Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 25: Lên núi 1




Ban đêm quả nhiên trời mưa phùn. Sáng sớm, sương mù bắt đầu tan dần.

Tiêu Thái và Phó Nguyệt dậy sớm để sửa soạn. Tiêu Thái lấy cung tên quen thuộc hay dùng và dây thừng. Phó Nguyệt vác một cái sọt tre trên lưng, dắt Tiêu Giản đi, khóa kỹ cửa rồi cùng nhau xuất phát.

Sư phụ Tôn Trường Minh ở trên giữa sườn núi, đường núi nhỏ hẹp ngoằn ngoèo, sau cơn mưa đường hơi lầy lội một chút, đi lên mất một lúc lâu.

Ven đường lên núi, thời tiết đầu xuân, vạn vật sinh trưởng, Phó Nguyệt còn trông thấy một ít rau dại, có cây rau sam, bồ công anh, v…v. Tiêu Thái mang theo bọn họ đi vào trong rừng cây tìm kiếm, quả nhiên tìm được hết bụi nấm nọ đến bụi nấm kia ở dưới rễ cây, lá khô và mặt cỏ.

Phó Nguyệt và Tiêu Giản không biết phân biệt các loại nấm, vì vậy ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ đạo của Tiêu Thái, tránh hái các loại nấm có màu sắc rực rỡ và tươi đẹp bị nghi ngờ có độc, mà ngắt lấy loại nấm màu trắng hoặc màu nâu có thể ăn được.

Chờ bọn họ hái được một số lượng nhất định, Tiêu Thái lại chọn lựa một lần, để ngăn ngừa hái nhầm phải nấm độc. Sau khi xác định nấm không có vấn đề gì thì lại bỏ vào sọt.

Thân thể Tiêu Giản còn nhỏ, tuy cũng nghiêm túc chọn lựa từng chùm nấm một, nhưng tốc độ chậm, bọn họ coi như cậu bé đang chơi đùa.

Chủ yếu vẫn là Phó Nguyệt ngắt nấm, tiện đường nhìn thấy rau dại, nàng cũng hái xuống, cây rau sam thì đào cả rễ, bồ công anh thì chủ yếu chỉ hái những lá non để lát nữa làm thêm món ăn trong bữa cơm trưa.

Tiêu Thái thấy bọn họ hái một cách chậm rãi và vui vẻ liền đi ra chung quanh tìm kiếm thức ăn hoang dã.

Mùa xuân, trong núi cây cối hoa cỏ bừng bừng sức sống, động vật cũng bắt đầu hoạt động, sinh sôi nảy nở.

Tiêu Thái không yên tâm về hai người bọn họ, cũng không dám đi xa, săn bắt được hai con thỏ xám và một con gà rừng liền quay trở lại.

Sọt tre của Phó Nguyệt cũng sắp đầy, mấy người liền không hái nữa, Tiêu Thái vác sọt lên lưng, dẫn bọn họ tiếp tục leo núi.

**

Lưng chừng giữa khe núi lộ ra hai tòa nhà tranh, đó là nhà của Tôn Trường Minh.

Tiêu Thái dừng lại ở bên ngoài rào chắn, cao giọng gọi người.

“Nghe thấy rồi, ta còn chưa nghễnh ngãng đâu.”

Tôn Trường Minh mặc một bộ vải thô áo tang từ trong phòng đi ra, ông lưng hùm vai gấu, cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt nhuốm màu phong sương, bên mắt phải bị một vết sẹo thật dài bao trùm. Phong thái cường tráng nghiêm túc, vừa nhìn đã khiến người ta không dám đến gần.

Tiêu Giản lại nhào về phía ông “Trường Minh thúc thúc, cháu tới để gặp thúc!”

Tôn Trường Minh vươn cánh tay dài ra, bế Tiêu Giản lên, ước lượng nói: “Không tồi, rất nặng đó.”

Tiêu Giản cười hì hì ôm ông, không hề sợ hãi chút nào.

“Sư phụ, con mang nương tử con là Phó Nguyệt đến gặp người.” Tiêu Thái dẫn Phó Nguyệt tiến lên giới thiệu.

“Sư phụ, con là Phó Nguyệt, làm phiền ngài.” Phó Nguyệt xưng hô theo Tiêu Thái.

“Ừ, vào đi.” Tôn Trường Minh xoay người, dẫn mọi người vào trong nhà.

Sau tân hôn gặp trưởng bối, Phó Nguyệt đến để kính trà cho Tôn Trường Minh. Tôn Trường Minh ngồi ngay ngắn trên ghế chính, ý bảo Phó Nguyệt không cần phải đi pha nước trà.

“Ta dậy sớm đã đi một vòng quanh núi. Trong ấm trà đã pha trà rồi, trực tiếp rót ra là được.”

Tiêu Thái rót một chén trà nhỏ cho Phó Nguyệt, Phó Nguyệt tiếp nhận, khom người đưa cho Tôn Trường Minh: “Mời sư phụ uống trà.”

Tôn Trường Minh trịnh trọng tiếp nhận, uống một ngụm, đặt chén trà lên bàn, sau đó lấy ra một cái phong bao màu đỏ đưa cho Phó Nguyệt: “người con dâu này, ta cũng giúp cha của A Thái đón nhận. Hi vọng hai phu thê các con trăm năm tốt đẹp. Nếu thằng nhãi A Thái kia phạm phải lỗi gì, con cứ việc tới tìm ta, ta thay con xử lý nó.”

Phó Nguyệt cong môi cười, tiếp nhận phong bao màu đỏ “Cảm ơn sư phụ, con đã ghi nhớ rồi.”

Nghi thức chính thức hoàn thành, không khí cũng khoan khoái.

Tiêu Thái và Tôn Trường Minh đi tới nhà kho lấy ra những da lông của động vật được cất giữ, sau đó cùng nhau thuộc da.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.