[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Quyển 1 - Chương 3-1: Part 1




Đến hoa viên, quả nhiên tất cả đều đã được chuẩn bị tốt.

Một loạt bia ngắm được đặt ở rất xa, trên đất có kẻ một đường thẳng, hẳn là vạch chuẩn, bên cạnh đặt một bộ bàn ghế kiểu Pháp, lưng ghế khắc hình hoa hồng.

Một chiếc ô che nắng cực lớn.

Tống Nhâm và hai vệ binh khác đứng bên trái chiếc bàn, bên phải có hai người hầu đang đứng khoanh tay.

Vừa thấy hai người một trước một sau tiến đến, Tống Nhâm thiếu chút nữa lại nghiêm người thực hiện quân lễ, tay vừa giơ lên cạnh đầu lại nhớ tới lời tổng trưởng nói không cần làm vậy, hối hả gập năm đầu ngón tay, cọ qua cọ lại trên đầu một phen, biến thành động tác gãi đầu.

Tuyên Hoài Phong vừa vặn đi tới trước mặt hắn, nhìn cẩn thận một lúc, không nhịn được cười: “Anh thật thông minh.”

Tống Nhâm vừa tới dinh thự nên trước đó chưa được nhìn thấy Tuyên Hoài Phong, chỉ đối với y “kính đã lâu”. Mặc kệ là quản gia hay đám người hầu, hoặc là những vệ binh cũ của dinh thự, chỉ cần nghe nhắc tới Tuyên sĩ quan thì tất cả bọn họ đều lộ sắc mặt ái muội, lúc nói chuyện với hắn lại lấp la lấp liếm. Tống Nhâm cũng dần nhận ra địa vị của người này trong dinh thự rất đặc thù, sâu không lường được. Ý niệm rất khó hầu hạ y cũng nổi lên trong đầu.

Nhưng đến khi nhìn thấy người thật lại hoàn toàn khác xa so với dự đoán.

Thấy Tuyên Hoài Phong khen mình, hắn cũng tươi cười.

Bạch Tuyết Lam thấy tình cảm giữa hai người thật tốt, lập tức đi tới, giả vờ vô tình hỏi: “Chuẩn bị tốt hết chưa?”

Tống Nhâm trả lời: “Tổng trưởng, tất cả mọi thứ đều đã sẵn sàng.”

Bạch Tuyết Lam “Ừ” một tiếng, nhìn Tống Nhâm, hai con ngươi đen láy thoáng lướt qua bên trái, vừa đủ để một mình Tống Nhâm nhìn thấy.

Tống Nhâm biết đó là muốn hắn đi ra nơi khác.

Báo cáo xong liền chạy đi.

Bạch Tuyết Lam tươi cười, quay đầu lại: “Nhanh bắt đầu đi, để tôi xem cậu có thể bắn bao nhiêu phát mười điểm.”

Tuyên Hoài Phong hoàn toàn không biết hắn vừa ăn một đĩa dấm chua vô vị, cũng cười nói: “Anh cứ việc đếm. À mà, vừa rồi anh nói sẽ có thưởng, nếu tôi thắng thì có thể yêu cầu phần thưởng không?”

Bạch Tuyết Lam bật cười: “Cậu chắc chắn là mình sẽ thắng? Tại sao không hỏi nếu thua sẽ nhận hình phạt như thế nào?”

Tuyên Hoài Phong bị ánh mắt của hắn đảo qua một lượt, ánh mắt đó cơ hồ xuyên thấu qua toàn da thịt, đến lưng cũng hơi nóng lên. Y lập tức không nói tiếp với hắn, cúi đầu đi ngang qua, toàn tâm toàn ý nạp đạn.

Bạch Tuyết Lam đi tới đứng sóng vai cùng y, cũng cúi đầu, nhìn những đầu ngón tay thon dài linh hoạt chuyển động, không giống việc chuẩn bị đạn dược giết người, ngược lại còn giống đang đàn dương cầm, khiến lòng người không khỏi rung động, không phát hiện ánh mắt mình trở nên cực kỳ đáng sợ.

Tuyên Hoài Phong chuẩn bị xong hai băng đạn, bỗng nhiên nâng mắt trừng hắn: “Sao anh cứ thích làm bừa như vậy hả?”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Tôi lại làm gì sao?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Cả việc nhỏ như vậy cũng muốn chơi trò đấu tranh tâm lý với tôi sao? Đừng gây sức ép nữa, anh có tiếp tục trừng mắt như vậy tôi cũng không sợ đâu.”

“Cạch” một tiếng đã nạp băng đạn vào.

Tuyên Hoài Phong cầm súng đến trước vạch ngắm trên mặt đất, đứng đúng vị trí, hai tay đưa lên ngang bằng vai, giật cò súng.

“Phanh!”

Mấy chú chim nhỏ đậu trên những thân cây gần đó cũng nhốn nháo chạy trốn.

Tuyên Hoài Phong thấy rõ điểm trên bia ngắm, quay đầu lại, đôi mắt như ngọc thạch đen láy nhìn Bạch Tuyết Lam, thản nhiên nói: “Sao nào? Tôi đã nói là không sợ anh mà.”

Lời y nói ra mang theo một chút kiêu ngạo khiến người ta yêu thích, khóe môi nhếch lên nụ cười làm cho tâm can hắn cảm thấy ngứa ngáy.

Những lời nói vô tư không gò bó như vậy, sợ rằng trước kia chỉ có Lâm Kỳ Tuấn được hưởng. Có lẽ Tuyên Hoài Phong không tự phát hiện, nhưng Bạch Tuyết Lam lại lập tức nhận ra, một luồng nhiệt lập tức xông thẳng lên cuống họng, thiếu chút nữa còn khiến hắn muốn rơi nước mắt, hận không thể hóa thành một cơn mưa mùa xuân, khiến Tuyên Hoài Phong ướt một trận từ đầu tới chân mới được.

Nhưng một chút lý trí nhỏ bé còn lại nhắc nhở hắn không được dọa cho con thỏ trắng đáng yêu đang lại gần mình bỏ chạy, lập tức cất dấu toàn bộ cảm xúc trên gương mặt, bình tĩnh nói: “Mới có phát súng đầu tiên đã đắc ý như vậy sao? Chờ đủ hai mươi lần hẵng tính.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Phát súng thứ nhất đã là mười điểm, còn lại ba trăm chín mươi chín viên nha, chẳng lẽ tôi không bắn trúng được mười chín lần mười điểm nữa sao? Xem thường người khác như vậy không được đâu nhé.”

Y lại giương súng, “Phanh” một tiếng.

Lúc này lại chỉ trúng chín điểm.

Y không nói lời nào, lập tức bắn thêm một phát đạn, cư nhiên lại là tám điểm.

Liên tục bắn hết hai băng đạn, sai vệ binh đưa bia ngắm lại đây nhìn kỹ, ở giữa có lỗ mười điểm, còn lại là tám điểm và chín điểm. Đa số là chín điểm, trong đó có một lỗ rất gần vòng mười điểm, cơ hồ chỉ kém một li, nhưng dù sao cũng không thể coi là mười điểm được.

Bạch Tuyết Lam biết y da mặt mỏng, trên mặt hắn tỏ vẻ thản nhiên để dấu giếm một chút đắc ý trong lòng, cũng không bình luận dù chỉ một câu.

Tuyên Hoài Phong cũng hiểu tên này đang âm thầm tươi cười trong bụng, dấu giếm trong bụng so với trực tiếp cười trước mặt còn đáng ghét hơn, nhưng nếu mình nổi giận mà mắng hắn thì càng mất phong độ. Y trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại tiếp tục im lặng nạp đạn.

Lúc này, y chuẩn bị một lúc tới sáu băng đạn, cầm tất cả lại bên cạnh, đặt xuống mặt cỏ để có thể sử dụng bất kể lúc nào.

Y chọn tấm bia ngắm thứ hai, ‘đoàng đoàng đoàng đoàng’ bắn một lượt hết tới hai băng đạn, chỉ sợ thành tích lần này không tốt lắm, trong lòng có chút không được tự nhiên, cũng chẳng sai vệ binh đưa bia ngắm tới. Y cúi người nhặt một băng đạn trên mặt cỏ lên, thay đổi, lại im lặng cướp cò súng.

Từng tiếng súng inh tai liên tiếp vang lên trong dinh thự, nhóm người hầu đều biết có người đang luyện súng, nhưng bên ngoài bức tường cao của dinh thự, những người đi đường ngẫu nhiên trải qua nơi này đều bị dọa đến nơm nớp lo sợ.

Bắn xong sáu băng đạn, không đợi vệ binh đưa bia ngắm tới đây kiểm tra, Tuyên Hoài Phong đã quay đầu đi đến bên cạnh bàn, tiếp tục chuẩn bị hai, ba băng đạn, quay đầu hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu hỏi tôi hả?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Không phải anh là sư phụ của tôi sao?”

Bạch Tuyết Lam quan sát y một lượt: “Không sai! Nhưng tại sao cậu lại chọn lúc chúng ta đánh cuộc mới học hỏi? Huống hồ, tôi cũng chưa thấy cậu gọi tôi một tiếng sư phụ bao giờ cả.”

Tuy tính tình Tuyên Hoài Phong rất bướng bỉnh kiêu ngạo, nhưng những lúc ham học hỏi cũng không lo mất mặt, vừa nghe vậy liền kêu một tiếng: “Sư phụ.”

Y hỏi Bạch Tuyết Lam: “Tôi đã gọi rồi đấy, anh cũng nên dốc lòng giảng giải đúng không?”

Bạch Tuyết Lam không kìm lòng được mà tiến lên trước một bước, ánh mắt nhu hòa, thấp giọng nói: “Vừa rồi tôi nghe không cẩn thận, cậu gọi lại một lần đi. Tuyệt nhất là thêm một từ “tốt” vào ấy.”

Tuyên Hoài Phong ngửi được hơi thở ngang ngược trên người hắn, khuôn mặt tuấn tú hơi nóng lên, lại cảm thấy có chút buồn cười, thốt lên: “Sư phụ tốt.”

Bạch Tuyết Lam ‘Ừ” một tiếng, đắc ý lẫn ngọt ngào đều đủ cả.

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh đã đồng ý rồi đấy, nếu dậy không tốt thì gỡ biển hiệu xuống đi.”

Bạch Tuyết Lam nâng mày: “Nha, không được, sao tôi lại ngửi ra mùi vì gậy ông đập lưng ông thế này? Nguy hiểm quá.”

Hắn nhếch miệng tươi cười, cầm khẩu Brown trên tay Tuyên Hoài Phong, ước lượng trong tay: “Hôm nay cậu bắn còn không bằng hôm qua.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Chẳng phải quá rõ rồi sao? Chính vì vậy mới muốn hỏi anh rốt cuộc là nguyên nhân gì?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu là người thông minh, chẳng nhẽ chưa bao giờ nghe câu dục tốc bất đạt hay sao? Mặc kệ việc gì, nếu quá chú ý tới việc thắng thua thì không tốt. Cậu chỉ chăm chú muốn bắn mười điểm, ánh mắt quá chăm chú vào bia ngắn nên mới không bắn vào vòng mười điểm được.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đúng là như vậy.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu như thế là sai lầm lớn rồi.”

Đôi môi mỏng khẽ mím lại, mỉm cười nhìn về phía Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong càng thêm khó hiểu, truy hỏi: “Sao lại sai lầm? Nhìn chuẩn bia ngắm mới cướp cò súng, không phải anh đã nói như  vậy sao? Chẳng lẽ không thể nhìn bia ngắm thật kĩ mà phải bắn loạn một hơi?”

Bạch Tuyết Lam dựng thẳng một ngón tay, đung đưa trước mặt y một lượt: “Phải nhìn bia ngắm, nhưng phải có thứ tự nhất định. Đầu tiên là nhìn tâm nhận thức, sau đó mới đến tay nhận thức, cuối cùng là mắt nhận thức.”

Hắn nghiêng người sang một bên, tay trái giương súng, cũng không cần phải đi tới vạch ngắm, liền đứng ở nơi xa hơn một chút, dường như không cần chuẩn bị nhiều, ‘đoàng đoàng đoàng đoàng’ mấy lần đã dùng xong cả băng đạn.

Vệ binh nhanh chóng đi lấy bia đạn lại đây.

Tuyên Hoài Phong vừa nhìn thấy liền rùng mình.

Trên bia chỉ có một lỗ chín điểm, hồng tâm mười điểm đã lủng một  lỗ lớn.

Bạch Tuyết Lam mặt không biến sắc, vẻ mặt bình tĩnh, gỡ băng đạn, lại thay đổi một băng đầy, hỏi y: “Nhìn hiểu không?”

Tuyên Hoài Phong nghe Bạch Tuyết Lam giảng cũng có lý, lập tức nghiêm túc, quay sang học hỏi hắn: “Tôi còn muốn hiểu thêm ba điểm vừa rồi một chút.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Tâm nhận thức là trong lòng phải nhìn hồng tâm thật chuẩn, không cần nghĩ tới việc bắn không nổi, lại càng không nên nghĩ tới chuyện vạn nhất thua. Dù sao tới buổi tối tôi với cậu cũng…”

Nhìn Tuyên Hoài Phong ngây người, mặt phồng đến đỏ bừng, hắn vội vàng nghiêm trang, nói tiếp: “…hơn nữa, tay nhận thức cũng chính là cảm giác. Bắn súng thì cảm giác rất quan trọng, đạn bắn ra khỏi nòng rồi, nó có ra ngoài hay trúng hồng tâm hay không… kỳ thật cũng không cần phải nhìn bia ngắm, cảm giác trên bàn tay sẽ nói cho cậu biết. Ánh mắt nhận thức là chỉ mục tiêu, nhưng tay cần phải khống chế phương hướng của nòng súng. Nếu không có cảm giác, cho dù mắt có tốt tới đâu, bia ngắm có rõ ràng tới mấy cũng vô dụng….”

Chậm rãi nói một lượt, cuối cùng, hắn thức tỉnh Tuyên Hoài Phong bằng mấy câu: “Hôm qua cậu luyện rất tốt, tâm, tay, mắt đều hoàn hảo. Hôm nay nôn nóng muốn bắn được mười điểm nên tập trung tất cả sức lực vào mắt, tâm và tay không được chú ý nên không tốt bằng hôm qua là chuyện đương nhiên. Người Trung Quốc chúng ta làm việc thường coi trọng suy nghĩ, vừa đúng lúc, việc này cũng cần phải sử dụng tới đầu óc. Cậu tự mình suy nghĩ đi.”

Những lời này thốt lên không khác gì vàng ngọc, bao nhiêu bất mãn vì bị trêu chọc trước đó đều ném ra sau đầu, Tuyên Hoài Phong đột nhiên hiểu ra: “Đúng, đúng như vậy rồi. Vừa nãy tôi cứ muốn nhắm chuẩn, quả thật đã coi nhẹ tâm và tay.”

Bạch Tuyết Lam nhìn biểu hiện này của Tuyên Hoài Phong, phá lệ muốn khiêu khích trêu đùa y, thở dài: “Cậu hiểu được điều này rồi, chỉ sợ mấy ngày sau sẽ “tốt nghiệp” thôi. Lúc đó tôi cũng không còn gì để dạy, muốn nghe cậu gọi tôi một câu sư phụ tốt cũng khó.”

Tuyên Hoài Phong nghiêm mặt nói: “Nói gì vậy?  Một ngày là thầy, cả đời là thầy. Nếu tôi “tốt nghiệp” được thì càng không quên anh.”

Bạch Tuyết Lam vừa nghe lời này liền hơi đổi sắc mặt, đang muốn nói chuyện lại thấy Tuyên Hoài Phong mở miệng: “Để tôi luyện theo lời anh nói xem sao.”

Y cầm  khẩu súng trong tay Bạch Tuyết Lam, đứng ở vạch ngắm, hít sâu một hơi, bắn một phát đạn, không ngờ lại trúng ngay hồng tâm.

Tuyên Hoài Phong vô cùng sung sướng, quay đầu nói với Bạch Tuyết Lam: “Quả nhiên là thầy giỏi, sau này anh không làm tổng trưởng cục hải quan nữa thì làm thầy dạy bắn súng cũng không tồi.”

Bạch Tuyết Lam cũng âm thầm lắp bắp kinh hãi. Chuyện gì cũng vậy, nói thì dễ mà làm thì khó, đó là đạo lý mà bất kể người nào cũng biết, luyện súng lại càng khó khăn. Trời sinh Tuyên Hoài Phong là một người hào hoa phong nhã, không ngờ y còn là một tay súng cừ khôi.

Xem ra dũng khí và tài thiện xạ của Tuyên tư lệnh đều truyền hết cho cậu quý tử duy nhất này rồi.

Bắn xong một băng đạn lại có tới ba lần trúng hồng tâm, những phát đạn khác cũng là chín điểm, gần hồng tâm vô cùng.

Tự tin của Tuyên Hoài Phong tăng cao, vừa nạp đạn vừa nói với Bạch Tuyết Lam: “Thì ra luyện súng cũng không khác với đọc sách là mấy, đều phải chuyên tâm mới được.”

Không biết tại sao, áp lực phải bắn trúng hồng tâm hai mươi lần lúc trước đã giảm hẳn.

Tuy biết có giao ước thưởng phạt, nhưng Tuyên Hoài Phong lại cảm thấy thoải mái hơn trước. Y cảm thấy từng phát đạn bắn ra lại càng tự tin hơn, vô cùng thích thú tiếng súng đinh tai nhức óc kia, cả cảm giác phản chấn ra khẩu súng mang lại cũng vậy.

Không bao lâu, tiếp tục thay đổi vài băng đạn lại bắn trúng hồng tâm thêm mười lăm lần, tính cả bốn lần trước đó nữa là mười chín.

Y đang muốn tiếp tục, bỗng nhiên thấy một người chạy từ phía cổng đá lại đây.

Thì ra Tôn sĩ quan đã xong việc nên quay trở lại, đến trước mặt Bạch Tuyết Lam, gọi một tiếng: “Tổng trưởng.”

Tuyên Hoài Phong nghiêng mặt cười với hắn.

Hắn cũng gật đầu với y, cười cười.

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Mọi chuyện như thế nào rồi?”

Tuyên Hoài Phong biết Tôn sĩ quan đưa tiền tới nhà Bạch Vân Phi, tay cầm súng vô thức hạ xuống dưới, cũng chờ nghe. Không ngờ Tôn sĩ quan lại trả lời vấn đề khác, giọng điệu bàn về việc công vụ: “Thuộc chức đi tới cục cảnh sát một chuyến, vẫn là cục trưởng Chu tự mình tiếp đãi. Bọn họ nói sẽ cố gắng hết khả năng có thể, liên tục tra hỏi nhiều ngày, mấy tên khốn kiếp đã khai hết toàn bộ.  Đều là lũ người lẻn vào từ bang Hà Nam, bọn chúng điên hết rồi, cả đám như ăn được gan báo không bằng, nghe nói tổng trưởng cục hải quan giàu có nên mới dám vây đánh ngài. Bọn chúng mua chuộc người trong hải quan tổng thự, hỏi tuyến đường mà tổng trưởng vẫn thường tới tổng thự, cứ như vậy mai phục ở đó. Hắn khai ra kẻ bán tin là người trong hải quan tổng thự, là một viên chức nhỏ, chúng tôi đã bắt được rồi. Khi thẩm vấn, hắn cũng đã nhận hết mọi tội lỗi.”

Bạch Tuyết Lam không tỏ rõ thái độ, hỏi: “Bọn họ có nói sẽ xử lí như thế nào không?”

Tôn sĩ quan nói: “Cục trưởng Chu nói đây là tội ác tày trời, không bắn chết không được, sẽ nhanh chóng xử lí.”

Tuyên Hoài Phong nhíu mày đứng lên, Bạch Tuyết Lam thấy Tuyên Hoài Phong như muốn nói cái gì, thủ thế kêu y dừng lại, hỏi Tôn sĩ quan: “Cậu thấy thế nào?”

Tôn sĩ quan suy nghĩ, sai đám vệ binh và người hầu ra xa một chút, đi lên một bước, lúc này mới nói: “Tổng trưởng, tôi thấy mấy tay cảnh sát đó nói năng không rõ ràng, thực chất chỉ là qua loa cho có lệ. Chuyện lớn như vậy, mấy tên tiểu tốt này không thể làm được. Nếu muốn cướp tiền cũng không cần vừa gặp mặt đã nổ súng như vậy, người không còn sống thì đòi tiền ai? Chỉ sợ mấy tên không sợ chết ngoài kia đã dùng một số tiền lớn để mua chuộc cục trưởng Chu.”

Khóe môi Bạch Tuyết Lam gợi lên một nụ cười khiến người ta phát lạnh: “Tên họ Chu kia có thể làm ra trò chống gì? Được rồi, chờ tôi thu dọn từng bước, chậm rãi thu dọn từng chút một.”

Tôn sĩ quan nói: “Theo như những gì tổng trưởng căn dặn, mấy tên phản động kia cũng bị đưa tới đây rồi, tổng trưởng có muốn nhìn thấy bọn chúng hay không?”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Cậu đem người về đây, chẳng lẽ người bên cục cảnh sát không ngăn lại sao?”

Tôn sĩ quan nói: “Tổng trưởng ngài lên tiếng muốn người, mấy tên ở cục cảnh sát cũng phải nể mặt. Tuy nhiên, bọn họ nói mấy tên này là phạm nhân quan trọng của vụ án, chỉ có thể đưa bọn họ đi trong vòng ba tiếng đồng hồ, lúc đó người của cục cảnh sát sẽ tới đưa người đi, nói là muốn giam vào ngục để canh giữ cẩn thận hơn. Tôi thấy ánh mắt của ba tên này rất lạnh lùng, không dễ đối phó chút nào. Chắc chắn bên cảnh sát cho rằng ba tiếng này sẽ không hỏi được điều gì từ bọn chúng nên mới dễ dàng cho mượn người.”

Bạch Tuyết Lam cười một tiếng: “Vần đề khó khăn này đang trở nên thú vị đây. Mang hết bọn chúng lại đây, tôi tự hỏi một chút, vừa đúng lúc muốn giải khuây.”

Hắn duỗi người, ngồi xuống chiếc ghế kiểu Pháp lãng mạn dưới bóng cây kia, nói với Tuyên Hoài Phong: “Hôm nay không luyện nữa, tính cho cậu thắng, tối nay sẽ bàn xem nên thưởng cho cậu cái gì. Cậu cứ đi làm việc của mình đi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đây là công vụ, tại sao tôi lại phải đi đâu?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Một lát nữa sẽ phải thẩm vấn phạm nhân, tôi sợ cậu nhìn không quen.”

Tuyên Hoài Phong vô cùng nghiêm túc, quay sang nói với hắn: “Nếu là chuyện cơ mật, anh đã nói như vậy thì tôi sẽ lập tức đi ngay. Nhưng nếu là vì tôi xem không quen, cảm thấy tôi quá rụt rè sẽ làm mất uy phong của anh thì chuyện này rất vô lý.”

Bạch Tuyết Lam thấy y nói quá nghiêm túc, an ủi một câu: “Tôi chỉ là muốn quan tâm tới cậu thôi, tại sao lại liên quan tới việc cơ mật hay không? Chẳng lẽ tôi còn không tin tưởng cậu?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Quan tâm kiểu ấy còn khiến tôi cảm thấy bị sỉ nhục thì có.”

Bạch Tuyết Lam không còn cách nào khác, đành phải cười nói: “Được, được rồi, là do tôi lo lắng vô cớ. Tuyên sĩ quan, mời ngài ở lại, chỉ là… một lúc nữa có thấy điều gì không vừa mắt thì đừng có giận tôi đấy.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tổng trưởng, ngài cứ việc yên tâm.”

Đặt súng xuống, khoanh tay đứng phía sau Bạch Tuyết Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.