Vũ Toái Hư Không

Chương 242: Phạm Sư địa




- Tang sự Trầm lão gia còn có gì cổ quái sao?
Trầm Ưng đang vừa khóc vừa chỉnh lại di thể gia gia, Trầm Côn không muốn quấy rầy hắn, liền bỏ lại Cổ Nguyệt Hà. Tự mình đi ra Thúy Hợp Sơn cách mười hai dặm. Thúy Hợp Sơn nằm ở vị trí rất thú vị, nó là nơi dòng Đại Giang đổ ra biển. Phía Đông là biển rộng mênh mông, mơ hồ còn có thể thấy hạm đội thả neo đằng xa. Mà phía Tây dòng Đại Giang trùng trùng điệp điệp từ trên trời giáng xuống, nước sông chảy một vòng quanh Thúy Hợp Sơn, từ trên vách núi cao ngất, đổ xuống biển khơi.
Vừa mở bản đồ ra nhìn, liền thấy quan tài Trầm Niệm Tổ được giấu ở dưới vách núi.
Trầm Côn cũng không có nghĩ nhiều, tung người nhảy xuống nước. Nhưng khi vừa vào trong nước, hắn cảm thấy một cỗ ẩm ướt âm lãnh đến thấu xương, mở to mắt vừa nhìn, dòng nước như vô tận từ trên vách núi đổ thẳng xuống, tựa hồ đều đem toàn bộ hàn khí của đại lục dẫn đến đây. Mà biển khơi phía Đông Cửu Châu đại lục lại càng là địa phương âm lãnh, sóng thủy triều xâm nhập mà đến, sông lớn, biển khơi, hai cỗ hàn khí này hòa nhập với nhau tại đây. Trầm Côn cho dù có là Hồng Nguyên Vũ Tông trung đoạn cũng không khỏi rùng mình.
Lão gia tử như thế nào đem quan tài giấu ở địa phương này?
Hắn không sợ quan tài mục nát, hoặc là bị nước biển cuốn đi sao?
Dựa theo bản đồ, Trầm Côn ở giữa nơi nước vàng của dòng sông và mầu lam nước biển giao nhau tìm được quan tài Trầm Niệm Tổ do hắc thiết tạo ra, bên trong rất vừa vặn đủ để đặt thi thể Trầm Niệm Tổ. Bởi vì hàng năm bị nước biển ăn mòn, trên quan tài đã sinh ra một tầng rỉ sắt, rất nhiều tôm cua ở phía dưới đào hang ổ, vàng vàng lục lục, đen sì, quan tài thoạt nhìn chính là một khối sắt vụn thật to.
Một quan tài như vậy sao có thể để lão gia tử sử dụng đây? Trầm Côn bĩu môi, muốn lau sạch rỉ sắt trên mặt. Nhưng mà vừa mới lau một chút, liền nhìn thấy trên mặt quan tài viết một hàng chữa to.
"Tự ý động vào quan tài, không xứng làm con cháu Trầm gia"
Ý này là thế nào? Không cho phép động đến quan tài của người sao?
Trầm Côn nhún vai, dùng áo cà sa của mình phủ lấy quan tài, khiêng quan tài về đặt phụ cận huyệt động. Trầm Ưng đang sửa sang lại lá vàng chậu sành – đồ dùng để tế lễ. Còn di thể Trầm Niệm Tổ đã được chuẩn bị đàng hoàng. Trầm Côn nhìn lướt qua, phát hiện Cổ Nguyệt Hà ngồi xổm bên cạnh thi thể, cẩn thận quan sát thi thể.
- Cổ lão huynh, người nhìn ra cái gì sao?
Trầm Côn để quan tài nằm ngang, ngồi xổm xuống hỏi.
- Ta không thể nói kĩ càng được, nói ngươi cũng không hiểu, đơn giản…
Rồi chỉ chỉ vào di thể Trầm Niệm Tổ.
- Chính mình xem đi, tự ngươi nhìn có thể hiểu được.
- Oh?
Trầm Côn nhìn mấy lần, sửng sốt nói:
- Mầu đỏ?
Ở Cửu Châu đại lục có phong tục, áo liệm cho người chết phần lớn là mầu đen, cũng có thể là mầu xanh đen hoặc mầu xanh thẫm, nhưng mà áo liệm của Trầm Niệm Tổ lại là mầu đỏ chót tươi sáng, cho dù Trầm Côn không biết phong tục mai táng, suy nghĩ một chút về kiếp trước cũng có thể hiểu được, người chết mặc mầu đỏ, sau khi chết đi là muốn thành quỷ, không được siêu sinh!
Thậm chí còn có một số người oán thù chồng chất, cố ý mặc đại phục mầu đỏ tự sát. Chính là sau khi chết hóa thành ác quỷ báo thù lại người.
- Nhìn minh bạch rồi chứ?
Cổ Nguyệt Hà cau mày nói tiếp:
- Trầm Niệm Tổ hiểu được thuật phong thủy, hắn chuẩn bị áo liệm cho mình như vậy, rõ ràng là muốn chính mình không được siêu sinh… Hơn nữa ta đoán chắc cũng không sai, quan tài Trầm Niệm Tổ, cũng nhất định ở một chỗ cực âm phải không?
Suy nghĩ một chút dưới vách đá ẩm ướt âm lãnh, Trầm Côn gật gật đầu.
- Quan tài bảo tồn ở địa điểm này cũng nói lên điều gì sao?
- Âm hàn sâm thi!
Cổ Nguyệt Hà nói.
- Trải qua vài thập niên bị âm hàn khí ăn mòn. Trong quan tài này đã tụ đầy âm khí. Người sống đi vào, sẽ bị âm khí ăn mòn thối rữa. Người chết đặt vào, hồn bị âm khí tập kích quấy rối, vĩnh viễn không được bình an, có thể so với sự thống khổ của mười tám tầng luyện ngục.
- Vậy còn đao táng theo lời Trầm Ưng!
Cổ Nguyệt Hà chỉ chỉ quan tài.
- Muốn biết đao táng có ý gì, để cho ngươi tự mở quan tài…
- Đại ca, tất cả chuẩn bị xong chưa, chúng ta tiễn gia gia lên đường.
Cổ Nguyệt Hà vẫn chưa nói xong, Trầm Ưng vừa rơi lệ vừa đi tới. Tất cả đồ hạ huyệt đã chuẩn bị xong, được đặt trên một cỗ xe ngựa.
- Đi thôi, Trầm lão đại, lúc hạ huyệt ta sẽ giải thích cho ngươi.
Vẻ mặt Cổ Nguyệt Hà lộ vẻ quái dị.
- Bây giờ không thể nói sao?
Trầm Côn nhỏ giọng hỏi.
Cổ Nguyệt Hà trầm mặc một lát nói:
- Nghe không bằng trực tiếp nhìn thấy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trầm Niệm Tổ chọn cho mình mộ địa tại mặt Đông thành Gia Lăng, là ở phía ngoài Thúy Hợp Sơn, nơi sông lớn đổ ra biển.
Nơi này chính là phía Đông hướng ra biển, hai bên trái phải là hai dãy núi chạy dài theo hướng Nam, Bắc. Mà mộ địa nằm giữa một khối nhô lên, vách núi thẳng đứng bén nhọn tại bờ biển, ánh mặt trời bình minh chiếu lại, chiếu dọi hoàn toàn vách đá này… Nếu như từ trên trời cao nhìn xuống, hình dáng mộ địa này, có chút khá giống với một con Thương Ưng( Con diều hâu ) hướng về phía mặt trời huy động hai cánh, đang muốn nhất phi trùng thiên.
- Phong thủy tốt.
Hiểu được chút ít phong thủy Vương Kiêu cất tiếng khen:
- An táng thi thể tổ tiên tại chỗ này, nhất định có thể phù hộ cho hậu nhân.
- Há chỉ là phong thủy tốt?
Cổ Nguyệt Hà cười khổ nói:
- Ngươi xem địa thế cho kỹ. Nơi này chính là cực Đông của Cửu Châu đại lục, nhật nguyệt mọc hướng đông lặn hướng tây, luồng nhật nguyệt tinh hoa đầu tiên trong thiên địa, toàn bộ đều lấy nơi này làm khởi điểm, sau đó mới lan ra cả Cửu Châu đại lục… Theo như thuật phong thủy, nơi này chính là điểm cuối, cũng chính là khởi điểm, Thiên Địa Trụ Thạch!
Tiếp tục nói:
- Hơn nữa chính là giữa vách núi thẳng đứng này có hai ngọn núi, lấy vách đá làm khởi điểm, dọc theo đường ven đường mà đi, điểm cuối cùng là Bắc Cửu Châu cùng Nam Cửu Châu, như đôi cánh tay, đón hết thiên địa linh khí… Kiểu này còn có cách gọi, kêu là "Lãm (nắm giữ) thiên địa chi thắng, vạn nguyên quy nguyên tông"! Mà Thiên Địa Trụ Thạch, hơn nữa còn có vạn nguyên quy nguyên tông, hợp lại tạo thành nơi đặt phần mộ, chính là một trong phần mộ tốt nhất trong phong thủy thuật - Ưng Dương Cửu Thiên.
- Trầm Niệm Tổ đem mình chôn ở chỗ này, nhất định phất chiếu hậu nhân nhất phi trùng thiên. Theo thương - phú địch khả quốc, học võ - võ đạo thông thiên, tham chính - quyền khuynh thiên hạ!
Nói xong, Cổ Nguyệt Hà buồn bã thở dài.
Mà ngay lúc hắn nói chuyện, Trầm Ưng ở trên vách đá đã đào một hố huyệt khá tốt, hắn đem quan tài hình người mở ra, đặt ở bên cạnh địa huyệt.
Thế nhưng bên trong quan tài, toàn bộ đều là các thanh đao bén nhọn dựng thẳng.
Đây là đao táng theo lời Trầm Ưng, đao trong quan tài to như ngón cái, hoặc nhỏ như chiếc trâm. Tổng cộng có ba trăm sáu mươi lăm thanh đao sắc nhọn, ứng với ba trăm sáu mươi lăm huyệt vị trên người Trầm Niệm Tổ. Chỉ cần đặt thi thể Trầm Niệm Tổ vào, sẽ bị đao nhọn ghim chặt, chẳng những thi thể, mà ngay cả linh hồn đừng nghĩ rời khỏi quan tài.
Sau khi dọn dẹp xong quan tài, Trầm Ưng trở lại xe ngựa, lấy ra một bộ khải giáp chất liệu bằng gỗ, mặc vào thi thể Trầm Niệm Tổ.
- Ba!
Nhấn một cái vào cơ quan trên khải giáp, thế nhưng bộ khải giáp này tự có thể hoạt động, mang theo Trầm Niệm Tổ hướng về địa huyệt, khiêng quan tài, nhảy xuống huyệt.
Sau đó, khải giáp ở dưới huyệt đánh ra một trọng quyền lên mặt đất, mặt đất chấn động, mà khải giáp cực kì nhanh tiến vào trong quan tài, đậy nặp lại… Chấn động càng lúc càng lớn, rốt cuộc đất đá xung quanh đổ xuống, vừa vặn lấp kín địa huyệt.
Cả quá trình hạ huyệt đơn giản như thế đã kết thúc…
- Cổ huynh, đao táng thì ta hiểu, nhưng mà cơ quan khải giáp này…
Trầm Côn nhìn hoàn toàn đến hồ đồ.
- Khải giáp này nhất định là Trầm Niệm Tổ năm xưa đã mua, Mặc gia cơ quan khải giáp!
Cổ NGuyệt Hà liên tục thở dài.
- Bên trong khải giáp này đã thiết lập hành động bước đi từ trước, chỉ cần nhấn một cái cơ quan, liền mang theo thi thể Trầm Niệm Tổ hoàn thành quá trình hạ huyệt, xem như Trầm Niệm Tổ tự mình hạ huyệt cho mình.
- Vậy sao hắn phải dùng cơ quan khải giáp này? Để Trầm Ưng hạ huyệt cho hắn không được sao?
Cổ Nguyệt Hà nhíu cặp lông mày nói:
- Trầm lão đại, chưa nghe qua "Phạm Sư địa" trong thuật phong thủy sao?
Trầm Côn tự nhiên là chưa từng nghe qua.
- Phàm là địa huyệt động phủ, nếu như nằm chính đông đón hướng nhật nguyệt, nhất định chịu tinh hoa nhật của nguyệt tư dưỡng (tẩm bổ). Tổ tiên táng ở những nơi như thế này, hậu nhân nhất định là đại phú đại quý. Nhưng mà qua tay phong thủy sư hạ huyệt… Aiz, trong vòng ba năm, ắt gặp tai bay vạ gió bất ngờ! Phong thủy sư hạ huyệt bị cắn trả như vậy, gọi là Phạm Sư địa!.
Cổ Nguyệt Hà thở dài nói tiếp:
- Phạm sư địa phong thủy càng tốt, đem đến cho phong thủy sư tai họa càng lớn… Nhất là nơi Ưng Dương Cửu Thiên này, chính là một loại tối hung trong Phạm Sư địa, tuy rằng có thể phù hộ hậu nhân, nhưng phong thủy sư hạ huyệt chẳng những lúc sống bị giày vò, sau khi chết linh hồn cũng không thể siêu sinh.
Nghe xong Cổ Nguyệt Hà giải thích, tiếp tục hồi tưởng một chút Trẩm Niệm Tổ an bài hậu sự…
- Mẹ nó chứ!
Áo liệm mầu đỏ, quan tài cự âm, là muốn làm linh hồn chính mình không được siêu sinh, không ảnh hưởng đến hiệu quả Ưng Dương Cửu Thiên.
Đao táng, là muốn giữ linh hồn vĩnh viễn ở trong quan tài, vĩnh viễn phù hộ Trầm Ưng. Mà cơ quan khải giáp cuối cùng, là muốn bảo đảm tự mình hạ huyệt cho mình, sẽ không mang tai vạ bất ngờ đến cho Trầm Ưng.
Trầm lão gia tử…
Trầm Côn đờ đẫn không nói gì, chỉ thấy Trầm Niệm Tổ một lòng an bài, ngay cả khi tử tôn tự mình rạch đùi đều thờ ơ. Chỉ thấy Trầm Niệm Tổ một lời không hợp liền hướng về phía tử tôn bộ dạng quát ầm lên… Hắn thật không có nghĩ đến, một lão gia tử như vậy, vì tương lai Trầm Ưng, thật không ngờ khắt khe với chính mình.
Chấp nhận sự dày vò sau khi chết, để đổi lấy vinh hoa cho con cháu.
Cổ Nguyệt Hà ngửa mặt lên trời hô to.
- Trầm Niệm Tổ, ngươi không những là Cửu Châu đệ nhất chế tạo sư, mà cũng là phong thủy sư tàn nhẫn nhất. Ngươi chấp nhận vĩnh viễn rơi vào luyện ngục, cấp cho tôn tử ngươi một cái Ưng Dương Cửu Thiên. … Cho dù là ta năm đó, cũng không có thể tàn nhẫn như ngươi được.
- Cổ huynh, nói nhỏ chút.
Trầm Côn đột nhiên bưng kín miệng Cổ Nguyệt Hà lại, thấp giọng nói:
- Ngươi xem bộ dáng Trầm Ưng, hắn chắc là không biết nơi này là Phạm Sư địa, cũng không biết khổ tâm của Trầm lão gia tử… Vậy thì vĩnh viễn không để cho hắn biết, thành toàn cho khổ tâm của Trầm lão gia tử.
Hai người đang nói thì Trầm Ưng mang theo ngấn mắt ràn rụa đi tới, nạn ra một nụ cười.
- Đại ca, khiến người chê cười rồi… A, gia gia của ta tính tình kì quái, sau khi chết quy củ hạ huyệt cũng lạ.
Xem ra hắn thật sự không biết nơi này là Phạm Sư địa, càng không biết ý vị Trầm Niệm Tổ an bài thế nào.
- Yên tâm, yên tâm, ai biết lão gia tử nghĩ như thế nào chứ?
Trầm Côn đã hạ quyết tâm, vĩnh viễn không đem chuyện Phạm Sư địa nói cho Trầm Ưng, miễn cho hắn khổ sở, chính là lời còn chưa dứt, xa xa có một người oán độc cười lạnh.
- Các ngươi không biết ý tứ của Trầm Niệm Tổ sao? Ta biết đấy, có muốn ta nói cho các ngươi biết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.