Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 34: Bé con về nhà




Cả một ngày hôm sau Phượng Hiên đều chơi đùa cùng tiểu Cốc Nhược Vũ, có thể hình dung hai người chơi đùa đến phát cuồng. Phượng Hiên còn dẫn tiểu Cốc Nhược Vũ đi dạo một vòng xem đường phố náo nhiệt ở Thải Đô, mua cho bé cái này, mua cho bé cái kia, mà hai người Phượng Tiêu cùng Phượng Địch đáng thương lại ở chủ trạch sắp xếp hành lý. Tuy đến không lâu, nhưng mà lễ vật Phượng Hiên mang về cho muội tử bảo bối là được thắng lợi lớn, nhưng những đồ mới của vị “tân thượng khách” (Cốc Nhược Vũ) kia lại hại hai người chỉ đạo hạ nhân sắp xếp cả ngày. Đồ vật mới Phượng Hiên vì tiểu Cốc Nhược Vũ mà đặc chế đã được mang đến, tất nhiên hai gã thị vệ lại thêm việc không đúng phận sự – đi đến nơi để đồ của Thái tử phi trả lại đồ mà họ đã “tạm mượn” cho tiểu Cốc Nhược Vũ dùng mấy ngày trước.

Thời điểm sắp đến giờ Tỵ, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, Phượng Hiên chỉ để ý ôm hành lý nhỏ duy nhất của hắn —tiểu Cốc Nhược Vũ, những thứ khác đều giao cho hạ nhân quản lý.

“Giờ Tỵ xuất phát, gặp lại ở trước cửa phủ của đại trưởng lão sau đó đi ra ngoài phố, biết không?” Phượng Hiên nói với Phượng Tiêu.

“Chúng ta bay đi, Hiên ca ca, chúng ta bay đi! Bay đi ăn kẹo đường đi!” tiểu Cốc Nhược Vũ cố gắng dời đi lực chú ý của Phượng Hiên với Phượng Tiêu, tay nhỏ bé vừa nói vừa vung thể hiện sự kích động trong đó, cái miệng nhỏ nhắn cười mở ra lộ hai hàng gạo kê (răng đều), trên gương mặt còn có hai má lúm đồng tiền nhỏ.

Từ ngày bé được “bay” qua ban đêm, bé nhớ mãi không quên, ngày hôm qua còn quấn lấy Phượng Hiên thi triển khinh công, “Bay” nhiều lần.

“Được, Được! Chúng ta bay!” Nhìn bé vui vẻ, Phượng Hiên lập tức đáp ứng.

“Nhưng mà thiếu chủ, lập tức sẽ khởi hành. . . . . .” Phượng Địch ra tiếng ngăn cản.

“Chúng ta ở trong phố chờ các ngươi!” Tiếng nói vừa dứt, Phượng Hiên ôm bảo bối của hắn đã bay không thấy bóng dáng, hai thị vệ lại bị bỏ rơi, nghĩ đến còn phải bẩm báo năm vị trưởng lão mà thiếu chủ nhà hắn tạm thời rời đi trước, hai người nhất thời nhức đầu.

Đối với tiểu Cốc Nhược Vũ mà nói ban ngày được Phượng Hiên ôm “Bay” còn sung sướng hơn. Bởi vì từ trên này có thể nhìn thấy nhiều thứ. Bé hưng phấn dọc theo đường đi chỉ cho Phượng Hiên cái này cái kia, mà ban ngày ban mặt Phượng Hiên tuy là đi trên nóc nhà nhưng tất nhiên không chọn những nơi nhiều người tụ tập, miễn cho có người ngạc nhiên. Cảm thấy không sai biệt lắm, cũng sắp đến trung tâm đường phố rồi, Phượng Hiên chọn lấy một đường nhỏ liền nhảy xuống.

“Hiên ca ca, vì sao không bay?” Tiểu oa nhi còn chưa có chơi đã.

“Ngoan nha, giữ lại về sau lại bay, được không?”

“Dạ, được!” Bé hé miệng cười với hắn, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy có người bán đồ chơi làm bằng đường, lực chú ý lập tức bị dời đi, vươn cánh tay chỉ chỉ, miệng hô, “Hiên ca ca, đường đường, đường đường!”

“Vật kia không sạch sẽ!” Tuy nói hôm qua bị bé con quấn quít mua một cái, nhưng không quá nguyện ý để cho tiểu oa nhi ăn đồ gì đó ở bên ngoài, Phượng Hiên hôm nay vẫn rất muốn cự tuyệt.

Không quan tâm nó sạch sẽ hay là không sạch sẽ, tiểu Cốc Nhược Vũ thất thần nhìn Phượng Hiên một cái, sau đó tiếp tục vung cánh tay về phía đó kêu: “đường đường, đường đường!” Động tác của cơ thể cộng thêm ngôn ngữ minh xác cho thấy: ta muốn ăn!

“Vậy chỉ cho ăn một cái!” Phượng Hiên vẫy vẫy tay ý bảo người nọ dừng lại.

Dạ.” tiểu Cốc Nhược Vũ vui vẻ tiếp nhận đồ chơi làm bằng đường Phượng Hiên đưa cho bé, bắt đầu ăn.

Trả tiền, Phượng Hiên ôm bé đi đến giữa phố, bé ăn hai cái vẫn không quên để cho Phượng Hiên nếm thử, chỉ thấy bé đem đồ chơi làm bằng đường đưa tới trước mặt Phượng Hiên nói: “Hiên ca ca cũng ăn!”

Ha ha, nhìn một cái xem còn nhỏ đã biết hiểu chuyện như vậy, cũng biết cho Hiên ca ca, thật là đáng yêu, “Ba” một tiếng Phượng Hiên ngay tại trên khuôn mặt non nớt của bé hôn một cái, sau đó nhún nhường nói: “Không được, bé con tự mình ăn đi, Hiên ca ca là người lớn, ăn cái này sẽ bị người khác chê cười, ngoan nha!” Thiên hạ nho nhỏ gật gật đầu, tự mình ăn lấy.

Vẻ mặt Phượng Hiên tươi cười, tiếp tục đi đến trung tâm. Đại khái cách trung tâm khoảng bảy, tám thước thì nhìn thấy ở cửa lối ra một cặp nam nữ đang ngồi ở một bên, trong đó người nam còn giống như đang an ủi nữ nhân kia, còn nữ nhân hiển nhiên đang khóc .

Vốn không có toan tính, nhưng Phượng Hiên đang vui vẻ nhìn tiểu oa nhi trong lòng ăn kẹo, bỗng nhiên có loại dự cảm bất thường, cũng bởi vậy mới đem che kín tiểu oa nhi đi, không muốn để cho người thấy hình dáng của bé, hơn nữa tăng nhanh bước chân đi nhanh qua hai người kia một chút, đi đến trung tâm hội họp với người của mình.

“Này, phiền toái chờ một chút!” Lúc Phượng Hiên sắp đi qua khỏi hai người kia bước vào trung tâm thì phía sau truyền tới một giọng nam hùng hậu.

Không phải chứ! Phượng Hiên bừng tỉnh như không nghe thấy dưới chân lại đi nhanh hơn.

“Này! Này!Người làm ơn chờ một chút được không?” Người đứng phía sau lo lắng hô to không quên hữu lễ, hơn nữa kèm thêm bước chân và thanh âm hỗn độn, đuổi theo.

Không, không phải đâu! Hắn sao lại đối với cảnh tượng này có chút cảm giác quen thuộc .Chết tiệt!? Phượng Hiên nghe như chưa nghe ôm chặt bé con, nghĩ có nên thi triển khinh công đến nháy mắt không thấy hay không? Nhưng mà còn chưa chờ hắn quyết định xong bé con trong lòng dừng ăn lại, nghiêng lỗ tai nhỏ đang nghe, miệng than thở một câu: “Phụ thân?”

Hai chữ của bé làm cho bước chân của Phượng Hiên dừng lại, kết quả khiến cho hắn bỏ qua cơ hội, phía sau vang lên tiếng gầm giận giữ cộng thêm sắc nhọn của nữ nhân: “Ngươi dừng lại cho ta !” Người tới còn đưa tay muốn nắm lấy vai Phượng Hiên. Vì thế Phượng Hiên vốn là muốn dùng bộ pháp chạy trốn lại bị bắt đổi thành tránh né, đợi hắn đứng vững cùng lúc biến thành tình cảnh đối mặt với đôi nam nữ kia, tức thì khiến cho đối phương nhìn tiểu oa nhi trong lòng một cách rõ ràng.

“Phụ thân! Nương, nương!” Tốt lắm, chơi vui mấy ngày hôm nay cũng không làm cho tiểu Cốc Nhược Vũ quên được mặt cha mẹ, nhận ra cha mẹ bé vui vẻ nghĩ cha mẹ đến đón mình, trong tay còn cầm đồ ăn thừa làm bằng đường, lại vươn hai tay muốn ôm ôm.

Hai mắt sưng đỏ, che kín tơ máu, thần sắc tiều tụy Mai Bình vừa nghẹn ngào vừa oán giận nói: “Thật tốt quá, thật là Nhược Vũ! Nhược Vũ a, con chạy đi nơi nào cha mẹ tìm con thật khổ con có biết hay không ! Nương nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại con nữa!”

“Tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi!” Cốc lương Thừa vỗ vỗ vai Mai Bình, mấy ngày liên tiếp lòng sắp không chịu nổi rốt cục cũng buông đưa tay muốn ôm đứa nhỏ trở về nào biết không được như nguyện.

Thật đúng là cha mẹ bé con, hắn còn dự cảm đúng! A! Hắn sao lại không may mắn như thế a! Còn kém một chút là hắn có thể mang bé con thần không biết quỷ không hay mà đi, hai người bọn họ có phải tính toán thật tốt hay không, sao chuyên chọn đúng giờ này địa điểm này xuất hiện!? Trong lòng Phượng Hiên ô ô a a ở bên trong, thấy bảo bối trong lòng sắp bị mang đi sao có thể bằng lòng chứ. Lần này hắn nhất định phải mang bé con về xem ra không phải cha mẹ bé con để cho di di của bé mang bé vứt bỏ, thì người nọ là người bất hảo, tự chủ trương. Nếu như vậy thương lượng với hai người bọn họ một chút khiến bọn họ cũng đi theo chính mình đến Kiền Đô là được rồi, thêm hai miệng hắn nuôi được tốt, cha mẹ bé con cùng sống cùng bé con thì tốt hơn nhiều. Đã quyết định Phượng Hiên đang muốn mở mồm biểu đạt ý tứ của hắn lại bị một tiếng thét kinh hãi chen vào.

Nguyên lai Cốc Lương Thừa không thể ôm nữ nhi trở về hai vợ chồng cả kinh, lại tập trung nhìn vào, phát hiện thiếu niên ôm nữ nhi mình nhìn qua như thế nào lại quen mắt như vậy? Khuôn mặt quá mức tuyệt mỹ, ngay cả khi gặp cách đây ba năm phàm là người đã gặp qua làm sao có thể nào quên, nhất là hai vợ chồng cố ý nhớ kỹ trong đầu. Vì thế,trước mắt đã chứng minh bộ dạng thật đẹp cũng là một loại sai lầm thảm án rõ ràng liền đã xảy ra, cha mẹ tiểu Cốc Nhược Vũ nhận ra Phượng Hiên.

“Đúng, là ngươi …!” Hai người lên tiếng kinh hô, tay run chỉ vào Phượng Hiên.

A, ha ha, nha, nhận ra hắn nữa à! Trên mặt Phượng Hiên nở nụ cười, nhưng sau lưng lại cất giấu một tia cẩn thận.

Hiếm khi thấy Cốc Lương Thừa tính tình tốt mà sắc mặt đại biến, tiến lên từng bước, đoạt lấy nữ nhi, thấy hắn (Cốc Lương Thừa) khí thế hừng hực, sợ bị thương bé con bảo bối nên Phượng Hiên không dám tranh giành chỉ có thể buông tay.

Về phần Mai Bình, kinh hãi nói : “lại, lại là hắn! Cái người điên kia! Cái tên xấu xa kia!” Lần trước trộm nữ nhi của nàng không đủ, lần này làm trầm trọng thêm thăng cấp thành lừa gạt! Mai Bình càng nghĩ càng giận, mấy ngày qua lo lắng hãi hùng cộng thêm thương tâm muốn chết, giờ phút này giống như lũ bất ngờ bộc phát, tức giận đến mức không thể ngăn cản, cho nên… Phượng hiên thảm!

Chỉ thấy Mai Bình bộ mặt tức giận vọt tới trước mặt Phượng Hiên, vừa mắng hắn hỗn đản, vừa đưa tay cầm lấy lỗ tai của hắn để kéo. Mà bởi vì chú ý bé con bảo bối bị ôm qua có bị thương hay không Phượng Hiên nhất thời không bắt bẻ để Mai Bình thực hiện được. Bởi vậy người chúng ta luôn luôn không dám động năng lực giống như thiên nhân, chỉ có hắn sửa chữa người chứ không người khác không chỉnh được hắn (Phượng Hiên)- Phượng Thiếu tông chủ lần đầu tiên bị người ta đánh. Hơn nữa lại là ở trung tâm phố người tới người đi nhìn thấy được sự kiện xấu hổ như thế.

Ai ui, đau, đau a! Phát hiện lỗ tai mình bị nhéo, Phượng Hiên trong lòng kêu đau lại lo lắng đấy là mẫu thân của bé con, nhẫn nại không có một chưởng đánh ra. Sự thật chứng minh hành động này của hắn giờ phút này là chính xác, nhiều năm về sau hắn may mắn vạn phần, may mắn mình anh minh như vậy không có ra tay. Nếu không hôm nay hắn đánh nhạc mẫu đại nhân thì hắn làm sao có thể cưới được nương tử thân ái ?

Mai Bình nào biết được thân phận lợi hại của hắn, giáo huấn cho hắn hết giận mới là quan trọng nhất, tính tình so với Cốc Lương Thừa nóng nảy hơn nàng quát: “Tiểu tử chết tiệt! Ngươi cho là chỉ gặp qua một lần còn không biết trộm ở đâu trang phục hoa lệ giả vờ làm thiếu gia là ta không nhận ra ngươi sao!?” Ta kéo, kéo, kéo!

“Ta không có!”

“Ngươi còn dám nói xạo!” Ta véo, véo, véo!”Hỗn đản! Ngươi trộm một lần không đủ lại vẫn dám lừa gạt một lần nữa!”

“Ta không lừa gạt bé con.” Ôi, hắn oan a, rõ ràng là hắn cứu bé được không? A, đương nhiên tuy rằng hắn giữ trong lòng một chút muốn đem tiểu oa nhi chiếm để mình dùng nhưng chuyện này có thể không đáng kể, không đáng kể a!

“Ta lại còn nói xạo!” Ta đá, đá, đá!

Lại bị Mai Bình đá ba phát, từ trước đến nay chỉ lo ăn miếng trả miếng. Lúc này hắn (Phượng Hiên) rất muốn đánh trả nhưng nhìn thấy tiểu Cốc Nhược Vũ đứng trên mặt đất trợn to ánh mắt tròn tròn không biết làm sao nhìn bọn họ, bộ dạng kia của bé khiến người đau lòng. Phượng Hiên nhịn xuống trong lòng mặc niệm “nàng ta là nương của bé con, nàng ta là nương của bé con” cho nên hắn nhẫn! Nụ cười trên mặt hắn vẫn không thay đổi, hơn nữa cố gắng khiến nó nhìn qua thực sự thành khẩn.

“Ngươi còn dám cợt nhả! Cười cái gì mà cười!” Thấy nét tươi cười của hắn lại càng tức giận. Mai Bình buông lỗ tai của Phượng Hiên ra hai tay sửa thành đánh hắn, “Ta xem ngươi còn dám trộm tiểu hài tử của người khác không! Ta xem ngươi còn lừa tiểu hài tử nhà người ta nữa không!” Dừng đánh lại một chút.

Nàng tại sao lại đánh thuận tay như vậy? Tục ngữ nói thân thủ bất đả tiếu kiếm nhân (không ra tay đánh người luôn cười), nàng không phát hiện ra mình cười thành khẩn như vậy sao? Như thế nào mọi việc hắn đều thuận lợi tươi cười giờ phút này lại không dùng được a! Lại vẫn bị hình dung thành cợt nhả!? Trong lúc nhất thời Phượng Hiên lần đầu không biết nên ứng đối như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.