỏ, nghiêm túc đáp: "Ừ, nhìn rất đẹp."
Tô Tử Ngưng cúi đầu xuống, khẽ ho một tiếng, nắm tay Tần Mặc Hàm đi ra ngoài: "Đừng để bọn hắn sốt ruột chờ. "
Tần Mặc Hàm lắc đầu cười khẽ, tức phụ của nàng thật sự quá mức đáng yêu, rõ ràng phần lớn thời gian đều không cần mặt mũi, thế nhưng có khi lại dễ thẹn thùng như vậy.
Mấy người Tần Bách Xuyên thật là lo lắng, mặc dù lúc đầu bất đắc dĩ mới đáp ứng Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng ở bên nhau, thế nhưng thời gian lâu như vậy, nhìn hai nàng gắn bó như keo sơn, Tần Mặc Hàm lúc nào cũng vui vẻ, để gia trưởng bọn hắn cũng yên tâm. Hơn nữa Tô Tử Ngưng tốt đến mức không gì để bắt bẻ, nàng đối Tần Mặc Hàm cũng là móc tim móc phổi, cho nên bọn hắn nguyên bản không vui, bây giờ nhưng thật coi nàng là cháu dâu. Lại nhìn nàng thiên phú dị bẩm, không thua kém Tần Mặc Hàm chút nào, nghĩ đến nữ tử ưu tú như vậy bị tôn nữ nhà mình câu đi, càng nghĩ càng hài lòng.
Lúc Tô Tử Ngưng độ kiếp bọn hắn tuyệt không nhẹ nhõm, mặc dù Tần Mặc Hàm nói không có việc gì, thế nhưng bọn hắn vẫn không yên lòng, giờ phút này thấy hai người sóng vai đi tới, tinh thần tốt vô cùng, sắc mặt hồng nhuận căn bản nhìn không ra dáng vẻ mới vừa trọng thương, lập tức vui vẻ ra mặt.
Tần Bách Xuyên vừa định để các nàng nghỉ ngơi thật tốt, liền một đệ tử áo lam đi tới, hướng mấy người hành lễ, sau đó đem một khối ngọc bài chứa tin tức đưa cho Tần Bách Xuyên. Tần Bách Xuyên dùng thần thức nhìn xem, thần sắc thoáng kinh ngạc.
Tần Mặc Hàm nhìn hắn như vậy nói khẽ: "Gia Gia, nhưng là xảy ra chuyện gì?"
Tần Bách Xuyên thu vẻ mặt kinh ngạc, lắc đầu cười nói: "Vô sự, cũng coi như việc vui. Hôm nay vậy mà không chỉ có Tử Ngưng đi vào Nguyên Anh, Văn Nhân gia tiểu tử kia cũng vừa độ kiếp thành công, cùng Tử Ngưng đồng thời đi vào Nguyên Anh. Ta nhớ được hắn nhập Hư Không Huyễn Cảnh mới Kim Đan trung kỳ, ngắn ngủi hơn hai mươi năm tiến Nguyên Anh, thế hệ này Tu Chân giới vãn bối quả thật là trò giỏi hơn thầy, có hi vọng a!"
Tần Bách Xuyên mặc dù có chút kinh ngạc, thế nhưng là gia chủ đệ nhất đại gia tộc Tu Chân Giới, ngoại trừ muốn vì Tần gia cân nhắc, tại thời khắc các nhà sinh tử tồn vong, hắn tự nhiên hy vọng thế hệ hậu bối ngày càng không thua kém. Hắn dù chán ghét một số hành động của Văn Nhân gia, thế nhưng cũng cảm thấy có chút vui mừng.
Tần Mặc Hàm nghe được sững sờ, lập tức quay đầu nhìn Tô Tử Ngưng. Chỉ thấy Tô Tử Ngưng sắc mặt chìm xuống, nguyên bản hiếu kỳ cũng chuyển thành nghi hoặc.
Tô Tử Ngưng thoáng chìm vào suy tư, Văn Nhân Thu độ kiếp? Nàng không phải kiêu ngạo mà xem thường hắn, ngược lại nàng một mực hiểu rõ hắn thiên phú xuất chúng, mặc dù tâm tính phẩm chất kém Tần Mặc Hàm, nhưng xét về thiên phú tu hành, hắn chỉ kém vì không có luân hồi chi lực, so nàng cũng không thua bao nhiêu.
Thế nhưng nàng nhớ tinh tường, lúc Văn Nhân Thu đi vào Nguyên Anh chính là hơn bốn trăm tuổi, dù cho bây giờ hết thảy tiến độ đều sớm, nàng cùng Tần Mặc Hàm cũng là ngắn ngủi thời gian đột nhiên tăng mạnh, thế nhưng cũng không phải nghịch thiên, mọi thứ đều có dấu vết mà lần theo.
Không phải ai cũng có thể đạt được Phù Vương truyền thừa, đốn ngộ phép tắc, càng không ai có được Côn Côn Thánh Liên tương trợ, huống chi các nàng một người trùng sinh, một người có luân hồi chi lực. Thế nhưng Văn Nhân Thu lại có cái gì? Tiên Khí kia chưa mở được linh trí, Văn Nhân Thu rời Hư Không Huyễn Cảnh cũng chỉ mới Kim Đan đỉnh phong. Ngay cả Nhạc Phồn được Sở gia truyền thừa, sớm chỉ cách Nguyên Anh lâm một một cước, nàng còn không có động tĩnh, Văn Nhân Thu làm sao có thể ngắn ngủi thời gian đột phá?
Tần Bách Xuyên không phát hiện khác thường, bởi vì bên người Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng đã để hắn bị đả kích chết lặng, dù cho Văn Nhân Thu nhập Nguyên Anh để hắn kinh ngạc, nhưng cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Tần Mặc Hàm cũng không nhiều thảo luận cùng Tần Bách Xuyên, đợi đến tiễn người rời đi, nàng mới đi đến bên Tô Tử Ngưng: "Đang nghĩ chuyện Văn Nhân Thu sao?"
"Ừ." Tô Tử Ngưng nhẹ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Mặc Hàm, ta rất sớm đã phát giác, Văn Nhân Thu tốc độ tu luyện tăng lên quả thực không bình thường. Từ Kim Đan đến Nguyên Anh, nàng dù chỉ tốn không đến ba mươi năm, thế nhưng Văn Nhân Thu đã dừng lại Kim Đan sơ kỳ trăm năm rồi. Hắn đột nhiên thăng lên trung kỳ, đỉnh phong rồi nhập Nguyên Anh, nguyên bản chuyện càng ngày càng khó, hắn nhưng lại hao tổn cùng thời gian với nàng. Nàng tốc độ tu hành dù nghịch thiên đến đáng sợ, nhưng bởi vì đạt được liên tiếp kỳ ngộ, mà Văn Nhân Thu lại đột nhiên nghịch tập, ta cảm thấy có vấn đề. "
Tần Mặc Hàm hơi nhíu mày, trầm ngâm một lát mới nói khẽ: "Nàng hoài nghi điều gì? Không phải nói Thiên Đạo muốn mượn tay hắn nhằm vào chúng ta sao, chúng ta càng lợi hại, Thiên Đạo càng tăng cường tốc độ bồi dưỡng hắn?"
Tô Tử Ngưng thở dài: "Ta cũng không biết, nhưng trực giác nói cho ta, còn có ẩn tình. Nếu thật do Thiên Đạo gây ra, ta cũng không nhiều lo lắng, dù sao thủ đoạn như vậy không có gì lạ, ta sợ rằng..."
"Nhân họa." Tần Mặc Hàm trong nháy mắt hiểu rõ ý của nàng, trong nội tâm càng thêm cảnh giác, Văn Nhân Thu kỳ thực vẫn chưa chân chính đối các nàng ra tay, trước đây đều là gây phiền toái cho các nàng mà thôi, nếu là...
Hoành Châu Văn Nhân gia.
Văn Nhân gia chiếm giữ một vùng trù phú phía nam Hoành Châu Thành, diện tích trải rộng mấy trăm mẫu, được tường viện kín kẽ bao lại, bên trong một mảnh trạch viện cổ kính nối tiếp nhau, liên miên không dứt. Đồng thời sau lưng dựa vào Ngũ Linh Sơn, long khí hưng thịnh, vạn vật phồn hoa, chính là nhất đẳng phong thuỷ thánh địa.
Văn Nhân gia tiên tổ cũng là nhân vật tiếng tăm vang dội, sau khi chiếm cứ được một phương long mạch, hiển nhiên sở hữu Lạc Hoang Nguyên vùng đất thánh linh. Trải qua mấy vạn năm tích lũy, Lạc Hoang Nguyên tuy không thể trù phú như Bắc Xuyên chi địa hay Vô Tận Hải Vực, nhưng cùng là một khối bảo địa khiến người mê say.
Giờ phút này đại sảnh Văn Nhân gia tràn đầy tiếng người huyên náo, mười mấy bàn yến hội theo thứ tự triển khai, Văn Nhân gia con cháu đời thứ ba trăm đạt được Nguyên Anh, tại gia sử Văn Nhân gia cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Văn Nhân Sinh cuối cùng đã có thể lộ ra chân chính ý cười, ngồi trên ghế chủ tọa miệng cười không khép được, nhận lấy lời chúc mừng của khách quý đến dự tiệc.
"Văn lão dạy nên cháu trai quả nhiên là nhân trung long phượng, Văn Nhân hiền chất thiên phú trác tuyệt, như vậy tuổi tác nhập Nguyên Anh, rất có phong phạm của Văn lão năm đó, thực sự để cho chúng ta cực kỳ hâm mộ."
Các loại thanh âm lấy lòng để Văn Nhân Sinh nghe được tâm hoa nộ phóng, lần đầu đối Văn Nhân Thu vẻ mặt ôn hòa: "Cũng là tiểu tử này không chịu thua kém. "
Văn Nhân Thu đi theo bên cạnh Văn Nhân Sinh, bốn phía tiếp nhận chúc mừng, mặc dù Văn Nhân Sinh thái độ so lúc trước khác biệt hoàn toàn, thế nhưng trong lòng Văn Nhân Thu vẫn có chút khó chịu, có một loại cảm giác muốn nhổ ra một ngụm tức giận.
Tâm tình tốt liền ai đến cũng không có cự tuyệt, đến yến hội tán đi Văn Nhân Thu đã uống rất nhiều. Văn Nhân Sinh nhìn tử tôn mình một thân huyền sắc cẩm bào, đầu đội ngọc quan, dây đeo buông xuống hai bên thái dương, tinh mâu mắt sáng, toàn thân trên dưới khí tức băng lãnh nhưng cử chỉ ổn trọng đúng mực, quả nhiên khí chất sáng sủa, để hắn có chút hài lòng.
"Cuối cùng không có nhục mặt mũi Văn Nhân gia, trước đây ngươi Tiên Khí còn chưa mở được linh trí, mấy ngày nữa ta cùng mấy vị trưởng lão thay ngươi mở, ngươi chuẩn bị cẩn thận, có biết không?" Lời này để một đám đệ tử trẻ tuổi Văn Nhân gia hâm mộ không thôi, linh khí có thể được gia chủ tự mình mở linh, tất nhiên cần dùng đến tẩy luyện ao, như vậy uy lực thanh Tiên Khí càng sẽ tiến thêm một bậc.
Văn Nhân Thu cung kính chắp tay: "Tôn nhi cám ơn Gia Gia. "
Mấy người Văn Nhân Sinh bồi tiếp khách quý rời đi, liền chỉ còn lại Hàn Phi Vi. Trong yến hội nàng một mực rất yên tĩnh, chỉ ngồi một bên nhìn những người khác đến mời rượu Văn Nhân Thu. Bây giờ Hàn Phi Vi tựa hồ trở nên biết điều rất nhiều, nhất cử nhất động không hề quá phận. Chính như lúc này nàng bưng ly rượu ở xa xa nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một tia cười nhạt.
Hàn Phi Vi ngày thường dù so ra kém Tô Tử Ngưng, thế nhưng tư sắc cũng là hiếm thấy, hiện giờ bỏ đi nét bướng bỉnh liền lộ ra chút dịu dàng, để Văn Nhân Thu thấy được mấy phần thương tiếc. Hắn có được hôm nay đều nhờ Hàn Phi Vi tương trợ, vì vậy chần chừ một lúc vẫn đi tới trước mặt nàng.
Hàn Phi Vi ánh mắt dời đi, cúi đầu nói khẽ: "Biểu ca, Phi Vi có chuyện muốn đơn độc cùng huynh nói, huynh có thể hay không..." Trong giọng nói của nàng mang theo thỉnh cầu, con ngươi nâng lên có chút thấp thỏm nhìn hắn.
Tưởng rằng trước đây chính mình nói lời ác độc để nàng như thế thấp thỏm, Văn Nhân Thu dừng một chút, nhẹ gật đầu.
Thẳng đến hai người đi đến một nơi kín đáo, Hàn Phi Vi bố kết giới, quay người nhìn Văn Nhân Thu đang có chút cảnh giác nói: "Biểu ca, Phi Vi có một chuyện muốn nhờ. "
Đợi đến nàng đem lời nói hết, Văn Nhân Thu thần sắc biến đổi: "Muội nói cái gì?"
Hàn Phi Vi ánh mắt thâm thúy: "Biểu ca, huynh không cảm thấy Tần Mặc Hàm rất vướng bận sao? Tối nay những ngươi kia đối huynh thổi phồng không thôi, thế nhưng đều ăn ý không nhắc một chuyện, Tần Mặc Hàm thế nhưng chưa đầy trăm tuổi nhập Nguyên Anh, dựa theo điểm này, bọn họ còn không phải đang nói khoác sao?"
Văn Nhân Thu sắc mặt đột nhiên trầm xuống, kiềm chế nói: "Muội có ý gì?"
"Biểu ca, muội một mực tin tưởng nếu như không có Tần Mặc Hàm, huynh hoàn toàn xứng đáng trở thành Tu Chân giới đệ nhất nhân, danh khắp thiên hạ, trở thành đương thời thanh niên tài tuấn mẫu mực, Tô Tử Ngưng cũng sẽ không đối với huynh chẳng thèm ngó tới. Huynh có thật là nhịn được cơn giận này? Lời muội nói, huynh có thật là không động tâm?"
----------
Tác giả có lời muốn nói: lại muốn có chuyện.
Tô Vũ Trực: Luôn có yêu nhân hại vợ ta.
Tần Tiểu Chủ Tử: Luôn có người ngấp nghé vợ ta


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.