Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 57: Cửa hàng Lý Ký ở Giang Nam 1




Không còn cách nào khác, có rất nhiều người bán hàng hóa ở trong thành Thạch Châu, cạnh tranh cũng lớn.

Tiêu Thái đưa tới đây toàn là da có chất lượng tốt. Vất vả đi một chuyến, mặc kệ là đưa đi phương nam, hay là đưa đến kinh thành ở phương bắc đều có thể kiếm một khoản hời gấp bội.

Có nguồn cung cấp ổn định, lâu dài đương nhiên là quá tốt rồi.

Sau khi hàng hóa được kiểm tra, Ông chủ Lý tiếp nhận bàn tính tự mình tính tiền cho Tiêu Thái.

“Chỗ thịt muối này, hai loại có kích cỡ tương đương nhau, cho nên cứ quyết định tính tiền theo giá cũ, gà rừng một con 30 đồng, tổng cộng là 360 đồng; một con thỏ giá 45 đồng, tổng cộng là 540 đồng.”

“Da thỏ xám tương đối thông dụng, hơn nữa muốn làm thành một bộ trang phục đại khái cần hơn 90 bộ da để khâu lại, giá cả không cao, một bộ da ta tính cho ngươi 55 đồng, mức giá này tuyệt đối hợp lý!”

Ông chủ Lý đang tính toán đưa Tiêu Thái thành nguồn cung cấp ổn định, cho nên đưa ra mức giá cao hơn mấy đồng theo giá thị trường, không khiến hắn bị hớ.

Tiêu Thái nhìn ông chủ Lý tính sổ, hắn cũng hiểu biết về thị trường da, đúng là ông chủ Lý không hề có ý định ép giá.

Ông chủ Lý lại chia da hồ ly thành hai loại, vừa vặn là hai loại da của Tiêu Thái và ba bộ da của Tôn Trường Minh làm được.

“Hai bộ da màu xám nâu này màu sắc hơi trầm, kích cỡ nhỏ, ta trả cho ngươi một bộ một lượng, tổng là hai lượng; Còn ba bộ da màu nâu đỏ kia được ưa chuộng hơn, dễ bán hơn. Hai bộ da lớn tổng cộng ba lượng, bộ da còn lại nhỏ hơn thì hai lượng.”

“Lông chồn giá cao hơn, nhưng nó có kích cỡ hơi nhỏ một chút, chỗ ta thu mua cũng chỉ có thể làm khăn quàng cổ, tính ngươi bốn lượng nhé.” Ông chủ Lý gõ bàn tính một hồi, “Nơi này tổng cộng là…… là mười một lượng 835 đồng, Tiêu huynh đệ nhìn xem có đúng hay không.”

Ông chủ Lý gõ bàn tính hồi lâu, Phó Nguyệt đã sớm nhẩm tính được kết quả ngay khi hắn báo giá xong.

Chờ cuối cùng ông chủ Lý đã báo ra con số giống với số tính nhẩm của nàng, Phó Nguyệt lặng lẽ chọc chọc Tiêu Thái.

Tiếp nhận được ám chỉ của Phó Nguyệt, Tiêu Thái liền biết giá không nhầm. Trước khi tới đây đã giao hẹn với nàng, hôm nay nương tử hắn sẽ là người tính sổ!

“Ông chủ Lý vất vả, số không sai.” Tiêu Thái bình tĩnh gật đầu.

Ông chủ Lý biết Tiêu Thái là một thợ săn nhà nông, ông không ngờ là hắn đột nhiên nhìn thấy nhiều bạc như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh không làm xấu mặt, ông không nhịn được lại coi trọng hắn vài phần.

“Vậy thì tốt, nếu không sai thì ta bảo tiểu nhị đi lấy bạc tới.” Ông chủ Lý nhiệt tình mà tiếp đón.

Trong tiệm tiểu nhị bưng một khay gỗ tới đặt ở trên bàn nhỏ.

Trên khay bày mười lượng bạc ròng, một lượng bạc vụn, 835 đồng.

Tiêu Thái xem xét một lần nữa rồi đưa tới giỏ của Phó Nguyệt.

Thanh toán tiền hàng xong, Tiêu Thái và Phó Nguyệt cũng đứng dậy, không hề ở lâu. Bọn họ còn phải đi cửa hàng thêu nữa.

Ông chủ Lý cũng đứng dậy, tự mình đưa bọn họ ra cửa: “Tiêu huynh đệ ngươi yên tâm, lần sau có hàng chỉ cần đưa tới cửa hàng chỗ chúng ta, đảm bảo giá cả vừa phải!”

Tiêu Thái khách khí đáp lễ: “Vậy lần sau lại tới cửa quấy rầy Ông chủ Lý.”

“Khà khà, đừng khách sáo! Cứ tới thường xuyên nhé!”

Chào từ biệt ông chủ Lý nhiệt tình, Tiêu Thái cùng Phó Nguyệt đi tới tiệm vải Lý Ký.

Phó Nguyệt lấy ra một cái tay nải nhỏ từ cái giỏ trong tay ra, bên trong đều là thêu phẩm mà nàng làm, trong giỏ chỉ còn lại toàn bộ số bạc mà hôm nay bán hàng thu được.

Nàng đưa giỏ cho Tiêu Thái: “Chàng cầm đi.” Giỏ hơi nặng một chút, không phải là Phó Nguyệt không thể cầm được, chủ yếu là hiện tại trên đường có đông người qua lại, đám người ăn trộm ăn cắp thường nhân cơ hội xuất hiện, đặt tiền ở chỗ Tiêu Thái cường tráng kia càng an toàn ổn thỏa hơn.

Tiêu Thái ăn ý mà tiếp nhận, cuộn tròn vải bố còn dư lại ở trong tay tùy ý nhét vào trong giỏ, tựa như cái giỏ này chỉ đựng đồ vật linh tinh.

Hôm nay họp chợ, ở cửa hàng tiệm vải Lý Ký có nhiều phụ nhân và cô nướng tới chen chúc chọn mua.

Tiêu Thái đành phải dừng chân lại.

Cửa hàng toàn là nương tử và cô nương, một nam nhân trưởng thành như hắn không tiện để chen chân vào.

Phó Nguyệt lắc lắc cái tay nải nhỏ trong tay nói: “Ta đi vào là được, chàng ở bên ngoài tìm một chỗ nào đấy ngồi đợi ta nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.