Vừa Vặn Có Chút Ngọt

Chương 30: "Không có đâu, Phó lão sư của tớ là đẹp nhất."




Cuối tháng 8, những nghiên cứu sinh của F đại phải tới trường đã báo danh, Sở Mịch có việc bận với lớp nên không đến được, đành nhờ Kiều An đến văn phòng học viện Công Quản tìm Bành lão sư nhờ giúp đỡ.

Hai người ở giao lộ khu dạy học đường ai nấy đi, trước khi đi Sở Mịch không nhịn được nói rằng cô chính là Túy Ông chi ý bất tại tửu.

Nhưng cô không hề để ý, ngược lại còn cười ha hả nói cười với cô ấy.

Đi thang máy tới tòa nhà hành chính, các lão sư phụ đạo giữa tháng 8 đã bắt đầu đi làm trở lại, chuẩn bị tài liệu để công tác trong học kỳ mới. Kiều An gõ cửa xong đi vào, cô thấy Bành lão sư đang bận nói chuyện với sinh viên.

Kiều An nhón chân đi vào, đem túi bánh Tuyết Mị Nương cùng bánh kem chia cho các lão sư khác trong phòng, đến lượt Bành lão sư, cô thấy người từ trước tới nay luôn nói chuyện vô cùng dễ nghe với cô bây giờ lại nói chuyện rất nghiêm túc với sinh viên.

Vì thế, cô dừng bước chân lại, không tiến tới quấy rầy. Chờ đem bánh kem phát xong, cô định đi sang văn phòng bên cạnh.

Nghe nói Phó Cảnh Tri vừa trở về lại phải đi tọa đàm liên tục, không phải đi tọa đàm trong thành phố thì cũng là đi hội thảo ở các trường khác. Ban đầu, cô hẹn anh ngày 25 trở về sẽ đi ăn cơm, kết quả, ngày hôm đó anh đi tọa đàm đến bảy tám giờ tối cũng chưa xong, không thể trở về được.

Thế là phải hủy buổi hẹn ăn cơm cùng cô.

Đã lâu không gặp, tình cảm của Kiều An không những không phai nhạt đi mà dường như còn sâu đậm hơn trước, khiến cô không có thời gian mà suy nghĩ kĩ càng.

Rốt cuộc, cô cũng hoàn toàn hạ quyết tâm.

"Kiều An." Cuối cùng Bành lão sư cũng thả cho sinh viên kia trở về, Kiều An nghe thấy cô ấy gọi tên mình, lại lần nữa quay trở lại, vừa đúng lúc nhìn thoáng qua nữ sinh thất hồn lạc phách kia.

Kiều An mỉm cười: "Hạ hỏa, hạ hỏa, cô ăn bánh kem không ạ?"

Bành lão sư vô cùng tức giận, lắc đầu: "Như thế nào mà nguôi giận được? Đường đường là một nữ sinh vô cùng ngoan ngoãn, hàng năm đều lấy được học bổng, năm nay cô còn định đưa cô bé đó vào danh sách nghiên cứu sinh, kết quả lại dính vào chuyện yêu đương, còn mang thai nữa chứ! Cô bé đó tới xin bao lưu một năm để sinh đẻ."

"Em nói xem, sinh viên ngày nay đều không cần tiền đồ như vậy sao?" Bành lão sư tức giận nói: "Trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện yêu đương, cũng không biết cái tuổi này nên ưu tiên cái gì trước sao."

Kiều An nghe vậy có hơi ngạc nhiên, lại nhớ tới hồi năm hai mình cùng Tần Triệu yêu đương sâu đậm, lúc đấy Bành lão sư cũng tới tìm cô nói chuyện, lúc đấy cô ấy nói cái gì nhỉ?

"Chuyện yêu đương của các em lão sư không thể can thiệp vào, nhưng tuyệt đối không được để ảnh hưởng tới chuyện học hành. Đại học chỉ có một lần trong đời, trừ khi em muốn thi Đại học một lần nữa."

Kiều An bỗng nhiêm bám lấy cánh tay của Bành lão sư: "Không phải cô vẫn luôn mạnh miệng nhưng lại không để trong bụng sao?"

"Nguyên tắc của cô là tuyệt đối không khoan nhượng." Bành lão sư cũng không nề hà, nói nhiều như vậy, thật ra cô ấy cũng không còn cách nào, đứa trẻ cũng đã ở trong bụng rồi, còn có thể làm gì khác sao?

"Cô không phản đối chuyện đương lúc học đại học, nhưng mà vẫn phải biết giữ chừng mực." Cô ấy nhấn mạnh.

Nhìn Kiều An cười hì hì trước mặt, sắc mặt Bành lão sư cũng dịu lại: "Kiều An, hồi em học đại học không phải đã bị cô nói cho sợ rồi chứ! Cũng đã tốt nghiệp hơn một năm rồi, còn không đi tìm đối tượng đi!"

Kiều An bất giác chột dạ, không dám nói đối tượng của cô chính là lão sư ở phòng bên cạnh.

"Không thể nào." Cô cúi đầu, tránh ánh mắt đang xem xét mình của Bành lão sư, lúng túng nói: "Cái này, cái này, lần sau em sẽ nói cho cô."

Bành lão sư kinh ngạc nhướng mày: "Có đối tượng rồi sao?"

Kiều An ngượng ngùng nói: "Có rồi ạ, nhưng cũng không biết có thể thành công không nữa ạ?"

Bành lão sư nhìn gương mặt phiếm hồng của cô, chỉ duỗi tay vỗ vỗ lên vai cô, không nói gì cả.

"Lão sư, em sang phòng bên cạnh chút, Sở Mịch chắc cũng sắp xong rồi ạ." Kiều An thấy thời gian cũng không còn sớm lắm, xách một túi bánh kem khác lên.

Bành lão sư cũng không cản cô: "Đi đi, em với Sở Mịch vẫn luôn tốt như vậy nhỉ." Cô ấy nói, hơi nhướng mày.

Nhìn Kiều An đi ra ngoài, Bành lão sư càng nghĩ càng thấy khó hiểu.

Kiều An của cô từ lúc nào lại quan hệ với các lão sư phòng bên cạnh như vậy?

Không phải là nối lại tình xưa với Tần Triệu chứ?!

Kiều An đẩy cửa văn phòng bên cạnh, so với vẻ ồn ào náo nhiệt bên văn phòng của lão sư phụ đạo, bên này quạnh quẽ hơn nhiều. Từ cửa nhìn vào, chỉ có một lão sư ở bên trong, lại là người cô quen biết nữa...Là Tần Triệu ngồi ở bàn bên cạnh bàn làm việc của Phó Cảnh Tri.

Cô dừng bước chân lại, có hơi do dự.

"Kiều An?" Tần Triệu chủ động chào hỏi cô: "Tới tìm..." Do dự một chút: "Tới tìm Sở Mịch sao?"

Kiều An cũng không tiện lui ra ngoài, cô vẫn đứng ở cửa, đưa túi bánh kem trong tay đưa qua: "Ừ, tới tìm Sở Mịch, nhân tiện đi thăm các lão sư." Tầm mắt không rời khỏi bàn làm việc của Phó Cảnh Tri.

Bàn làm việc vô cùng sạch sẽ, hiển nhiên là đã lâu không có người ngồi ở đây.

Tần Triệu tỏ ra không có gì, đón nhận túi bánh kem, nhưng ánh mắt lại trùng xuống: "Phó lão sư hai ngày nay đều có tọa đàm ở trong thành phố, nhưng sẽ trở về vào ngày hôm nay."

Lời nói vừa dứt, Kiều An thoáng nhìn qua, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của anh ta.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi bọn họ chia tay, cô có cảm xúc muốn chạy trối chết khỏi anh ta.

Vô thức, khóe môi Tần Triệu giương cao hơn, lộ ra một nụ cười vô cùng trân thành: "Không khéo hôm nay lại đến phiên thầy ấy kiểm tra quân huấn (*) tân sinh cùng với lãnh đạo của học viện."

(*) quân huấn: bên Trung Quốc thường có một đợt học quân sự trước khi vào năm học chính thức, thời gian học tuỳ từng trường.

Kiều An biết hôm nay Phó Cảnh Tri tới trường học, lúc nãy cô đã mặt dày hỏi Sở Mịch.

Không nghĩ tới lại không thể gặp được.

Cô nhẹ nhàng "ồ" lên một tiếng, có chút mất mát, nhưng vẫn cười với Tần Triệu: "Thế tôi đi trước."

Đột nhiên trong lòng Tần Triệu trầm xuống, anh ta chỉ bình tĩnh cười nhìn Kiều An.

Trong lúc nhất thời, trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang hiện lên trong lòng.

Anh ta không mong muốn cô thừa nhận điều đó dễ dàng như vậy, càng không muốn nghĩ rằng cô tới đây tìm Phó Cảnh Tri, nhưng mọi chuyện lại không xảy ra như anh ta mong muốn.

Mắt thấy Kiều An chuẩn bị xoay người dời đi, trong lòng Tần Triệu hiện lên hàng loạt cảm xúc khó hiểu: "Kiều An." Khát vọng trong lòng so với não bộ càng nhanh hơn, cứ thế mà buột miệng gọi tên cô.

Sau đó, lại không biết phải nói gì.

Kiều An dừng bước, quay lại nhìn Tần Triệu vẫn đang đứng đó.

Cô mỉm cười điềm đạm, thần sắc cũng lạnh nhạt, đối với anh ta không một tia né tránh cùng với "thách thức".

Tần Triệu cúi đầu, cầm túi bánh kem lên: "Cảm ơn bánh kem của em." Huơ huơ trong tay.

Kiều An cười khẽ: "Không cần khách khí."

Nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Kiều An đứng ở ngoài hành lang, tòa nhà hành chính rất cao, từ ngoài cửa sổ nhìn ra, những tòa nhà dạy học trông vô cùng bình thường được ánh mắt trời bao phủ, phá lệ đồ sộ và đẹp đẽ.

Điềm Điềm: [Xong chưa? Tới đưa tớ đi xem quân huấn tân sinh!]

Cô nhắn tin cho Sở Mịch.

Mịch Mịch: [Sắp! Phó Cảnh Tri ở đó sao?]

Đoán thôi mà cũng chuẩn, Kiều An không hề phủ nhận mà nhắn lại: Đúng vậy, đi tìm anh ấy.

Sở Mịch đang ở trong lớp nghe lớp trưởng nói về chương trình học của nghiên cứu sinh năm hai, cô ấy không nhịn được mà nhắn lại "Cút đi", trong đầu lại nhớ tới tin nhắn cô ấy nhận được của Kiều An hai ngày trước.

Cái con nhỏ này đúng là!

Suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ được từ gì để miêu tả đúng tình cảnh lúc đó, cuối cùng, Sở Mịch để điện thoại một góc, khẽ cười.

Kiều An ở cửa khu dạy học chờ Sở Mịch đến, lôi cô ấy hướng về phía sân vận động, vô cùng lo lắng.

"Người chị em, Phó Cảnh Tri cũng không thể chạy đi được." Từ khi biết được bí mật thầm kín của cô bạn thân, Sở Mịch rốt cuộc cũng không gọi anh là Phó lão sư nữa.

Kiều An nghe vậy, bất đắc dĩ thả chậm bước chân: "Làm phiền cậu đi nhanh một chút, được không?"

Sở Mịch trừng cô một cái sau đó hét lớn: "Không."

Kiều An: "..." Một chút hiền thục cũng không có.

"Trước kia nhờ cậu đi học hộ cậu còn không muốn, bây giờ không gọi cũng tự đến, ánh mắt còn trông mong thế này nữa!" Sở Mịch chế giễu cô.

Kiểu An phớt lờ cô ấy, không nói gì.

Đi qua thư viện, có huấn luyện viên đang đi cùng một loạt tân sinh vô cùng nghiêm túc, hô vang khẩu hiệu, làm các cô nhớ lại đợt quân huấn đã lâu trước kia.

"Cậu có nhớ không, hồi trước chúng ta phải đi quân huấn trước khi khai giảng, 6 giờ phải tập trung rồi mà cậu vẫn còn bận trang điểm với dán lông mi." Kiều An dùng khuỷu tay chọc một vào eo Sở Mịch.

Sở Mịch nhanh chóng thu tầm mắt trở về: "Trước kia lúc đi quân huấn, cũng không biết ai làm ra vẻ đến giờ nghỉ trưa cũng không thèm lên giường, nói là người mồ hôi không thể nằm xuống."

"Cậu còn nói tớ, là ai không chịu giặt áo khoác, nửa đêm rồi còn lôi người ta đi khắp nơi tìm tiệm giặt quần áo hả!"

"Xì, là ai buổi sáng đặt chuông đồng hồ báo thức, nhiều lần đến nỗi khiến những người khác tỉnh giấc hết còn mình thì vẫn ngủ say như chết trên giường, đến lúc phải dùng chăn che kín mặt mới tỉnh dậy hả?"

Hai người cứ thế mà bóc mẽ nhau, đan xen cùng với khẩu hiệu được huấn luyện viên hô lên, hai người quen biết hơn tám năm nhìn nhau cười.

Đi qua thư viện, càng ngày càng có nhiều tân sinh mặc quân phục lọt vào tầm mắt, có một vài nhóm ngồi thành vòng tròn cùng nhau ca hát. Còn có các học trưởng, học tỷ trong hội học sinh đang cầm biểu ngữ giảng giải, tuyên truyền cho tân sinh, ngẫu nhiên trong lúc tuyên truyền gặp phải một tân sinh nghịch ngợm liền bị vây quanh, một hai phải biểu diễn một tiết mục xong mới thả cho đi.

Kiều An vừa đi vừa tìm, rốt cuộc cũng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc trong đám đông.

Nửa tháng không gặp dường như anh đen đi thì phải.

Người kia có một dáng người cao dong dỏng, mặt mày tuấn lãng, an tĩnh đứng trong đám đông, nhưng vẫn là không thể che giấu được mùi thơm của sách vở xung quanh.

Có lãnh đạo trong học viện tới kiểm tra, huấn luyện viên hô lớn khẩu lệnh, từng người từng người đều nghiêm chỉnh dậm chân. Ẩn dưới những chiếc mũ quân phục là gương mặt tươi cười căng tràn sức sống thanh xuân của những sinh viên mới vào trường.

"Hàng thứ hai từ dưới đếm lên, cậu ta thật đẹp trai." Sở Mịch ghé vào bên tai Kiều An nói nhỏ.

Ánh mắt Kiều An vẫn như cũ dừng trên người Phó Cảnh Tri.

Mùi hương của sách vở lắng đọng trên người anh, những tân sinh mới ở đây làm sao có thể so sánh được?

Phó Cảnh Tri theo lãnh đạo nhà trường tới kiểm tra đợt quân huấn của các tân sinh viên mới của học viện Công Quản, lúc này anh có chút thất thần. Nghiêm lão sư đi cùng anh thở dài, gõ gõ bản ghi nhớ lên điện thoại, rồi sau đó đi tới trước mặt anh.

Nghiêm lão sư: "Bệnh hình thức, tôi muốn trở về văn phòng soạn giáo án quá."

Phó Cảnh Tri mỉm cười, ngẩng đầu đối với Nghiêm lão sư làm động tác "Kiên trì là thắng lợi."

Sau đó, đôi mắt anh lướt qua những gương mặt tươi trẻ phía trước, lại chợt dừng lại.

Cô gái trong mắt anh, mặc một chiếc váy dài màu lam nhạt, cầm theo một chiếc dù có hoa văn cổ điển, khẽ mỉm cười với anh, đôi mắt long lanh vô cùng.

Đặc biệt đẹp.

Phía trước còn có mấy lãnh đạo trong học viện, bên cạnh là đồng nghiệp, Phó Cảnh Tri bất động thanh sắc lùi về phía sau một bước, lấy điện thoại ra gõ chữ.

Phó Cảnh Tri: [Tới tìm Sở Mịch sao?]

Điện thoại trong tay Kiều An vang lên, tiếng chuông thông báo có tin nhắn trên Wechat vô cùng đặc biệt lẫn trong tiếng nói cười của đám tân sinh viên.

Cô đưa dù qua cho Sở Mịch, trả lời anh: [Vâng, không có việc gì làm, tới cùng cô ấy đi dạo.]

Phó Cảnh Tri: [Gần đây bận quá, chưa kịp đem bánh kem tới cho em.]

Kiều An: [Không sao đâu, chờ anh hết bận cũng được, tôi còn thiếu anh một bữa cơm.]

Kiều An nhắn tin xong, lặng lẽ ngẩng đầu, vừa đúng lúc bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.

Phó Cảnh Tri cũng đang nhìn cô.

Phó Cảnh Tri: [Hai ngày nữa Chu Hoan quay lại, chờ em ấy về đến nơi, tới nhà tôi chơi rồi tôi làm cơm cho hai người ăn.]

Từ cô mời anh ăn cơm, lại trở thành cô tới nhà ăn cơm anh nấu.

Kiều An cười rộ lên: [Được thôi, đến lúc đấy tôi mang bánh kem cùng trà sữa tới nhé? Phó lão sư, anh có thích uống sữa lắc với bơ không? Tôi với chị Hạ đã nghiên cứu rồi, không ngọt đâu.]

Sau lần trước, cô đã biết được Phó Cảnh Tri không thích ăn đồ ngọt.

Phó Cảnh Tri nhìn tin nhắn trên điện thoại, trái tim như có một chiếc lông vũ cọ qua, mềm mại, lại vô cùng ấm áp.

Qua dòng tin nhắn này, có thể thấy dường như Kiều An đã gần gũi với anh hơn chút?

Anh cố nhịn cái cảm giác thấp thỏm trong lòmg, chẳng lẽ cái Douyin anh gửi cho cô trong lúc nhất thời xúc động, cô đã hiểu rồi sao?

"Phó lão sư, bạn gái à?" Nghiêm lão sư phát hiện Phó Cảnh Tri vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại nãy giờ, trêu chọc nói: "Là cô phát thanh viên họ Nhạc sao?"

Phó Cảnh Tri nhíu mày, tắt điện thoại, nghiêm túc nói: "Không phải."

Nghĩ tới những bài đăng trên diễn đàn mấy hôm vừa rồi, anh khổ sở không biết làm thế nào. Anh muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, lại ngại mối quan hệ giữa mẹ và Nhạc Tư Dư.

Nên nói hai người chỉ là bạn bè? Hay nên nói anh tuyệt đối sẽ không bao giờ thích Nhạc Tư Dư?

Anh sợ càng cố giải thích thì sẽ bị nói là giấu đầu hở đuôi, càng bôi càng đen, chỉ càng làm tăng thêm sức nóng của việc đó, khiến cho càng xuất hiện thêm nhiều bài đăng hơn, sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của Nhạc Tư Dư. Kể cả khi cô ấy chưa từng có ý tứ gì với anh, đều là sinh viên trong trường cùng cộng đồng mạng thêu dệt lên, mặc dù muốn ra mặt phản bác nhưng vẫn là anh không nên làm như vậy.

Cuối cùng, Phó Cảnh Tri cũng chỉ có thể yêu cầu quản trị viên gỡ những bài đăng đó xuống, cắt đứt cơ hội có thêm nhiều bài đăng như vậy nữa.

"Nhạc Tư Dư không phải bạn gái tôi." Anh giải thích.

Nghiêm lão sư cười mỉa nói: "Thật vậy không?"

Ánh mắt Phó Cảnh Tri sáng lên, ngữ khí đã nghiêm túc càng thêm nghiêm túc hơn: "Không phải, tôi thích một cô gái hoạt bát hơn."

Hóa ra anh không thích những cô gái dịu dàng trang nhã, trong lòng Nghiêm lão sư nghĩ như vậy. Lần trước trong văn phòng, Phó lão sư cũng nói là anh đã có cô gái mình thích, không nghĩ tới đó lại là sự thật.

Phó Cảnh Tri: [Nghe Chu Hoan nói hai hôm nọ em cho em ấy xem bài đăng trên diễn đàn?]

Trong lòng Phó Cảnh Tri có chút nôn nóng, anh không sợ những người xung quanh nói ra nói vào về anh, anh chỉ lo lắng cô sẽ hiều lầm thôi.

Kiều An: [Tôi biết đó chỉ là tin đồn.]

Kiều An trả lời lại rất nhanh, còn gửi thêm một cái icon cười trấn an.

Trong lòng Phó Cảnh Tri mềm hẳn đi.

Anh cười khổ sở nhắn lại: [Buổi chiều ở học viện có tọa đàm, chương trình học năm hai của Sở Mịch có liên quan tới toạ đàm đó, nếu em có thời gian thì cùng cô ấy đến nghe một chút.]

Kiều An nhìn chằm chằm màn hình, dùng khuỷu tay chọc vào eo Sở Mịch: "Này, buổi chiều các cậu có tọa đàm sao?"

Sở Mịch sớm đã không còn kiên nhẫn, nhìn hai người trước mặt "người đưa người đẩy", cô ấy đã định xen vào giữa hai người: "Có một cái, nhưng không phải là tọa đàm của Phó lão sư."

Lúc này cô ấy bắt đầu thấy tin những lời nói mà Kiều An nói vào buổi tối hôm đó.

Kiều An nói: "Gần quan được ban lộc, cậu giúp tớ theo đuổi Phó Cảnh Tri đi."

Sau đó, Kiều An lại tự hỏi tự đáp: "Cận thủy lâu đài (*), tớ có cơ hội, đúng không?"

(*) cận thủy lâu đài: nghĩa là ở lầu gần nước sẽ nhìn thấy trăng đầu tiên, ý là ở gần người có thuận lợi thì mình là người đầu tiên được hưởng lợi ích.

Sở Mịch cảm thấy cô gái đứng bên cạnh cô lúc này so với mấy tên ngốc không khác mấy là bao.

Kiều An: [Phó lão sư, là tọa đàm của anh sao?]

Phó Cảnh Tri: [Buổi chiều tôi cũng tới, nhưng không phải chủ giảng.]

Kiều An ngắm nhìn Sở Mịch một lúc, quyết đoán gõ chữ: [Được, tôi nhất định sẽ tới cùng Sở Mịch tới.]

Lãnh đạo học viện muốn đổi sang chỗ khác, Phó Cảnh Tri nhìn Kiều An và Sở Mịch gật đầu một cái, sau đó cất điện thoại đi.

Đám người đi xa, Sở Mịch duỗi tay chọc trán Kiều An: "Đi được chưa! Còn đứng đấy mà nhìn theo nữa? Cậu có thể nhìn thấy ở đây còn có biết bao nhiêu bông hoa đẹp nữa không?"

Kiều An dang rộng hai tay ra, ôm lấy bả vai cô ấy, gật đầu: "Không có đâu, Phó lão sư của tớ là đẹp nhất."

~

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều An: Phó lão sư của tớ là đẹp nhất.

Phó lão sư: Em cũng thế.

PS: Có người hỏi tôi ở trên văn án Kiều An theo đuổi trong ba ngày là sao? Văn án được nhìn theo góc độ của sinh viên học viện Công Quản, ngày đầu tiên chính là Kiều An gặp lại Phó lão sư vào đợt quân huấn của học kỳ mới...

Vậy nên là, rất nhanh thôi...

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.