Xung Hỉ Bảo Bối

Chương 10




Không biết là lần thứ mấy, Trình Hải Đông lo lắng nhìn về phía nữ nhân mặt mày đang cau có kia.

Không biết là lần thứ mấy, An Chỉ Nhàn cư nhiên không có phát hiện ánh mắt hắn đang dừng lại ở trên người nàng.

Nàng mở tivi, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, diễn viên trên màn hình khóc như đứt từng khúc ruột, mặt nàng lại không chút thay đổi, giống như thực vật ngồi im lặng không động đậy trên sô pha, diễn viên cười đến vui vẻ, nàng cũng không động đậy, cùng với An Chỉ Nhàn dễ xúc động kia, hoàn toàn không giống chút nào.

“Chỉ Nhàn, ngươi đang làm cái gì?”

“Xem tivi.”

Đến tột cùng là nàng đang xem tivi, hay là mở cho ai xem? Trình Hải Đông cảm thấy phi thường bất an, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng lại cảm thấy sắp có chuyện không hay xảy ra.

“Ngươi không phải rất thích ăn sôcôla, vì sao cũng chưa thấy ngươi ăn?” Hắn chỉ vào hộp sôcôla đẹp đẽ mới mua kia.

Nàng miễn cưỡng cong khóe miệng, ánh mắt vô thần nói:“Này thực trân quý a, luyến tiếc ăn, chờ đến khi gần hết hạn ta sẽ ăn nó.” (ta shock chị này quá =.= )

Dùng tự khiển từ không thành vấn đề, là nàng nhất quán nói chuyện phong cách, nhưng là, giọng điệu không đúng, nàng tại thời điểm ngụy biện, luôn cười đến xinh đẹp, giống như nàng nói được là cái gì khó lường thánh điển khuê biểu, tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ cứng ngắc. Nhất định có vấn đề!

“Chỉ Nhàn, ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?” Hắn lo lắng nàng có phải hay không sinh bệnh.

“Không có. A, không sai biệt lắm, ta nên đi đánh răng chuẩn bị ngủ.”

Trình Hải Đông muốn ngăn nàng lại, đem hỏi cho rõ ràng, đột nhiên di động để trên bàn kêu lên, hắn đành phải trước tiếp nghe,“Này, ta là Trình Hải Đông.”

An Chỉ Nhàn không nghe được người bên kia điện thoại nói cái gì, chỉ biết là không bao lâu, thanh âm của hắn liền đề cao –

“Nhĩ Thiến, làm sao vậy, rốt cuộc phát sinh chuyện gì ? Ngươi đang ở nơi nào? Có nặng lắm không…… Chỗ nào? Nói rõ ràng một chút…… Hảo, hảo, ngươi đừng khẩn trương, ta hiện tại lập tức đến, ngươi chờ ta.”

Trình Hải Đông treo điện thoại, ánh mắt hai người liền chống lại.

“Nhĩ Thiến gặp chuyện ngoài ý muốn, tình huống có điểm phức tạp, nhất thời tìm không thấy người giúp nàng, cho nên ta phải đi qua một chuyến, ngươi đừng chờ ta, trước trên giường ngủ, biết không?”

An Chỉ Nhàn không nói gì, chính là đờ đẫn gật đầu, hắn vội vàng cầm lấy chìa khóa xe, liền đi ra cửa.

Sau khi hắn rời đi, có thật dài một đoạn thời gian, An Chỉ Nhàn lâm vào bên trong yên tĩnh đầu cực đoan, phải nói, nàng cũng không biết nên có phản ứng gì, chỉ cảm thấy mờ mịt bối rối, đầu cơ hồ không thể hoạt động.

Từ Nhĩ Thiến gọi điện thoại nói cần hỗ trợ, kỳ thật, nàng một chút cũng không hy vọng hắn đi ra ngoài, nàng không nghĩ muốn cho bọn họ chạm mặt, nàng thực ích kỷ muốn giữ hắn ở lại bên mình.

Vậy rất xấu đi? Đúng vậy, nàng cũng biết chính mình rất xấu, nhưng là, nàng không nghĩ làm người tốt nha, nàng một chút cũng không có ý định đem hắn tặng cho Từ Nhĩ Thiến, mặc dù biết cả hai đối với nhau đều có ý, nhưng nàng chính là không có biện pháp hào phóng như vậy mà buông tay.

Trong thơ ca từng có câu, yêu là vĩnh cửu nhẫn nại lại có ân từ, yêu là không ghen tị…… Nhưng là giờ phút này với An Chỉ Nhàn mà nói, yêu là đau khổ dày vò nhìn không tới ngày mai, yêu là tràn đầy ghen tị!

Nàng cảm thấy tâm mình thật đau, sắp không thể hô hấp, nàng chán ghét chính mình như vậy, nàng chán ghét mình bị ghen tị bao phủ.

Nhưng là, nàng không có biện pháp thành toàn bọn họ, nàng yêu Trình Hải Đông như vậy, nàng không có biện pháp buông tay!

Bởi vì chán ghét chính mình như vậy, nàng nhịn không được chán nản mà khóc. Ai có thể cứu nàng? Ai có thể cứu nàng?

Vừa khóc vừa nghĩ, cuối cùng nàng lung tung lau đi nước mắt, lấy ra di động, vội vàng gọi điện thoại cho Vương Khiết –

“Vương Khiết, nói cho ta biết, nếu không nghĩ muốn trơ mắt mất đi người mình yêu nhất, ta nên làm như thế nào?”

“An Tiểu Nhàn? Người phụ nữ có thai như ngươi cho dù có không ngủ được, cung không nên gọi điện thoại đến hỏi vấn đề không đầu không đuôi này đi? Rất khó hiểu nha!”

“Vương Khiết…… Ngươi có biết không? Ta thương hắn, ta là thật sự thương hắn, nhưng là hiện tại ta lại không biết mình còn có thể hay không tiếp tục thương hắn, ta sợ hắn phải rời khỏi ta…… Hắn nói, hắn vẫn còn thích người kia……”

“An Tiểu Nhàn, thanh tỉnh một chút, không cần không ốm mà rên, nói chuyện thì phải nói trọng điểm. Nói, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, một chữ một chữ nói rõ ràng cho lão nương nghe!” Đại nữ nhân Vương Khiết lập tức bùng nổ.

Sau khi nghe Chỉ Nhàn tường thuật xong, Vương Khiết nặng nề thở dài một hơi,“An Tiểu Nhàn, nếu trước kia, ta sẽ giựt giây ngươi đi tranh giành, lấy hết sức mà chém giết, nhưng là hiện tại, ta sẽ không đề nghị ngươi như vậy.”

“Cho nên ý của ngươi là…… Muốn ta thành toàn bọn họ sao? Không cần, không cần, ta không cần……” Nàng hoảng hốt cự tuyệt.

“Ngươi hãy nghe ta nói, Trình Hải Đông biết trong lòng ngươi lo lắng sao? Ngươi có nói qua với hắn chưa?”

“Không có, ta không biết mở miệng như thế nào.” nàng giọng điệu uể oải khốn đốn.

“Vậy ngươi càng phải nói rõ ràng cho hắn, nói cho hắn ngươi thích hắn, ngươi thương hắn, đem cảm tình của ngươi đối với hắn nói cho hắn nghe mới đung chứ.” Vương Khiết chịu không nổi kêu to.

“Vậy còn sau đó?” Sâu kín hỏi.

“Sau đó hỏi hắn có cái gì quyết định, là muốn tiếp tục hôn nhân của các ngươi, hay là muốn đi thao đuổi tình yêu cũ của hắn, thỉnh hắn nhất định phải làm ra quyết định.”

“Nếu…… Hắn lựa chọn Từ Nhĩ Thiến thì sao?”

“Kia cũng chỉ có thể để cho hắn đi thôi, tâm không ở, lưu cái thể xác làm cái gì, chờ cho người ta mượn xác hoàn hồn sao?” Vương Khiết tựa hồ như nhớ lại chuyện gì, giọng điệu mềm mỏng hơn,“Đừng nhìn tưởng ta là nữ nhân hiểu biết rõ, kỳ thật ta đã ở tình yêu lý ngã quá giao, vì một cái khốn khiếp mà khiến mình bị thương mình đầy thương tích, khi đó ta liều lĩnh chém giết, nguyên bản muốn đem người đó cướp về, ta cơ hồ đã dùng hết sức lực để tranh đoạt, nhưng lại không biết mình đang dần rơi xuống vực sâu, gián tiếp tự mình hủy diệt.”

“Vậy kết quả thế nào? Năm tháng thanh xuân cứ như vậy hết sạch, hồi tưởng lại một thời tranh đoạt, mới phát hiện chính mình hảo ngốc, tại sao chỉ vì một cái khốn khiếp mà như vậy? Bao nhiêu người muốn tranh giành lão nương , thế nhưng ta lại chấp nhất? Cho nên, nghe ta khuyên, biểu đạt hoàn tâm ý của ngươi, để cho hắn tự quyết định, nếu hắn quý trọng ngươi, hắn sẽ lưu lại, nếu hắn không quý trọng, vậy sớm để cho hắn đi, thanh xuân của nữ nhân rất ngắn.”

“Nhưng là nếu hắn thật sự đi rồi, cục cưng vốn không có ba ba……” An Chỉ Nhàn càng nghĩ càng khổ sở, nhịn không được khóc nhẹ.

“Không có ba ba, ta đảm đương ba hắn.”

“Nhưng là ngươi là nữ nhân, nữ nhân có bộ ngực rất lớn nha.”

“Ta đây còn có thể hỗ trợ uy nãi, thật tốt, phụ kiêm chức mẹ nuôi luôn nữa chứ.”

An Chỉ Nhàn nở nụ cười, bị cách nói phi thường đầy nghĩa khí này của Vương Khiết làm cho tưc cười, cầm nước mắt, nghẹn ngào nói:“Ngươi nói nha, đến lúc đó phải nhớ giúp ta uy nãi nha, phải nhớ kiêm chức mẹ nuôi luôn nha!”

“Được rồi, được rồi, toàn bộ đều ở trên người ta.”

Tắt điện thoại, An Chỉ Nhàn làm cho chính mình tỉnh táo lại, bắt đầu suy tư, nếu đã vậy, đem cảm tình của chính mình nói cho hắn biết đi!

Trình Hải Đông là một cái nam nhân thực phụ trách, nàng nếu cố gắng lưu hắn lại bên người, kỳ thật cũng không phải không được, nhưng, kia không phải là Trình Hải Đông mà nàng muốn.

Hắn có quyền lợi theo đuổi người mà hắn thích từ trước, mà nàng cũng có quyền lợi có được một cái nam nhân hoàn toàn yêu nàng, chính là, chỉ là người đó không gọi là Trình Hải Đông thôi.

Thủy chung ngủ không được, An Chỉ Nhàn đơn giản muốn giả một ngày ở nhà nghỉ, thuận tiện hảo hảo tự hỏi nên như thế nào mở miệng cùng Trình Hải Đông.

Vừa vặn Trình Hải Đông cũng bề bộn nhiều việc, buổi tối còn phải tăng ca, nên nàng có thời gian để chuẩn bị sẵn nên nói gì với Trình Hải Đông miễn cho đến thời điểm muốn nói, đầu lại trống rỗng.

Nàng cẩn thận hồi tưởng lại cuộc sống hôn nhân mấy tháng qua, nói thật, không thể chối cãi Trình Hải Đông thật sự là một cái hảo trượng phu, mọi cách dung túng nàng, sủng nịch nàng, bồi nàng một cuộc sống hôn nhân lý tưởng, luôn dẫn nàng đi những đường đúng đắn, dễ dàng tha thứ tính tình cổ quái của nàng, tuy rằng là nàng mang thai, nhưng hắn cũng không có so với nàng thoải mái.

Hắn là một cái hảo nam nhân như vậy, nữ nhân nào cũng đều hội yêu hắn……

Mất đi đương nhiên hội luyến tiếc, nhưng lúc này đây, vì tình cảm anh em của nàng và hắn mà giúp hắn đi!

Chờ Trình Hải Đông xong việc về nha, An Chỉ Nhàn đang ngồi ở trên sô pha, trên mặt lộ vẻ tao nhã nhàn tĩnh cười yếu ớt, vừa nghe đến thanh âm của hắn, nàng vội vàng đứng dậy đón nhận cặp táp,“Có mệt hay không, ta giúp ngươi chuẩn bị cơm rang trứng, đói bụng có thể ăn một chút.”

“Vì sao không nằm hảo hảo nghỉ ngơi? Hai ngày này khí sắc của ngươi có vẻ không tốt.” Hắn nhíu mày.

“Chính là có điểm mất ngủ, ban ngày ngủ đã lâu, hiện tại tốt hơn nhiều.”

“Hôm nay ở nhà đã làm những gì?”

“Đương nhiên là nghỉ ngơi nghỉ ngơi nghỉ ngơi…… Tốt lắm, ngươi đi tắm rửa trước, ta giúp ngươi đem cơm nóng lên, đợi đi ra ăn.”

“Hảo.” Hắn đau lòng sờ sờ mặt của nàng, thế này mới đi trở về phòng.

Hắn vừa ly khai, nàng nhất thời buông khẩn trương, vội vàng thở ra một hơi. Rất ôn nhu, hắn luôn đối nàng ôn nhu như vậy…… Vạn nhất thật sự ra đi, ngày sau nếu hồi tưởng lại, chắc chắn sẽ rất ngọt ngào, cũng rất phiền muộn.

Tắm rửa xong, Trình Hải Đông tinh thần sảng khoái ngồi vào bàn ăn, tiếp nhận đồ ăn trong tay nàng, bắt đầu tấn công đồ ăn.

An Chỉ Nhàn ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn hắn ăn ngon lành, nội tâm lại ngũ vị tạp trần. (ngũ vị :đắng, cay, mặn, ngọt,chua)

Chưa từng có được, sẽ không cảm thấy khổ khi mất đi, chưa từng yêu, cũng sẽ không cảm thấy đau khi mất đi. Nhưng cố tình, nàng lại vừa có được, cũng đã yêu, mới có thể khiến nàng vừa khổ vừa đau như vậy.

Đột nhiên, Trình Hải Đông múc một thìa cơm, đưa đến bên miệng nàng,“Ngươi cũng ăn một miếng đi.”

Nàng hé miệng, ăn vào, cố gắng đối hắn mỉm cười, nhưng là…… Hảo nan nha, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, nàng cơ hồ sắp nhìn không thấy hắn, nàng nhịn không được giang hai cánh tay, ôm chặt lấy hắn.

“Làm sao vậy?” Nàng giống như càng ngày càng dễ xúc động, dường như giống một cái tiểu đáng thương, Trình Hải Đông nhịn không được sờ sờ đầu của nàng.

Nàng lắc đầu, nói không ra lời, đầu để trên bờ vai của hắn, tiếng khóc nức nở vang lên.

“Chỉ Nhàn, làm sao vậy, vì sao lại khóc? Nói cho ta biết, rốt cuộc phát sinh chuyện gì ?”

“Đừng, cứ như vậy làm cho ta dựa vào, làm ơn……”

Trình Hải Đông lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không dám có chuyển động gì, cứ như vậy làm cho nàng lẳng lặng dựa vào.

“Hải Đông, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi vẫn đối ta tốt như vậy, từ nhỏ đến lớn, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngươi luôn luôn theo ta cùng nhau chia xẻ gánh vác……”

“Đang êm đẹp, vì sao lại đột nhiên nói như thế?” Hắn cảm thấy cổ quái.

“Hư, hãy nghe ta nói được không, nghe ta hảo hảo nói hết đã……”

“Hảo, ngươi nói, ta nghe.” Hắn cam đoan.

“Ta vẫn đem ngươi trở thành anh em tốt nhất của ta, cũng tính muốn cả đời với ngươi làm anh em tốt, nhưng là, trải qua cuộc sống mấy tháng nay, ta phát hiện ta dần dần thích thượng ngươi, thậm chí yêu thượng ngươi, cảm tình đối với người không chỉ là đơn thuần ỷ lại vào anh em tốt, còn có càng ngày càng không muốn xa rời.”

Nghe được nàng nói thương hắn, Trình Hải Đông cả người đều phấn chấn lên, tình cảm ẩn nhẫn nhiều năm, rốt cục có thể được nàng đáp trả, nhưng giây tiếp theo, hắn lập tức từ thiên đường ngã vào địa ngục…… (đã đoán thế mà =.= )

“Ngươi nói ngươi sớm đã có người trong lòng, ta biết là ai, nói thực ra, ta thực ghen tị, ghen tị với nữ nhân kia được ngươi thích, ta không phải không có giãy dụa, nhưng là, biết rõ trong lòng ngươi có người khác, ta không thể ích kỷ độc chiếm ngươi, cho nên, ta cho ngươi lựa chọn, ngươi muốn ở lại bên người ta, hay là cùng Từ Nhĩ Thiến cùng một chỗ……” ( =)), cười tí chết )

Trình Hải Đông cảm giác như bị dội cả một thùng nước lạnh.

“Ta không hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến Nhĩ Thiến? An Chỉ Nhàn, ngươi nói rõ ràng cho ta!” Hắn hai tay cầm lấy bả vai của nàng, bức nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hắn mãnh liệt trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân trước mắt này, thật không hiểu nàng rốt cuộc đang nói cái gì.

“Ta nói, ta đã muốn biết từ trước tới nay, người mà ngươi thích trong lòng là Nhĩ Thiến, ta biết ngươi thích nàng…… Tuy rằng ta cũng yêu ngươi, không nghĩ mất đi ngươi, nhưng là ta quyết định cho ngươi quyền lợi được lựa chọn……”

“Ngươi nói lại lần nữa cho ta!” Trình Hải Đông nghiến răng nghiến lợi.

“Ta nói ngươi thích Nhĩ Thiến –” Rốt cuộc muốn nàng nói bao lần a, hắn chẳng lẽ không biết mỗi lần nói đối với nàng có bao nhiêu dày vò sao?

“Tốt lắm, An Chỉ Nhàn, chỉ những lời này, liền cũng đủ làm cho ta tự tay bóp chết ngươi một nghìn lần !” Trình Hải Đông tức giận đến cả người buộc chặt, hai tròng mắt phát lạnh, trên trán gân xanh hiện lên.

“A?” Nàng giật mình ngạc nhiên nhìn hắn.

“Câu tiếp theo đâu? Biết ta thích Nhĩ Thiến, sau đó thì sao?” Hắn cười âm trầm, âm âm hỏi.

“Tuy rằng ta cũng yêu ngươi, không nghĩ mất đi ngươi, nhưng là ta quyết định cho ngươi có quyền lợi lựa chọn……” Trong mắt nàng tràn đầy nước mắt, làm cho mắt đẹp của nàng lại ngập nước.

“Hảo, những lời này ít nhất có thể bảo trụ ngươi một cái mạng nhỏ, nhưng là, ngươi vẫn là xong đời !” Hắn bạo nộ rồi (hớ hớ, tức rồi tức rồi ), bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, hung tợn nhìn chằm chằm nàng.

“…… Hải Đông.” Nàng cảm thấy rất an, rất sợ hãi, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng sinh khí như vậy với nàng bao giờ.

“Là ai nói cho ngươi ta thích Nhĩ Thiến ? Ta nói ta rất sớm trước kia đã có người trong lòng, nhưng ta có nói người kia là Từ Nhĩ Thiến sao?” Hắn tức giận chất vấn.

“…… Không có.” Nàng lúng ta lúng túng đáp.

“Sức tưởng tượng của ngươi thực phong phú, ta cũng chưa từng nói qua, ngươi thế nhưng tự nói loạn.” Đôi mắt thâm thúy híp lại, hiện tại xem ra thực nguy hiểm.

“Nhưng là ngươi…… Ta, ta……” Đầu của nàng loạn thành một mớ, không có biện pháp hảo hảo nói xong một câu.

Lúc này, di động của Trình Hải Đông vang lên, hắn âm lãnh liếc mắt nhìn An Chỉ Nhàn một cái, ra hiệu cho nàng im lặng, sau đó tiếp điện thoại,“Này, Nhĩ Thiến, chuyện gì? Ân, hảo, ta sẽ đi xuống lầu.”

Cắt đứt điện thoại, hắn mâu quang lãnh liệt xem xét nàng,“Từ Nhĩ Thiến gọi điện thoại đến, muốn ta đi xuống lầu cùng nàng gặp mặt, ta hiện tại muốn đi xuống, ngươi, cũng theo ta cùng nhau xuống dưới, ta muốn mời ngươi chỉ giáo, ánh mắt nào của ngươi nhìn thấy Trình Hải Đông ta thích Từ Nhĩ Thiến!”

Nàng bị hắn rống lên một tiếng sợ tới mức co rúm lại hai vai, ngay cả nước mắt cũng không dám lau.

Trình Hải Đông với lấy áo khoác hướng vai nàng khoác xuống, liền lôi kéo nàng cùng nhau đi xuống lầu. (giận mà vẫn không quên lấy áo cho chị *che miệng cười đểu*)

Từ Nhĩ Thiến từ trong một chiếc xe xa hoa đi ra, trong tay mang theo này nọ, nhìn thấy hai người cùng nhau xuống lầu, kinh ngạc hỏi,“Như thế nào cùng nhau xuống dưới, cảm tình của các ngươi có thể hay không có điểm thật quá tốt đi.”

“Nhĩ Thiến, An Chỉ Nhàn nói ta thích ngươi, tính muốn cho ta với ngươi cùng nhau.”

“Gì –” Từ Nhĩ Thiến bị kinh hách lớn, cả người còn tự động lùi lại mấy bước,“Vì sao?”

“Ngươi hỏi nàng a!” Trình Hải Đông tức giận nói.

“Hải Đông nói hắn rất sớm trước kia đã có người trong lòng, ta nghĩ đến muốn đi, người kia hẳn là ngươi……”

“Làm ơn, Tiểu Nhàn, ngươi đừng lại loạn ghép uyên ương quá mức được không? Trước kia là an bài uống xong ngọ trà, hiện tại ngươi nên sẽ không là muốn an bài chúng ta kết hôn đi? Lão công ta sẽ hội giết người mất.” Từ Nhĩ Thiến bất đắc dĩ nói.

“Gì? Lão công?” An Chỉ Nhàn kinh ngạc hai mắt trừng lớn.

Từ Nhĩ Thiến hướng phía sau chỉ chỉ nam nhân đang ngồi ở ghế điều khiển xe, đè thấp tiếng nói nói:“Đó, chính là cái tên giống đại tinh tinh kia, ta thưởng thức Trình Hải Đông đã là chuyện rất nhiều năm trước, hư, tiếng Trung của lão công ta tiến bộ rất nhiều, nếu hắn nghe được sẽ hội phát cuồng, Tiểu Nhàn, kỳ thật người kia mà ngươi nói ta cũng biết, Hải Đông đã từng nói qua cho ta.”

An Chỉ Nhàn nhìn mặt Trình Hải Đông đã thối đến không chịu được, lại nhìn nhìn lại Từ Nhĩ Thiến…… Vì sao Từ Nhĩ Thiến biết, nàng lại không biết vậy? Thối Trình Hải Đông này thật là mặt dày, cư nhiên không cùng nàng nói qua.

“Là ai?”

Từ Nhĩ Thiến mím môi mỉm cười, từ trong túi lấy ra kính hóa trang, mở ra, đeo lên mặt An Chỉ Nhàn,“Chính là người này.”

“…… Ta?” Kinh hãi.

“Không phải ngươi, thì ta kết hôn với ngươi làm gì? Ngu ngốc.” Trình Hải Đông đã nhịn thật lâu, không chút khách khí công kích nàng.

Cư nhiên mắng chửi người ta ngu ngốc, ô ô……

“Ha ha, thấy hai người các ngươi cãi nhau ta thật cao hứng, rốt cục cũng có khoái cảm được trả thù, ngươi biết không, lần đó ngươi an bài Hải Đông theo ta uống xong ngọ trà, vậy mà thằng khốn này vừa gặp ta, liền truy vấn ta mua sôcôla ở đâu, nói muốn mua cho nữ nhân hắn thích ăn, thật sự thực không cho ta mặt mũi, hai người chúng ta thiếu chút nữa ở quán cà phê mà đánh nhau, sau ta liền thề, một ngày nào đó muốn hắn vì nữ nhân, đến chỗ ta mua sôcôla, xem, hiện tại ta đã làm được!”

An Chỉ Nhàn vụng trộm dò xét nam nhân đang đứng ở một bên đỉnh đầu bốc hỏa, lại vẻ mặt xin lỗi nhìn Từ Nhĩ Thiến. Ai, nàng làm sao có thể muốn làm ra loại chuyện xấu hổ này?

“Trình Hải Đông, ta nghĩ, đây là lão thiên gia cho ngươi báo ứng, các ngươi chậm rãi xử lý, mấy hộp sôcôla này ta tặng cho các ngươi, có thể vừa cãi nhau vừa ăn a, ta theo lão công ta đi về trước.”

Từ Nhĩ Thiến tao nhã rời đi, lưu lại hai đứa ngốc đang bị hãm trong mê cung tình yêu.

Trình Hải Đông buồn bực không hé răng, quay đầu quyết định lên lầu về nhà.

“Hải Đông, Hải Đông, đợi ta với……” An Chỉ Nhàn vội vàng ôm bụng đuổi theo hắn, nắm chặt tay hắn, chết cũng không chịu bỏ ra.

“Tay cầm chặt như vậy làm cái gì? Không phải muốn đem ta tặng cho nữ nhân khác?” Lạnh lùng hỏi.

“Không cho, người mà ta yêu là ngươi a, không cho không cho không cho……”

“Không thần kinh thì không thần kinh, ngươi làm ơn hãy dùng đầu óc suy nghĩ chút được không?” Lời nói thấm thía.

“Vẫn đều có dùng a, nào biết lại là hiểu nhầm đâu, ai biểu ngươi cái gì cũng không nói cho người ta.”

“Cho nên là tại ta? Là ta xứng đáng sao?” Hắn vẻ mặt bễ nghễ trừng nàng.

“Là ta sai, là ta lầm, thực xin lỗi……” Nàng đáng thương hề hề mãnh liệt hấp cái mũi.

“Vậy ngươi hiện tại biết người trong lòng ta là ai đi?”

“Biết.” Cũng vô cùng vui vẻ a.

“Không cần tỏ vẻ một chút sao?” Phục phịch phục phịch hỏi. (anh đang làm nũng sao @_@ )

“Ta thích ngươi, thật sự thực thích ngươi, về sau tuyệt đối sẽ không đem ngươi tặng cho người khác.”

Hắn nắm lấy cằm của nàng,“Vậy hai ngày nay ngủ không tốt, lại khóc sướt mướt chính là bởi vì miên man suy nghĩ?”

“Ân, chỉ cần nghĩ đến không thể lại yêu ngươi, tâm liền cảm thấy đau quá đau quá a.” Nàng thấp đầu, tiến vào trong lòng hắn.

Hắn đau lòng thân thủ ôm lấy nàng,“Đứa ngốc, ngươi quả nhiên là đứa ngốc chính hiệu.”

“Nhưng là đứa ngốc yêu ngươi a……”

Trình Hải Đông chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, yêu phải một cái ngu ngốc thật sự là hao tổn tâm trí, nghĩ đến nàng hội chính mình thông suốt, không nghĩ tới ngược lại muốn làm cái chuyện xấu hổ như vậy, lại còn vụng trộm thương tâm khổ sở.

Quên đi, hắn nhận thức, về sau không bao giờ chơi trò ngộ đạo này với nàng nữa. (ý anh là ko chơi mập mờ nữa mà nói hẳn đó *toe toét cười*)

Bởi vì, về sau đều là hắn định đoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.