Xin Trả Cặp Sách Lại Cho Tôi

Chương 19




Ngoài cửa sổ, mây đen dần dần kéo đến, trời bắt đầu nổi gió, những hạt mưa cũng theo gió rơi xuống.

Ở đầu dây bên kia điện thoại hoàn toàn không có bất kỳ âm thanh nào, Tần Gia Niên hít mũi một cái rồi nói: “Đàn anh, nếu không có chuyện gì thì em tắt máy đây.”

“Khoan đã.” Quý Khoan gọi cô.

Anh dừng một chút rồi nói: “Bây giờ anh đi đến ký túc xá của em, có chuyện gì thì xuống dưới nói với anh.”

Tần Gia Niên cố gắng khắc chế sự chua xót trong lòng, buồn buồn nói: “Em không mấy thoải mái nên em không muốn đi…”

Quý Khoan trầm giọng hỏi: “Em nghĩ kỹ rồi?”

“Vâng.”

“Tốt lắm.”

Quý Khoan cúp điện thoại rồi nện một quyền lên xà đơn.

Xà đơn bị đập mạnh nên rung rung mang theo tiếng ông ông.

Hà cớ gì không cần mặt mũi như vậy chứ?

Quý Khoan tự hỏi mình.

Anh dùng tay trái xoa xoa mày, bàn tay phải rủ xuống hơi run run, cả người vô lực đứng một góc trên sân thể dục.

Điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên, Quý Khoan lấy ra nhìn, là cuộc gọi của hội sinh viên.

Không cần nghĩ cũng biết có người giục anh về.

Quý Khoan lạnh mặt ấn nút từ chối không bắt máy.

Anh đi đến cạnh đường đua trả lại điện thoại cho Cung Đình Đình.

Cung Đình Đình đang đứng tại chỗ làm nóng người, cô ấy nhận lấy điện thoại của Quý Khoan rồi cười hỏi: “Gia Niên không sao chứ ạ?”

Quý Khoan lạnh lừng ừ một tiếng, rồi xoay người rời đi.

Cung Đình Đình nhìn theo bóng lưng của Quý Khoan, cảm thấy hình như anh ấy đang tức giận.

Kiểm tra thể lực bắt đầu, Cung Đình Đình thuận lợi vượt qua cuộc kiểm tra.

Cô ấy ngồi trên khán đài, vui vẻ uống nước, một bên tùy ý nhìn xung quanh.

Bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện, Quý Khoan đang cầm một ly trà sữa đứng cạnh cô ấy.

Cung Đình Đình đứng lên, Quý Khoan đưa trà sữa cho cô, nói: “Phiền em mang về phòng ký túc xá đưa cho em ấy.”

Cung Đình Đình sững sốt hồi lâu mới hiểu được từ ’em ấy’ là đang chỉ Tần Gia Niên.

Vì cô ấy nhìn thấy trên ly trà sữa có ghi dòng chữ ‘trà gừng đường đỏ’.

Cung Đình Đình không nhịn được cười, thầm nghĩ: Hội trưởng thật tri kỷ nha.

Cô ấy nhận lấy rồi nói: “Yên tâm ạ, bảo đảm sẽ giao đến tận nơi.”

Quý Khoan gật đầu một cái, rồi nói thêm: “Không cần nói với em ấy là anh mua.” Sau đó liền xoay người rời khỏi sân thể dục.

Tần Gia Niên cầm điện thoại sững sờ thật lâu, thật giống như có điều gì đó quan trọng đang từng chút từng chút rời bỏ cuộc sống của cô.

Cô lắc lắc đầu, rồi xoay người xuống giường, lấy từ điển tiếng anh ra bắt đầu học từ đơn.

Sau đó viết luận văn.

Tiếp theo là làm bài tập sáng tác thơ mà thầy cho…

Lúc Cung Đình Đình quay về phòng ký túc xá thì thấy bạn học Tần Gia Niên thân thể yếu ớt ý chí kiên cường đang viết bài thoăn thoắt.

Cô ấy quơ quơ tay trước mặt Tần Gia Niên nói: “Gia Niên, cậu có thù oán gì với bài tập sao? Biểu cảm của cậu…”

Tần Gia Niên cong môi nói: “Các cậu đã kiểm tra xong rồi hả?”

Cung Đình Đình mặt mày vui vẻ nói: “Ừ, hôm nay tớ chạy được ba phút bốn mươi tám giây, thành công qua môn rồi!”

Cô ấy vừa nói vừa đặt trà sữa lên bàn của Tần Gia Niên.

Tần Gia Niên ngẩng đầu nhìn cô ấy, “Cho tớ?”

Cung Đình Đình gật đầu.

Tần Gia Niên nói cảm ơn, cắm ống hút vào uống một ngụm.

Mùi vị quen thuộc trong nháy mắt làm Tần Gia Niên cứng đờ người.

Cô ấy không chắc chắn hỏi Cung Đình Đình: “Cái này..ai mua vậy?”

Cung Đình Đình không thể nói Quý Khoan mua được.

Nên không thể làm gì khác hơn là bịa một lý do cực kỳ thiếu muối: “Nhặt trong thùng rác.”

Tần Gia Niên mở đôi mắt to tròn nhìn cô ấy.

Cung Đình Đình đầu hàng, dù sao mình cũng không có đồng ý với hội trưởng mà.

Cô ấy gãi gãi sau gáy, khai báo rõ ràng: “Là hội trưởng mua, ha ha ha ha ha ha…”

Tần Gia Niên đặt trà sữa xuống, lại bắt đầu cắm cúi làm bài tập.

Cung Đình Đình mờ hồ cảm thấy giữa hai người có gì đó kỳ lạ, vì vậy kéo ghế của mình sang ngồi cạnh Tần Gia Niên.

“Gia Niên, cậu và hội trưởng sao vậy? Hai người cãi nhau sao?” Cung Đình Đình hỏi.

Sau khi hỏi xong cô ấy lại cảm thấy câu hỏi của mình không đúng lắm, nên lẩm bẩm một mình: “Không đâu, hai người thì có thể có chuyện gì để cãi nhau chứ? Huống chi hội trưởng còn đích thân đi mua trà sữa cho cậu nữa mà.”

Tần Gia Niên đặt cây bút trong tay xuống, cô giống như một quả bóng bị bơm nước vào, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Ngay lúc này cô đột nhiên muốn nói ra hết tất cả những suy nghĩ trong lòng mình.

Tần Gia Niên nhìn thời tiết âm u ngoài cửa sổ nói: “Đình Đình, khoảng thời gian này đàn anh Quý luôn huấn luyện cho tớ. Lúc trước ở rạp chiếu phim cũng là anh ấy đưa tớ về.”

Tần Gia Niên vẫn không rời mắt khỏi cửa sổ, sắc mặt cô tái nhợt, giống như một bức tượng gỗ không biết tức giận là gì.

Cô tiếp tục lẩm bẩm nói: “Trước kia chuyện tớ bị vu khống cũng là do anh ấy ra mặt giải quyết. Còn việc tớ tham gia vẽ biển quảng cáo cũng là anh ấy đến trụ sở huấn luyện mang tớ về…”

Cung Đình Đình không thể tin được há to miệng, cô ấy đột nhiên thốt lên: “Hội trưởng thích cậu đúng không?”

Tần Gia Niên cười lắc đầu.

Có đôi lúc cô cũng có loại ảo giác thế này.

Nhưng dù sao cũng chỉ là ảo giác mà thôi, người ưu tú như đàn anh làm sao thích mình được chứ?

Cô cúi đầu, yên lặng chơi đùa ngón tay mình.

Bản thân cô không hiểu nhiều thứ, muốn bước chân vào xã hội này cực kỳ khó khăn.

Cô lại nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Quý Khoan, đàn chị Bạch và một nữ sinh khác tranh nhau đưa nước cho anh.

Tần Gia Niên xót xa nghĩ rằng anh là ngôi sao sáng lấp lánh trong bầu trời đêm, còn cô chẳng qua chỉ là một con kiến hôi đang giãy giụa trong đống rác bẩn thỉu mà thôi.

Cung Đình Đình nhạy cảm phát hiện được Tần Gia Niên đang thay đổi tâm trạng, cô ấy nhỏ giọng nói: “Gia Niên, cậu thích hội trưởng đúng chứ?”

“Tớ…” Tần Gia Niên nói được một chữ lại không nói thêm gì nữa.

Cung Đình Đình đã sáng tỏ, cần phải khơi thông cho bạn tốt!

Cô ấy vỗ vỗ vai Tần Gia Niên trấn an cô, rồi hỏi: “Vậy vừa rồi cậu đã nói gì?”

Tần Gia Niên nghiêm túc nói: “Tớ…tớ đã nói không muốn liên lạc với đàn anh nữa.”

Cung Đình Đình kích động vô cùng: “Tại sao? Cậu còn chưa thử đã vội từ bỏ rồi sao??”

Tần Gia Niên lại cúi đầu.

Cung Đình Đình kéo ghế lên phía trước một chút, nói: “Gia Niên cậu đừng có tự ti như vậy nữa, cậu thích thì tại sao lại không tranh thủ chứ, huống chi cậu là một người vừa xinh đẹp vừa đáng yêu!”

Mặt Tần Gia Niên hoàn toàn là vẻ không tin.

Cung Đình Đình: “Thật đó, cậu phải tin tớ, trước đây không lâu còn có người muốn bày tỏ với cậu đó!”

Tần Gia Niên trợn to mắt.

Cung Đình Đình vội vàng che miệng, nói: “Tóm lại cậu tin tớ là được rồi.”

“Hơn nữa hôm nay khi nói chuyện điện thoại với cậu xong hình như hội trưởng rất tức giận ý, bây giờ ngẫm lại có lẽ do cậu nói không muốn liên lạc với anh ấy nữa, nói không chừng hội trưởng cũng thích cậu đó!”

Tần Gia Niên nửa tin nửa ngờ ngồi đó.

Nhưng rõ ràng đàn anh rất vui vẻ đồng ý mà.

Cô miễn cưỡng cười cười với Cung Đình Đình, cảm kích nói cảm ơn.

Quý Khoan đúng là đồng ý với yêu cầu không liên lạc nữa của Tần Gia Niên.

Nhưng mà mỗi buổi trưa dì quản lý ký túc xá sẽ đưa một ly trà gừng đường đỏ cho cô, nói là có một nam sinh nhờ đưa.

Vì vậy Tần Gia Niên lại lâm vào mâu thuẫn trong lòng.

Mấy ngày kế tiếp, Cung Đình Đình rất ít khi ở ký túc xá, có nhiều lần có tiết học cũng xin nghỉ, mỗi buổi tối đều bận rộn đến tận khuya mới về.

Nghe nói công việc trong hội sinh viên khi tổ chức cuộc thi nghệ thuật rất nhiều, tất cả mọi người đều đang dồn hết sức lực để xem xét các tiết mục.

Không biết đã qua bao nhiêu trận mưa lớn nhỏ, thời tiết dần chuyển lạnh hơn, không khí ẩm ướt sau cơn mưa làm cho thời tiết thêm phần mát mẻ.

Tần Gia Niên trong lúc vô tình lấy ra một trang giấy nháp đầy công thức tính toán, chữ viết rồng bay phượng múa không nhìn ra được nội dung bên trong là gì.

Cô vân vê một góc giấy nháp đến xuất thần, chợt cô quay đầu bắt gặp được tia nắng mặt trời đã lâu rồi không chiếu vào cửa sổ.

Tần Gia Niên nhanh chóng thu dọn tập sách, rồi ôm cặp bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Trong một lớp học của sinh viên năm ba, số sinh viên trong phòng ít hơn nhiều so với năm nhất.

Tần Gia Niên ôm cặp đi vào từ cửa sau, cô nhìn khắp nơi một vòng rồi tìm chỗ ngồi trong góc ngồi xuống.

Lúc cô đẩy cửa vào có nhìn thấy Bạch Chỉ Hân đang ngồi ở cạnh cửa.

Mà Bạch Chỉ Hân đang nhìn ra ngoài cửa cũng nhìn thấy cô.

Ánh mắt cô ta thoáng hiện lên tia kinh ngạc, lại nhìn kỹ biểu cảm trên mặt Tần Gia Niên.

Tần Gia Niên bình thản đối mặt với cô ta, sau đó lặng lẽ đi vào lớp.

Giáo sư trên bục giảng đang giảng một công thức hàm số, Tần Gia Niên ngoại trừ số và chữ ra thì hoàn toàn không nghe hiểu được ông ấy đang nói gì.

Cô nhanh nhẹn viết bài như cũ, cố gắng ghi nhớ mỗi một câu nói của giáo sư.

Hai tiếng sau, giáo sư nói hết tiết.

Tần Gia Niên kẹp mấy tờ giấy lớn nhỏ lại.

Cô tìm được một bạn học nam trông rất bình thường, người này cô vẫn có ấn tượng, lúc trước khi đi học với Quý Khoan cô có thấy cậu ta và anh nói đùa với nhau.

Tần Gia Niên gọi nam sinh đó lại hỏi: “Có thể phiền anh chuyển phần ghi chép này lại cho đàn anh Quý Khoan được không ạ?”

Nam sinh nghiêm túc đó cũng có ấn tượng với Tần Gia Niên, cậu ta nhận lấy bản ghi chép, lật ra nhìn rồi không khỏi âm thầm xúc động trong lòng, dáng dấp đẹp chính là tốt số mà, không đi học cũng có người chủ động đến chép bài.

Anh ta giơ bản ghi chép trong tay lên, nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, anh sẽ giao nó cho A Khoan.”

Mấy ngày kế tiếp, chỉ cần Tần Gia Niên có thời gian rảnh cô sẽ dựa theo phòng học trước đây mà Quý Khoan dẫn cô học để đi chép bài cho anh, sau đó thì đưa bản ghi chép cho bạn học của anh.

Cuộc đời sinh viên vẫn cứ bình thản trôi đi, trừ những việc này ra thì cuộc sống của Tần Gia Niên và Quý Khoan như hai đường thẳng song song, không có điểm giao nhau.

Cuộc thi nghệ thuật vô cùng thành công kết thúc, tất cả thành viên trong hội sinh viên đều thở phào nhẹ nhõm.

Hoạt động lớn nhất của một năm kết thúc, sau đó chính là cuộc tuyển cử hội trưởng tiếp theo của hội sinh viên.

Dựa theo thông lệ, Dương Phong chọn một ngày cuối tuần, rồi xin một khoảng chi phí của trường học, dẫn tất cả thành viên hội sinh viên ra ngoại ô thư giãn hai ngày.

Lúc Quý Khoan trở về, tính từ ngày anh không gặp Tần Gia Niên nữa đã được hai tuần rồi.

Anh nhìn lướt qua màn hình di đông trống không, lại ném nó trở lại ngăn kéo.

Sau đó cởi giày ra chuẩn bị lên giường ngủ bù một giấc.

Nhưng ‘Nhị ca’ ở phòng ngủ bên cạnh mở cửa phòng anh ra đã quấy rầy đến kế hoạch của anh.

‘Nhị ca’ cầm một chồng giấy trong tay, nhẹ nhàng quạt gió, không có ý tốt nhìn Quý Khoan ngồi trên giường.

Quý Khoan nghi hoặc nhìn đống giấy trong tay cậu ta, nhưng không thấy nội dung trong đó là gì bèn thờ ơ nằm xuống giường.

‘Nhị ca’ vẫy vẫy tay hỏi anh: “Bình tĩnh vậy à, người ta bỏ sức lớn như vậy chép bài cho cậu mà cậu không cần sao?”

“Không cần thì tớ lấy nhé.” ‘Nhị ca’ giả vờ muốn đi.

Quý Khoan càng nghe càng rối, anh gọi ‘Nhị ca’ lại, “Chép bài gì? Cho tớ nhìn một chút.”

‘Nhị ca’ lườm anh một cái, giọng oán giận nói anh là tên tiểu nhân đắc chí, lại đùa đôi câu mới đưa bản ghi chép cho Quý Khoan.

Quý Khoan lấy một tờ lên nhìn phần ghi chép, một hàng chữ nhỏ quen thuộc đập vào mắt.

Anh dường như thấy được hình ảnh cô gái nhỏ ngồi một góc trong phòng học, viết bài nhanh nhẹn.

Sau đó anh không kìm được bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.