Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 156




"Đoàng--" Viên đạn xuyên qua tim người đàn ông, bộ đồ trắng ngay lập tức nhuốm máu tươi, giống như một đóa anh túc kiều diễm đang nở rộ.

Người đàn ông quỳ một gối trên mặt đất, nghiêng đầu về phía trước rồi ngã xuống trong phút chốc.

Đôi mắt sâu thẳm của Dạ Lăng Mặc khóa chặt trên cơ thể Long ca, cơ thể linh hoạt của anh lướt nhanh đến bên cạnh gã.

Hai người trực tiếp đấu tay đôi.

Cánh tay của Dạ Lăng Mặc vì bị trúng đạn nên không thể phát huy hết uy lực.

Tuy nhiên không vì thế mà Long ca có thêm lợi thế.

Thời gian trôi qua, trên người Phượng Tử Hề xuất hiện mấy vết thương. Từ Thanh Trạch phía bên kia còn thảm hại hơn. Khuôn mặt đẹp trai đã xuất hiện những vệt xanh tím, phỏng chừng chỉ cần hé môi nói chuyện sẽ lập tức bị đau...

"Tức chết mất, để xem tôi xử mấy người thế nào!" Từ Thanh Trạch chưa bao giờ tức giận như vậy.

Từng nghe, đánh người không nên đánh vào mặt!

Vậy mà lũ chết tiệt đó, liên tục hướng mặt anh ta mà đánh tới!

Ngọn lửa giận bùng lên như một đóa hoa hồng diễm lệ trong lồng ngực, Từ Thanh Trạch chẳng khác gì một con thú đang ngủ bị đánh thức, khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn, còn ánh mắt thì chất chứa hơi lạnh thấu xương.

Chuyển động của anh ngày càng nhanh hơn, đối phương còn chưa kịp xác định anh đang ở vị trí nào đã bị trúng một chiêu!

Phượng Tử Hề liếc xuống, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Đây có lẽ chính là siêu năng lực mà mọi người hay nói!

Khi một điều gì đó trong tâm thức đã đi đến giới hạn của nó, sức mạnh thể chất sẽ được nhân lên gấp bội so với bình thường.

Một khi thể lực đạt đến mức độ này, cơ thể sẽ trở nên thanh thoát, hoàn toàn không e sợ một thế lực nào.

Dạ Lăng Mặc một mình chọi năm, vì vậy vết thương ở cánh tay trở nên nghiêm trọng hơn, máu đỏ tươi chảy ra như những đóa hoa rực rỡ...

Mọi người trong phòng khác nghe thấy tiếng động, tò mò kéo đến xem.

Nhưng khi thấy Long ca cầm súng trong tay, liền sợ hãi mà bỏ chạy.

Vào lúc này, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ trầm ổn, đôi mắt sâu thẳm của Dạ Lăng Mặc lóe lên một đạo sắc bén, chân phải nhấc lên đá mạnh vào một tên trong số chúng.

Giây tiếp theo, thanh âm như lợn chọc tiết vang lên như rung chuyển cả mặt đất.

Những người khác lập tức run rẩy, vô thức kẹp chặt hai chân, sợ rằng bản thân cũng sẽ nằm trong hoàn cảnh tương tự...

"Tất cả dừng lại, cấm động đậy, nếu không tôi sẽ bắn!" Một giọng nói nghiêm trang, lạnh lùng vang lên ở cửa.

Nghe thấy tiếng động, Long ca dần biến sắc, bàn tay cầm khẩu súng lục khẽ run lên.

Dạ Lăng Mặc tinh tế nhận ra biến đổi nhỏ của Long ca, khóe miệng nhếch lên một đường, thân người linh hoạt của anh trong chớp mắt đã ở phía sau người đàn ông, chân phải nhấc lên, đá vào đùi gã, đôi tay chế ngự cánh tay đối phương.

Giọng nói lạnh lẽo đến tận xương tủy cất lên: "Đã biết tội hay chưa!"

Long ca tỏ vẻ bất chấp sống chết mà nói: "Tao đã là một tù nhân, bọn mày muốn xử lý thế nào thì tùy ý!"

Khuôn mặt thờ ơ chai lì, một chút cầu xin cũng không có!

Nói xong, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát với khuôn mặt cứng rắn xuất hiện trước mặt gã.

Giơ chân lên đá về phía Long ca: "Chết tiệt, nghe nói anh miệng lưỡi cứng rắn, nhưng không ngờ đến nước này vẫn dám mạnh miệng!"

Nếu không phải vì điều này, hôm nay quả thực cũng không muốn để mắt đến gã đàn ông đó!

"..." Long ca cúi đầu xuống, không nói chuyện.

Muốn bắt gã nhận sai hay sao?

"Bụp--" Người đàn ông nhấc chân đá thêm một cái: "Không có miệng à?"

"Thắng làm vua, thua làm giặc, còn gì để nói nữa!"

"Bụp--" Lại thêm một cú đá khác.

"---" Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Long ca, khuôn mặt gã dần dần trở nên tái nhợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.