Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 12




Nghĩ như vậy, cảm giác nặng nề vừa nãy của Yến Nhiễm cũng tiêu tan được một ít. Mà cả người trên dưới ứ đọng đầy vết thương cũng không còn quá đau đớn nữa.

Hắn cứ nằm trên giường như vậy trong thời gian ước chừng một nén nhang, trong bụng liền mơ hồ truyền đến cảm giác rất đói.

Hài tử vốn không chịu đựng được đói khát, huống chi thân thể bẩn thỉu của hắn cũng phải tìm một chỗ để vệ sinh. Nghĩ như vậy, Yến Nhiễm liền bất chấp đau đớn, miễn cưỡng chống đỡ đứng dậy.

Mà sau khi hắn vén rèm che lên, đập vào mắt thứ đầu tiên là một chén cháo được đặt trên chiếc bàn trà cạnh giường.

Thư phòng này vốn do Yến Nhiễm quét dọn mỗi ngày, bởi vậy hắn xác định bát cháo này nhất định là sáng sớm hôm nay mới có người bưng để vào.

Có lẽ Lý Tịch Trì ăn thừa, còn chưa có người tới thu dọn hoặc có lẽ là hắn cố ý “bố thí” sau chuyện đêm qua… Chỉ là Yến Nhiễm đã uể oải đến độ không muốn dự đoán cái gì nữa. Hắn tùy tiện chộp chăn mền tới phủ lên trên người, chậm rãi bò đến mép giường, nhịn đau đớn xuống vươn tay cầm lấy bát, rồi ngửa đầu húp cháo.

Cháo vẫn còn ấm, có chứa một vị ngọt mà phảng phất chỉ mật đường mới có.

Mãi đến lúc trong bụng không còn trống rỗng như ban đầu, Yến Nhiễm mới miễn cưỡng nếm ra bản thân uống chính là một chén dược thiện.

Vào phủ đã hơn một năm, hắn sáng sớm chỉ ăn cháo trắng, nhưng cũng biết dược liệu có tính hỏa hoặc hàn, mặc dù là thuốc bổ, nhưng đối với thai nhi vẫn là có điểm bất lợi.

Vừa nghĩ như vậy, Yến Nhiễm lập tức ngừng động tác.

Hắn đang do dự có muốn phun chỗ thuốc trong bụng ra không, nhưng lại chỉ nghe “rầm!” một tiếng, cánh cửa thư phòng lại bị một cước đá văng.

Lý Tịch Trì giống như u hồn vọt vào trong, trên tay cầm vài mảnh vải màu xanh nhạt. Y nhìn thấy Yến Nhiễm bưng dược chúc, đột nhiên tiến tới hất văng chén thuốc.

Chiếc bát đụng vào tường vỡ tan thành nhiều mảnh vụn, mà việc này tựa hồ không đủ để hóa giải tức giận của Lý Tịch Trì

Thẳng đến giờ phút này, Yến Nhiễm mới nhìn rõ trên tay y cầm thứ gì đó, đúng là thứ mà mình dùng miếng vải màu xanh nhạt may quần áo cho hài tử.

Lý Tịch Trì đem ba bộ xiêm y hài tử nho nhỏ kia đưa đến trước mặt Yến Nhiễm, cơ hồ vốn là rống giận tra hỏi: “Doanh Thu ngã bệnh có phải là do ngươi nguyền rủa hay không? Đây là bùa chú của Bạch Nguyệt tộc hả?”

Yến Nhiễm lấy làm kinh hãi, nhưng hắn hoàn lại không kịp nhận thức chuyện gì, trước mắt đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh. Lý Tịch Trì từng bước tiến lên, vươn tay muốn kéo hắn xuống giường!

Yến Nhiễm bất ngờ không kịp phòng bị mà hoảng hốt bối rối, vội vàng lấy tầm rèm vừa bị xé bọc lấy thân thể. Chưa kịp chú ý đến việc khác, cả người liền bị kéo xuống khỏi giường, hai đầu gối nặng nề đập vào sàn làm hắn không nhịn được đau đớn kêu to.

“Gọi cái gì!” Lý Tịch Trì trở tay liền cho hắn một bạt tai: “Làm thế ngươi rất vui sao?”

Vừa nói, liền chỉ vào xiêm y trên mặt đất tra hỏi: “Nói, có phải ngươi dùng cái này để nguyền rủa Trầm Doanh Thu đúng không? Làm cách nào mới hóa giải được?”

Hai chân xích lõa quì gối trên mặt đất trải đầy mành vụn đồ sứ, Yến Nhiễm không nhịn được mà thở hồng hộc. Nhưng không đợi hắn tránh ra, Lý Tịch Trì lại thô bạo túm chặt đầu hắn, bắt buộc hắn ngẩng đầu lên.

“Nói!” Hắn cơ hồ là đang rít gào: “Nói cho ta biết hóa giải như thế nào!”

Cả người trên dưới không có chỗ nào không đau đớn, tầm mắt Yến Nhiễm lại bắt đầu mơ hồ. Hắn cố gắng đẩy Lý Tịch Trì ra, nhưng cổ tay bị buộc chặt suốt một đêm cơ hồ không còn chút khí lực nào.

Vì vậy hắn chỉ có thể đứt quãng giải thích: “Ngươi nói cái gì… ta… ta nghe không hiểu.”

“Nghe không hiểu?”

Thần sắc Lý Tịch Trì càng trở nên dữ tợn: “Ngươi cất giấu mấy thứ này, chẳng lẽ không đúng là dùng để nguyền rủa Doanh Thu!”

Thẳng đến lúc này, Yến Nhiễm mới hiểu được nguyên nhân khiến Lý Tịch Trì tức giận.

Y hẳn đã tới gian phòng ở hậu viện nơi Yến Nhiễm đang trú ngụ, lục tìm thấy y phục của hài tử. Mà bởi vì một câu “nguyền rủa ” đêm qua, Lý Tịch Trì thuận tiện biến việc này thành một loại chú thuật nguyền rủa kiểu như “hình nhân thế mạng”. Tiện đà liên tưởng tới bạo bệnh của Trầm Doanh Thu mà giận dữ.

Nhất định là như vậy rồi… Yến Nhiễm kinh ngạc nhìn đống vải xanh nhạt bên cạnh người nọ.

Hắn thật sự không nghĩ đến, tâm tư nho nhỏ của mình lại đưa tới hậu quả đáng sợ như vậy.

Sớm biết thế này… buổi sáng mưa đông rơi hôm ấy, hắn căn bản không nên đi nhặt đống vải đó, không nên cưỡng cầu thứ căn bản không thuộc về mình.

Như vậy, hắn cùng với Lý Tịch Trì sẽ không gặp lại một lần nữa, cũng sẽ không có cuộc nói chuyện với nhau ở Mộng Bút Hiên. Hắn vẫn như trước ngủ trong căn phòng rét lạnh của mình, mơ về một ngày nào đó có thể đào thoát khỏi ***g giam này, mà cũng sẽ không có cơn ác mộng đêm qua, chưa kể sự tình không biết sẽ thế nào hôm nay.

Chỉ tiếc… vô luận Yến Nhiễm hối hận cỡ nào, hết thảy cũng đã không thể vãn hồi nữa.

Bất quá lúc này đây, ông trời có lẽ sẽ nhân từ mà chỉ để hắn đau đớn một chút rồi đưa hắn tới miền cực lạc.

Khối thân thể bị tàn phá này cũng chỉ có thể trên đường đến hoàng tuyền tiếp tục chăm sóc hài tử trong bụng mà thôi.

Nghĩ tới đây, Yến Nhiễm mặc dù cả người đau đớn như trước, nhưng lại cảm thấy khuất nhục cùng ái hận trước nay quanh quẩn vương vấn trong lòng cũng chậm rãi trầm hạ, biến thành một mảnh an tĩnh.

“Ngươi vì Trầm công tử báo thù sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn giết ta thay Trầm Doanh Thu báo thù sao…?”

Bất ngờ nghe thấy câu hỏi ngược lại của Yến Nhiễm, Lý Tịch Trì ngẩn người, lập tức cả giận nói: “Ta muốn ngươi chính miệng nói cho ta biết ngươi tại sao muốn hại hắn!”

“Tại sao ta muốn hại hắn?” Yến Nhiễm thì thào mà nhấm nuốt những lời này, đột nhiên trong lúc đó lại cười thành tiếng: “Đúng rồi, tại sao ta muốn hại Trầm công tử đây?”

Tựa hồ bị hắn mỉa mai làm cho giật mình, Lý Tịch Trì thay hắn đáp: “Bởi vì ngươi ghen ghét hắn!”

“Ta… ghen ghét hắn?”

Yến Nhiễm cười rồi lại cười, nhưng khóe mắt lại đong đầy nước.

“Đúng vậy… ta ghen ghét hắn mỗi ngày được ăn cơm no, ghen ghét hắn buổi tối có thể không e sợ đông lạnh, ta ghen ghét hắn… hắn có thể đối với sự theo đuổi của ngươi như đối với một đôi giày rách. Mà ta năm đó tiếp nhận ngươi rồi, nhưng hôm nay lại chỉ là một kẻ nô lệ của ngươi, một kẻ làm công cụ phát tiết mặc ngươi vũ nhục…”

Mỗi câu mỗi chữ hắn nói ra lại khiến vẻ mặt Lý Tịch Trì phát sinh một lần biến hóa, giống như trải qua đấu tranh tâm lý mãnh liệt.

Trong mắt Yến Nhiễm giờ phút này đã là một mảnh mơ hồ, vẻn vẹn một chút khí lực trong sự rét lạnh cùng run rẩy này đã tiêu hao hầu như không còn. Nhưng dựa vào tàn hỏa còn tồn tại trong lòng, hắn vẫn như cũ mà nói từng câu từng chữ:

“… Nếu như ta thật có thể nguyền rủa, thứ nhất ta sẽ nguyền rủa bản thân lập tức chết đi… Sau đó thành quỷ thành ma, hủy diệt cơ nghiệp của Diễm triều các người, giết hết ngươi… hậu nhân của ngươi…”

“Ngươi câm miệng!”

Lý Tịch Trì đột nhiên hét lớn một tiếng, mãnh liệt bóp chặt cổ họng Yến Nhiễm.

“Người đâu!”

Hắn hô lớn, lập tức có hai tên người hầu chạy vào.

“Kéo hắn ra giữa sân! Đánh một trận nhừ tử cho ta!”

Lý Tịch Trì một tay đem Yến Nhiễm vứt vào tay hai người nọ.

“Mặc kệ hắn cầu xin tha thứ, người nào cũng không được dừng lại!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.