Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 113: Gina




"Có thể ăn được chưa?" Kathy dáng vẻ gấp gáp khó dằn nổi làm mọi người bật cười, khi tất cả mọi người đều ngồi xuống cầm bát đũa của mỗi người, trong bát cơm là tràn đầy thịt nướng rồi, bên này mới gật đầu nói có thể. Cô nàng bên này liền vô cùng nhanh chóng vung đũa, Liễu Thư dám cam đoan, cô chưa thấy qua cô ấy dùng đũa có thuận lợi như hôm nay.


"Ăn ngon." Kathy nhét một đũa tràn đầy vào trong miệng cả mặt hạnh phúc nheo mắt lại, dùng giọng điệu cảm thán nói: "Đây là trứng chim khó ăn được làm, không nghĩ tới a không nghĩ tới." Thì ra ở bên cạnh bọn họ có nhiều ăn ngon như vậy, rốt cuộc bỏ lỡ bao nhiêu, nhưng mà không sao cả, hiện tại có thể bổ sung trở về.


Eva và Alice theo sát phía sau ăn vào cũng là ánh mắt sáng lên, thật sự ngon hơn ăn thịt, giống cái cũng không giống thú nhân rất cần thịt để ăn, bình thường ăn nhiều một chút trái cây đều có thể ăn no rồi, hiện tại có thức ăn rất ngon đã sớm quên thịt ra sau đầu. Vẫn là Liễu Thư nói, cái này không quá quản ăn no vẫn nên ăn chút thịt mới tốt.


Ba thú nhân nếm mấy miếng sẽ không ăn nữa, ngược lại không phải không thích, chỉ là vì biết vị không tệ, ăn rất ngon, đều muốn để lại cho nhóm giống cái, để cho các nàng ăn nhiều một chút. Dù sao món chính của bọn họ cũng vẫn là thịt, ý tứ một chút là được, bọn họ đều là thú nhân tốt thương bạn lữ.


Mấy người lớn ăn cảm thấy mỹ mãn, chiếc đũa bay không ngừng, tiểu Lỗ Cách đáng thương bị a ba đặt tới trên giường đất, ngửi hương vị nước miếng chảy tí tách. A ô vài tiếng thấy a ba a ma cũng không để ý mình, mà bất mãn rầm rì, móng vuốt nhỏ cào tới ở trên giường, may mắn nanh vuốt sắc nhọn còn không có dài ra nếu không da thú trên giường Liễu Thư bị vỡ thành vải rách.


Vừa rồi Liễu Thư thử thức ăn đã ăn không ít, hiện tại ăn mấy miếng lại lùa mấy miếng thịt nướng cũng đầy dạ dày, chợt buông bát đũa nói: "Các cậu từ từ ăn, mình thấy tiểu Lỗ Cách cũng đói bụng, mình chưng bánh ngọt ở trong nồi, vừa vặn đút cho nó." Nói xong liền đi.


"Tiểu Thư, em ăn no chưa?" Allen lo lắng hỏi, hắn sợ Liễu Thư đói.


"No rồi." Vỗ vỗ bụng, cho Allen một ánh mắt, ý tứ vừa rồi ta còn ăn nhiều, có cái nhắc nhở này, hắn cũng không nói cái gì nữa, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cảm thấy trong lòng giống như cất giấu bí mật nhỏ, một loại cảm giác rất thỏa mãn.


Abby kỳ quái nhìn nhìn Allen đột nhiên cười ngốc hề hề, không nói gì bĩu môi, chẳng qua trứng chim này thật tình không tệ, về sau cũng để cho Kathy làm cho mình, được rồi, lại một thú nhân ngây ngô cười hề hề.


Liễu Thư muốn đút cơm cho Lỗ Cách, Eva gật gật đầu, cái này sớm đã thành thói quen, khi cô đang ở cữ đều là Liễu Thư hỗ trợ. Cô chỉ gật gật đầu sau đó lại cố gắng lùa cơm, thật mạnh mẽ, giống như chỉ sợ Kathy tranh với cô nàng, ừm, xác thực hai người họ đang giành ăn. Vì một miếng trứng chiên cuối cùng trong khay, một miếng lớn nhất, hai người hiểu trong lòng mà không nói đều để đến cuối cùng. Hai đôi đũa đồng thời gắp lấy, tới lui không nhường. Abby Oman liếc nhau, giống cái tranh đấu bọn họ cũng không thể giúp, mỗi người thu được ánh mắt của nhau, cúi đầu tiếp tục ăn.


Cuối cùng miếng trứng chiên đó bị Alice chậm rì rì duỗi đũa gắp vào trong miệng, nhai nhai, nuốt xuống dạ dày, xong rồi mới giống như chú ý tới hai ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến mình, biểu tình thực vô tội nói: "Làm sao vậy? Ừm, hai người các cậu ai thắng, luyện đũa không tệ." Hoàn toàn không nhìn biểu tình tốt u oán đen tối tỏa ra của hai người bạn bên cạnh.


Hôm nay Liễu Thư mới biết được Alice bình thường trầm mặc không lừa bịp thế nhưng vẫn là nhân bánh phúc hắc. Cô nhìn hai người bị đào hố, còn chỉ có thể nuốt tức giận vào trong bụng, buồn cười nhìn diễn hồi lâu. Trứng chưng trong nồi mới lấy ra cũng ấm, vừa vặn đút cho Lỗ Cách ở trên giường không đòi ăn.


Lượng cơm đặt ở trên người giống cái, cho dù chiên trứng nhưng ăn đến bụng cũng no căng không thôi, lại nói lượng cơm ăn hôm nay đã sớm nhiều hơn, Kathy ưỡn bụng liền cọ tới nhìn cô cho tiểu thú nhân ăn.


"Đây là bánh ngọt?" Mặc dù đã ăn rất no rồi, có thể thấy được tiểu thú nhân ăn xoạch xoạch vẫn là thực thèm nhỏ dãi.


"Đừng nhìn, nhìn nữa cũng không cho cậu ăn." Eva đi tới liếc mắt nhìn cô một cái, tiếp nhận Lỗ Cách từ trong lòng Liễu Thư, tự mình ôm để cho Liễu Thư đút cơm, cũng để cho cô thoải mái chút.


Lỗ Cách đã sớm cai sữa, hiện tại đa phần là ăn nhũ quả và thịt băm nhuyễn, cũng thiệt thòi cho tiểu hài tử còn nhỏ còn không hiểu được kén ăn, phương diện ăn cũng sẽ không làm cho người ta quan tâm. Nhưng tiểu tử kia cũng là biết tốt xấu, hương vị bánh ngọt thơm ngào ngạt trơn mịn non mềm chính là không giống với, ăn vào một ngụm, Lỗ Cách có được ưu việt, giương cái miệng nhỏ nhắn kêu a ô a ô, kêu cho lòng người ta mềm mại.


"Hiện tại Lỗ Cách còn nhỏ, dùng bánh ngọt làm thức ăn chính cho nó cũng không sai, thích hợp bỏ chút vụn thịt ở bên trong còn có thể gia tăng dinh dưỡng." Vừa đút, vừa nói cho Eva.


"Ừm, thật tốt, Tiểu Thư cậu phải dạy mình làm." Thấy Lỗ Cách ăn ngon như vậy, không cần nhiều lời Eva cũng sẽ làm.


"Mình cũng muốn." Kathy không cam lòng lạc hậu: "Mình muốn làm giống cái tốt." Người dân nguyên thủy chính là lạc quan nhiệt tình, đối với sự việc đối với con người còn rất thẳng thắn.


"Được, khi mình nấu cơm các cậu nhìn nhiều sẽ biết, thực dễ dàng." Vốn cô cũng sẽ không giấu giếm, huống chi là cái này.


——


Ngày hôm sau là đến lượt hai giống cái Eva và Alice cùng mọi người ra ngoài đi thu thập. Lúc này đây cảm xúc mọi người càng thêm tăng vọt, dù sao ngày hôm qua giống cái đi mang theo không thứ trở về, những thứ đó chính là khích lệ các cô thật lớn, làm cho các cô xoa tay muốn thành tích rất tốt.


Lúc này đây Vu y vẫn đi theo, dù sao nếu có chút ngoài ý muốn bà cũng dễ hỗ trợ, Liễu Thư vốn cũng muốn đi, cô còn muốn nhiều tìm thêm chút thứ nữa. Trước đó tìm được hoa tiêu rồi, thuyết minh thực vật trên thế giới này vẫn là có dấu vết tương tự, nhưng mà cô cũng không muốn làm hỏng quy củ, đơn giản cũng có chiếu cố.Tiễn bước Eva và Alice, Allen đi ra ngoài săn bắn, Oman đi theo đội thu thập, Lỗ Cách nhà bọn họ liền toàn quyền giao cho Liễu Thư, ôm Lỗ Cách trở về. Kathy theo kịp, tính ra hàng này còn có lương tâm, không chuẩn bị để cho một mình cô trông giữ đứa nhỏ.


"Tiểu Thư, hôm nay vẫn ăn ở nhà cậu đi, mình muốn nhìn cậu nấu cơm, phải học tốt, ừm, mình sẽ hỗ trợ." Trên mặt Kathy thoáng ngượng ngùng, nhưng trong lời nói lại không có, tư thế như kẹo mè xửng, cho dù ngươi không đồng ý cũng không được, quyết định rồi.


Cô muốn thu hồi lời khen vừa rồi kia, cái tên không lương tâm này, Liễu Thư yên lặng hắc tuyến.


"Được." Không nghĩ tới Liễu Thư thực rõ ràng liền gật đầu đồng ý, nhưng mà không đợi Kathy vui vẻ cười rộ lên, thì từ từ đến một câu: "Hôm nay Lỗ Cách để cho cậu chăm sóc, phải trông cẩn thận, mình cũng vì tốt cho cậu, cậu và Abby cũng sắp làm bạn lữ, về sau sẽ có đứa nhỏ, trước tiên thích ứng một chút cũng tốt." Dứt lời, không khỏi phân trần liền lập tức đặt Lỗ Cách gặm ngón tay trong lòng tới trong lòng Kathy, không chấp nhận cho cô ấy cự tuyệt.


"Không phải chứ." Kathy còn không có chính thức trông giữ đứa nhỏ, ngày thường nhiều là hỗ trợ, kêu rên một tiếng, nháy mắt mấy cái nhìn tiểu Lỗ Cách, tiểu tử kia hí mắt nhìn cô, quay đầu nhỏ qua tiếp tục chuyên tâm gặm ngón tay.


Trong lòng không yên, nhưng vừa nghĩ Liễu Thư cũng không có khả năng thật sự mặc kệ chính mình, giữ thì giữ, nghĩ thông suốt rồi, ôm đức nhỏ tung tăng vui vẻ đi theo phía sau.


Sau khi Liễu Thư trở về thật đúng là mặc kệ Kathy, do một mình cô ấy trông Lỗ Cách, dù sao vật nhỏ cũng không khó chăm, rèn luyện một chút cũng rất tốt. Nghĩ xong thì vui rạo rực quăng sau một lớn một nhỏ đó ra sau đầu, chuyên tâm làm chuyện của mình.


Ngày hôm qua tiểu giống cái kia đưa cho cô sáu ấu tể thú nhiều lông còn chưa có xử lý nữa. Lúc ấy thấy mấy vật nhỏ lông xù cuộn thành một cục bộ dáng đáng yêu chỉ nhìn thêm một chút cũng không nghĩ tới đã được người ta đưa tới. Nói đến thì bây giờ cô còn đang ngượng ngùng, kỳ thực cô cũng có ý tưởng, có mấy tiểu ấu tể thì cũng vừa vặn.


Ở đây thú nhân dựa vào ra ngoài săn bắn mới có thể nuôi sống toàn bộ bộ lạc, mùa khác còn tốt, bên ngoài có động vật có thể tìm được đồ ăn, nhưng mà vừa đến mùa đông dã thú ngủ đông thì ngủ đông, trốn tránh thì trốn tránh, căn bản không chỗ có thể tìm ra, lúc đó thú nhân phải nhẫn nhịn chịu đói. Mùa đông năm ngoái nếu không phải cuối cùng bầy sói cung cấp đồ ăn cho bộ lạc, Liễu Thư tin tưởng cô khẳng định có thể lĩnh hội một phen nạn đói những năm sáu mươi bảy mươi.


Cho nên cô đã nghĩ nuôi nhốt động vật, thì cũng giống như nuôi gia cầm. Nhưng giống loài ở đây đều vô cùng lớn, tạm thời cô cũng chỉ biết thú nhiều lông đáng tin một chút. Nó có chút giống con thỏ, có thể coi như hung dữ hơn con thỏ, chạy nhanh không nói, nanh vuốt cũng lợi hại. Đương nhiên đây là đối với giống cái mà nói, nếu chống lại thú nhân, một móng vuốt liền chụp chết.


Liễu Thư muốn nuôi nhốt thú nhiều lông, cho dù trưởng thành không dễ thuần dưỡng, tiểu ấu tể thì lại có thể thử nuôi nhốt một phen.


"Đừng trách ta." Liễu Thư như ra quyết định gì đó đều cầm đám nhóc lên, cô cầm cái kéo nhỏ của mình cắt hết móng vuốt bén nhọn vừa mới dài ra của nó. Cô dùng sức mài mài xác định trong khoảng thời gian ngắn nó sẽ không lại dài nữa. Miệng chúng nó trên dưới có bốn cái răng sắc nhọn nguy hiểm, chỉ là giấu được có chút sâu, nhưng bình thường cắn thứ gì đều là dựa vào nó, đây vẫn là cô hỏi ra được từ chỗ Allen. Đối với việc cô muốn dưỡng ấu tể thú nhiều lông thú nhân cũng không có hỏi nhiều, hắn nghĩ tới, quá nhỏ ăn cũng không đủ nhét kẽ răng, nuôi lớn thì vừa vặn, chỉ là phiền toái chút. Nếu như Liễu Thư biết ý tưởng chân chính trong lòng Allen, không biết là nên khóc hay nên cười.


Bốn cái răng nanh khẳng định là không thể giữ lại, vật nhỏ này còn có thể đào thành hang động, đến lúc đó chúng nó chạy, hối hận cũng không kịp. Muốn nhổ răng thú con, vấn đề nan giải đã tới rồi, không có cái kìm lấy cái gì nhổ đây, tay? Không có khí lực lớn như vậy, cô sợ hãi vói vào sẽ bị cắn đây, tảng đá? Miễn cưỡng đập vào mà nói trường hợp đó thực hung tàn, trái lo phải nghĩ, không bằng đợi Allen trở về, thú nhân khí lực lớn, hẳn là có thể. Cô đang nghĩ tới thì dư quang khóe mắt nhìn thấy người cao to, nhìn kỹ đây không phải là Đạt Nhĩ sao, cái này tốt rồi, để cho thú nhân hỗ trợ cũng được.


"Đạt Nhĩ..." Tiếng kêu gọi bị nghẹn lại, bởi vì Liễu Thư nhìn thấy bên cạnh Đạt Nhĩ còn có người, nhìn từ thân hình thì là một giống cái, Đạt Nhĩ đi theo phía sau người nọ nhìn xa xa chính là dáng vẻ thú nhân thường xuyên theo đuổi giống cái, khuất phụ nịnh hót.


Cô cau mày nhìn hai người, giống cái kia khoảng cách hơi xa cô không thấy rõ lắm là ai, nhưng mà biết được cũng không phải Laura. Thú nhân trừ bỏ ân cần với giống cái mình thích thì bình thường sẽ không lại nhiệt tình đối với giống cái khác. Abby và Allen bọn họ đều nói Đạt Nhĩ thích Laura, nhưng mà hiện tại đây là cái tình huống gì, chẳng lẽ di tình biệt luyến (giống như xa mặt cách lòng, thay đổi tình cảm), vẫn là thú nhân sao? Lần đầu tiên, Liễu Thư sinh ra hoài nghi đối với trình độ thú nhân trung trinh với cảm tình. Allen đáng thương lại không biết chỉ là hôm nay Đạt Nhĩ vừa xảy ra chuyện này, làm cho hắn lùi lại thời gian ôm giống cái của mình về nhà, quả nhiên là tai bay vạ gió.


"Liễu Thư." Đạt Nhĩ nghe được có người kêu mình, vừa thấy là Liễu Thư thì đáp ứng ngay, đi tới hướng bên này, mà giống cái bên cạnh hắn giống như nói hai câu gì đó cũng đi tới.


"Đạt Nhĩ vị này là..." Liễu Thư muốn nói lại thôi.


Đến gần Liễu Thư mới thấy rõ giống cái đó, thì không khỏi kinh ngạc nhìn nhiều hai mắt, đó là một giống cái diện mạo thực long lanh diễm lệ xinh đẹp. Xinh còn là thứ yếu, chân chính bất đồng với những người khác... ừm, phải nói giống cái này rất biết xây dựng bản thân. Tóc thẳng đứng đến thắt lưng, chải vuốt ngay ngắn chỉnh tề, buộc lỏng ở sau lưng, trên đỉnh đầu còn mang theo vòng hoa. Lại nhìn cô ấy mặc một thân quần áo da thú, tay nghề cắt may quần áo thực không kém, dưới là mặc quần da thú bó sát người màu trắng, lại phối với giày ngắn nhỏ, làm nổi bật cái chân càng thêm thon dài. Thân trên chỉ mặc một cái áo trong bằng da thú, lại giống như cái quần, rất vừa người, phát họa vòng eo thon nhỏ. Hai tay cổ tay đều có đeo vòng hoa, phối hợp với trên đầu, chân chính tôn lên cô như một hoa tiên.


Khó trách Đạt Nhĩ sẽ thích cô ấy, xác thực có cái vốn liếng này, đây là cảm khái sau khi Liễu Thư nhìn xong cả người.


"Đây là Gina." Đạt Nhĩ hiểu ý giới thiệu, trên mặt hình như là thẹn thùng cũng có lẽ là cái khác, hơi hơi phiếm hồng giới thiệu Liễu Thư đối với giống cái kêu là Gina: "Liễu Thư, Gina, không phải em nói muốn nhìn cô ấy một chút sao?"


Đến xem cô, có gì đẹp mặt, cho dù là tìm tình địch cũng tìm lầm cửa đi.


Trong lòng nghĩ như vậy, Liễu Thư không hiện trên mặt, cười cười nói: "Tìm tôi à, xin chào Gina, vì sao chưa từng thấy cô trong bộ lạc?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.